“Đại nhân thấy sao, có vừa ý không ạ?”
Mai thái thú nhìn bức tranh không nén nổi thán phục “Quả...quả là nhân tài, lần đầu tiên ta thấy bức thanh y như thật vậy”.
“Hai bức còn lại sẽ vẽ tranh màu cho tiểu thư, đến hết tháng sẽ nộp lên, không cần tiểu thư phải đến. Những bức tranh của thảo dân vẽ xin thái thú giữ kín danh tiếng”
“Được, theo ý của ngươi.” thái thú vui vẻ đồng ý, còn trả luôn cho cô 2 nén bạc.
Mấy ngày sau nhờ buôn chuyện với nha hoàn cô nghe ngóng được tình hình bên ngoài là Phủ huyện đang ráo riết tìm một nha hoàn tên Y Nhã, tranh vẽ dán khắp nơi, không biết là mất tích hay bỏ trốn. Hạ nhân trong phủ Huyện đều đồn là nha hoàn này muốn đi rừng đào chặt đào về cắm nhưng hôm đó tuyết rơi nặng hạt, rừng đào bị vùi lấp bởi tuyết trắng chỉ sợ nha hoàn kia thân xác bị vùi lấp trong tuyết.
Tuần phủ đại nhân phái hơn một trăm thị vệ đến xúc tuyết lật tung vườn đào từng gốc cây, nhưng vẫn không tìm ra thi thể. Sau đó lại ra lệnh cho thị vệ đến từng hộ đinh trong huyện phủ điều tra, nhưng vấn bặt vô âm tín.
Tìm kiếm hơn nữa tháng vẫn không ra tung tích, người thì nghi ngờ nha hoàn kia đi đến vườn đào gặp thú dữ bị ăn thịt, người thì nghi ngờ nha hoàn kia bỏ trốn cùng tình lang.
Chuyện tìm kiếm đến ngày thứ hai mươi thì dần không được nhắc tới, một phần vì thời tiết xấu, hơn nữa chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, nên chuyện dần vào quên lãng.
Lúc này Y Nhã đang vùi mình trong chăn ấm đọc sách, gần đây cô thường hay đến phòng sách Thái thú mượn mấy quyển sách dạy nam nhân, từ tác phong đi đứng, cách nói chuyện, cách uống trà...ngoài ra cô thường hay để ý tác phong của nam nhân trong phủ, điệu bộ dáng ngồi, mỗi tối luyện tập bốn canh giờ.
Trước khi rẽ sang con đường này cô suy nghĩ rất nhiều, nếu tiếp tục làm nha hoàn trước sau cũng sẽ bị người khác hại, cô không muốn làm con cá trên thớt chờ bị làm thịt vì thế quyết định dùng thân phận này, tuy là nam nhân nhưng có tự do, được sống theo ý mình, nếu sau này có cơ hội không biết chừng sẽ được trở về thân phận nữ nhi.
Hiện tại còn nhỏ có thể dần dần luyện tập phong thái nam nhân, nhưng nếu làm nam nhân mà thấp thì cũng khó coi, vì thế thời gian rảnh Y Nhã liền tập nhảy, chụm hai chân lại rồi vươn người nhảy lên cao, không biết phương pháp này có khả quan hay không nhưng có vẫn còn hơn.
Điều làm Y Nhã buồn phiền nhất là bộ ngực, lúc nhỏ vì muốn có ngực lớn nên ngày nào cũng lén uống bột đậu, giờ ngực phát triển bó ngực lại thấy khó thở. Cô cũng hạn chế ăn ít lại, để dáng người cao gầy mới giống nam nhân hơn.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, nhìn qua của sổ tuyết phủ khắp mặt đất, mặt hồ phủ một lớp băng, từng cơn gió rét thổi qua khe cửa rít lên từng hồi. Cứ nghĩ sau một tháng thì tuyết sẽ ngưng rời, nhưng không ngờ mùa đông năm nay kéo dài hơn năm ngoài
Ngày thứ hai bảy Y Nhã dâng lên hai bức tranh màu, vẽ chân dung toàn thân của Mai Viên, lần này đẹp hơn rất nhiều so với bức tranh đen trắng kia.
Hầu hết tranh đều vẽ thiếu nữ đứng trong vườn hoa hay dưới gốc đào, nhưng tranh cô vẽ là Mai Viên đang chơi đùa với con mèo nhỏ và một bức là cảnh từ cửa sổ nhìn vào Mai Viên đang đánh đàn.
Thái thú xem xong cực kì hài lòng và tấm tắc khen ngợi, trong ngày hôm sau liền cho thị vệ trình lên cả ba bức tranh.
Lần cuối cùng gặp Mai Viên là hai ngày trước, nàng ta gọi cô đến để cảm tạ vẽ tranh và thưởng thêm 2 nén bạc.
Hôm nay là ngày cuối cùng tuyết vẫn không ngừng rơi, đang thu dọn đồ đạc thì bỗng một nha hoàn báo cô lên nhà chính.
Thái thú nhìn thấy cô ánh mắt lóe sáng cười nói “Gọi công tử đến đây là có việc muốn nhờ” thái độ rất niềm nở.
Y Nhã hành lễ với Thái thú xong liền hỏi “Thưa đại nhân, có chuyện gì vậy?”
“Ta muốn người đến Huyện phủ vẽ cho Huyện phủ đại nhân một bức tranh, trả công 5 nén bạc, thế nào?” thái thú vuốt chòm râu cười nói.