• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Cố Nhan Tân hiện ra một tia không vui, đối với chuyện của mình bị quấy rầy hắn tỏ ra rất khó chịu, đặc biệt người quấy rầy còn là là Nguyễn Thanh, lại càng làm cho sợi lông từ chân lên tay, từ tay lên đầu càng khó chịu. 

Chỉ có Kiều Mạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nói thật, mỗi ngày đều có soái ca thích nhào vào trong ngực mình, mà bản thân đối với người đó cũng cảm thấy không tệ, Kiều Mạch vài lần còn muốn đè ra để làm một lần cho hả. 

Cảm thấy đã tốt hơn, Kiều Mạch xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, quyết định để bản thân bình tĩnh một chút.

“Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Nguyễn Thanh nhìn bọn họ, ngay cả là một chữ một chữ cũng không nói, nhìn cũng đủ thấy gã đang trở nên phẫn nộ đến nhường nào, gã không ngờ tới có thể ở đây một lần nữa nhìn thấy Kiều Mạch, càng không ngờ tới lại thấy được cảnh tượng kích thích như thế. 

Trong nháy mắt, sự tưc giận lên tới đỉnh điểm, dường như gã đã gấp không chờ nổi, muốn móc ra con dao nhỏ từ trong túi để rạch lên mình những vết thương phóng thích cảm xúc lúc này. 

Cố Nhan Tân không nhanh không chậm từ trên người Kiều Mạch đi xuống, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo trên người, sau đó nhấc chân đi đến trước mặt Nguyễn Thanh.

Sắc mặt Nguyễn Thanh trở nên âm trầm, nhìn hắn không chớp mắt. 

“Chúng ta đi ra ngoài nói.” Thanh âm lạnh lùng của Cố Nhan Tân cất lên. 

Ánh mắt Nguyễn Thanh dừng trên người Kiều Mạch một vòng, gật gật đầu đồng ý, dẫn đầu xoay người đi ra ngoài.

Sau đó Cố Nhan Tân khinh miệt cười, đưa tay đóng cửa văn phòng kêu “cạch” một tiếng, khóa trái.

“Chỉ có chỉ số thông minh như thé, còn muốn cướp đồ của ta.”

Kiều Mạch:……

Cố Nhan Tân đầu lại, nhìn lướt qua Kiều Mạch: “Chúng ta hẳn là nên tiếp tục đi.”

Kiều Mạch vội vàng đứng lên: “Tôi phải về.”

“5h tan tầm, chúng ta còn có mười lăm phút để tiếp tục.” Cố Nhan Tân nhìn đồng hồ, “Động tác phải nhanh lên.”

Kiều Mạch: “…… Tôi không nhanh được, không, ý tôi là, chúng ta không thể tiếp tục.”

Cố Nhan Tân nhíu mày: “Vì sao?”

“…… Vừa rồi tôi nói nhiều như vậy mà anh không nghe sao? Tôi nói chúng ta không phải cái loại quan hệ này, cho nên không thể thân mật như vậy, đây là chuyện mà mấy đôi yêu nhau mới có thể làm.”

Cố Nhan Tân ồ một tiếng: “Vậy anh vì sao lại ấn tôi lên tường để thân mật?”

Kiều Mạch: “…… Tôi không rõ.”

Kiều Mạch cũng nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, anh đến cùng bị chập ở dây thần kinh nào không, muốn ôm hôn người kia? Anh bị điên rồi sao? Bởi vì Cố Nhan Tân điên rồi nên bản thân cũng điên theo?

Sống thế này còn chưa đủ à?

Ngay khi anh còn muốn tự hỏi vài vấn đề, Cố Nhan Tân lại một lần đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống.

“Còn mười bốn phút.”

Kiều Mạch: “…… Tôi không có hứng thú đối với anh.”

“Hoặc là nói, anh thích tự mình động thủ?” Cố Nhan Tân bắt lấy tay Kiều Mạch, đạt lên cúc áo mình, “Anh mau cởi cúc đi?”

Kiều Mạch: “…… Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”

Cố Nhan Tân bắt lấy đôi tay Kiều Mạch thì lại bị anh vung ra, hắn có chút khó hiểu cau mày. Phản ứng của Kiều Mạch…… Tựa hồ khác với lời Cố Nhị nói……

Rốt cuộc là chỗ nào sai vậy?

Rõ ràng hắn nói chỉ cần mình làm như vậy, Kiều Mạch sẽ nhịn không được, vì sao bây giờ đối phương không chỉ có không có động tác, ngược lại còn chán ghét hành động này của mình?

Là hắn làm sai?

Phương pháp của hắn không đúng là bởi vì…… Bản thân hắn không hiểu biết gì về Kiều Mạch sao?

Ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, Cố Nhan Tân am hiểu sâu một đạo lý, nơi nào không rõ nhất định phải hỏi rõ ràng, miễn cho chuyện càng thêm rối rắm, cho nên hắn trực tiếp mở miệng hỏi.

“Tôi nên làm như thế nào mới có thể theo đuổi được anh?”

Kiều Mạch trầm mặc không nói gì.

Anh không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Trên thực tế, chính anh cũng thật hỗn loạn, anh không biết mình đối với Cố Nhan Tân có cảm giác hay không. Nếu nói không cảm giác, bọn họ hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, bản thân cũng không hề kháng cự. Anh cảm thấy mình và Cố Nhan Tân ở bên nhau nhiều lúc có chút dở khóc dở cười, nhưng càng được thả lỏng mình và nhẹ nhàng khoan khoái hơn. 

Anh có phần thích loại bầu không khí này. 

Chỉ là hiện tại không thể.

“Cố Nhan Tân, anh biết, sinh hoạt của tôi hiện tại rất không tốt.” Kiều Mạch thở dài, nhìn Cố Nhan Tân, “Tôi không biết nên xử lý sinh hoạt của mình như thế nào, cuộc sống làm tôi thúc thủ vô thố. Tôi nỗ lực muốn thoát khỏi tát cả mọi chuyện xảy ra phía trước, nhưng lại cứ tiép tục khiến cho sự việc thêm tệ. Có lẽ tôi có chút tố chất thần kinh, bởi vì tôi cảm thấy người người bên mình đều không có hảo ý, mỗi người đều đánh chú ý lên tôi, tôi không biết bọn họ muốn làm gì, thương tổn tôi, khống chế tôi và còn muốn hủy diệt tôi. Tôi thậm chí không biết anh có thể là Trác Tuấn Vũ, hay là Đinh Thu Vinh hay không.”

Cố Nhan Tân nhấp môi, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Kiều Mạch. 

Kiều Mạch tiếp theo nói: “Tôi vẫn luôn muốn tích cực đối mặt với cuộc sống, tôi không muốn mất đi tin tưởng đối với cuộc đời mình, tôi muốn bảo vệ chính mình hướng về phía trước, tôi muốn rời xa hết thảy, tôi cũng không muốn đem thương tổn đến cho người bên cạnh. Tôi muốn bảo hộ bản thân mình……”

“Anh biết tôi thích nhất ở anh là cái gì không?” Cố Nhan Tân bỗng nhiên đưa hai tay áp lên trụ hai mặt Kiều Mạch, đánh gãy lời nói của anh, “Tôi không biết tại sao hai tên kia (hai nhân cách) lại thích anh, nhưng tôi thích nhất chính là, cho dù đã chịu thương tổn, anh cũng không thất vọng đối với tình yêu. Việc tôi muốn làm, không phải là việc anh muốn bảo vệ tôi, mà là tôi bảo vệ anh, để cho anh từ lúc này sẽ không phải chịu bất luận một chút thương tổn gì.”

Ngón tay Kiều Mạch run lên. 

Cố Nhan Tân nhìn thẳng Kiều Mạch, cặp ngươi đen nhánh làm người ta kinh diễm, hai tròng mắt ngập trong một mảnh yên lặng, tựa hồ cất dấu cảm xúc ngo ngoe rục rịch, đang ấp ủ và dường như sắp bùng nổ.

“Tin tôi, có được không?”

Kiều Mạch lẩm bẩm tự nói: “Kỹ năng miệng mềm của anh cũng thật level max.”

Anh vừa mới thiếu chút nữa là đáp ứng rồi, nhưng anh biết xúc động lúc này mà quyết định đồng ý thì hơn phân nửa là chịu ảnh hưởng của cảm xúc, mà không phải trong tiềm thức, anh nhìn Cố Nhan Tân nghiêm túc như vậy, cảm thấy bản thân không tự chủ mà nghiêm túc dần. 

“Để tôi suy nghĩ.”

Cố Nhan Tân hơi nâng khóe miệng: “Vậy anh còn cự tuyệt chuyện tôi theo đuổi anh không?”

Kiều Mạch bất đắc dĩ cười: “Được rồi, không cự tuyệt.”

Cố Nhan Tân cầm lấy tay Kiều Mạch, hỏi: “Còn có ba phút, làm luôn không?”

Kiều Mạch: “…… Làm ông ngươi.”

Đổi tới đổi lui, lại nhắc tới chuyện này, thật vất vả mới đem đề tài dời đi, Cố Nhan Tân sao lại có thể dai như vậy. 

“Được rồi.” Cố Nhan Tân đưa tay nhặt áo khoác lên mặc vào, cẩn thận cài lại cúc áo, khôi phục lại gương mặt bình tĩnh, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

Kiều Mạch hồ nghi: “Anh không phải bị cảm sao? Chẳng lẽ là muốn gọi tôi lại đây?”

Cố Nhan Tân mặt không biểu cảm gật gật đầu: “Không sai…… Ách xì ——”

Kiều Mạch: “……”

Cố Nhan Tân lại lần nữa mặt không biểu cảm xả giấy xoa xoa cái mũi: “Tôi không bị cảm.”

Kiều Mạch: “…… Nhưng vừa rồi là anh hắt xì.”

“Tôi chưa bao giờ bị càm.”

“…… Vậy sao anh lại hắt xì.”

Cố Nhan Tân bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “…… Anh bị cảm khỏi chưa?”

Kiều Mạch gật gật đầu: “Cảm thấy đỡ hơn.”

“Xem ra truyền thuyết hôn môi xong thì hết bệnh đúng là thật sự.” Cố Nhan Tân nhấp môi, “Tôi trị hết bệnh cảm của anh, anh hẳn là nên tới trị cho tôi.”

Kiều Mạch: “…… Hả?”

“Còn có một phút đồng hồ, chúng ta có thể giải quyết nhanh lên.”

Kiều Mạch: “…… Cút.”

Kiều Mạch đứng lên: “Tôi phải đi, tùy anh.”

Không quản Cố Nhan Tân, Kiều Mạch đưa tay mở khóa, sau đó giữ cửa kéo ra.

Nguyễn Thanh đang đứng đổ ở cửa, sắc mặt âm tình bất định.

Gã nhìn thấy Kiều Mạch ra, cả người đều khẩn trương, hai tay bắt lấy bả vai Kiều Mạch, xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới, đặc biệt quan trọng là xem xét quần áo và môi Kiều Mạch, nhìn xem có chỗ nào kỳ quái hay không.

“Kiều Mạch, Cố Nhan Tân có phải có ý gì với anh không? Anh nói cho tôi, tôi nhất định báo thù cho anh, chỉ cần khi xong việc anh đánh tôi một trận là được rồi.”

Kiều Mạch: “……”

Nhiều ngày không thấy, bệnh Nguyễn Thanh  giống như càng không bình thường, hơn nữa cảm giác càng thêm nghiêm trọng.

Từ trong văn phòng đi ra, Cố Nhan Tân cũng mang một mặt hắc tuyến, hắn đẩy ra Nguyễn Thanh ra, kéo Kiều Mạch về bên người mình, sắc mặt rõ là không chút vui vẻ. 

“Nguyễn Thanh.” Cố Nhan Tân thấp giọng nói, “Đừng không biết lượng sức.”

Sắc mặt Nguyễn Thanh bất biến: “Tôi đang quan tâm Kiều Mạch, hiện tại Kiều Mạch vẫn là trợ lý của tôi, tôi có tư cách quan tâm.”

“Anh đã sớm không có quan hệ với anh ta, tôi hy vọng anh có thể nhận rõ điểm này.” Cố Nhan Tân mang thanh âm lạnh lẽo, “Bằng không tôi không ngại cách chức anh đâu, nếm thử tư vị thế nào là một kẻ đứng dưới chân tôi.”

Cằm Nguyễn Thanh lập tức căng chặt.

Cố Nhan Tân cười lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy sẽ rất thú vị.”

Kiều Mạch:……

Ta sát, cái cảm giác đây như một bá đạo tổng tài là cái quỷ quái gì thế, tự cho bản thân là vai chính hay sao?

Kiều Mạch bất động thanh sắc lùi về sau vài bước.

“Chớ quên, anh là một bệnh nhân tâm thần.” Nguyễn Thanh cường điệu.

Cố Nhan Tân cười nhạo: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”

“…… Anh còn phải uống thuốc.”

Ánh mắt Cố Nhan Tân dừng  trên cổ tay Nguyễn Thanh dời, khóe miệng gợi lên một độ cong châm chọc: “Mấy ngày nay áp lực không nhỏ, băng gạc đủ dùng sao?”

Nguyễn Thanh nhướng mày: “Vậy thì đã sao nào, anh cũng đang muốn dùng vài cái à?”

Ánh mắt hai người ở trong không trung đan xen, ánh mắt thực chất như đang ở bên trong chiến đấu kịch liệt, Kiều Mạch còn cảm giác mình nghe thấy được mấy tiếng nổ bùm bụp hoà lẫn với nhau. 

Sau một lúc lâu.

Cố Nhan Tân: “Biến thái.”

Nguyễn Thanh: “Điên.”

Kiều Mạch: “…… Hai người các anh thật là chó chê mèo lắm lông, người tám lạng người nửa cân.”

Hai cái tên điên này, Kiều Mạch liền cảm thấy bọn họ hẳn là nên bao hai cái giường ngủ lâu dài ở Duyệt Đại, cùng nhau trị liệu mới tốt.

Bên kia hai người còn đang như hai con gà trống cừu thị đối phương, di động Kiều Mạch lại vang lên.

Anh móc ra nhìn lướt qua, là cảnh sát Lý.

Kiều Mạch tiếp. 

Thật ra dựa theo tình huống hiện tại của anh, có thể không bao lâu nữa anh sẽ phải nhờ đến sự bảo vệ của cảnh sát Lý. Bởi vì nguy hiểm bên người đều đã cần được giải quyết, anh cũng không có việc gì, cũng không thể có chuyện anh ‘lỡ’ tiếp xúc với người bệnh tâm thần trên toàn thế giới, cũng không cần phải phòng bị mọi người.

“Cảnh sát Lý, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Kiều Mạch một bên nói, một bên ấn thang máy, chờ đợi thang máy đi lên.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy thực xin lỗi.” Cảnh sát Lý mở miệng, “Tôi không nên để anh lại đây.”

Kiều Mạch dừng một chút: “Không có việc gì, anh gọi tôi qua cũng tốt, ta cũng giải quyết một việc, ta muốn về sau, Trác Tuấn Vũ đừng lại đến tìm tôi nữa.”

“Ừm?” cảnh sát Lý tựa hồ có chút kinh ngạc, “Anh có thể nói kỹ càng tỉ mỉ với tôi được không?”

…………

Cúp điện thoại, cảnh sát Lý tháo mắt kính trên mặt xuống, nhẹ nhàng dùng khăn lau thấu kính, sau đó một lần nữa đeo lên.

“Giải quyết?” cảnh sát Lý khẽ cười một tiếng.

Báo cáo quan sát Kiều Mạch. 

Hôm nay ngày 29/09, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nguyên nhân kích thích không ổn định, nghi sự biến mất của khuynh hướng, đang tiếp tục được nghiên cứu. 

Logic rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, cảm xúc tăng giảm rõ ràng khi bị kích thích. 

97 điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK