• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tầm không nhớ rõ lắm từ khi nào mà ba mình bắt đầu xa cách với gia đình. Có lẽ là lúc anh bảy tuổi, hoặc tám chín tuổi.

Tóm lại là từ lúc Cố Tầm bắt đầu có ký ức, thì người ba này đã càng lúc càng xa rời cuộc sống của anh. Cho đến bây giờ ký ức trong đầu anh cũng hơi mơ hồ rồi.

Khoảnh khắc ấn tượng nhất liên quan tới ba là lúc Cố Tầm học lớp bốn, khi Cố Vận Bình phải đi công tác một tuần, định nhờ ba mẹ của Lạc Đà trông con giùm.

Tối đó Lâm Hoành Nghĩa về nhà, nghe nói chuyện này thì bất mãn phản đối, cảm thấy không nên làm phiền hàng xóm, đâu phải ở nhà không có người chăm sóc.

Khi đó quan hệ giữa hai vợ chồng đã rất tệ rồi, dù lần nào cãi lộn, ba và mẹ cũng cố gắng giấu diếm Cố Tầm, nhưng đâu phải anh không biết. Làm gì có ba mẹ nhà nào ăn cơm mà chẳng nói với nhau một câu gì.

Nhưng có lẽ là vì đứa con, Cố Vận Bình lại nhượng bộ thêm lần nữa, lựa chọn tin tưởng Lâm Hoành Nghĩa.

Hơn nữa Cố Tầm cũng không phải đứa trẻ khó chiều, công việc trông nom chỉ đơn giản là nấu cơm cho anh ăn sau khi đi học về, buổi tối pha sữa nóng, còn những chuyện khác thì không cần bận tâm.

Thế là Cố Vận Bình bỏ đủ rau cải, thịt bò, trứng gà, sữa để ăn một tuần vào trong tủ lạnh, lại tỉ mỉ viết danh sách mỗi ngày cần làm gì đưa cho Lâm Hoành Nghĩa, sau đó mới kéo valy khỏi nhà.

Bà vừa đi là ông lại ném đại cái danh sách đó lên bàn, cực kỳ ngượng ngùng ngồi xuống ghế salon, nói với Cố Tầm: “Con trai, mấy hôm nay ba sẽ nấu cơm cho con ăn, cuối tuần lại dẫn con đến bảo tàng khoa học.”

Thật ra trong hai năm qua, thời gian Lâm Hoành Nghĩa về nhà vào buổi tối đã càng ngày càng muộn, ông và vợ cũng phân giường ngủ, như một người khách trong nhà trọ, chỉ coi mái nhà này là chỗ để ngủ, một tháng Cố Tầm chỉ gặp mặt ba mình có mấy lần.

Cho nên khi ông nói như thế, anh lại âm thầm vui thích cả đêm.

Kết quả là chiều hôn sau, khi đi học về, Cố Tầm lại không thấy ba mình đâu cả. Anh cứ nghĩ rằng ông đang trên đường về nên trễ, sẽ nhớ nấu cơm cho mình ăn.

Nhưng mà cứ thế đến mười giờ đêm, đừng nói bóng người mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng chẳng thấy đâu.

Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng phải có mặt mũi, Cố Tầm chưa từng nghĩ sẽ qua nhà hàng xóm ăn cơm ké, mà đã giờ này rồi thì cũng phiền lắm. Thế là anh lại ăn mì gói suốt một tuần, còn tự an ủi mình rằng người lớn luôn bận rộn, phải kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng cuối cùng vẫn nhớ lời hẹn vào cuối tuần.

Cũng vì ôm nỗi mong đợi với bảo tàng khoa học, mỗi tối khi Cố Vận Bình gọi điện hỏi Cố Tầm ăn gì làm gì, anh lại nói dối theo bản năng, sợ mẹ lại cãi lộn với ba, phá tan mất niềm mong đợi cuối cùng của mình.

Đến chủ nhật, Lâm Hoành Nghĩa ngủ tới trưa mới dậy, ông thấy con trai đã mặc đồ đàng hoàng ngồi trên ghế salon, lom lom nhìn mình thì mới nhớ lại cam kết hôm bữa.

Lần này ông không muốn thất hứa, thế là hai ba con mỗi người ăn một gói mì rồi lại lái xe ra ngoài.

Nhưng mới tới nơi được có mười phút, Lâm Hoành Nghĩa lại thấy chán, đang đi thì ông nhận được một cú điện thoại, ỡm ờ mấy câu, sau đó bảo với con rằng mình có chút chuyện cần xử lý, bảo anh ở đó chơi một lát, sáu giờ chiều sẽ tới đón. Cố Tầm tin thật, nhưng tới sáu giờ chiều mà anh vẫn không thấy ba mình đâu.

Anh mượn điện thoại của người qua đường gọi cho ông nhưng ông không nhấc máy. Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng trong thâm tâm vẫn cực kỳ cố chấp, một mình anh đứng đợi ngoài cửa tới chín giờ.

Cuối cùng bảo vệ không nhìn nổi nữa, chạy xe gắn máy đưa anh về nhà.

Cố Tầm vừa về nhà không bao lâu thì Cố Vận Bình cũng về, bà thấy con trai ngồi trong phòng học bài như bình thường thì cũng không suy nghĩ nhiều.

Cho đến khi bà đi vào bếp, phát hiện rau cải trong tủ lạnh đã hư hết, mà trong thùng rác thì chứa đầy vỏ mì gói.

Đêm hôm đó, cuối cùng Cố Vận Bình cũng bùng nổ, kích động tới mức quên mất việc che giấu không cho Cố Tầm biết. Anh ngồi trong phòng nghe rõ mồn một cuộc cãi vả của ba mẹ mình.

Cố Vận Bình mắng Lâm Hoành Nghĩa là nghiện cờ bạc, suốt ngày chỉ biết đánh bài, thua sạch đồ dành dụm thì thôi đi, đằng này còn quên mất cả con trai nữa.

Lúc này Cố Tầm mới biết tại sao ngày nào ba mình cũng không về nhà. Rồi sau đó, anh nghe Lâm Hoành Nghĩa vỗ bàn gào thét: “Cô không biết xấu hổ còn trách tôi?! CMN lúc đầu tôi bảo cô đi làm phẫu thuật, cuối cùng cô cứ nằng nặc đòi đẻ nó ra! Nếu không phải tại nó thì tôi đã chẳng bỏ qua cơ hội đi Lào làm ăn rồi đấy! Người ta bây giờ về nhà ai ai cũng là ông này bà nọ, mà CMN tôi vẫn còn là nhân viên đây này! Đời này của tôi đều bị mẹ con mấy người gieo họa!”

Cố Vận Bình không ngờ Lâm Hoành Nghĩa sẽ nói như vậy, đôi mắt trừng muốn toét ra nhưng vẫn chủ động ngừng chiến trước, lặng lẽ đẩy cửa phòng của con mình để xem anh có bị đánh thức không.

Thấy Cố Tầm vẫn nằm im nhắm mắt, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bà không hề biết rằng những lời mà Lâm Hoành Nghĩa nói ra đêm hôm lại như một lời nguyền, nó cứ quanh quẩn bên tai anh rất nhiều năm trời.

Mặc dù nhỏ tuổi, còn nhiều chuyện chưa từng nghe đến nhưng anh vẫn có thể suy đoán ra nghĩa của chữ “làm phẫu thuật”.

Thì ra sự có mặt của mình trên đời này không phải là niềm vui mà là tai họa đối với ba mình.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, khi nhìn thấy Lâm Hoành Nghĩa, trong đầu anh lại vang vọng cái câu “CMN lúc đầu tôi bảo cô đi làm phẫu thuật”.

Mỗi khi anh định đến gần ba mình, câu nói kia lại giống như một bàn tay lạnh lẽo chạm vào trái tim anh, cảm giác lạnh lẽo kéo đi tất cả sự kích động.

Vậy nên —— nếu có ai nói rằng, đời này chỉ có ba mẹ yêu thương bạn vô điều kiện, thì chắn chắn người đó đã sống sót sai lệch* rồi.

* Thiên vị sống sót hoặc thiên vị sinh tồn là lỗi logic khi tập trung vào những người hoặc sự vật đã vượt qua một số quy trình lựa chọn và bỏ qua những người không có, thường là do họ thiếu khả năng hiển thị.

Chỉ người được yêu thương mới có tư cách nói vậy.

Anh là người bất hạnh.

Trong lòng anh, một giọt máu đào hơn ao nước lã và yêu thương, không hề có một chút liên quan nào.

Cố Tầm đứng dưới lầu một hồi lâu thì mới kéo suy nghĩ của mình quay lại được.

Anh không muốn làm phiền tiểu Mạch hoặc Lạc Đà, mà có lẽ giờ này Cố Vận Bình cũng đã ngủ.

Anh đi rất lâu trong thành phố quen thuộc này, cuối cùng bước vào một khách sạn.

Rõ ràng đây là nơi mình đã sống mười mấy năm, nhưng cuối cùng lại không tìm được một chút xíu cảm giác thuộc về nào.

Khi nhìn màn đêm đậm đen ngoài cửa sổ, anh chợt rất nhớ vầng trăng sáng ở Giang Thành.

Nhạc Thiên Linh nghe điện thoại của Cố Tầm, cũng biết tâm trạng anh không vui vẻ lắm, nhưng cô cũng không bất ngờ. Nào có ai thấy ba mình bị thương mà còn vui vẻ cười đùa được đâu?

Nhưng khi nghe được anh bảo rằng nhớ mình, trong lòng vẫn tự dưng rung động khó hiểu.

Trong khoảnh khắc đó cô mới biết, thì ra cái câu “tôi nhớ cậu” còn mạnh hơn “tôi thích cậu” nhiều. Câu nói ấy đủ để cho cô mất trọng tâm, đắm chìm trong dòng xoáy nước, mém chút nữa là bật thốt ra câu “tôi cũng nhớ cậu”.

Nhưng lời lên đến cổ họng thì lại trở thành: “Khi nào cậu về?”

Khi nói ra câu này, Nhạc Thiên Linh chợt cảm thấy mình hỏi không đúng lúc. Ba của người ta bị thương nằm bệnh viện, nghe như cô đang hối anh là mau về đi vậy. Thế là cô lập tức bổ sung thêm: “Không gấp đâu, cậu ở lại với ba mấy ngày nữa đi rồi về.”

Cố Tầm yên lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tôi đang hơi gấp.”

“Hả? Cậu bảo là chú không bị gì nghiêm trọng mà?” Nhạc Thiên Linh cứ tưởng ba anh bị thương nặng, vội vàng an ủi, “Ách… Có thể tại lớn tuổi nên hồi phục sức khỏe chậm thôi mà, cậu đừng lo lắng.”

Một hồi sau anh mới “ừ” nhẹ một cái.

“Ông ấy không sao thật đâu.”

Nhạc Thiên Linh lại nói: “Dù sao hổm rày cậu cũng không nghỉ ngơi gì được, bây giờ xin nghỉ mấy ngày chắc là được mà.”

Cố Tầm vẫn “ừ”.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ngoan ngoãn như vậy, dù nói gì anh cũng trả lời, lại còn tám chuyện với cô rất lâu. Hai người nghĩ gì nói đó, không có chủ đề nào cả.

Cuộc điện thoại kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi tiếng chuông báo giờ đi ngủ vang lên thì hai người mới cúp điện thoại.

Nằm lên giường, Nhạc Thiên Linh thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm.

Chẳng biết tại sao, đêm hôm nay cô lại cảm thấy như là mình và Cố Tầm đang… quen nhau thật

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, tin nhắn đã nằm đó rồi.

Hotboy Trường: Cậu dậy chưa?

Nhạc Thiên Linh nằm sấp trên giường, khóe miệng cong cong.

Bánh Quai Chèo: Dậy rồi.

Bánh Quai Chèo: Sao cậu dậy sớm thế?

Hotboy Trường: Đồng hồ sinh học làm phiền.

Bánh Quai Chèo: Ồ, cậu ăn sáng chưa?

Hotboy Trường: Đang ăn.

Bánh Quai Chèo: Ừ, tôi cũng chuẩn bị ăn sáng.

Hotboy Trường: Tôi đang ăn mì thịt bò.

Hotboy Trường: Cay lắm.

Hotboy Trường: Cũng hơi nhiều dầu nữa.

Nhạc Thiên Linh chợt thấy vui, đồng thời cũng thấy ngây thơ nữa.

Bánh Quai Chèo: Cậu có cần nói mấy cái này cho tôi nghe đâu mà.

Hotboy Trường: Hầy.

Hotboy Trường: Tôi còn muốn kể cậu nghe cả số thịt bò trong mì nữa.

“…”

Nhạc Thiên Linh cảm thấy mình tiêu rồi.

Chỉ có mỗi câu này thôi mà cô đã cầm điện thoại mỉm cười một lúc lâu rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.

Trước khi đi ra, cô vừa thay giày vừa suy nghĩ tới cảnh mình đi làm một mình thêm mấy hôm nữa, tự nhiên thấy không quen.

Hầy, không thể như vậy được.

Cô bỗng giơ tay vỗ vỗ đầu mình, người ta mới đi chưa đầy một ngày, mình không được như thế.

Cô sắp xếp lại mớ suy nghĩ, nhanh chóng mang giày rồi đưa tay ấn chốt cửa. Cửa đẩy ra, một bóng người xuất hiện trước mắt.

Nhạc Thiên Linh sững sốt trừng mắt nhìn, cứ tưởng mình nhìn thấy ảo giác.

Cố Tầm đang đứng cô độc trước nhà cô, anh lại còn mặc bồ đồ ngày hôm qua, ánh nắng sớm cũng không thể quét sạch đi vẻ phong trần trên người anh.

Vẻ mệt mỏi hiện ra hết trên khuôn mặt, Cố Tầm rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng lại không có sự hăng hái thường ngày, cứ như một chú cún nhỏ dầm mưa về nhà.

“Cậu…”

Nhạc Thiên Linh từ từ mở miệng, “Về rồi hả?”

Cố Tầm “ừ” một cái, “Hồi nãy tôi vừa ăn sáng dưới lầu.”

“…”

Nhạc Thiên Linh ngơ ngác, không chớp mắt nhìn anh.

Ra là lúc nhắn tin cho cô thì anh đã ở dưới lầu rồi.

Nhưng bây giờ mới tám giờ hai mươi, Nhạc Thiên Linh suy nghĩ là biết ngay Cố Tầm lên chuyến bay về nhà ngay trong đêm.

Anh bảo là phải ở trông ba mình mấy ngày mà? Chưa gì đã về nhà ngay đêm rồi?

Nhạc Thiên Linh: “Sao cậu về nhanh thế? Không ở lại đó thêm mấy ngày hả?”

“Khỏi.”

Anh thấy hơi mệt, đút tay vào túi và trả lời với tông giọng không có miếng sức lực nào. Cố Tầm thở ra một hơi âm trầm, “Chuyến này về nhà không đáng.”

Nhạc Thiên Linh không biết đêm qua Cố Tầm đã trải qua những gì. Nhưng khi nghĩ đến lời mẹ mình dặn dò trước đây không lâu rằng, quan hệ giữa ba mẹ anh không hài hòa lắm, cô đừng nhắc lại kẻo đụng vào vết sẹo cũ.

Vậy nên cô dằn nỗi kích động muốn hỏi kỹ lại.

Nhạc Thiên Linh có thể cảm nhận rõ ràng luồng áp suất thấp trong cơ thể, ép anh không thở nổi.

Rõ ràng là một thanh niên cao to mạnh mẽ, nhưng bây giờ trông lại thật yếu ớt.

Cô cảm giác hành động của mình lại thoát khỏi không chế rồi.

Nhạc Thiên Linh kinh ngạc nhìn Cố Tầm, nhẹ giọng mở miệng: “Cậu khom người xíu đi.”

Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, đương nhiên là do không biết cô có ý gì. Nhưng anh vẫn khom người.

Nhạc Thiên Linh cong môi, chậm rãi đưa hai tay ra, vòng qua bả vai sau đó ôm chặt lấy Cố Tầm. Người được ôm trong vòng tay ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên cô ôm một người khác giới, không biết phải làm thế nào. Hai tay cô cứng đờ, khẽ chạm vào lưng anh, sau đó không biết có nên đặt tay hoàn toàn lên đó không.

Khi Nhạc Thiên Linh còn đang do dự thì người trong ngực đã lấy lại tinh thần. Anh đột nhiên nâng hai tay lên, đổi khách thành chủ, ôm chặt cô vào lòng mình.

Nhạc Thiên Linh cảm giác Cố Tầm đã vùi đầu vào cổ mình, hít một hơi thật sâu.

Hai người cứ yên lặng ôm nhau như thế.

Đèn cảm ứng đã tắt từ lúc nào. Trong hành lang mờ tối, Nhạc Thiên Linh không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ cảm giác được rằng anh đang ôm mình ngày càng chặt, nhưng nhịp thở thì ngày càng vững vàng.

Chẳng biết bao lâu trôi qua cô mới nghe anh nhỏ nhẹ lên tiếng bên tai mình.

“Ừ, bây giờ thì đáng giá rồi.”

——————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK