• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Ngữ Yên cũng không rõ Mộ Dung Phục cụ thể đang ở đâu, nhưng hẳn là cũng không quá xa đi, bởi vì Tiểu Bạch mỗi lần chuyển thư qua lại đại khái cũng chỉ nửa ngày. Mà con bồ câu đưa tin này quả thực nghe lời, trung thành với cương vị công tác, cúc cung tận tụy. Không biết nếu nó biết được bọn họ trong thư đều chỉ nói mấy chuyện vô nghĩa linh tinh, còn có thể rưng rưng giương cánh nhỏ, không ngừng cố gắng bay bay không a.

Dưới đây là bản ghi lại cuộc nói chuyện phiếm giữa Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục:

“Nếu lần này quay về lại bị bệnh, ta sẽ không tha cho huynh.”

“Vậy ngươi ở nhà phải ngoan, trước khi ta về phải biết nhiều hơn một trăm chữ.”

“Được, nếu ai không làm được, thì người đó phải đem tên viết ngược lại.”

“…Ta nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe. Khác: hôm nay ta ăn hạt dẻ thấy rất ngon, sẽ cho người mang về.”

Tưởng tượng bộ mặt Mộ Dung Phục nhăn nhó không phản kháng được, Vương Ngữ Yên đắc ý ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Nàng nắm một ít hạt thóc trong lòng bàn tay, rồi dẫn Tiểu Bạch vào lồng, luyên thuyên nói: “Ngươi biết không, về sau có người phát minh ra một thứ gọi là QQ, cũng làm nhiệm vụ truyền tin như ngươi, nhưng mà biểu tượng là hình chim cánh cụt, nếu đổi lại là ta sáng tạo ra, ta nhất định sẽ dùng một bức hình bồ câu thật đẹp.”

Sau khi cho Tiểu Bạch ăn xong, Vương Ngữ Yên lại lấy một mảnh vải mới ra, viết lên đó vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó cột chắc vào chân con bồ câu, hai tay ôm lấy nó rồi tung lên trời. Hai cánh chim nhỏ trắng noãn nháy mắt mở bung ra, hoạt bát bay về phía xa.

Vương Ngữ Yên vào trong phòng sách tra được tư liệu mình cần rồi, không có việc gì nữa, liền tùy tiện đi dạo trong sơn trang, luyện chút quyền cước rèn luyện thân thể. Lúc nàng đến gần cửa sơn trang, lại nghe thấy có tiếng người huyên náo, liền hỏi người đang quét dọn vườn hoa: “Có khách đến sao?”

“Không phải khách, là xú nam nhân phu nhân mang về đây giáo huấn.” Bà lão ha ha cười, nói, “Tiểu thư, trở về đi, đừng có để tên phụ lòng kia làm bẩn mắt người.”

Vương Ngữ Yên khóe miệng run rẩy một chút, đích xác, mẫu thân bé hạt tiêu của nàng có ham mê bênh vực kẻ yếu, tuy rằng bởi vì nàng dữ dằn cáu kỉnh, cũng có đôi khi không rõ chân tướng mà sai lầm, lại có chút bất công với các vị nguyên phối phu nhân (vợ được cưới hỏi chính thức), nhưng ít ra nàng làm mọi chuyện cũng xuất phát từ lòng tốt, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho các vị phụ nữ bị nam nhân phụ bạc. Từ điểm đó mà nói, nàng hoàn toàn giống vị Tổ trưởng Tổ phụ nữ trong tương lai.

Lúc trước Vương Ngữ Yên cũng có đôi lần khuyên nàng không nên quá kiêu ngạo, bản thân cũng đối với chuyện giáo huấn nam nhân có chút tránh né. Nhưng mà lúc này, có lẽ vì không có Mộ Dung Phục ở đây, không có người chơi với nàng, cho nên nhất thời nổi lòng hiếu kì, liền thong thả đi tới.

“Cái con ác phụ này, ngươi làm thế là có ý gì, mau thả lão tử ra!” Nam tử dũng mãnh kia hình như là bị điểm huyệt, vẻ mặt căm giận la hét.

“Thả ngươi ư, cũng không khó. Quay về giết chết nguyên phối phu nhân của ngươi, sau đó, tam thư lục lễ cưới Hứa cô nương về.”

Nam nhân kia ánh mắt mở to như chuông đồng: “Hứa cô nương gì chứ! Chưa nghe bao giờ! Còn có, nếu ngươi còn dám bắt ta giết thê tử nữa, kể cả ngươi có là nữ nhân, lão tử cũng đánh!”

Vương phu nhân nghiêng đầu, lộ ra vẻ khinh thường: “Nếu như ngươi đánh thắng được ta, bây giờ còn đứng chỗ này sao? Lặp lại lần nữa, giết chết nguyên phối, cưới Hứa cô nương về.”

“Trừ phi ta chết!” Nam tử kia bị Vương phu nhân bóp cổ, có chút khó thở nhưng vẫn cố rống lên.

“Ngươi chết?” Vương phu nhân cười phì một cái, ý bảo tỳ nữ vác một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi ra, “Để đứa bé này chết, thế nào?”

Nam tử kia thấy cảnh đó, liền hô to một tiếng: “Con ác phụ này, thả con ta ra!”

Vương phu nhân lắc đầu: “Ngươi nói, đáp ứng hay không đáp ứng.”

Vương Ngữ Yên thấy vậy, cả người run lên, nàng nhíu mày, Vương phu nhân làm như vậy thật quá đáng.

Sau đó tiểu nam hài kia cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy quật cường, nâng cằm lên, nói: “Ngươi là nữ nhân xấu, ta không sợ chết, đừng nghĩ dùng ta để uy hiếp cha, cha ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu!”

“Hài tử ngoan! Hôm nay cha con ta gặp phải tai họa bất ngờ này, chỉ sợ là do kẻ thù cố ý làm ra, ta quyết sẽ không làm chuyện có lỗi với mẹ ngươi. Để đến lúc xuống dưới suối vàng nhìn thấy nàng, ta mới không phải thẹn với lương tâm.”

Vương phu nhân không chút nghĩ ngợi, vung tay lên, ý bảo đem hai người này, một lớn mộ nhỏ đi làm phân bón cho cây.

Vương Ngữ Yên kinh hãi, mẫu thân quá thô bạo đơn giản, không hề suy nghĩ ngọn ngành câu chuyện. Người sắp chết liền nói lời thiện. Mà câu cuối cùng của nam tử kia, rõ ràng ý nói thê tử của hắn đã qua đời, làm sao còn có thể giết thê đây? Hắn cũng nói không làm chuyện có lỗi với thê tử, vậy Hứa cô nương kia là thế nào?

Trong chuyện này tất có hiểu lầm!

“Tiểu ca ca nhìn thật lạ mắt. Là tới chơi với ta sao?” Vương Ngữ Yên cũng không kịp nghĩ ra cách nào hay để giải quyết, liền giả bộ không biết chuyện gì, chỉ là vừa vặn phát hiện ra một đứa nhỏ tầm tuổi mình, cho nên mới háo hức hỏi thăm.

“Yên nhi…” Vương phu nhân không vui mở miệng. Tỳ nữ đứng sau lưng nam hài kia hiểu ý, bước sang bên cạnh vài bước, định ôm Vương Ngữ Yên đi.

“Cha mẹ của ngươi đâu? Cũng mời bọn họ đến đây làm khách đi?” Vương Ngữ Yên quyết tâm ngang ngạnh, không thèm để ý đến Vương phu nhân, âm thành giòn tan lại vang lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của nam hài của, hai mắt liên tục chớp chớp, âm thầm cầu nguyện đứa nhỏ này là một đứa nhỏ thông minh.

Nam hài kia quả nhiên không tồi, ngầm hiểu ý nàng, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Cha ta sắp bị giết, người bị oan. Mẹ của ta, từ lúc ta sinh ra đã mất rồi. Ta cũng sắp sửa được gặp bọn họ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người liền ồ lên. Sợ Vương phu nhân tức giận, đám tỳ nữ không dám chụm đầu bàn luận, nhưng đều liếc mắt nhìn nhau. Vương phu nhân vẻ mặt cũng kinh ngạc.

“Tiểu hài tử kia, ngươi nói cho rõ ràng. Ngươi nói, mẹ ngươi đã mất rồi?” Thị nữ tâm phúc của Vương phu nhân, tên là Tiểu Thúy, lanh lợi vô cùng, cũng là người đoán ra tâm ý của Vương phu nhân sớm nhất, cho nên liền cao giọng hỏi.

“Đứa nhỏ này số khổ, vừa sinh ra đã không có mẹ. Tuệ nương của ta tuy đã ra đi nhiều năm, ta cũng không cho phép các ngươi nói đến nàng!” Hán tử kia thay con đáp lại. Hắn cười như mếu, hai mắt đều đỏ quạch như máu.

Nếu thê tử của người ta bảy, tám năm trước đã mất rồi, giờ ngươi lại bảo hắn đem thê tử của mình giết chết, không phải là rủa nàng sao.

“Nếu ngươi hiện tại không thê không thiếp, vì sao lại lừa gạt Hứa cô nương, lại không chịu cưới nàng vào cửa?” Tiểu Thúy tiếp tục hỏi.

“Ta đã nói rồi, ta không biết Hứa cô nương nào hết. Các ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không quen cô ta.”

Những người ở đây đều có chút không hiểu gì cả, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao. Vương Ngữ Yên nhân cơ hội này liền bảo hai tỳ nữ đang xách nam hài buông tay ra, đứa nhỏ kia liền nghẹn ngào nấc lên vài tiếng, chạy về phía phụ thân, mà nam tử kia cũng ôm chặt hắn vào trong lòng.

“Phu nhân!” Trên hồ bỗng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ, đứng ở đầu thuyền chính là một tâm phúc khác của Vương phu nhân, Tiểu Thi. Nàng không đợi thuyền cập bến, đã vội vàng dùng khinh công ôm một cô nương lên bờ.

“Phu nhân, Hứa Ngọc Nhi tới.” Tiểu Thi đẩy cô nương kia về phía trước. Cô nương này nhan sắc bình thường, nhưng lại có sự ôn nhu mềm mại của con gái vùng Giang Nam, nhìn cũng có chút đáng yêu. Chỉ thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, có lẽ là do tự nhiên bay lên bờ khiến nàng kích động, lắp bắp nói: “Vương…phu nhân, lần trước ta còn chưa nói xong, ngài liền…Ngài hiểu lầm.”

“Ngọc muội tử, đây là có chuyện gì?” Nam tử kia đột nhiên hình như nhớ ra cái gì, run rẩy chỉ tay vào mặt nàng, “Ngươi…ngươi họ Hứa? Ngươi chính là Hứa cô nương mà bà ta bức ta phải lấy?”

Hứa Ngọc Nhi sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cùng hối hận: “Phải”.

Thì ra nam tử này họ Tô tên Cố, con trai hắn gọi là Tô Sách. Hắn là Hứa Ngọc Nhi đều là người trong giang hồ, quen biết nhau đã bốn năm nay. Vì để tiện hành tẩu, Hứa Ngọc Nhi tự đặt cho mình một cái tên khác là Lưu Ngọc.

Hai người bọn họ ngẫu nhiên quen biết, có chút hợp ý, liền kết nghĩa huynh muội. Tô Cố tính tình mạnh mẽ, tâm địa cũng tốt, yêu thương con cái, chiếu cố em gái kết nghĩa, vì thế Hứa Ngọc Nhi liền thầm yêu Tô đại ca. Nhưng vì Tô Cố tình sâu nghĩa nặng đối với người vợ đã mất, cho nên nàng chỉ đành giấu kín mối tình đơn phương này trong lòng.

Ngẫu nhiên một lần uống rượu ở quán, Hứa Ngọc Nhi mới đem chuyện đau lòng này kể cho một vị phu nhân xinh đẹp ngồi cùng bàn. Không ngờ tới, vừa mới bắt đầu, còn chưa nói xong, vị phu nhân kia đã nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn nói: “Việc này cứ để cho ta, ngươi cứ chuẩn bị mà ngồi kiệu hoa đi.” Nàng càng nghĩ tới chuyện này càng cảm thấy bất an, nhưng vị phu nhân này khinh công hơn xa nàng, cho nên không thể nào đuổi kịp.

Quả nhiên không lâu sau đó, nàng không còn nghe tin tức gì của Tô Cố, vì thế mà tâm thần bất an. May mắn là hành vi “cường đạo” của Vương phu nhân rất nổi tiếng ở Cô Tô, nàng đi khắp nơi hỏi thăm, quờ quạng lại gặp được Tiểu Thi cô nương cũng đang xử lý một vị nam tử phụ bạc khác.

Vương phu nhân nghe xong đầu đuôi câu chuyện, há hốc mồm, nhưng lại không thể biện hộ cho hành vi của bản thân, liền tự mình hờn dỗi. Vương Ngữ Yên thấy thế, liền bổ nhào vào lòng nàng, nhỏ giọng nói: “Ta biết mẫu thân là xuất phát từ lòng tốt, chẳng qua là do người không có biết rõ mọi chuyện.”

Vương phu nhân buồn bã nói: “Ta chỉ là nghĩ tới, không biết những người được dùng làm phân bón thúc trong vườn của chúng ta, có thể còn có người bị oan không…”

Vương Ngữ Yên rùng mình một cái, toàn thân nổi lên da gà, đối với vị mẫu thân ngây thơ lại tàn nhẫn nhà mình thì vừa bực tức vừa buồn cười, chỉ đành tiếp tục khuyên nhủ: “Về sau chúng ta cẩn thận một chút, người xấu làm phân bón thì không sao, nếu để một người tốt như Tô thúc thúc phải làm phân bón, Hứa di di và Sách ca ca nhất định sẽ thương tâm muốn chết. Lại nói, nếu quả thật có người bị oan, nương, người chẳng phải cũng thương tâm sao?”

“Gở mồm nào! Không cho ngươi nói lung tung!” Vương phu nhân thở ra một hơi, tinh thần cũng thoải mái hơn một ít.

Để bồi thường cho Tô Cố, Tô Sách và Hứa Ngọc Nhi vì chuyện suýt bị bón cho cây Đại Ô Long mà kinh hãi, Vương Ngữ Yên đề nghị bọn họ làm khách ở trong trang ít ngày, cũng là muốn để bọn họ đi qua đi lại trước mặt Vương phu nhân, khiến nàng nhớ kỹ sai lầm lần này, qua đó thay đổi thói quen giết người bừa bãi của nàng.

Tô Cố vốn không định đồng ý, nhưng Vương phu nhân, dưới sự khóc nháo làm nũng của Vương Ngữ Yên, đã không tình nguyện mà nhận sai rồi, hơn nữa Tô Sách và Hứa Ngọc Nhi cũng đã đồng ý đề nghị của Vương Ngữ Yên. Tô Cố là người khí khái, thấy chết không sợ, nhưng cũng không có cách nào đối phó với nữ nhân và đứa con của mình, cho nên đành đồng ý. Tô Sách cố ý lưu lại, là để báo đáp ân cứu mạng của Vương Ngữ Yên; mà Hứa Ngọc Nhi là vì không dám một mình đối mặt Tô Cố – chuyện nàng thầm mến Tô Cố hắn đã biết, nàng sợ hắn sẽ vô tình cự tuyệt.

Hứa Ngọc Nhi tính tình hoạt bát, miệng lưỡi lại ngọt ngào, Tô Sách cũng là đứa nhỏ biết nhiều, hơn nữa A Châu, A Bích thường xuyên tới chơi với Vương Ngữ Yên, cho nên nàng cảm thấy những ngày này, dù không có Mộ Dung Phục ở bên, cũng không quá nhàm chán. Nàng mới không muốn thừa nhận, bản thân nàng cũng có một chút, một chút nhớ Đường Tăng biểu ca.

Bất quá đến lúc Mộ Dung Phục về nhà, tìm tới biểu muội, lại vô tình phát hiện bàn tay Tô Sách đặt trên vai của Vương Ngữ Yên, sắc mặt cũng có một chút…thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK