• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng khách nhà Cố Tầm không mở đèn, tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng ngoài hành lang le lói qua khe cửa.

Trong khoảnh khắc Nhạc Thiên Linh lao vào người anh, cảm giác an toàn đột nhiên ập tới, nhưng trái tim đang đập mãnh liệt của cô vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, hai tay cũng run rẩy không ngừng.

Cô chộp lấy tay anh, còn bàn tay khác thì lập tức nắm chốt cửa, dùng sức kéo lại. Khi nghe thấy tiếng cửa đóng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, dựa cả người vào cửa.

Nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn không buông bàn tay đang nắm tay Cố Tầm ra, chỉ cần nghĩ đến là sợ, cô càng siết chặt hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một hồi sau, tiếng thở dốc vừa thô vừa trầm đã bớt, cô ngẩng đầu lên thì sững đờ cả người.

Khi nãy Cố Tầm bị Nhạc Thiên Linh dùng sức kéo vào nên bây giờ anh đang đứng với một tay chống cửa, tay còn lại thì bị cô nắm chặt, tư thế bao bọc nhìn cô.

Nhạc Thiên Linh đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, im lặng một hồi cho đến khi cô cảm giác có giọt nước đang rơi vào trán mình. Cô chớp mắt, tầm mắt chậm rãi dời xuống.

“…”

Trái tim khó lắm mới đập bình thường bây giờ lại điên cuồng lần nữa.

Mặc dù mờ tối nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn có có thể nhìn thấy rõ ràng thân trên …. ở trần của Cố Tầm. Mà mình lại còn đang nắm tay anh nữa. Cô đột nhiên thả tay Cố Tầm xuống giống như cầm trúng gì đó nóng hổi, ngón út còn xẹt qua bên eo anh.

“…”

Hình như do hơi gấp, cùi chõ của cô đụng vào cửa, bật thốt tiếng rên khẽ.

Nhạc Thiên Linh kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, quên nói chuyện. Sau đó anh giơ tay, nhẹ nhàng nhấn công tắc cho đèn sáng lên.

Nhạc Thiên Linh cụp mắt theo bản năng, nửa người trên trần trụi bất ngờ xuất hiện trước mặt. Vành tai nóng lên đột ngột, cô lập tức quay mặt đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhạc Thiên Linh muốn mở miệng nói chuyện nhưng đôi mắt thì cứ hơi để ý qua bên kia, thế là cổ họng nghẹn lại. Một lúc sau cô mới ấp úng lên tiếng: “Cậu mặc đồ vào đi rồi mình nói chuyện tiếp được không?”

Cố Tầm cảm thấy buồn cười: “Tôi đang ở trong nhà, vừa tắm xong thì cậu vọt vào gọi anh này anh kia, chẳng lẽ ở nhà lúc nào cậu cũng mặc đồ đàng hoàng à?”

Nhạc Thiên Linh đuối lý, cúi đầu không nói gì.

Cố Tầm chăm chú nhìn đôi tai đỏ hồng của cô, từ từ đứng thẳng dậy, khi xoay người đi mới thu hồi tầm mắt.

Lúc đầu thấy Nhạc Thiên Linh tự dưng xông vào, anh còn kinh ngạc cực kỳ, nhưng sau mấy giây yên lặng, Cố Tầm cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô. Anh không nói gì, đi thẳng tới tủ đồ rồi lấy một cái áo ngắn tay.

Cố Tầm vừa xỏ áo vừa đi ra, đúng lúc này cô cũng trùng hợp thấy cảnh vạt áo rủ xuống che kín cơ bắp. Chẳng biết tại sao, cảnh mặc quần áo dài hai ba giây đó lại cứ bay nhảy trong đầu cô làm lúc Cố Tầm quay trở lại, cô không biết nên nhìn đi đâu, hồi hộp dựa vào cửa.

Bóng người Cố Tầm lại bao trùm thêm lần nữa, không chờ anh mở miệng, Nhạc Thiên Linh lập tức nói: “Lúc về tôi cảm giác như bị ai đó theo dõi, không dám mở cửa nhà mình nên mới gọi cậu là anh…”

“Theo dõi?”

Cố Tầm chỉ chú ý vào nửa câu đầu, đôi mắt anh bỗng nhiên rét lạnh, kéo Nhạc Thiên Linh qua bên rồi mở cửa. Hành lang yên lặng không một tiếng động, cũng không có bóng dáng ai.

“Chuyện thế nào vậy?”

Nhạc Thiên Linh hít thở sâu mới dám thò đầu nhìn ra ngoài, cô thấy không có động tĩnh gì thì mới thả lỏng được.

“Tôi không biết nữa, lúc về có một người đàn ông cứ đi theo tôi lên lầu, đến khi ra khỏi thang máy.”

Cô nhìn cánh cửa nhà mình ở phía đối diện, lại lẩm bẩm: “Từ sáng tôi đã biết cái mẩu quảng cáo kia không bình thường rồi.”

Con gái sống một mình bị theo dõi là chuyện chẳng lạ lùng gì, Cố Tầm không nghĩ là Nhạc Thiên Linh đang làm quá lên. Tính cảnh giác của cô rất mạnh, chắc chắn không phải là do quá nhạy cảm.

Thế là anh nhíu mày, đảo mắt nhìn hành lang một vòng, rồi sau đó đột nhiên kéo tay cô ra ngoài.

“Đi xem CCTV.”

Nhạc Thiên Linh vẫn còn run, nghĩ mà sợ, chỉ mới vừa tỉnh táo lại một chút thì đã bị Cố Tầm kéo đi. Bước vào thang máy, Cố Tầm ngẩng đầu nhìn camera, hỏi: “Người kia có nói chuyện với cậu không?”

Nhạc Thiên Linh lắc đầu: “Không, nhưng lúc tôi đi nhanh thì anh ta cũng đi nhanh, tôi đi chậm thì người đó cũng chậm lai, cứ mãi đi theo phía sau.”

Cố Tầm không trả lời nhưng Nhạc Thiên Linh cảm giác anh đang nắm cổ tay mình chặt hơn chút. Đoạn da thịt đó nóng lên một cách khó hiểu, muốn rút ra nhưng cuối cùng lại không làm gì.

Thế là cứ như vậy, cô bị Cố Tầm dắt tay dẫn tới phòng bảo vệ sau đó mới buông tay ra.

Hơn 10 giờ tối, chỉ có một người bảo vệ đang trực, người kia nghe bọn họ nói mục đích rồi lập tức mở băng ghi hình.

Bốn cái màn hình to được đặt ngay ngắn trong phòng, bảo vệ vừa điều chỉnh video vừa nói: “Mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, mà tiểu khu này cũng đông người thuê, cũng phải cẩn thận chút.”

Anh ta bấm chuột, quay đầu nói với Cố Tầm: “Bạn gái về nhà trễ thế, nếu cậu rảnh thì đi đón bạn gái đi.”

“…”

Nhạc Thiên Linh ngẩn ra, định nói gì đó, cô lén nghiêng đầu thì thấy Cố Tầm đang tập trung xem CCTV, thế là cô chỉ lẩm bẩm trong lòng.

Bảo vệ nhanh chóng trích được đoạn video. Bởi vì để đảm bảo riêng tư, mỗi tòa nhà chỉ gắn camera ở ngoài cửa chính và trong thang máy.

Người bảo vệ bắt đầu trích video từ thời điểm hai người tới đây, thấy khoảng 10 phút trước, đúng thật là có một người đàn ông mặc áo đen như Nhạc Thiên Linh nói bước vào thang máy đi xuống từ tầng 13.

Lúc về cô không dám quay đầu nhìn, tới giờ mới chú ý thấy người đàn ông kia to cao bao nhiêu. Người kia cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi. Trong lòng cô vẫn giật thót, đúng thật là theo dõi mình rồi.

Khi thấy Nhạc Thiên Linh gõ cửa nhà của một người thanh niên khác, người đàn ông đó mới bỏ đi.

Cố Tầm vừa nhìn băng ghi hình vừa nghiêng đầu quan sát Nhạc Thiên Linh, anh phát hiện cô nhìn màn hình nhưng hai tay thì siết chặt vạt áo, đôi môi hơi trắng bệch.

Bảo vệ cứ lải nhải gì đó nhưng Nhạc Thiên Linh chẳng nghe thấy một câu nào, trong đầu cô cứ nghĩ, nếu nhà đối diện không phải nhà của Cố Tầm, nếu như anh không mở cửa, ở một nơi mà không có người quen. Cô không dám tưởng tượng hậu quả.

Trong đầu Nhạc Thiên Linh cứ tự động nhảy ra những hình ảnh xuất hiện trên bản tin, giữa đêm hè, cô đột nhiên thấy lạnh cả người. Một bàn tay ấm áp chợt kéo lấy tay cô, lòng bàn tay hai người chạm nhau, nhiệt độ cơ thể thuộc về anh không ngừng truyền tới.

Ngón tay Nhạc Thiên Linh khẽ run lên, cô không nhìn những người bên cạnh, cũng không rút tay ra.

Bảo vệ lại trích xuất hình ảnh lúc cô vừa về.

Sau khi bước vào sảnh, Nhạc Thiên Linh đi càng lúc càng nhanh, mà người đàn ông kia thì lại vùi đầu thấp hơn. Lúc thấy cô bước vào thang máy, người kia đi hai ba bước dài xông vào, hai người đối mặt trong giây lát.

“Cậu còn nhớ khuôn mặt của người đó không?”

Cố Tầm hỏi.

Khuôn mặt của người đàn ông đó rất thông thường, theo kiểu mà lẫn vào đám đông thì tìm không ra, hơn nữa lúc ấy cô hồi hộp đến mất hết hồn vía, làm gì để ý được anh ta có đặc điểm gì đâu. Nhạc Thiên Linh cố gắng nhớ lại, chỉ nêu lên được mấy điểm vô ích.

“Dù sao thì căn cứ vào CCTV, người đàn ông này rất khả nghi.”

Bảo vệ gãi gãi cằm, nói thêm, “Nhưng mà không có chứng cứ, sau này cô gái phải tự cẩn thận chút thôi.”

Nhạc Thiên Linh không lên tiếng, chỉ nhíu mày, cả một bụng tủi thân muốn trào lên cổ họng. Cô có làm gì sai trái đâu, tại sao khi gặp mấy chuyện này thì cô phải lo lắng đề phòng từng chút một.

“Làm phiền anh cắt đoạn CCTV này và gửi cho tôi.”

Cố Tầm đột nhiên mở miệng nói.

Bảo vệ “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục: “Cũng may là hôm nay cậu ở nhà đó, nếu lỡ mà cái người đàn ông đó định làm gì thật thì bạn gái cậu sao chống nổi, có khi hàng xóm chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã bị bắt đi rồi đó. Haizz, ở quê tôi cũng từng xảy ra chuyện này rồi, lại còn là ban ngày ban mặt nữa đó, một cú vào đầu là người phụ nữ đó khỏi giãy giụa được gì luôn.”

“Anh đừng nói nữa.”

Cố Tầm chợt mở miệng cắt ngang, “Cắt đoạn video ra giúp tôi trước được không?”

Lúc này bảo vệ mới ngồi xuống bắt đầu làm việc. Đứng ở đó chờ mấy phút, Nhạc Thiên Linh vẫn không lên tiếng.

Nghe bảo vệ nói vậy, cô lại không ngừng được mà bắt đầu lo sợ, cũng chẳng hiểu tại sao mình phải gặp mấy cái tai bay vạ gió này nữa. Chẳng lẽ sau này, ngày nào cô cũng phải sống dưới sự theo dõi của người xa lạ đó sao?

Một mớ những tâm tư đếm không hết cứ lăn lộn trong lòng, Nhạc Thiên Linh không biết đôi mắt mình đã dâng lên một luồng hơi nóng từ lúc nào.

Nhạc Thiên Linh không muốn bị người ta thấy cảnh mình sợ quá khóc, cô lập tức quay lưng lại, dùng mu bàn tay lau mắt. Nhưng nước mắt vẫn không ghìm được, tự chảy xuống.

Cô cúi đầu, vội vàng kiếm khăn giấy trong túi xách. Nhưng vì cả người hoang mang nên động tác cũng hơi vụng về, Nhạc Thiên Linh lỡ làm khăn giấy rơi xuống đất. Cô ngẩn người, đang định khom người nhặt lên thì Cố Tầm đã làm điều đó trước.

Anh không đi đến bên cạnh mà chỉ đứng sau lưng cô, mở túi khăn giấy rồi rút ra một tờ, vòng tay từ sau lưng ra trước lau nước mắt cho cô.

“Cậu sợ cái gì, có tôi ở đây mà.”

Lấy được đoạn video rồi, Cố Tầm lại dẫn cô tới đồn cảnh sát.

Bởi vì người đàn ông kia không làm hành động gây thương tổn gì nên cảnh sát cũng chỉ lập hồ sơ, khi có chuyện xảy ra thì tốc độ giải quyết sẽ mau hơn mấy vụ báo án bình thường.

Nhờ có cảnh sát an ủi, trên đường về nhà cô đã bình tĩnh kha khá, cũng nghĩ thông suốt hơn. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người xấu, chẳng lẽ cô cứ ở mãi trong nhà à? Có một số việc biết trước nhưng cũng không thể tránh khỏi, vậy chỉ đành đối đầu trực diện thôi.

Chỉ là cảm giác bị người ta theo dõi cứ như một cái bóng mờ bao phủ trên đầu, lại như một đôi mắt vô hình, không biết đang đứng đâu chăm chăm nhìn cô.

Nhạc Thiên Linh thở dài, dựa đầu vào cửa sổ, nhìn ánh đèn neon và hàng cây xanh đang nhanh chóng lui về sau. Từ từ, ánh mắt cô lơ lửng giữa không trung, khi hồi hồn thì đã nhìn thấy gò má của Cố Tầm phản chiếu trên cửa kính rồi.

Bầu không khí yên lặng bên trong xe và dòng người thưa thớt ngoài cửa sổ đang nhắc cô rằng đêm đã khuya. Trễ như thế rồi, cũng may là còn có Cố Tầm bôn ba cùng cô.

Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô lại tiếp nhận cảm giác an toàn từ anh một cách chân thật thế này chứ không phải là len lén nhìn từ phía xa.

Khi nỗi sợ hãi và tủi thân tản đi bớt, Nhạc Thiên Linh len lén hí mắt nhìn Cố Tầm, thấy anh không nói gì nên lặng lẽ lấy điện thoại, xóa nick anh khỏi danh sách đen. Khi vừa làm xong chuyện này, Cố Tầm đột nhiên lên tiếng: “Đưa điện thoại cậu đây.”

“Sao vậy?”

Nhạc Thiên Linh sợ hết hồn, tưởng hành động của mình bị phát hiện nên lập tức ôm chặt điện thoại. Lúc này xe đang ngừng trước trụ đèn xanh đèn đỏ. Cố Tầm im lặng nhìn cô hai giây, nhếch môi, “Cậu có biết cài đặt quay số khẩn cấp ở đâu không?”

Nhạc Thiên Linh bị bối rối, “Quay số khẩn cấp gì?”

Cố Tầm lười nói, trực tiếp lấy điện thoại đi mất, cúi đầu nhấn một hồi rồi mới trả điện thoại cho cô.

“Khi nhấn ba lần nút nguồn thì điện thoại sẽ tự động nhắn tin vị trí của cậu cho tôi.”

“À…”

Nhạc Thiên Linh lấy lại điện thoại, không nhìn nữa.

Sau khi về đến nhà, luồng không khí vây quanh người cô vẫn rất thấp. Cô buồn buồn nói “cảm ơn” sau đó xoay người mở cửa. Cô vừa bước vào, Cố Tầm đột nhiên kéo cửa vào theo. Cô nắm chặt chốt cửa, trừng mắt nhìn anh, “Còn chuyện gì nữa à?”

Cố Tầm vừa quan sát căn nhà vừa nói: “Đương nhiên là về nhà với cậu rồi.”

Nhạc Thiên Linh: “…?”

Anh chép miệng thờ ơ nói: “Con trai bọn tôi bị người ta thấy cảnh ở trần là không cưới vợ được nữa đâu.”

“…??”

Thấy Nhạc Thiên Linh ngớ ra, Cố Tầm bật cười, đi ngang qua cô ra tới ban công phòng khách. Cô lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo, “Có phải cậu —— ”

Cô chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Cố Tầm thò đầu ra nhìn cửa sổ, lúc này cô mới thôi không nói nữa.

Anh kiểm tra hết những cánh cửa sổ trong nhà, chắc chắn không có gì khác thường mới đi ra. Anh đứng ngoài cửa, ngược hướng với ánh đèn, chợt đưa tay khẩy khẩy tóc của cô.

“Ngủ sớm chút đi, anh về đây.”

“…”

Đóng cửa lại rồi, Nhạc Thiên Linh lại ngồi ngây ngô trên ghế salon một lúc lâu, cảm giác trong đầu vừa chiếu hai bộ phim cùng một lúc.

Một bộ phim hành động kinh dị, trong đó bọn côn đồ bắt cóc phụ nữ, bộ kia thì cứ lặp lại cảnh Cố Tầm vén tóc mái của cô.

Mãi cho đến khi tiếng đồng hồ trong điện thoại vang lên, nhắc Nhạc Thiên Linh nên đi ngủ thì cô mới ngã ra ghế salon vò đầu. Chuyện tối hôm nay đã bào mòn quá nhiều sức lực của cô, nhưng tới lúc này mà cô vẫn không buồn ngủ.

Nhạc Thiên Linh định gọi báo ba mẹ một tiếng nhưng vừa gọi đi thì cô đã cúp cái rụp, có kể thì tổ chỉ khiến hai ông bà lo thêm thôi chứ không có ích lợi gì.

Cô phiền muộn trở mình, lại gọi cho Ấn Tuyết, đúng thật cô ấy vẫn chưa ngủ. Nhạc Thiên Linh chỉ kể sơ lại chuyện xảy ra tối nay, chẳng qua là giấu đi sự hiện diện của Cố Tầm trong những dòng chữ.

Ấn Tuyết nghe xong thì hoảng sợ, lập tức đứng dậy nhìn cửa số nhà mình.

“Ghê quá mày ạ, hay mày lên mạng mua bình xịt hơi cay đi, máy báo động gì đó nữa.”

Ấn Tuyết vừa nói vừa ho.

“Mày bị bệnh hả?”

Nhạc Thiên Linh hỏi.

“Cảm sơ, không biết có phải bị cảm theo mùa không.”

Ấn Tuyết hít mũi, giọng nghẹt nghẹt, “Dạo này trời nóng quá, mày cũng để ý chút, đừng để điều hòa phả gió nhiều quá, dễ bị cảm lạnh lắm.”

Cậu dặn dò đơn giản của Ấn Tuyết kéo ký ức cô về lại cái đêm mưa kia. Nhạc Thiên Linh nhìn mặt sàn tới mất hồn, tiếng mưa rơi tí tách dường như lại xuất hiện bên tai.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giọng của Ấn Tuyết xa xăm trong điện thoại trong khi hình dáng Cố Tầm đêm đó xuất hiện trước mắt cô, anh gõ cửa, đầu tóc và quần áo đều ướt một mảng lớn.

Một hồi sau, Nhạc Thiên Linh đột nhiên cắt ngang câu lảỉ nhải của bạn mình.

“Tao hỏi mày chuyện này.”

“À mày hỏi đii.”

“Nếu một người con trai biết một người con gái bị bệnh, cậu ta đội mưa đi mua thuốc cho cô gái đó nhưng nói dối rằng đó là thuốc có sẵn trong nhà. Vậy thì ý cậu ta là sao?”

“Còn ý gì nữa?”

Ấn Tuyết nói chắc nịch, “Cậu con trai đó thích mày nhưng ngại nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK