• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Cừu không ngờ lại bặt gặp cảnh này, vô tình thấy Y Nhã từ cổng sau đi ra, bị một người kéo lên ngựa phóng vụt đi, tưởng cô bị bắt liền cưỡi ngựa đuổi theo, thật không ngờ lại nhìn thấy Y Nhã và Đại công tử hôn nhau ở rừng đào này.

Bàn tay nắm chặt, ánh mắt đỏ bừng, tâm trạng đau khổ tột cùng, nữ nhân của cậu đang ở trong vòng tay của nam nhân khác, trong lòng gào thét muốn gϊếŧ tên nam nhân kia, sao lại lừa dối cậu, những lời hứa hẹn, tất cả đều là giả hay sao, mỗi ngày cậu đều cố gắng luyện kiếm, cố gắng học để sau này có thể sánh vai cùng cô, nhưng bây giờ cô đang ôm ấp với nam nhân khác, ngực cậu như có một tảng đá đè lên.

Nghĩ là làm tiểu Cừu xông ra lao vào giữa rừng đào đầy tuyết, trong đầu cậu lúc này có một ý nghĩ là gϊếŧ chết tên nam nhân kia và hỏi Y Nhã vì sao lại đối xử với cậu như vậy.

Cơ Trang Kỳ bỗng cảm nhận thấy nguy hiểm từ phía sau ập đến liền vôi vàng ôm lấy Y Nhã nhảy về phía sau né tránh, một tay ôm Y Nhã một tay giao đấu với tiểu Cừu.

Hai thân hình lao vào nhau, từ chiêu thức này đến chiêu thức khác, tiểu Cừu như đang liều mạng, giống như một con hổ bị dồn đến bước đường cùng, đầy phẫn nộ.

Y Nhã bị Trang Kỳ ôm cảm thấy chóng mặt, trong đầu cô một phút sau mới nhận ra thân ảnh đang không ngừng công kích về phía mình là tiểu Cừu, bèn lấy hết sức hét lớn.

“Tiểu Cừu...Dừng...Dừng lại.”

Nhưng nào có ai để ý đến cô lúc này, đầu tiểu Cừu chỉ có duy nhất một câu nói là “Gϊếŧ chết hắn ta”, mũi kiếm theo bước nhảy cậu lao nhanh về phía Trang Kỳ, Y Nhã dãy mạnh thân mình thoát khỏi vòng ôm kia lao nhanh đến trước mũi kiếm, đứng đối diện với tiểu Cừu, vì để không làm thương Y Nhã, tiểu Cừu lách kiếm qua xượt ngang qua vai, làm rách một miếng vải. Tiểu Cừu dừng lai nhìn Y Nhã đang đứng chắn trước nam nhân kia, cậu nhớ nụ hôn đầu cậu dành cho cô, nhớ những lúc ôm cô thủ thỉ, lúc này ánh mắt đỏ hoe, dường như sắp bật khóc, nghẹn ngào nói “Tỷ...những lời tỷ nói đã quên hết rồi sao.”

Lúc này Cơ Trang Kỳ định bước lên cất lời nhưng Y Nhã ra hiệu cho hắn im lặng.

Bị đại công tử đùa giỡn không có cách nào để giải thích với tiểu Cừu, trong mối quan hệ này cô hoàn toàn bị động, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể thụ động tiếp nhận, giờ tiểu Cừu đã nhìn thấy, cô cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục với cậu.

“Tiểu Cừu chuyện tỷ và đệ từ hôm nay chấm dứt, tỷ không muốn giải thích gì nhiều, đệ đủ thông minh để biết tỷ sẽ lựa chọn ai”.

Lời nói lành lạnh vang lên, hi vọng tiểu Cừu sẽ quên cô, có cuộc sống tốt hơn, đó là con đường tốt nhất của cậu, tình trạng Y Nhã hiện giờ như cá nằm trong lưới, Đại công tử có thể xào cô ngay lúc nào cũng được.

Tiểu Cừu hướng mũi kiếm chỉ về Trang Kỳ nói “Tỷ sẽ làm thiếp của hắn?”.

“Đúng vậy.”

Cô không muốn kéo dài thời gian, càng lâu thì tình hình trở nên phức tạp hơn, sợ tiểu Cừu sẽ kích động mà đánh nhau thêm một lần nữa, liền liếc mắt với Trang Kỳ nói

“Chúng ta đi thôi”.

Trang Kỳ chần chừ một lát xong bế Y Nhã nhảy lên thúc ngựa chạy đi, để lại một mình tiểu Cừu đứng lẻ loi giữa trời dầy tuyết trắng, tiểu Cừu sụp đổ hoàn toàn, cậu sụp xuống khóc nức nở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy ướt hết cả áo.

Chạy được một lúc Trang Kỳ ghé vào tai Y Nhã thì thầm trêu “Bị ta quyến rũ, muốn làm thiếp ta.....hử”.

Y Nhã tâm trạng cực kì hỗn loạn, khó chịu cực điểm, liền kinh bỉ nói “Xem bản lĩnh ngươi thế nào?”.

Cô biết thực ra trong thâm tâm Trang Kỳ, nữ nhân như món đồ chơi, chơi chán thì vứt, không có chuyện một nha hoàn hạ cấp có thể bay lên làm thiếp sau khi quen biết được vài ngày, cô càng hi vọng hắn mau chán, để cho cô yên.

Trang Kỳ cười lớn kẽ cắn tai Y Nhã nói “Chỉ là một thiếp nhỏ...nhưng phải để xem nàng làm ta hứng thú đến khi nào.”

Thầm phỉ nhổ trong lòng, ta còn mong người mau chán đấy.

Sau khi hắn thả cô ở cổng phụ, Y Nhã không trở về mà đến Đình huyện xem thông cáo những sĩ tử đỗ kì thi Hội, đúng như dự đoán tên cô nằm đầu bảng, nhưng lúc này tâm trạng cô không sao vui nổi.

Muốn xua đi cảm giác khó chịu, Y nhã qua chợ Huyện mua ít bánh mang đến nhà phu thê Triệt Nhị. Hôm nay Triệt huynh ra sạp bán hàng từ sớm, Triệt tỷ sinh xong đang ở cữ, là một nam hài tử bụ bẫm, dễ thương.

Chơi với Triệt Di một lát Triệt tỷ từ ngoài nhà bưng một chén chè vào cho Y Nhã.

“Sắc mặc của muội không được tốt”.

Y Nhã đỡ lấy chén chè nóng hổi, mùa đông có chén chè này sẽ làm ấm bụng hơn, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều, mỉm cười hỏi “Tỷ có biết cách nào kiếm được nhiều tiền hơn không?”

Triệt tỷ véo mặt nàng cười nói “Nếu tỷ biết thì làm gì phải bán đậu phụ nữa.”

Y Nhã ủ rũ chán nản, trầm mặc nữa ngày, bỗng nhiên Triệt tỷ à lên một tiếng như là nhớ ra điều gì, liền nói “Muội biết vẽ tranh phải không, Mai tiểu thư của phủ Thái thú chuẩn bị tiến cung, cần một bức vẽ để gửi đi, mấy ngày này đều cho người đi tìm thầy vẽ, muội vẽ được thì thử xem, tiền công là 2 nén bạc đấy, không ít đâu.”

Vẽ tranh là sở trường của cô rồi, nhưng nếu dùng thân phận nha hoàn này đi vẽ e là sẽ gặp tai họa, nhưng cũng không phải là không thể, một ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu, Y Nhã vội vàng cảm ơn Triệt tỷ trở về phủ Huyện, cô cần chuẩn bị vài thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK