• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn đuốc chiếu trên Thái Hồ, lại được nước hồ phản chiếu, rực rỡ lung linh. Đứng từ trong bóng đêm nhìn tới, Yến Tử Ổ như một tòa lầu được làm bằng ngọc lưu ly nổi lên giữa Thái Hồ. Nếu không phải là có tiếng người huyên náo, thì có lẽ sẽ có người nghĩ nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh.

Một hán tử ngồi bên cạnh Thái Hồ. Khuôn mặt của hắn bị râu tóc hỗn độn che khuất toàn bộ, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo như băng như sương. Cả người hắn xiêu vẹo, trong tay còn nắm chặt một bình rượu.

Của nàng, chúng ta đã hai mươi lăm năm không gặp lại cái tên tiểu tử béo ú đó rồi! Hắn hiện tại rất có tiền đồ, chính là bang chủ của đại bang phái lớn nhất Trung Nguyên.” Nhìn chằm chằm vào mặt hồ trong vắt, hắn lớn tiếng nói. Lại đổ thêm rượu vào mồm, hình như nhớ tới cái gì đó, hắn liền cười ha hả, “Nói thật, hắn hồi nhỏ thế nào, ta cũng không nhớ rõ. Ta chỉ nhớ khi hắn bú sữa, khí lực rất lớn! Lúc ấy ngay cả nàng cũng nói, chắc chắn hắn có tố chất học võ rồi!”

Nói xong, hắn vừa cười, vừa ngẩng bình rượu đổ ừng ực toàn bộ vào cổ họng, sau đó lấy tay áo lung tung lau miệng.

“Con của nàng, nàng có biết không, nó đang đón dâu rồi đó!” Rượu hết, hắn một chưởng đập mạnh bình xuống đất, bản thân lại dựa vào một tảng đá, thất thần nhìn chằm chằm mặt hồ hồi lâu, mới nói tiếp, “Nàng không cần lo lắng, ta đi lén lút đi nhìn cô nương kia rồi. Rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, đảm bảo có thể cùng hắn hiếu thuận với nàng!”

Những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ chạy lại gần bên hắn.

“Vài năm nay ta trốn ở Thiếu Lâm học tuyệt học của họ, mỗi lần có chút thành tựu, thì không lâu sau lại cảm thấy trên người đau đớn vô cùng. Ngay cả đi tìm Tiết thần y xem bệnh, cũng không thấy có chuyển biến gì. Xem ra, ta thật sự đã già rồi.” Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn lá sen trên mặt hồ, lại nhìn Yến Tử Ổ đèn đuốc sáng trưng, “Mấy năm nay, nếu không phải vì muốn báo thù cho nàng, thì ta nhất định đã không muốn sống nữa.”

“Ta biết với tính cách của nàng, nàng tất nhiên sẽ bảo ta đừng báo thù nữa. Nhưng mà cả đời nàng lương thiện như vậy, kết quả thì sao chứ? Cái tên ác nhân đã hại ngươi, đoạt con của ta, Tiêu Viễn Sơn ta thề đời này sẽ phải tìm ra hắn!”

Hắn nói tới đây, liền tung ra một quyền, đem tất cả bình rượu đang ở bên chân đánh nát vụn. Nhất thời, những mảnh nhỏ văng tung tóe trên mặt đất.

“Ta đã sớm điều tra rõ, cái lão hòa thượng Huyền Từ, phương trượng của Thiếu Lâm Tự, chính là kẻ năm đó cầm đầu hại chúng ta! Mười mấy năm trước, đứa nhỏ của hắn ta cũng cướp đi, rồi ném nó vào vườn rau để Thiếu Lâm Tự nuôi nấng. Ta muốn phụ tử bọn chúng mỗi ngày đều có thể gặp mặt nhưng lại không biết nhau. Còn những tên hung thủ khác, ta đều nhớ kỹ. Ta nhất định sẽ báo thù cho nàng —-”

Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, tâm tình không được giải thoát, liền túm lấy một bình rượu chưa bị vỡ, sau đó mở nút, lại rót ừng ực vào trong miệng. Mãi cho đến khi phân nửa rượu trong hang này đều chui hết vào bụng hắn, hắn mới dừng lại, một phen lau mặt, trong mắt lại trở lại vẻ ôn nhu tình cảm: “Ta biết, nàng không thích nghe chuyện đó. Chúng ta vẫn cứ nói chuyện về con trai đi.”

“Ta có lần cách hơn mười trượng lén nhìn hắn một cái, tiểu tử kia rất khá, bộ dạng, vóc dáng, dung mạo, tất cả đều giống ta như đúc! Nàng nếu nhớ hắn, cứ chiếu theo bộ dạng của ta mà tưởng tượng, đảm bảo không sai.”

“Ta vốn muốn chờ đến khi thời cơ chín muồi, đem tất cả kẻ thù mang ra chém hết một lượt, sau đó sẽ tìm biện pháp, chặt đứt liên hệ giữa hắn và Hán nhân.” Nhưng sau đó, Tiêu Viễn Sơn lại cười khổ một tiếng, “Nhưng hiện giờ hắn có thanh danh, lại có địa vị, còn có vợ, nếu ta khiến vợ chồng hắn phải chia lìa, chẳng phải là khiến hắn cũng giống như ta năm đó ở Nhạn Môn Quan sao? Cho nên, bây giờ ta cũng không biết phải làm thế nào…Cùng lắm thì, hãy cứ để huyết hải thâm thù này cho một mình ta, để hắn tiêu dao khoái hoạt làm anh hùng hảo hán.”

Sóng nước mênh mông, không ngừng rung động, lại mang một vẻ cô tịch thương đau không rõ tại sao.

“Hôm nay hắn đón dâu, ta cũng không thể đi uống chén rượu mừng, đành phải ngồi ở Thái Hồ này, xa xa nhìn hắn uống rượu, cũng coi như có tham dự hôn lễ. Nàng nếu nghe thấy ta nói, vậy thì mau hiện lên uống chén rượu mừng này đi!”

Hắn nhấc bình rượu lên, đem rượu còn thừa tưới hết lên mặt đất. Bên hồ, hầu hết đều là bùn đất ẩm xốp, cho nên một lát sau rượu đã ngấm hết vào. Hắn nhìn cảnh đó, thất thần một lát, lại cũng không sợ bẩn mà vuốt ve đám bùn đất đó.

“Con của ta…”

Hắn nằm ngửa xuống chỗ đó, mờ mịt nhìn lên bầu trời đêm, thở một hơi thật dài.

“Hôm nay là ngày lành của hắn, ta và nàng cùng ở đây…cùng với hắn đi.”

Trả lời lại Tiêu Viễn Sơn, chỉ có tiếng nước ì oạm vỗ vào bờ. Một con chim tung cánh bay lên, không hót mà chỉ nấn ná bay vài vòng quanh không gian, rồi cũng bay về Yến Tử Ổ.

Cho dù thời gian có đổi thay, có vui có buồn, tất cả đã diễn ra trong một đêm này. Sau đó là một chuỗi thời khắc dằng dặc, chờ đến ánh nắng sớm lên cao.

Phía Đông bắt đầu rạng, vạn vật yên tĩnh, ngay cả chim chóc cũng tựa như không muốn đánh thức mọi người, chúng chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ đôi cánh dính đầy sương.

Vương Ngữ Yên cảm thấy sau gáy hơi ngứa, một lát sau mới hoảng hốt phản ứng lại, đêm qua nàng đã cùng biểu ca thành thân, hiện giờ đang ngủ trong lòng hắn.

Nhìn thấy nàng mở mắt, Mộ Dung Phục liền không hôn nữa, mà đưa tay xoay mặt nàng về phía mình, ngón tay không ngừng ve vuốt khuôn mặt của Vương Ngữ Yên, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn nàng. Nàng cũng không né tránh ánh mắt của hắn, mà trừng mắt nhìn lại, hạnh phúc nhoẻn miệng cười.

Mộ Dung Phục nhịn không được lại hôn lên đầu mi của nàng, rồi ôn nhu hỏi: “Trong người đã đỡ hơn chưa?”

Thấy nàng gật đầu, hắn lại càng ôm chặt hơn một chút, vô cùng thân thiết hôn lên chóp mũi nàng: “Chuyện tối hôm qua, có thích không?”

Vương Ngữ Yên nghe xong, đỏ bừng cả mặt, vội vàng chôn đầu vào hõm vai hắn, nhỏ giọng nói: “Huynh còn dám nói, chỉ biết bắt nạt muội.”

Mộ Dung Phục cười sung sướng, bàn tay chậm rãi di chuyển ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Hai người họ lẳng lặng ôm nhau, cảm thấy vô cùng tốt đẹp, tựa như những phiền não trong cuộc sống ở giây phút này đều tan thành mây khói.

Một lúc sao, Vương Ngữ Yên mới nghĩ tới một chuyện, liền ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Đúng rồi, biểu ca…cái chuyện kia…làm sao huynh biết?” Động tác hắn cởi bỏ quần áo của nàng, còn có tư thế đa dạng lúc sau, đối với một tay mới mà nói, tựa hồ là quá mức thuần thục đó.

Mộ Dung Phục vừa nghe liền hiểu, hắn cười cười, cúi đầu hôn lên tai nàng, thanh âm lại bắt đầu khàn khàn: “Chuyện khoái hoạt như thế, ta không lúc nào không mộng cùng ngươi làm vài lần, tự nhiên là phải thuần thục rồi.”

Vương Ngữ Yên xấu hổ, véo hắn một cái: “Huynh hôm qua mới kết hôn, mà hôm nay đã bắt đầu không đứng đắn rồi!”

“Ngươi nếu đã gả cho ta, tất nhiên là ta là phải không đứng đắn với ngươi, chẳng lẽ lại không đứng đắn với người khác?” Mộ Dung Phục lại cười nói, “Hơn nữa, đây cũng là lời nói thật. Nhiều lúc nhớ ngươi nhớ đến khổ, ta đành phải nghĩ sang chuyện khác, bèn nhớ tới ngươi bình thường quần áo có mấy vạt, phải cởi thế nào để vừa nhanh vừa tiện…”

“Biểu ca, huynh đứng đắn chút đi —-” Nàng vội vàng che miệng hắn lại, tránh để hắn lại tiếp tục “nói lời thật”.

Hắn mỉm cười, lại túm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên.

“Được được, ta sẽ đứng đắn. Trong nhà chúng ta còn có một ám các chức sáng, bên trong có…một ít ‘Bí kíp’”. Mộ Dung Phục chỉ nói qua loa, lại chậm rãi vuốt mái tóc nàng, “Ngươi thường ngày chỉ cần đọc qua liền không quên, cho nên ta muốn ngươi đọc hết đống sách đó, sau đó học sử dụng chúng, được không?”

“Trong phòng sách còn có sách mà muội không biết sao?” Vương Ngữ Yên kinh ngạc, “Sao huynh không sớm nói cho muội.”

“Bây giờ cũng không muộn, về sau hai chúng ta cùng xem ‘Bí kíp’, lại cùng luyện, như thế nào?” Mộ Dung Phục thổi một ngụm nhiệt khí bên tai nàng, “Vợ chồng cùng luyện, nhất định hiệu quả tăng lên bội phần.”

“Lại không đứng đắn…” Đẩy mặt hắn ra xa một tí, Vương Ngữ Yên hình như lại nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu mày, “Ai nha, tối hôm qua huynh lén lút nhảy vào trong phòng, mọi người liệu có đi tìm huynh không? Nếu để bọn họ biết huynh ở đây rồi chê cười chúng ta, thì phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi nghĩ bọn họ ngốc sao?” Mộ Dung Phục thay nàng dém chăn, “Chờ đến khi bọn họ uống hết rượu, mà vẫn chưa say thì cho dù thấy ta không ở đó, nhất định là biết ta đi tìm ngươi rồi. Mà hai chú rể khác lúc đó cũng thật sốt ruột, ta nghĩ bọn họ cũng đều học ta mà trốn hết về phòng rồi. Tất cả mọi người hiểu trong lòng hết, cho nên sẽ không chê cười chúng ta.”

Vương Ngữ Yên nghe vậy, vừa thẹn vừa vội, liền muốn giãy dụa ngồi dậy: “Bọn họ tuy là ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định sẽ cười thầm muội.” Tiệc mừng còn chưa kết thúc, chú rể đã vội vàng đi động phòng hoa chúc với cô dâu, lại còn là nhảy qua cửa sổ mà vào, nếu chuyện này mà truyền về ra, người khác sẽ nghĩ sao về bọn họ?

“Ai dám cười muội, phu quân liền thay muội đánh hắn.” Đem nàng ôm lại vào trong lòng, Mộ Dung Phục nghiêm túc nhíu mày, làm ra bộ dạng “Trời có sập ta cũng sẽ gánh”, thật sự là phi thường vô lại.

Vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hắn một lúc lâu, nàng bất đắc dĩ giơ tay kéo mặt hắn: “Biểu ca, ta trước kia tại sao không phát hiện ra da mặt huynh dày như thế a!”

Hắn cười, nắm cổ tay nàng, lại kéo bàn tay nhỏ nhắn của Vương Ngữ Yên xuống phía dưới, đặt tại cái nơi nào đó còn đang hưng phấn bừng bừng, cúi đầu nói: “Ngươi trước kia không biết, đêm qua cũng không biết? Hiện giờ thì biết chưa?”

Nàng kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng muốn rút tay ra, lại bị hắn liều chết đè lại, chỉ đành nhỏ giọng cầu xin: “Biểu ca, trời đã sáng rồi, nếu hiện giờ mà còn nằm nữa, nương ta và cha của huynh đều sẽ rất giận đó?”

Mộ Dung Phục liên tiếp hạ xuống những nụ hôn lên người nàng, bàn tay lại không ngừng xoa nắn ngực của Vương Ngữ Yên, mơ mơ hồ hồ nói: “Hôm qua bọn họ đều nói không cần nghi thức xã giao đâu, hôm nay cho chúng ta nghỉ ngơi…”

Không đúng, cái này đâu thể gọi là nghỉ ngơi! Đây là ý niệm thoáng xuất hiện trong đầu trước khi nàng lại đánh mất ý thức của mình.

Hậu quả của việc sáng sớm tinh mơ “nghỉ ngơi”, chính là bọn họ nghỉ luôn đến tận lúc mặt trời đã lên cao mới thức dậy. Vương Ngữ Yên có tật giật mình, dường như nàng nhìn thấy sai vặt nha hoàn nào cũng nhìn mình mà cười, hơn nữa chân nàng căn bản là đi không vững, cho nên dọc đường đều cúi đầu không dám phát ra tiếng nào. Thấy bộ dạng thèn thùng của nàng giống như nàng dâu mới về nhà chồng, trong lòng Mộ Dung Phục vui mừng vô hạn, liền không để ý tới giãy giụa của nàng, liền ôm nàng vào trong lòng rồi bước đi.

“Biểu ca, đứng đắn một chút.” Nàng kéo tay hắn, nghiêm túc nói.

Mộ Dung Phục rốt cuộc được thỏa nguyện ôm biểu muội về nhà, sau đó lại được hưởng khoái hoạt, cho nên bây giờ một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dù ngượng ngùng vẫn có ra vẻ nghiêm trang, hắn liền dứt khoát nằm cằm nàng hôn chụt một tiếng rất to, “Ta cứ không đứng đắn đấy, muội làm gì được ta?”

Vương Ngữ Yên không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy sau khi thành thân rồi, vị biểu ca nào đó tính tình xấu bắt đầu nổi lên, cho nên đành bất đắc dĩ cười, trong lòng đồng thời lại có một chút ngọt ngào. Thấy hắn vui mừng như vậy, nàng cũng chỉ đành để cho hắn ôm mình mà đi.

“Hừ!” Ở lối rẽ đằng trước, truyền đến một tiếng nhắc nhở rất hàm xúc. Nhìn thấy Vương phu nhân bước về phía bọn họ, Vương Ngữ Yên mặt càng đỏ hơn, vội vàng muốn bỏ tay của Mộ Dung Phục ra. Không ngờ hắn lại nắm lấy vai nàng, kiên quyết không buông, sau đó cúi đầu hành lễ với Vương phu nhân: “Nương.”

Thay đổi xưng hô thật nhanh quá rồi a! Nàng liếc hắn một cái, cũng kêu một tiếng nương, trong lòng lại lo sợ Vương phu nhân không thích nhìn thấy bọn họ thân thiết như thế.

Bất ngờ thay, Vương phu nhân chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ, rồi nói: “Đến giờ cơm trưa rồi, nên ăn nhiều một chút.”

Mộ Dung Phục khoan khoái lên tiếng, mà Vương Ngữ Yên trong đầu đang không ngừng cố gắng phân tích câu nói của mẫu thân mình: bảo bọn họ ăn nhiều cơm trưa một chút, nghĩa là nàng biết bọn họ chưa ăn điểm tâm, cũng có nghĩa là nàng biết hai người bọn họ sáng nay dậy muộn…Nàng vội cấu lòng bàn tay một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.

A Châu và Kiều Phong đã trở về một phân đà của Cái Bang, mà A Bích và Tô Sách cũng trở về với phụ thân và kế mẫu ăn liên hoan. Cho nên lúc này, trên bàn cơm chỉ còn Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên và Vương phu nhân. Vương phu nhân chỉ vào bát nhỏ trước mặt Vương Ngữ Yên, nói: “Hôm qua là sinh nhật ngươi, đáng tiếc ngươi lại không được ăn mì trường thọ.”

Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới bát mì hôm qua còn chưa kịp ăn, lập tức cả hai đều đỏ mặt. Mà Vương phu nhân thấy thế, cũng chỉ khẽ cười chứ không vạch trần.

Vương Ngữ Yên dù sao tính tình cũng rất hoạt bát, trên bàn lại là hai người thân yêu nhất, cho nên nàng cũng chỉ thẹn thùng một lát, sau đó lại bắt đầu líu ríu hỏi về tình cảnh tiệc mừng hôm qua.

Tiệc mừng đều mới khách tương đối có địa vị trên giang hồ, trong đó cũng có cả Đoàn thị Đại Lý mà Vương Ngữ Yên không tiện nhắc tới trước mặt Vương phu nhân. Nghe nói hôm qua bà đã thể hiện phong thái của một vị chủ mẫu, đối với khách phi thường chu đáo, duy chỉ đối với đám người đến từ Đại Lý là coi như không khí. Cái này cũng có thể nói là một bước tiến lớn của Vương phu nhân, nếu như lúc tuổi còn trẻ, chỉ sợ bà sẽ đòi đánh đòi giết Đoàn Chính Thuần, sau đó Đoàn vương gia lại ngọt ngào nói hắn vẫn chưa quên A La. Hiện giờ bà đối với ông ta như thế, tất nhiên ông ta cũng không dám tự tiện lấy lòng.

Chuyện của Đoàn gia không nên đề cập tới, vì thế Mộ Dung Phục liền kể một chút chuyện của Cái Bang, ví dụ như bọn họ dùng số túi để xác định địa vị. Vì thế mà cái người sắp xếp chỗ, tuy rằng vô cùng khôn khéo, kết quả lại nhầm tưởng mấy cái túi đó là miếng vá, cho nên xếp nhầm toàn bộ đệ tử Cái Bang, ít túi ngồi trên, nhiều túi thì lại phải ngồi dưới.

Nghe chuyện này, Vương Ngữ Yên cười to không ngừng, lại dừng lại nghĩ nghĩ một lúc, mới hỏi: “Biểu ca, tiền nhiệm bang chủ Cái Bang có tới không?”

“Uông lão bang chủ sao? Ông ấy có tới.” Mộ Dung Phục đáp, “Ông ấy là ân sư của Kiều huynh, tuy rằng sức khỏe không còn tốt, nhưng vẫn cố đến uống chén rượu mừng.”

Vương Ngữ Yên đã quên mất một chuyện, Uông Kiếm Thông lúc này là nỏ mạnh hết đà, đại khái là hai năm sau sẽ mất. Chuyện Kiều Phong có huyết thống Khiết Đan bị Cái Bang bài xích mạnh mẽ như vậy, nguyên nhân rất lớn là vì Uông Kiếm Thông dùng người nhưng lại không tin, trước khi chết còn để lại một bức di thư cho Mã Đại Nguyên, để hắn canh chừng nếu Kiều Phong có cử động gì khác thường thì lập tức phải giết. Nhưng mà, bây giờ ông ta còn chưa chết, như vậy bức di thư cũng chưa xuất hiện.

Nhưng ngoại trừ việc này ra, nếu nhìn từ góc độ khác mà nói, Uông Kiếm Thông cũng là một trong những người năm đó chứng kiến sự kiện Nhạn Môn Quan, nếu hắn chết rồi, nhưng vậy thì người biết án oan năm đó lại bớt đi một. Mà người biết chuyện càng ít, thì khả năng âm mưu của Mộ Dung Bác bị vạch trần càng thấp.

Nghĩ tới nghĩ lui, người này không chết, sẽ có lợi cho Kiều Phong; mà người này chết, lại có lợi cho Mộ Dung Phục.

Vương Ngữ Yên ủ rũ ôm đầu, nói tới nói lui, chính là Kiều Phong và biểu ca chính là có huyết hải thâm thù ngay từ nhỏ.

“Sao lại ngẩn người? Ma ăn đi.” Vương phu nhân gõ gõ cái bát của Vương Ngữ Yên, lại rót cho nàng một chén canh, sau đó lại xoay sang Mộ Dung Phục hỏi: “Phục nhi, các ngươi bây giờ đã thành thân rồi, vậy bao giờ chuẩn bị có đứa nhỏ?”

Hả, đứa nhỏ? Vương Ngữ Yên cả kinh, thiếu chút nữa đã phun hết canh trong miệng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK