• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì gọi là long trời lở đất, Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc cũng hiểu, tuyết trắng chiếu vào mắt cô ê ẩm, làm thế nào cũng chảy không ra nước mắt, trái tim lưu thông máu như bị người ta dùng Tam Lăng Thứ[1] ghim vào sau đó chậm chạp rỉ khô từng chút, thân thể dần dần mất máu mà trở nên lạnh và cứng rắn.

Người trước giờ luôn đặt cô ở trong lòng, cuối cùng dứt khoát kiên quyết đuổi cô ra khỏi căn nhà thuộc về họ. Triệu Nhiễm Nhiễm không biết hồi tưởng hình ảnh Giang Tiềm ngay lúc đó bao nhiêu lần, từ từ buông cánh tay nắm chặt cô ra, thân thể đứng thẳng tắp, phong thái đoan chính, trong mắt không có vẻ khác thường, lời anh nói rõ ràng, thậm chí không cho phản bác.

Anh nói mạch lạc rõ ràng: em về nhà mẹ đẻ nhé đi;

Anh cũng suy nghĩ chu đáo: anh sẽ tìm người chăm sóc Tưởng Thị Phi;

Anh có lý do đầy đủ: chúng ta cần tỉnh táo;

Cuối cùng còn cho cô đủ mặt mũi: anh sẽ đến đón em về. . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy hơi khó thở, muốn chống ngực để hô hấp dễ dàng hơn, muốn hô to lên giải quyết sự uất ức bên trong, đám người đi trên đường cái như trở nên trắng xóa, trừ một mình cô chống đỡ, thì không thấy bất kỳ dấu hiệu sinh mạng tồn tại. ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n

Bốn phía đã vang lên tiếng kèn, Triệu Nhiễm Nhiễm bắt lấy thần trí cuối cùng, an tĩnh nghĩ, không được, đã đủ mất mặt, không thể mất mặt hơn, tuyệt đối không thể mưu toan thương tổn thân thể mình để tranh thủ sự đồng tình của anh, nếu như anh đối với cô chỉ còn lại đồng tình, vậy thì không cần, không cần nữa rồi.

Triệu Nhiễm Nhiễm giãy giụa đi tới trạm xe buýt, ngồi trên cái ghế lạnh lẽo run lẩy bẩy, tìm ra điện thoại, ngón tay đông cứng làm thế nào không có chút hơi sức. Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, Triệu Nhiễm Nhiễm đè xuống phím kết nối, chưa nói đã khóc trước.

"Nhiễm Nhiễm? Nhiễm Nhiễm cậu khóc sao? Cậu làm sao vậy?"

"Trần Tuyền. . . . . ."

Trần Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện thì Triệu Nhiễm Nhiễm đã bình tĩnh lại, đang ngồi ở bên giường Tưởng Thị Phi ngẩn người, bóng lưng gầy trơ xương, giống như là con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ.

Trần Tuyền cực kỳ khó chịu trong lòng, Triệu Nhiễm Nhiễm luôn không có tim không có phổi rốt cuộc bắt đầu đối mặt đủ việc không như ý trong cuộc sống.

"Nhiễm Nhiễm, cậu và Giang Tiềm rốt cuộc thế nào?"

Mang thai ở DiễღnđànLêQღuýĐôn.

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, ánh mắt rất khó tập trung, "Tôi không sao."

"Anh ta ăn hiếp cậu à?" Trần Tuyền nóng nảy xoay qua bả vai của cô, "Nói chuyện với cậu đó, cậu đừng làm tôi sợ."

Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn nhìn cô, nở một nụ cười, "Không có gì, chúng tôi. . . . Cãi lộn vài câu, sợ rằng thời gian gần nhất không thích hợp gặp mặt."

Trần Tuyền liếc nhìn Tưởng Thị Phi, cắn môi, "Bà xã anh ấy. . . . Có phải bỏ anh ấy đi rồi không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, có chút không rõ ra sao.

Trần Tuyền đột nhiên giống như rốt cuộc hạ quyết tâm, "Nhiễm Nhiễm, cậu trở về thành phố S đi, lâu lắm rồi cậu chưa có đi về, Trương Lam nói Triệu Trí Lược rất nhớ thương cậu, bên này. . . . có tôi ở lại."

Ót Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn, "Cậu nói cái gì? Cậu không đi làm sao?"

"Tôi. . . . Không tiếp tục ký lại."

Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩn ra một lúc lâu, nhìn Tưởng Thị Phi một lát rồi lại nhìn Trần Tuyền một chốc, cứ nhìn qua nhìn lại như thế. Trần Tuyền lại như lấy hết dũng khí, lớn mật mở miệng, "Chưa từng muốn phát triển gì, anh ấy có vợ rồi mà, dù là ảo tưởng cũng không dám quá sâu, như vậy tôi cũng tự khi dễ mình, sau đó có xem mắt rồi, nhưng không thể tiếp tục."

"Trần Tuyền cậu điên rồi sao?" di»endٿanl«equ»yd«on

"Tôi không điên, tôi. . . . Thật ra thì chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi vốn mềm lòng mà, nhưng trước đó bà xã anh ấy ở đây, nếu như tôi chạy tới chăm sóc anh ấy, tôi nhất định sẽ tự ghê tởm chết tôi, tôi nghe nói bà xã của anh ấy rời đi mới quyết định không ký tiếp nữa, xem như cũng tìm được lý do rồi, cũng coi là. . . . Cho chính tôi một câu trả lời thỏa đáng."

Triệu Nhiễm Nhiễm quả quyết cự tuyệt, "Không thể, tuyệt đối không thể, mặc kệ bà xã anh ấy có cần anh ấy không, hiện tại anh ấy vẫn chưa có ly hôn, tôi không thể đặt cậu ở vị trí này."

"Nhiễm Nhiễm, tôi cam đoan với cậu lần nữa, tôi chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi sẽ đè chặt tất cả ý niệm không nên có ở trong bụng, hồi trước như vậy, về sau cũng thế, mặc kệ anh ấy có tỉnh hay không, vĩnh viễn cũng không cho anh ấy biết."

"Nhiễm Nhiễm cậu về đi. . . . ."

"Nhiễm Nhiễm sau khi cậu về nhớ kiểm tra sức khỏe. . . ."

"Nhiễm Nhiễm đừng khiến ba mẹ và em trai cậu phải quan tâm cho cậu. . . ."

"Nhiễm Nhiễm. . . . cậu thành toàn cho mình đi."

Trên xe đò về thành phố S, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn suy nghĩ một chuyện, những đứa trẻ hạnh phúc chưa từng chịu khổ sở của cuộc sống như họ, từ trước đến giờ luôn theo đuổi thứ gọi là tình yêu, nhưng thật ra tình yêu là gì? Tình yêu thành tựu hôn nhân, hôn nhân lại mai táng tình yêu. Ngẫm nghĩ lại, thật ra thì bọn họ là một nhóm người sống đần độn nhất, cố chấp với quá trình yêu, thậm chí quên kết quả của tình yêu chính là cuộc sống, hoàn toàn không có mục tiêu rõ rệt để bảo trì, nhóm người này, bao gồm cả cô ở trong thì sống không hề đặc sắc được như Vương Đan, Vương Đan có theo đuổi có mục tiêu, định cho mình một độ cao, liền liều mạng đi thực hiện, bọn họ ở bên cạnh mắng cô ta ích kỷ vô sỉ, lại không biết người ta cũng đứng ở độ cao của mình khi dễ bọn họ ngây thơ. Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, chúng ta có nên cố chấp hưởng thụ nội hàm của tình yêu không, tại sao chúng ta chỉ chú trọng phần ánh sáng của nó mà bỏ quên phần âm u, có lẽ tình yêu thực sự chỉ có khi chuyển hóa thành thân tình mới thôi, mới đáng dựa vào nhất.

Vẫn là Triệu Trí Lược tới đón cô, vẫn nhận lấy túi đeo lưng nho nhỏ của cô một mình đi ở phía trước, vẫn là bí mật của hai người, giống như trước đây cô len lén chạy đến pháo đoàn gặp Giang Tiềm bị cậu bắt được, không để ý tới cô, cũng không có ngôn ngữ.

Xem thêm tai di»ễnđà«nlêqu«ýđ»ôn

Cô và Triệu phu nhân làm bị dấm đường, cảm thấy mình nên kích thích vị giác, tuy ngon miệng nhưng vẫn có cảm giác nhạt nhẽo, vô vị, có lẽ đây chính là hậu quả đau lòng. Còn muốn thêm dấm thì Triệu phu nhân đè lại tay của cô, hồ nghi quan sát cô.

Buổi tối cô trùm kín mình trong chăn im hơi lăng tiếng mà khóc, lại bị người dùng sức vén lên. Triệu Trí Lược không có mắng cô, trên mặt chỉ lộ vẻ tiều tụy và đau lòng, cặp mắt đỏ lên.

"Em trai. . . . ." Cô ôm gối đầu, nước mắt rơi, co rúc thành một phần nho nhỏ trên chiếc giường lớn.

"Chị cho em một lời chắc chắn, chị còn muốn tiếp tục ở bên anh ấy sao?"

"Em trai?"

Triệu Trí Lược hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng, "Muốn tiếp tục, em sẽ xem như không biết chuyện này; không tiếp tục, em con mẹ nó không khiến anh ta chết, em chửi con mẹ nó tổ tông anh ta."

Làm một người em trai ra đời trễ hơn 30 phút, Triệu Trí Lược từ nhỏ đã thương chị gái như em gái, giao cho ai cũng không yên tâm bằng đặt ở bên cạnh mình. Cho nên bởi vì như thế, khi cậu biết Triệu Nhiễm Nhiễm bị người ta đuổi ra cửa nhà giữa mùa đông thì hận không thể lập tức đánh Giang Tiềm.

Ly hôn sao? Triệu Nhiễm Nhiễm dại ra, muốn kéo cậu nhưng lại bị hất ra, Triệu Trí Lược chỉ tiếc nhôm không rèn được thành thép đẩy cô ngã trên giường , đứng ở góc giường, đập từng quyền từng quyền vào nệm, sao chị không có tiền đồ thế, sao lại không có tiền đồ như vậy. Di●ễnđ●ànL●êQu●ýĐ●ôn.

Triệu Nhiễm Nhiễm không phản bác được, cắn chặt đôi môi, nước mắt lăn xuống, rốt cuộc không nhịn được sự hèn mọn đau đớn trong lòng, giùng giằng nhào vào trong ngực Triệu Trí Lược, vùi đầu khóc rống.

Triệu Trí Lược nói không sai, cô không có tiền đồ, cô không có tiền đồ, bởi vì cô vẫn không muốn rời khỏi Giang Tiềm.

. . . . . . . . . . . .

Triệu Nhiễm Nhiễm cầm tờ xét nghiệm trên tay nhìn kỹ, mang thai, trong dự liệu, chỉ là không ngờ đã sắp ba tháng, vốn kinh nguyệt cũng không quá chuẩn, hơn nữa gần đây quá bận rộn, tâm lực tiều tụy, cho dù có hoài nghi cũng không có tâm trạng chứng thật.

Nhưng đứa bé tới vào lúc này, Triệu Nhiễm Nhiễm cười khổ, thật đúng là không yên tâm được, quá không đúng lúc rồi.

Triệu Trí Lược đi với cô, lấy danh nghĩa cô mang thai để tịch thu di động, Triệu Nhiễm Nhiễm biết, lấy cớ chính là lấy cớ, bởi vì mang thai, cho nên hành động của Giang Tiềm ở trong mắt của Triệu Trí Lược càng thêm tội thêm một bậc, đây là muốn cắt đứt liên lạc của bọn họ.

Triệu Nhiễm Nhiễm rất nghe lời nộp di động lên, không có tâm trạng tranh thủ cái gì, thậm chí không có quá nhiều cảm giác vui sướng khi vừa làm mẹ. Ba mẹ là không thể dối gạt được, ngoài dự liệu của cô, Triệu phu nhân không có tức giận vì hành động của Giang Tiềm, cũng không có khuyên cô tha thứ vì đứa bé, càng không có báo cho Giang Tiềm biết tin tức cô mang khai khi anh gọi điện tới, thậm chí thái độ còn hoàn toàn tương tự với bình thường, thậm chí. . . . . . Không có bất kỳ nhắn nhủ.

Vợ đồng chí, cố lên ở di⊹endanlequ⊹ydon⊹co⊹m.

Triệu Nhiễm Nhiễm đoán không ra Triệu phu nhân rốt cuộc muốn lấy được kết quả gì, cũng không còn tinh lực, bởi vì phản ứng khi mới mang thai đã tới rồi, nôn nghén cơ hồ hành hạ cô sống không bằng chết. Mỗi ngày đều ăn, ói, ngủ, lúc ăn muốn ói, ngủ thì cũng muốn ói, ói tới dạ dày dính máu.

Bác sĩ cũng không có biện pháp gì, nói căn bản sau ba tháng mang thai thì nôn nghén sẽ biến mất, tình huống như thế của cô rất ít thấy, phải là nhân tố tâm lý tạo thành, nhưng cũng có rất nhiều người ói đến khi đứa bé sinh ra. Cuối cùng chỉ kê thuốc B6 không gây hại đến thai nhi cho cô uống, Triệu Nhiễm Nhiễm lại len lén ném thuốc vào trong bồn cầu.

Nhưng cho dù sức khỏe và kinh nghiệm khiến cô khó chịu dị thường, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác an nhàn. Cô phải cảm ơn sự trầm mặc của người nhà, không ai trách cô, không ai cho ra các loại ý kiến cô không muốn để ý. Đứa bé này cô phải giữ lại, mặc kệ tương lai với Giang Tiềm như thế nào, đứa bé này đến lúc này vẫn có quyền lợi ra đời.

Bất tri bất giác hai tháng đã qua, nôn nghén căn bản biến mất, bụng cũng có chút biến hóa, hơi nhô ra, nằm ngang nhẹ nhàng sờ sẽ có chút thô ráp, Triệu Trí Lược cảm thấy rất thú vị, rất thích rà qua rà lại, mỗi lúc này trên mặt luôn có vẻ mới lạ và nhu hòa hiếm có, hoàn toàn khác gương mặt lạnh khi đối diện với cô. Trong thời gian này Giang Tiềm đã đến nhà một lần, khi đó cô đang ở tại nhà bà ngoại, Triệu phu nhân chỉ nhẹ nhàng đề cập với cô một câu, cô phỏng đoán, Triệu phu nhân nhất định là dấu diếm tin tức mang thai rồi. Như vậy cũng tốt, thật, như vậy cũng tốt.

Buổi tối ngủ chung với Trương Lam trên một cái giường, vốn người lớn không đồng ý, sợ bụng bị đụng phải, nhưng Trương Lam phản bác nói cô ấy ngủ thật biết điều, huống chi ngủ cùng nhau dễ dàng chăm sóc. Trương Lam thật rất chăm sóc cô, mỗi ngày buộc cô ăn thức ăn có dinh dưỡng nhất, buổi tối buộc cô ngâm chân, hơn nữa còn tự xoa bóp bắp chân cho cô để tiêu trừ bệnh phù.

Triệu Nhiễm Nhiễm hoảng hốt một thời gian rất lâu, giống như trong nháy mắt thế sự đã xoay vần, em gái khi còn bé mãi cứ làm nũng hoặc là trêu cợt cô, lại đang tận tâm tận lực, có thể chăm sóc cô thỏa thỏa đáng đáng. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy thật ra thì cô là người hạnh phúc nhất, bởi vì có bọn họ, những người nhà đáng yêu.

Cô cắt tóc rồi, tóc dài đến eo đã cắt thành kiểu bobo dễ thương, khuôn mặt vốn không lớn càng bị che nhỏ hơn, Trương Lam lôi kéo cô quay mấy vòng. diễ✴nđàn✴lêqu✴ýđôn

"Không tệ, kiểu này rất thành công, cả Giang Tiềm thấy cũng không nhận ra vợ rồi."

Cái tên này vừa xuất hiện, Dương Chấn Chấn đặc biệt giả ho khan vài tiếng, quanh mình đột nhiên liền an tĩnh, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng lúng túng thay cho Trương Lam, thật ra thì cô ngược lại không có cảm thấy có cái gì không thể nhắc tới, có thể là thời gian lâu dài nên bình hòa, không có người có thể luôn bị khổ nạn bao vây.

Trương Lam da dầy, không cảm thấy đỏ mặt, cười hì hì vuốt bụng Triệu Nhiễm Nhiễm, "Bảo bối, nói với dì nhỏ con bao lớn rồi?" Sau đó cố ý nháy mắt mấy cái, "Ơ, 5 tháng rồi, mỗi ngày mẹ, dì nhỏ, cậu nhỏ đều sờ cháu. . . . Có ai không sờ cháu không? . . . . . . Ba à, vậy cháu có muốn gặp ba không, nhưng mẹ đang giận ba không để ý tới ba, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Làm cái đầu em." Triệu Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn cô, "Đi thôi."

Trương Lam ném toàn bộ đồ trên tay cho "lao động" Dương sau lưng, đuổi theo vịn cô, "Chị, nếu không thể ly hôn, thì bỏ qua đi, chuyện lớn như vậy chị cũng gạt anh ấy, quá tổn thương tình cảm rồi."

"Ừ."

"Cô hai cũng thiệt là, sao lại điên khùng chung với chị, không biết Giang Tiềm gấp đến cỡ nào đấy."

"Anh ấy không có tới tìm em chứ?"

"Vậy thì không có." Trương Lam nhỏ giọng nói, "Nhưng mà bị em trai chị hành hạ một trận, còn không nói cho anh ấy biết chị ở đâu, thật là xấu, thật xấu."

"Chị không có tránh anh ấy."

"Em biết chị không có ý đó, nhưng sau này xuống chị dự định thế nào?"

Vì vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm lại lắc đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tam Lăng Thứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK