Lưu Thành nghe được có tiếng nói chuyện ở trong phòng, đi vào lại thấy chỉ có một mình Vương thị, tò mò hỏi: "Là ai đã tới vậy? Ta nghe giọng nói có chút......"
Vương thị cũng không thèm nhìn hắn, trêu chọc đứa con tỉnh ngủ đang khóc nằm ở trên giường nói: "Con ngoan đừng khóc, mạng con không tốt dấn thân vào đến nhà chúng ta, không có canh sâm uống cũng không có kim ngọc đeo. Nếu về sau muốn thú tiểu thư nhà giàu sang, chỉ có thể phải sớm cố gắng một chút. Chớ học phụ thân kia của con, thuở nhỏ ham chơi, đến trưởng thành cũng chỉ đành phải trơ mắt nhìn người thương gả vào cao môn đại hộ......"
Hai ngày trước Lưu Thành cùng Vương thị đã từng cải nhau một trận, hôm nay lại nghe lời này nữa, tựa như ghim một cây gai trong lòng, cả giận nói: "Lời này của nàng là có ý gì? Nàng đối với ta nghi thần nghi quỷ còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn làm bẩn thanh danh của người khác hay sao? Đứa bé nhỏ như thế, nàng cứ dạy nó như vậy?"
Đứa bé oa oa khóc lớn hơn, Vương thị cười lạnh nói: "Chàng nổi giận với ta là có ý gì? Bị ta vạch trần tâm tư xấu xa nên thẹn quá hóa giận à? Chàng và nàng ta đưa áo khoác cho ta là có ý gì? Khoe khoang? Thị uy hay là chột dạ lấy lòng?"
"Ngươi, phụ nhân vô tri!" Lưu Thành giận đến toàn thân phát run, "Từ đại thiếu cùng Hách Nhị gia tốt bụng tặng cho ta một cái áo khoác, ta nghĩ mùa đông ngươi cũng không có quần áo giữ ấm, cố ý chọn cho ngươi. Ngươi không nhìn một mảnh hảo tâm của ta thì cũng thôi đi, lại còn có suy nghĩ xấu xa không chịu nổi bậc này, ngươi, ngươi......"
Vương thị cũng không để ý đứa bé gào khóc, một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú trượng phu đang giận dữ trước mặt, một bước cũng không nhường: "Ta thế nào? Người khác không biết lai lịch cửa hàng kia là cái gì, ta còn có thể không biết? Mấy ngày gần đây mới do Từ gia thế chân, trước kia đều là vị kia định đoạt! Áo khoác hơn một trăm lượng tiện tay liền đưa cho người, nàng ta thật đúng là hào phóng. Cũng làm khó cho ngươi vừa nghe nói Hách Nhị gia ở Sơn Đông đã biết không ít nữ tử phong trần nên đau lòng cho nàng ta không dứt!"
Lưu Thành lập tức thấp đi một nửa, ấp úng nói: "Ngươi, ngươi nói nhăng gì đó?"
Vương thị từng bước từng bước ép sát: "Là ta nói bậy hay là ngươi tự mình đa tình? Nếu Hách Nhị gia không kính nàng ta yêu nàng ta, lễ đầy năm của nữ nhi nàng ta há có thể phô trương như vậy? Uổng công ngươi cho rằng nàng ta không được sủng ái, lại vì nàng ta mượn rượu giải sầu, trong mộng đều gọi nàng ta, phu thê nhà người ta rất tốt!"
Lưu Thành bị Vương thị ép tâm hoảng ý loạn, hơn nữa đứa bé khóc rống nên phiền não không dứt, một bạt tay liền vung tới cái bàn bên cạnh, đồ phía trên lịch bịch rớt xuống, một ít điểm tâm lăn đến bên chân hắn, vừa khéo là bánh ngọt đặc biệt trong cửa hàng điểm tâm Như Ý mà trước đó Hà Hoa đã đưa cho Vương thị, bao bì phía trên cũng là độc nhất vô nhị ở Huyện Định Giang.
Trong lòng Lưu Thành vốn hoài nghi, lần này càng thêm xác định là Hà Hoa đã đến nhà hắn, cũng không biết nàng và thê tử mình nói cái gì, nhìn vẻ mặt oán hận của Vương thị, vừa áy náy vừa hoảng hốt, đầy ngập tâm sự không biết nói cùng ai, chỉ đành lặng lẽ khom lưng xuống dọn dẹp đồ bị chính mình vứt bừa bãi.
Nào có thể đoán được Vương thị thấy hắn thẹn quá thành giận, cũng không vì mình biện bạch, cũng không giải thích với nàng, nhưng chỉ lo đau lòng quà tặng Hà Hoa đưa tới, càng cảm thấy buồn bã, nước mắt cũng bất tri bất giác rơi xuống, mẫu tử hai người khóc thành một đoàn.
Lưu quả phụ ở trong phòng khác nghe loáng thoáng, thường ngày bà cũng thật hài lòng Vương thị, hôm nay thấy nàng dâu cùng tôn tử đều khóc, liền nghĩ nhất định là nhi tử mình làm sai gì rồi, vội nhặt lên cây chổi lớn đi sang nói: "Ngươi cái tên bại gia tử lại ở bên ngoài chọc loạn cái gì rồi? Thê tử của ngươi ở nhà mang thai cho ngươi, còn phải chăm sóc ta, nó dễ dàng lắm sao? Ngươi lại có lý do gì rống nó?"
Cầm cây chổi quơ lung tung mấy cái, thật không giống như thường ngày giáng thẳng lên trên người Lưu Thành, mắng xong nhi tử, rồi quay sang Vương thị nói: "Cái đứa nhỏ này cũng thiệt là, hắn có lỗi chỗ nào, con cứ nói với ta là được, cần gì tự mình nén uất ức ở trong lòng? Hoặc là trong nha môn có chuyện gì, chuyện người khác đàn bà chúng ta không hiểu, con cũng đừng trách hắn."
Trong lòng Lưu Thành biết mẫu thân đang cho mình bậc thang đi xuống, liền qua loa nói: "Nương, mấy ngày nay trong nha môn có chút chuyện phiền lòng, nhi tử đi nghỉ ngơi trước."
Vương thị thấy thế, nghĩ đến Hách gia hôm nay cũng là đại hộ ở Quý gia thôn, Hà Hoa vừa là người ngay cả phụ thân mình cũng khen không dứt miệng, Hách gia trên dưới cũng kính trọng nàng ta, trượng phu mình cũng so không được Hách Nhị gia, nhất định Hà Hoa cũng chướng mắt Lưu Thành. Nhưng càng không có được lại càng để ý, bộ dạng kia của Lưu Thành rõ ràng chính là có ý với Hà Hoa, món áo khoác đó, rốt cuộc là ý gì?
Vương thị lau nước mắt đi tới cửa sau, áo khoác vẫn còn ở trên đất, nhớ ngày đó lúc trượng phu đưa nàng cái áo khoác này, nàng vui cỡ nào, thậm chí vì thế còn bị bà bà xem thường rất nhiều ngày, hiện giờ nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Lưu quả phụ cùng đi theo tới, lập tức hét lên: "Hai người các con cũng thật là, cái này trị giá hơn một trăm lượng bạc! Hơn một trăm lượng đó! Ném cái gì không ném lại đi ném cái này? Con không thích thì cho ta chứ, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn như vậy, hôm nay hắn có tiền đồ, cũng không thấy cho ta – mẫu thân quả phụ này vật gì tốt......"
Vừa nói vừa thu áo khoác bước đi, Vương thị không khỏi khóc càng thêm đau lòng.
Lại nói Hà Hoa bất chấp trong cái nhìn soi mói của người qua đường, kéo Tiểu Thư đang tức giận hò hét đi đường vòng trở về, rồi gọi Tiểu Oản tới nói: "Ngày làm lễ đầy năm của Tiểu Ly tỷ ấy, nghe không ít việc hay, nhưng cũng không biết chính xác. Chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Quý gia thôn này, hiếm có chuyện bà bà ngươi không biết......"
Tiểu Oản cười nói: "Bà bà em cũng thường nhớ tới tiểu thư, nhưng lại sợ quấy nhiễu tiểu thư dưỡng thai. Hôm nay tiểu thư cảm thấy buồn bực, chắc hẳn bà ấy rất sẵn lòng tới kể chuyện vui cho tiểu thư nghe."
Bà bà Tiểu Oản, Vượng Tài thẩm không hổ là cái loa lớn được công nhận ở Quý gia thôn, Đông dài, Tây ngắn nhà ai đều có chuyện lý thú để nói. Trong nhà Lưu Thành các bà ấy chỉ lấy được tin bà tức hòa hợp, Lưu Thành thời niên thiếu lãng tử hồi đầu, Lưu quả phụ được hưởng phúc.
Hà Hoa liền nói: "Ta nhớ lúc chúng ta vừa trở về, trong cửa hàng muốn tặng cho hắn một cái áo khoác, không ngờ vậy mà hắn lại nói muốn cho thê tử của mình......"
Vượng Tài thẩm liền nheo mắt lại cười nói: "Thật vậy sao? Nữ nhi của Vương Chưởng Quỹ đó tướng mạo phẩm chất không thể chê, năm trước lại sinh cho hắn thêm một đứa con trai, hai người hài hòa như được ngâm trong mật. Ngày đó Lưu quả phụ còn nói với nô gia, cũng không thấy nhi tử cho bà ta đồ tốt như vậy."
Hà Hoa liền thở dài nói: "Lúc trước hắn đến nhà chúng ta làm việc, có tơ lụa vải vóc gì tốt đều hiếu kính nương của hắn. Nếu hắn cứ làm việc ở nhà chúng ta, cha ta nhất định sẽ không để cả nhà hắn thiệt thòi."
Vượng Tài thẩm đối với đề tài này không có hứng thú lắm, khô khan tiếp lời nói: "Đúng vậy, hiện giờ hắn đi theo Tri huyện lão gia, mặc dù phong quang, cũng có thể kiếm tiền, Hừ! Còn không bằng làm một quản sự cho an tâm. Hiện giờ đại gia cũng muốn mở cửa hàng kiếm tiền đấy."
"Đại bá đã từng là quan lại, sau này vẫn còn được bổ nhiệm, muốn làm cũng là để cho người khác đi làm thôi." Hà Hoa thấy hỏi không ra cái gì, lấy cớ mệt mỏi, sai Tiểu Thư chuẩn bị hai hộp điểm tâm đưa Vượng Tài thẩm đi ra ngoài. Trong lòng mặc dù đối với lời nói của Vương thị có chút kinh nghi, nhưng nàng cùng Lưu Thành, nhiều nhất cũng chỉ là lúc còn nhỏ có chút ân oán, chưa bao giờ có tư tình, càng không có nhược điểm bị người nắm thóp, suy nghĩ một chút liền bỏ đi.
Không ngờ qua mấy ngày sau, Vượng Tài thẩm lại chủ động tìm tới cửa, tức giận nói: "Những hán tử thô bỉ kia, thật là đáng ghét! Tiểu thư, người phải tìm người đi kéo cái miệng rộng của bọn họ xuống!"
Hà Hoa hỏi bà chuyện gì, bà liền trù trừ, chờ Hà Hoa cho mọi người bên cạnh lui xuống bà mới nói: "Nhà Lưu Thành tìm người sửa nhà, có người nói hai ngày trước lúc bọn họ ở Lưu gia xem phong thủy đo nền, nghe được Lưu Thành cùng thê tử hắn gây gổ, cuối cùng nói...... Nói là tiểu thư...... Không, nói là Lưu Thành ngày đó đánh Vương thị, không có ý tốt......"
Hà Hoa cảm thấy đầu oanh một tiếng, thấy Vượng Tài thẩm ấp úng, khó có thể mở miệng, vội nói: "Thẩm, chuyện này nếu có quan hệ tới ta, kính xin thẩm nói rõ, nếu không, ta không biết nên ứng đối như thế nào."
Vượng Tài thẩm tức giận nói: "Tiểu thư yên tâm, ta đã mắng bọn chúng một trận. Cái thứ ăn no không có chuyện làm kia, cái miệng chỉ lo nói xằng nói bậy. Trở về nô gia sẽ nói cho lão gia biết, rồi viết thơ nói cho đại lão gia......"
Hà Hoa nóng nảy, lại một lần nữa cắt ngang bà ấy: "Thẩm, nhưng chuyện có liên quan đến thanh danh của ta không? Thẩm phải nói cho cha ta, đại ca ta biết, cố tình lại gạt ta có phải không? Sau này người ta chê cười, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!"
Vượng Tài thẩm sững sờ một lúc, mới nói: "Tiểu thư, người không biết những cái lưỡi nát kia......"
"Được rồi, thẩm không nói, tự ta tìm người hỏi!"
"Ai u! Tiểu thư, người hiện giờ làm sao có thể đi gặp những người đó!" Vượng Tài thẩm vội kéo vạt áo của Hà Hoa, lại ném cho mình một cái tát: "Cũng là do ta hồ đồ......"
Vượng Tài thẩm liền bắt đầu nói, những người đó làm việc mệt mỏi, liền tụ chung một chỗ nói đùa chủ nhà. Nói qua nói lại liền có người cười nhạo, Lưu Thành đã từng làm đứa ở cho Quý gia, bây giờ nhạc phụ cũng là chưởng quỹ cho nữ nhi Quý gia, đường đi ở huyện nha hắn đang làm cũng là Quý Quân trước khi đi đã tìm cho hắn, có thể thấy được vị Lưu đại nhân này cùng Quý gia có quan hệ thâm sâu, lại có người nói thật ra Lưu Thành đã từng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không có bấu víu được Quý gia tiểu thư, nên bám chặt vào nữ nhi của chưỡng quỹ Quý gia cũng coi như vận khí tốt, một ngày trước còn nghe hai phu thê bọn họ vì chuyện này gây gổ đấy......
Lưu quả phụ xưa nay là một người hung hãn, nghe người khác đôm đặt nhi tử mình như vậy lập tức nhặt cây chổi lên, Vượng Tài thẩm cũng vừa sống khá một chút liền tìm Lưu quả phụ tán gẫu, nghe nói như thế trong lòng cũng tức giận lên, mắng một đám Đại lão gia máu chó lâm đầu.
Hà Hoa ngây người hồi lâu, mới nói: "Thẩm, xưa nay lời người đáng sợ. Bây giờ làm ầm lên, không chỉ đám bọn họ, những người khác cũng càng có đề tài để nói."
Nàng nhớ rõ năm đó mình cũng chỉ đi đến nhà Lưu quả phụ mua miếng đậu hũ, đã có người nói nàng đi xem kế mẫu rồi. Cái gọi là bát quái, có thể nói không chịu trách nhiệm tận lực tự sướng, hôm nay thế này, aiz......
Hà Hoa vẫy lui Vượng Tài thẩm đang lo sợ bất an, xoa bụng nghĩ, loại nói bóng nói gió này, có thể lớn có thể nhỏ, nặng nhất chính là kéo đến nàng cùng Lưu Thành có tư tình, cái thời đại này truyền ra loại lời đồn đãi như thế, không phải để cho nàng cuối cùng không ngốc đầu lên được sao? Làm sao hóa giải lời đồn đãi đây?
Kiếp trước cũng đã gặp một vài tình câu chuyện tình yêu phân phân hòa hòa, nhưng cũng không giống bối cảnh thời đại này, người bình thường đối với loại bát quái này cũng sẽ không nhiệt tâm như vậy, trừ phi đối tượng bát quái là minh tinh......
Nếu như nàng có thể cùng Vương thị thân mật thắm thiết ngươi tới ta đi...... Nhưng mấy ngày trước nàng mới bị Vương thị thô lỗ đẩy ra cửa sau, còn bị người nhìn thấy!
Chẳng lẽ khi đó Vương thị cũng đã?
Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Thượng Đế!
Rốt cuộc Lưu Thành đã làm gì?
Hà Hoa cảm thấy nhức đầu, nói với Tiểu Bàn: "Cô gia trở lại gọi hắn lập tức tới gặp ta!"
Hôm nay Tiểu Bảo rất khuya mới trở về, ngồi ở dưới đèn quặm mặt lại, buồn bực một hồi liền đi ra buồn ngủ phòng ngoài.
Tiểu Thư bỉu môi nói: "Tiểu thư người xem, khẳng định cô gia đang tức giận! Nha đầu bên cạnh Đại nãi nãi nói, nhất định đã truyền ra ngoài......"
Hà Hoa chưa từng thấy vẻ mặt Tiểu Bảo như vậy, sau khi Vượng Tài thẩm rời đi, nàng vì không làm sự tình lớn thêm, cũng không có sai người đi Lưu gia hỏi thăm. Nhưng trong thôn nhiều người nhàn rỗi, không quá nửa ngày, chuyện Lưu quả phụ cùng Vượng Tài thím tức giận mắng mấy người thợ xây nhà cũng đã truyền ra, Hách gia từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, buổi chiều Tiểu Thư từ nơi nha đầu của Thường thị cũng đã nghe được một chút tiếng gió, mà Tiểu Bảo về nhà một đường đi tới không biết gặp bao nhiêu người, nhất là hắn sẽ đi thỉnh an phụ mẫu trước...... Đoán chừng hiện tại, trưởng bối trong nhà còn chưa biết chuyện này, nếu không, Trương thị đã sớm gọi nàng qua. Đến mai, còn có thể giấu giếm bọn họ sao?
Mấu chốt là thái độ của Tiểu Bảo.
Nhưng có chút chuyện nói thì dễ dàng, làm thì khó, khuyên can người khác dễ dàng, rơi vào trên người mình cũng không biết theo ai.
Hà Hoa cũng không biết lúc này rốt cuộc Tiểu Bảo đang suy nghĩ gì, tự mình suy nghĩ một buổi tối, sáng sớm hôm sau mang đôi mắt thâm quầng canh giữ ở cửa.
Sau khi Tiểu Bảo rời giường cho người đi vào hầu hạ, Hà Hoa liền tự mình bưng chậu nước đi vào, nói với hắn: "Ta thấy ngày hôm qua dường như chàng ở nơi nào bị chọc tức, qua một buổi tối không biết bớt giận chưa? Có muốn nói chuyện cùng ta một chút hay không?"
Tiểu Bảo không có lên tiếng, Hà Hoa lại nói: "Nếu chàng không có việc gì, chỗ này của ta có chuyện rất tức giận, theo tính khí lúc ta còn ở nhà trước kia, nhất định bảo ca ca ta trói mấy người đó đánh một trận mới được. Nhưng hôm nay nếu đã gả cho chàng, thì muốn chàng ra mặt mới được."
Tiểu Bảo lau mặt qua loa, buồn bực nói: "Chuyện gì?"
Hà Hoa ngồi đối diện hắn, khẽ đưa chân ra một chút, nói: "Đều nói rồng mạnh không ép rắn thổ địa. Hôm nay trong huyện, trừ Tri huyện lão gia, quan hệ tốt với nhà chúng ta cũng chỉ có Từ đại thiếu gia cùng Lưu Thành thôi. Đại ca không tiện ra mặt thu xếp buôn bán trong nhà, chàng thường ngày cùng bọn họ thân cận hơn một chút, có thể mời hai người bọn họ tới nhà uống rượu, về sau làm việc cũng dễ dàng một chút, tránh cho có người có ý xấu với cửa hàng."
Tiểu Bảo thấy nàng chỉ nói buôn bán, một bụng buồn bực không nhịn được, nói: "Nghe nói mấy ngày trước nàng đi Lưu gia bị đuổi ra ngoài?"
Hà Hoa nhíu nhíu mày, trong lòng một ngọn lửa vô danh không biết phát tiết với ai. Đương nhiên nàng biết trước kia Lưu Thành có ý với mình, nhưng nàng chưa bao giờ đáp lại cái gì, hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đã thành thân, cũng có con của mình, lại tiếp tục để xảy ra tiếng xấu nữa, quả thật bực bội giống như nuốt phải con ruồi.
"Mấy ngày trước lúc làm lễ đầy năm cho Tiểu Ly tỷ, có người nói Lưu Thành đã là người đắc lực trước mặt Tri huyện lão gia, nhạc phụ của hắn vẫn còn làm chưởng quỹ cho ta, trong lời nói đối với Lưu gia tẩu tử có nhiều chế nhạo. Chàng cũng biết Vương Chưởng Quỹ những năm này giúp ta không ít, ta không đành lòng để nữ nhi của ông ấy chịu uất ức, cố ý đi khuyên giải nàng. Sau đó Lưu Thành về nhà, ta không tiện gặp hắn, liền đi ra từ cửa sau."
Hà Hoa oán hận giải thích xong, ở trong lòng chém những thứ khua môi múa mép kia không dưới một ngàn tám trăm khúc, lại cắn răng nói: "Ta còn hẹn Lưu gia tẩu tử ngày mai dẫn đứa bé tới nhà chơi, nếu chàng có cái gì không thoải mái, trực tiếp hỏi nàng là được!"
Vốn trong lòng Tiểu Bảo muốn nói Thành Tử luôn một mực làm đứa ở ở nhà các người, nàng khi còn bé đối với hôn sự của mình vẫn kéo dài, giống như đang chờ ai đó, ngày đó ta chỉ cùng Từ đại thiếu nói giỡn rằng mình gặp qua không ít người, hắn liền quanh co lòng vòng hỏi thăm ta có phải có nữ nhân ở bên ngoài hay không, còn không chịu cho ta sắc mặt tốt......
Nhưng nghe Hà Hoa nói hẹn Vương thị tới chơi, lại nghĩ nếu những lời đó là thật, làm sao Vương thị còn đuổi theo kết giao cùng Hà Hoa?
Còn nữa, trước kia cũng thật sự có rất nhiều bà mai làm mai cho Hà Hoa.....
Hay là qua một ngày rồi xem lại một chút......
......
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy rất buồn bực, lại nghe Hà Hoa nói: "Hiện tại trong nhà xuất hiện nhiều lời đồn đãi như vậy, chàng đều không có ý kiến gì sao? Cũng không hỏi một câu? Có phải hoàn toàn không quan tâm đến ta hay không?"
"Nàng nói cái gì vậy?" Tiểu Bảo bỗng dưng ngẩng đầu, "Nàng muốn ta hỏi cái gì? Hỏi thê tử mình có phải cùng người khác......"
Hà Hoa nói: "Một năm kia có kẻ truyền ra chàng ở Sơn Đông có tiểu thiếp, không phải ta đã hỏi chàng sao?"
Tiểu Bảo không ngờ Hà Hoa quật ngược lại, nổi giận đùng đùng nói: "Đó là nàng không tin ta!"
"Vậy bây giờ chàng tin tưởng ta, cho nên cũng không quản những lời nói vô căn cứ kia, mà không phải không quan tâm ta?"
"Ta......" Tiểu Bảo nhìn Hà Hoa vừa sờ bụng, vừa nhìn về phía mình cười nhẹ nhàng, trong lòng chợt mềm xuống, nhưng trong miệng còn chưa cam tâm nói: "Dù ta nói thế nào, làm thế nào, nàng đều có thể chặng lại phải không?"
Hà Hoa thấy giọng hắn mềm xuống, ngang nhiên xông qua dựa vào trước ngực hắn nói: "Dù sao mặc kệ người ta nói như thế nào, làm thế nào, ta là trong sạch gả cho chàng. Những năm này, cũng chỉ nghĩ tới làm thế nào cùng chàng sống tốt qua ngày."
Tiểu Bảo ôm nàng, thấy mắt nàng một mảnh sưng đỏ, không khỏi đau lòng nói: "Tối hôm qua không thể ngủ ngon giấc phải không?"
Hà Hoa chợt cảm thấy uất ức, nàng đối với Lưu Thành, thật ra chưa từng có loại tâm tư đó. Nhớ năm đó, nàng cũng không phải là chưa từng nghĩ tới làm bạn với thanh đăng cổ phật. Nghiêm khắc mà nói, có lẽ bởi vì Lưu Thành đã từng ám chỉ với nàng, tâm phủ đầy bụi thật lâu của nàng mới bắt đầu có một chút gợn sóng, tiến tới nguyện ý cùng Tiểu Bảo sống cùng nhau. Tối ngày hôm qua, nàng thật sự cảm thấy đau khổ.
"Tiểu Bảo, khi ta còn bé trôi qua thế nào, chàng là người rõ ràng. Về sau, mặc dù trong nhà có bạc nhiều hơn, nhưng ca ca cùng ta cũng đã lớn, không còn cùng ca ca, phụ thân làm nũng. Ngay cả di nương rất tốt với ta, nhưng trong lòng cũng cách một tầng như cũ. Sau đó thấy ca ca có tiền đồ rồi, phụ thân cũng có di nương chăm sóc, ta liền nghĩ, về sau ta phải gả cho người như thế nào? Nếu gả cho người không tốt, không bằng xuống tóc làm ni cô, dầu gì nơi đó cũng tự tại nhẹ nhõm......"
Cảm giác cái tay bên hông thít chặt lại, Hà Hoa cười nhẹ một tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đều nói dễ cầu báo vật vô giá khó được một tình lang tốt, có lúc suy nghĩ, trời đất bao la, thật sự có nơi dung được nữ tử không thể tiếp nhận trượng phu nạp thiếp như ta không? Đời người trăm năm, thật sự có một người có thể tình thâm không thay đổi thủy chung với ta không? Tiểu Bảo, mấy năm nay chàng đối với ta như thế nào, trong lòng ta đều biết, ta đối với chàng như thế nào, chàng cũng có thể nắm chắc. Nếu bởi vì người khác nói xằng nói bậy mà làm chàng sinh ra hiềm khích với ta......"
Tiểu Bảo lau đi nước mắt nơi khóe mắt Hà Hoa, dịu dàng nói: "Sẽ không, nàng yên tâm, ta biết nên làm như thế nào."
Buổi sáng hôm nay Tiểu Bảo liền vội vã đi ra ngoài, không có gặp Lưu Thành ở Lưu gia, đành phải đi huyện nha chận hai người Lưu Thành cùng Từ đại thiếu lại, hẹn bọn hắn đi uống rượu.
Từ đại thiếu thích nhất là náo nhiệt, e ngại mặt mũi của hắn, Lưu Thành cũng không tiện từ chối, nên ba người cùng đi, vẫn như cũ gọi hai người hát khúc. Từ đại thiếu thấy mặc dù hai người đó hát hay, nhưng tư sắc lại bình thường, không khỏi cười nói: "Tầm mắt của Đình Chi quả nhiên khác hẳn với người thường."
Tiểu Bảo cũng biết gần đây trong nhà hắn thê thiếp huyên náo ầm ĩ, trong nha môn không có việc gì hắn cũng muốn ra ngoài tránh né phiền não, vì biết hắn thường ngày cũng không có kiêng kỵ gì, liền nói: "Nghe nói trong nhà Từ huynh kiều thê mỹ thiếp, hoàn phì yến gầy, nhưng lại thường ra ngoài đi dạo, chẳng lẽ muốn đổi cháo trắng rau dưa sao?"
Qủa nhiên Từ đại thiếu vừa nghe liền xụ mặt xuống, "Ài, có đôi khi suy nghĩ, Lưu huynh đệ cùng tẩu tử kiêm điệp tình thâm, thật sự làm ta ghen tỵ."
Lưu Thành gần đây trong nhà đang nháo ầm ĩ, uống một ly rượu đắng xong, liếc mắt nhìn Tiểu Bảo nói: "Từ huynh tại sao không nói đến Đình Chi vậy?"
Từ đại thiếu khoát tay liên tục, trước tiên rót cho Tiểu Bảo một ly rượu, sau đó mới nói: "Mới vừa rồi hắn nói trong nhà của ta kiều thê mỹ thiếp, lại không biết muội tử ta là thê tử đại cữu tử của hắn, quen thuộc nhất là tính tình vị kia trong nhà hắn. Khụ khụ...... Nghe nói là người rất có bản lĩnh. Lưu huynh ngươi đừng thấy Đình Chi ngoài miệng nói hay, nhưng hôm nay mời chúng ta uống rượu gọi loại thức ăn gì? Có thể thấy được giàn nho sau hậu viện của hắn đáp không được vững chắc á! Đình Chi, thật ra thì nữ nhân á, vẫn là dịu dàng mảnh mai một chút mới được. Ngươi đừng để bọn họ kẹp quá chặt!"
Tiểu Bảo nhớ tới lúc Hà Hoa hoài nghi hắn nạp thiếp mà tức giận, nhớ tới lúc ở Sơn Đông vì thanh danh của đại ca đại tẩu hắn mà chịu uất ức, nghĩ lại nàng thỉnh thoảng thừa dịp bọn nha hoàn không chú ý hôn thật nhanh lên trên mặt mình một cái, ngẫm lại nước mắt của Hà Hoa cùng dáng vẻ của con gái nhỏ lúc buổi sáng, bất giác trên miệng lộ ra nụ cười, nói:
"Người ta thường nói thạch tín của ngươi mật đường của ta. Còn nữa, chuyết kinh hôm qua mới cho người trong nhà hái nho kia mà, ta cũng không lo lắng cái gì. Ngược lại Từ huynh, vừa lúc hôm nay ta cho người mua chút vật liệu gỗ muốn tặng cho Lưu huynh dùng xây nhà, Từ huynh có cần rút ra mấy cây trở về chấn chỉnh toàn bộ giàn nho trong nhà không?"
Từ đại thiếu bị sặc rượu, giả ho biến thành ho thật: "Khụ khụ...... Không cần, không cần......"
Lưu Thành nghi ngờ nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lại cười nói: "Lưu huynh không cần phải khách khí. Lễ đầy năm nhi tử của huynh tiểu đệ không thể về kịp, ít ngày trước nữ nhi của ta nhận được một phần lễ lớn của huynh, huynh coi như là ta bổ sung lễ mừng cho hiền chất."
Từ đại thiếu còn chưa biết mấy lời đồn đãi trong Quý gia thôn kia, nghe đến đó liền nói: "Không sai, giữa huynh đệ chúng ta cũng không cần chú trọng nhiều như vậy. Còn nữa, về sau Đình Chi mở cửa hàng ở chỗ này, không thể thiếu còn nhờ hai chúng ta chiếu cố, Lưu huynh ngươi liền thoải mái thu nhận đi. Chẳng qua ta nói, Đình Chi, ngươi cũng không khỏi quá sủng ái nữ nhi ngươi rồi."
Tiểu Bảo nói: "Đó là nữ nhi của ta, ta có thể không thích sao? Còn nữa, yêu ai yêu cả đường đi, yêu ai yêu cả đường đi á! Từ huynh không phải cũng có thể nghiệm rồi sao?"
Từ đại thiếu cười to nói: "Khó lường, khó lường! Muội tử ta nói quả nhiên không sai! Hôm nào nhất định bảo nàng cùng tiểu cô học hỏi mấy chiêu, xem Qúy Quân có dám phụ muội tử ta không!"
Lưu Thành thấy Tiểu Bảo chỉ nhẹ nhàng nhìn mình mấy lần, trong mắt không khỏi đắc ý cùng cảnh cáo, nói gần nói xa tất cả đều tỏ rõ phu thê bọn họ ân ái, rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu ý của Tiểu Bảo rồi, bất kể mình có tâm tư gì, Hách Học Đình và Qúy Hà Hoa đều là một đôi hoà hợp, chưa từng có chuyện của hắn. Nếu nói hôm nay còn có cái gì hắn có thể làm, chính là mau chặng miệng người khác lại.