“Ăn ngon lắm à?” Kiều Mạch hỏi cậu.
“Ngon chứ.” Cố Nhan Tân gật gật đầu, nhìn nhìn trong bát còn lại chút nước canh, lại nhìn Kiều Mạch, “Anh có muốn uống không?”
Kiều Mạch vội vàng lắc đầu.
Cố Nhan Tân hãy còn cảm thán: “Thật không ngờ là em còn có thiên phú làm đầu bếp, lúc nãy em tự nghĩ là mì Bản Lam Căn đã có vị ngọt Bản Lam Căn, lại có cả hương vị của mì gói, hai loại hương vị hoàn mỹ dung hợp với nhau, đúng là hồn bay tận trời, tuyệt vời.”
Kiều Mạch: “…… Về sau cậu nên tẹ làm cho mình thì hơn.”
“Anh nói cũng có lý.” Cố Nhan Tân khẳng định lời Kiều Mạch nói, nghiêm trang đáp, “Thiên phú của con người không thể bị mai một, con người bây giờ thiếu sót nhất chính là tinh thần của mình với nó, nếu như ai ai cũng có thể giống em dũng cảm sáng tạo, giới mỹ thực sẽ xuất hiện càng nhiều thứ ngon của lạ trên đời.”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch quyết định không nên tiếp lời với cái tên này, để Cố Nhan Tân tự kỷ một chút đi thì hơn.
Tìm trong ngăn kéo, Kiều Mạch phát hiện số Bản Lam Căn dư lại đã không cánh mà bay, cả một hộp Bản Lam Căn đều bị Cố Nhan Tân ăn vào bụng, Kiều Mạch cảm thấy đối phương có khả năng cần một vị bác sĩ hơn là anh.
Uống một lúc nhiều như vậy không biết có sinh ra bệnh gì không?
“Cậu cảm thấy có nên đi bệnh viện kiểm tra một chút không…… Xem dạ dày của cậu ấy?” Kiều Mạch nhắc nhở, “Cậu vừa uống quá nhiều thuốc.”
“Bệnh viện?” Cố Nhan Tân lập tức nhớ tới, “Đúng rồi, đồ ăn và thuốc của anh đều bị em ăn rồi, phải làm sao bây giờ!”
Kiều Mạch: “…… Cậu mới phát hiện sao?”
Nhưng nhìn Cố Nhan Tân ăn bữa cơm này xong, Kiều Mạch cảm thấy mình hoàn toàn không hề có cảm giác thèm ăn nữa.
“Để em đi xuống mua thuốc cho anh.” Cố Nhan Tân đứng lên, “Thuận tiện mua cả bữa sáng lên cho anh nữa!”
Kiều Mạch:……
“Cứ vậy đi nhé.” Hiện tại chính là cơ hội để Cố Nhan Tân biểu hiện, cậu tự giơ ngón tay cái lên thủ sẵn trong lòng, cao hứng phấn chấn ra cửa.
“Nhớ là không cần mua Bản Lam Căn nữa nhé……” Kiều Mạch lại sinh ra bóng ma tâm lý với cảnh tượng vừa rồi, “Tiểu sài hồ* là được rồi.”
*: Tác dụng: Hòa giải thiếu thương, sơ can lý tỳ, điều hòa tỳ vị.
Cố Nhan Tân đã ra cửa.
Kiều Mạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng khoá cửa lại, trở về phòng ngủ cố sức đẩy giường mình ra xa cái lỗ lớn kia, đẩy tủ quần áo qua lấp kín, lúc này mới vừa lòng dừng tay.
Cứ như vậy có lẽ Cố Nhan Tân cũng không thể có cách nào chạy sang phòng mình được nữa.
Cứ lăn lộn trong chốc lát, đã sắp đến 9 giờ, anh đi rửa lại nồi, phát hiện bên trong vẫn có mùi hương Bản Lam Căn rất nồng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ nó qua, lấy một bát bỏ mì vào rồi úp ăn.
Đầu Cố Nhan Tân thiếu nếp nhăn, đầu Kiều Mạch vẫn bình thường, thời gian trước đó cứ lãng phí lung tung như vậy, đã đã sớm đói chết rồi.
Nói lại, Cố Nhan Tân đi ra ngoài anh cầu mà không được, nếu cứ để đối phương sông cùng mình, Kiều Mạch sẽ chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của mình cũng offline theo mất, cho nên dứt khoát thừa dịp trong khoảng thời gian đối phương đi ra ngoài này thì lấp kín toàn bộ lối đi của đối phương, cứ như vậy, anh sẽ không có người quấy rầy.
Ngay cả mì gói lúc này cũng thật ngon làm sao.
Chẳng qua lúc này nếu Kiều Mạch cứ nhìn bát mì lại hiện ra khung cảnh Cố Nhan Tân đang ăn mì ngon miệng làm sao thì không biết còn thấy ngon miệng nữa không đây?
Ý niệm đáng sợ này làm Kiều Mạch lập tức thanh tỉnh hơn, anh vội vàng đình chỉ suy nghĩ miên man mia của mình, bắt đầu hết sức chuyên chú giải quyết bữa ăn củ mình.
Vừa mới ăn mấy miếng, di động của k. Đặt trên sô pha bỗng nhiên vang lên, anh bưng bát đi qua, mắt nhìn nhìn màn hình.
Người gọi đến là cảnh sát Lý.
Cái tên này làm Kiều Mạch bỗng nhiên ngẩn ra.
Anh nhớ mang máng là chiều hôm qua có gặp cảnh sát Lý ở phụ cận, còn nói vài câu chuyện, hình như là do tâm lý anh có chút không ổn, sau đó cảnh sát Lý mới trợ giúp anh tiến hành phụ đạo tâm lý?
Ký ức có chút mơ hồ, bất quá anh còn nhớ rõ chuyện mà hai người nói có liên quan đến Trác Tuấn Vũ, hình như nói đến giữa thì cảm xúc của anh không ổn định, trong lòng bực bội, tuy rằng có thể miễn cưỡng khống chế, nhưng cụ thể chi tiết giống lại dường như nhớ không rõ lắm.
Kiều Mạch buông bát, có chút bực bội đè đè ấn đường, đưa tay nhận điện thoại.
“Kiều Mạch?” Đối diện truyền đến thanh âm cảnh sát Lý, vẫn là thanh âm bình thường bình tĩnh nhưng bên cạnh dường như lại có chút hỗn loạn.
Kiều Mạch ngồi lên trên sô pha, điều chỉnh cảm xúc: “Cảnh sát Lý, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Là thế này, hôm nay tôi phát hiện ở phụ cận chỗ anh có cuộc ẩu đả.” Cảnh sát Lý thong thả ung dung mở miệng, “Vốn là muốn thông tri cho người nhà bọn họ, nhưng khi yêu cầu hai người đưa số điện thoại thì…… Đều là của anh.”
Kiều Mạch: “…… Hả?”
“Anh có phải người nhà bọn họ hay không thì tôi không biết.” Cảnh sát Lý tiếp tục không nhanh không chậm nói, “Nhưng tôi nghĩ anh nhất định nhận ra họ.”
“Ai cơ?” Kiều Mạch có chút nghi hoặc, bên cạnh anh lúc này chẳng lẽ còn ai thân thích? Hoặc nói là người quen anh?
Người trong khu chung cư nhận ra a h cũng khá nhiều, nhưng có lẽ không ai lại tự đi nhận anh là người nhà… Mà khoan!
Chẳng lẽ là…… Cố Nhan Tân?!
Nghĩ đến đây, Kiều Mạch nhịn không được nhìn đồng hồ, Cố Nhan Tân đi đã có hơn bốn mươi phút, theo lý mà nói, chỉ là đi xuống mua thuốc thì hẳn là phải sớm trở lại, thời gian đi đi về về không đến nửa giờ mới đúng, xem ra thật là cậu.
“Là Cố Nhan Tân sao?”
Cảnh sát Lý ý vị thâm trường nói: “Không sai, nhưng còn có một người nữa.”
Còn có một người?
Kiều Mạch truy vấn nói: “Rốt cuộc là ai?”
“Trác Tuấn Vũ.”
Ngón tay Kiều Mạch run lên, di động thiếu chút nữa trượt xuống.
“Anh chờ, tôi lập tức tới.”
Lúc sau đến đồn công an, Kiều Mạch được người đưa tới phòng thẩm vấn, trong một gian phòng không lớn, có chút tối tăm, hai ngọn đèn cường quang hai bên bàn, mà cảnh sát Lý đang chuyển bút viết như suy tư gì nhìn hai người bàn đối diện.
“Cảnh sát Lý.” Kiều Mạch hướng cảnh sát Lý lên tiếng.
“Kiều Mạch tới.” Trong mắt Cảnh sát Lý hiện lên một chút thú vị, khoát tay ý bảo Kiều Mạch ngồi xuống.
Kiều Mạch trầm mặt, kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, từ đầu chí cuối cũng không liếc mắt nhìn hai người một cái.
Ngón tay cảnh sát Lý đặt trên mặt bàn gõ vài cái: “Bọn họ cho nhau chỉ trích là do đối phương động thủ trước, mà tôi lại không biết ai mới chính xác, cho nên chúng tôi đã phái người đi phụ cận khu chung cư lấy bằng chứng, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Ừm.” Kiều Mạch gật đầu.
Cố Nhan Tân vốn dĩ cảm thấy mình mới rất đúng lý hợp tình, là do cái tên không khác gì chó điên kia đột nhiên xông lên đánh mình, cậu chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, có cái gì mà sợ! Nhưng là nhìn cả khuôn mặt vô cảm của Kiều Mạch, cậu liền cảm thấy mình bắt đầu đuối lý, bắt đầu chột dạ, bắt đầu nói không nên lời.
Cậu rất sợ Kiều Mạch giận mình, về sau nếu anh không quan tâm đến cậu nữa thì làm sao bây giờ a?
Đều do cái tên điên đối diện này!
Cố Nhan Tân nghĩ, lại dùng sức trừng mắt liếc Trác Tuấn Vũ.
Trác Tuấn Vũ lạnh mặt, không chút khách khí trừng lại.
Cố Nhan Tân càng tức hơn, mi đánh ta trước mà còn làm bộ có lý cái gì! Còn có vương pháp hay không!
Nhưng Kiều Mạch bây giờ mới là quan trọng, Cố Nhan Tân liền không quan tâm đến Trác Tuấn Vũ, mà là xoay đầu nhìn Kiều Mạch: “Kiều Mạch, anh đang tức có phải không?”
Kiều Mạch không nói chuyện, chỉ nâng mí mắt nhìn lướt qua hai người.
Trác Tuấn Vũ và Cố Nhan Tân đều ngồi ở hai bên bàn, ngay cả ở giữa đều cách nhau xa như vậy, bọn họ thường thường trừng nhau cừu thị một phen, hơn nữa bộ dạng lại là như sắp đánh nhau tới nơi, mặt mũi mỗi người đều bầm dập, quần áo hỗn độn, mà khuôn mặt vẫn vênh váo tự đắc, hận không thể dẫm bẹp lên người nhau đến chết tươi. Vì sự an toàn hàng đầu của mọi người, đành phải khoá cổ tay hai người ở hai bên, khóa ở ghế.
Cố Nhan Tân tức giận vung tay ‘leng keng’ một tiếng, cậu lại hỏi: “Kiều Mạch, anh thật sự tức à?”
Kiều Mạch vẫn không hé răng.
Cố Nhan Tân đưa chân đẩy đẩy túi nilon ở bên cạnh tới: “Anh có phải chưa ăn gì hay không, nhanh ăn đi, đợi lát nữa là lạnh đấy. Còn có thuốc nữa, anh cơm nước xong thì uống hết đi.”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch vừa buồn cười lại vừa giận, trong lòng không hề có một tia hờn dỗi, anh nhận lấy bao nilon mở ra: “Đánh một trận cũng chưa xìu, cậu cũng rất có bản lĩnh.”
Cố Nhan Tân thụ sủng nhược kinh: “Anh đang khen em phải không?”
Kiều Mạch: “…… Tôi bây giờ muốn đánh cậu.”
“Khụ.” Cảnh sát Lý ho khan một tiếng, “Ở cảnh cục thì đừng nói như vậy.”
Kiều Mạch im lặng, thật sự cũng không muốn ăn bữa sáng, lại nhìn gương mặt căng thẳng của người kia, vẫn kiên trì ăn đến hết, anh bây giờ rất chú trọng đến khẩu phần ăn của mình, sẽ không làm dạ dày mình chịu nửa điểm ủy khuất.
Người đi lấy bằng chứng còn chưa trở về, Kiều Mạch nhìn lướt qua Trác Tuấn Vũ mặc áo đen đội mũ sam, lại nhìn Cố Nhan Tân đang đi dép lê, thật sự là không rõ hai người là như thế nào lại tự nhiên, đặc biệt là không rõ, vì sao hai người đều gọi anh đến đây……
“Cậu không phải có một đoàn luật sư sao?” Kiều Mạch hỏi Cố Nhan Tân, “Tìm bọn họ tới không phải càng chuyên nghiệp hơn à?”
Cố Nhan Tân như bừng tỉnh đại ngộ: “Ò đúng ha! Thiếu chút nữa quên em còn có công ty!”
Kiều Mạch:……
“Khụ.” Cố Nhan Tân ho khan một tiếng, có chút xấu hổ, lấy lại danh dự cho mình, “Anh không phải người nhà của em hay sao?”
“Mi cứ nằm mơ.” Trác Tuấn Vũ bỗng nhiên lạnh lùng cấ tiếng, đánh gãy lời Cố Nhan Tân nói.
Cố Nhan Tân thản nhiên nhìn Trác Tuấn Vũ, biểu cảm trên mặt không có chút biến hóa: “Mộng đẹp của ta có khả năng còn thành thật, còn mi cứ ở đó mơ đi.”
Trác Tuấn Vũ hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Kiều Mạch lập loè vài cái, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Trác Tuấn Vũ, lấy ánh mắt không né không tránh nhìn đối phương, không áy náy, không căm hận, không thất vọng, không thương tiếc. Mà là dùng một loại ánh nhìn bình thường, xa lạ, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, giống như người này không hề tạo cho mình bất kỳ sự thay đổi nào.
Trác Tuấn Vũ bị ánh mắt như vậy nhìn thì trong lòng đau đớn, cậu ta bàn tay không bị còng xốc mũ lên, lộ ra gương mặt quen thuộc lại thành thục, nhìn ánh mắt Kiều Mạch vẫn như cũ tràn ngập nhu hòa, tựa hồ thời gian qua chưa hề xảy ra chuyện gì, cậu ta vẫn là cậu ta, vẫn là chàng thanh niên ngày ấy mà Kiều Mạch yêu.
“Kiều Mạch, đã lâu không gặp anh.”
Ngày 29/09/2016. Cuối tuần. Nhiều mây. Có gió
Trừ mình ra, không có ai có thể có được anh ấy.