Vượng Tài thúc ở nhà cũ Quý gia thôn cũng tới, lần này hắn muốn đi theo Quý Quân đi Kinh Sư, ngoài ra còn có hai gã sai vặt đi cùng. Một ông lão hai thiếu niên, Vượng Tài thúc là một người chững chạc và lão luyện, gã sai vặt kia là người Quý Quân quen dùng, có ba người này đi theo, cũng yên tâm.
Thật ra thì Hà Hoa cũng có chút muốn đi Kinh Sư để mở mang kiến thức một chút, nhưng một nữ tử như nàng đi theo nhiều nam nhân lên đường như vậy, thật sự không tiện, mà Phùng di nương vừa phải chăm sóc Lương ca nhi, vừa phải trông nom Tang Viên, vốn đã rất bận rồi, mà trong khoảng thời gian này nhìn dáng vẻ của nàng giống như là lại có hỉ mạch, nàng cũng không yên lòng, đành phải lưu lại ở nhà.
Tuy là đi xa nhà, mang đồ theo cũng không nhiều. Quần áo, sách, hai trăm lượng bạc cùng một chút đồ vật linh tinh, chỉ lấp bốn rương nhỏ. Kiệu phu phu xe đã sớm chờ ở cửa, ở tại cửa ra vào cùng Phùng di nương nói lời từ biệt, một nhà ba người an vị lên xe ngựa.
Quý Quân cười nói: "Thật ra thì đưa đến cửa là được rồi. Chỉ là, nghĩ tới muội khó có được cơ hội ra cửa, nên mượn lý do này để cho muội đưa đến bến tàu, sau đó thuận đường giải sầu."
Ly biệt đau khổ, ly biệt buồn lo.
Lời dặn dò trước đó lại nói lại một lần nữa, thật ra thì, nghĩ đến mình lúc trước cũng ở cái tuổi này học đại học ở vùng khác, từ một thôn nhỏ hẻo lánh u mê đi lên thành phố lớn phồn hoa, có cám dỗ, có lo lắng, còn có mong đợi, cuối cùng cũng ứng phó xong. Mà Quý Quân, lại nói tốt hơn con mọt sách bình thường không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền rất nhiều, huống chi, trước kia hắn còn một mình ở huyện lân cận xử lý qua chuyện mua cửa hàng mặt tiền, Hà Hoa cũng không lo lắng lắm. Về phần kết quả thi, có thể thi đậu thì tốt, thi không đậu, thật ra cũng không xấu.
Có những suy nghĩ này, Hà Hoa cảm thấy rất thoải mái nên một đường cùng Quý Quân nói đùa, ngược lại Quý Đồng nghĩ tới nhi tử lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng đi Kinh Sư, cũng không có một mình rời nhà thời gian dài như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Mặc dù Quý Quân cùng Hà Hoa khai thông cho ông lần nữa, nhưng vẻ mặt của ông cũng còn có chút khẩn trương lo âu.
Gần đến giờ lên tàu, A Tề cũng không sai biệt lắm đến chỗ hẹn.
Tiểu Bảo hình như là muốn theo A Tề cùng đi, lúc nhìn thấy Hà Hoa, mắt sáng rực lên, cùng A Tề tiến lên chào hỏi. Quý Quân vừa đáp lại vừa dùng khóe mắt nhìn Hà Hoa cười. Hà Hoa chỉ coi như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thoải mái cùng A Tề Tiểu Bảo đáp lễ trở lại, Quý Đồng lại dặn dò bọn họ một đường cẩn thận, sau đó lên đường thuận buồm xuôi gió, đến trường thi ra sao ..., sau đó Hà Hoa nói: "Hà Hoa chỉ hận mình không phải là thân nam nhi, nếu không lần này nhất định phải theo ca ca cùng đi Kinh Sư mở rộng tầm mắt, cũng thuận đường chiếu cố ca ca. Bây giờ chỉ có thể ở nơi này đưa tiễn, kính xin A Tề ca ca Tiểu Bảo ca ca lúc ở Kinh Sư chiếu cố ca ca muội nhiều hơn một chút. Nhớ lại ba ca ca cũng là từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn."
Nói xong, còn nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, muốn nhìn được chút kết quả.
Dĩ nhiên A Tề luôn miệng đồng ý, sau đó cũng nhìn đệ đệ mình. Trên mặt Tiểu Bảo đầu tiên là có vài phần mất tự nhiên, sau đó đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Lời này của Hà Hoa muội muội cũng quá khách khí rồi. Chúng ta từ nhỏ chơi chung tới lớn, tuy nói sau đó nhà muội chuyển đến trong huyện, hai nhà cũng bớt lui tới, nhưng ở trong lòng ta. . . . . . Quân ca nhi vẫn giống như huynh đệ của ta vậy. Nếu Hà Hoa muội muội đã nhắc tới tình nghĩa, cũng không nên nói ra lời xa lạ như vậy. . . ."
Lời này trở thành nàng không đúng! Không ngờ Tiểu Bảo vậy mà lớn mật như vậy, vừa nói Quý Quân là huynh đệ hắn, vừa có mấy phần ý tứ oán trách nàng xa lạ. Mắt thấy ánh mắt của A Tề cũng nổi lên nóng bỏng, Hà Hoa im lặng, chỉ làm như không biết Tiểu Bảo có mấy lần tới cửa tặng đồ, nói: "Trong lòng Hà Hoa cũng nhớ đến A Tề ca ca, Tiểu Bảo ca ca. Chẳng qua mấy năm nay Tiểu Bảo ca ca thường xuyên chạy thuyền ở bên ngoài, trước đây A Tề ca ca cũng một lòng đọc sách, sau đó cũng thành gia lập thất, mặc dù Hà Hoa không thể kiến công lập nghiệp, nhưng cũng không thể giống khi còn bé không biết lớn nhỏ."
Lại nói thêm một vài câu nhàn thoại, Từ đại thiếu bên kia liền dẫn theo một đại đội nhân mã tới rồi. Lại không nói đến hàng ngũ nịnh hót không liên quan kia, cả nhà Từ gia cũng xuất động rồi. Từ Nhị gia, Từ Nhị nãi nãi, tân thê tử củaTừ đại thiếu, Từ Thi Viện đều đến đông đủ.
Ba nhà không thể thiếu lại ân cần chào hỏi lẫn nhau, nói về thời tiết linh tinh .... Từ Thư Viện đỏ mặt, hoàn toàn mất hết dáng vẻ hoạt bát linh động bình thường, ở trên kiệu lộ mặt ra một cái liền buồn bực không chịu đi ra. Quý Quân kéo Hà Hoa kín đáo đưa cho nàng một cái túi thơm, ánh mắt khẩn thiết. Hà Hoa nhếch miệng cầm túi thơm đi tới bên cạnh kiệu gặp Từ Thi Viện, lặng lẽ nhét túi thơm vào, thời gian trôi qua một chút, Từ Thi Viện vén rèm kiệu lên, dùng giọng nói nhỏ không dễ nghe thấy nói: "Hà Hoa. . . . . . Muội, muội giúp ta chuyển lời với huynh ấy, bảo huynh ấy bảo trọng. Còn nữa, cái này, là cho huynh ấy. . . . . . Không cho cười!"
Hà Hoa che miệng: "Không cười, không cười, muội không có cười!"
Đợi đến khi Hà Hoa lặng lẽ nhét đồ Từ Thi Viện tặng vào trong tay Quý Quân, thấy hắn một bộ muốn nhìn lại ngại ngùng, trong lòng Hà Hoa gần như cười nghiêng ngửa —— đây coi là trao nhận tư tình không? Thì ra tiếc mục ngắn cẩu huyết ở cổ đại cũng sẽ phát sinh ở trước mắt mình! Hơn nữa mình còn giữ chức vụ hồng nương!
Đến lúc không nhịn được muốn cười ra tiếng, bỗng nhiên lại cảm thấy Tiểu Bảo đang nhìn chằm chằm nàng, chỉ đành phải dùng khăn che nhịn đến gần như muốn co quắp khóe miệng, quay đầu đi. Từ đại thiếu cũng đang ở một bên khác cùng tân thê tử của mình lưu luyến không rời, vị Từ thiếu nãi nãi kia dung mạo thoạt nhìn rất kiều diễm, xác thực xinh đẹp như hoa, cũng mệt Từ đại thiếu có thể chịu được cứ như vậy mà cùng nàng tách ra.
Thuyền muốn khởi hành, nhóm người bên này của Từ đại thiếu lại có một bà tử cùng một nha hoàn theo sau. Lúc này dẫn người đi theo, hẳn là đều có thể đảm đương công việc, nhưng trước kia ở Từ phủ Hà Hoa chưa từng gặp qua, nhìn bộ dạng các nàng, hình như là người hồi môn của Từ thiếu nãi nãi.
Vị Từ thiếu nãi nãi này, xem ra cũng không đơn giản đâu. Hà Hoa khẽ mỉm cười, chợt thở dài.
Trước đó Từ đại thiếu một lòng muốn bao hai hồng phấn giai nhân một đường đi theo đến Kinh Sư, vốn Hà Hoa nghĩ, Quý Quân luôn là người thành thật, lần này lại ở trước mặt đại cửu tử (anh vợ) tương lai, thế nào cũng sẽ không gặp phải chuyện phong lưu, ngược lại có chút bận tâm Từ đại thiếu phóng đãng sẽ đưa mối bắt cầu cho muội phu của mình, dù sao nam nhân, có tiền là cùng nhau mua hoa, có rượu cùng nhau uống cũng không coi vào đâu, cùng nhau đàng điếm qua kỹ viện mới tính chân chính thành lập "Tình nghĩa cách mạng" .
Hôm nay thấy Từ thiếu nãi nãi dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại có an bài bà tử nha hoàn tâm phúc cùng nhau đi theo, chắc là tình nguyện tiện nghi nha hoàn của mình cũng không chịu để cho hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm. Mà A Tề, nơi ở của hắn ở Kinh Sư chính là lão nhân gia thái sơn của hắn an bài, chắc hẳn cũng không dám làm loạn. Quý Quân ở cùng bọn họ, ngược lại thật sự có thể yên tâm rồi.
Thuyền rốt cuộc cũng rời bến, người của Từ gia cũng đã rời đi, Hà Hoa nhìn chợ cá đối diện cũng dần dần khôi phục lại yên tĩnh, quay đầu lại nói với Xưng Đà: "Tiểu Xảo đã đủ tháng, hẳn là một hai ngày này phải sinh. Ca ca đã đi rồi, mấy ngày này ngươi nghỉ ngơi đi, đi chăm sóc cho Tiểu Xảo thật tốt. Cần phải mẫu tử bình an, có tin tức lập tức báo cho chúng ta biết."
Xưng Đà vội vàng nói cảm ơn, xoay người rời đi. Vốn lần này hắn rất muốn đi theo đi Kinh Sư , nhưng đụng phải tình trạng này của Tiểu Xảo, huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, đương nhiên phải lưu lại. Hà Hoa cũng muốn mùa xuân sang năm lại phái một người mang bạc đến Kinh Sư, ngược lại phân giải được vấn đề khó của hắn.
Vượt qua cầu, bên kia bến tàu chính là chợ cá rồi. Trên đường phố không xa, có một cửa hàng chuyên môn bán cá, cá khô, cá muối đây chính là cửa hàng do Vương Chưởng Quỹ quản lý. Kể từ sau khi Quý Quân thi đậu, ba cửa hàng cùng hai sạp hàng ở cửa chợ cá nhà bọn họ mua bán đều tốt lên không ít, Hà Hoa cũng mặc kệ những người đó chỉ vì dính một chút vận khí tốt và tài học của "Cử nhân lão gia", vẫn có việc cầu bọn họ, cố ý lấy lòng hoặc hối lộ trá hình, chỉ dặn dò Vương Chưởng Quỹ không được cân thiếu, không bán hàng thiếu chất lượng, cũng không được nâng giá lung tung, phải buôn bán đứng đắn.
Lần này đã đến bến tàu như thế rồi, đương nhiên phải đi đến cửa hàng cá muối nhìn một chút.
Đi vào Hà Hoa mới phát hiện, bên cạnh cửa hàng cá muối lại có một cái quán nhỏ, Lưu quả phụ đang ở một bên bán đậu hũ, Thành Tử còn ở một bên ra ra vào vào giúp đỡ.