Còn chưa kịp mở mắt thì tôi đã nghe thấy tiếng gào long trời lở đất của con Linh, đúng là “chưa thấy người mà đã thấy giọng”. Khẽ mở hờ hờ mắt, một luồng ánh sáng chỉ chờ chực như vậy mà nhảy vào làm tôi chói mắt vô cùng tận. Nhưng cái này không phải là cái quan trọng, rõ ràng tôi là bệnh nhân, thương tích đầy mình, toàn thân không thể cử động, vậy mà cái con Linh kia nó không thèm để ý mà vừa gào khóc vừa đấm thùm thụp vào người tôi, làm tôi vừa tỉnh lại đã nhận được một cơn đau đến nỗi suýt ngất thêm lần nữa.
- Bác sĩ, bác sĩ, sao nó chưa tỉnh, vào chích điện cho nó tỉnh đi nhanh lên, chích điện đi, hu hu…
Má ơi, đó là giết người, là giết người đó, cái con kia nó học ở đâu ra cái cách đó vậy? Tôi hiện tại đang cực kì muốn gào mồm lên mà ngăn cản mấy cái hành động điên rồ của nó nhưng khổ nỗi không thể nào mà nói át đi được cái giọng to khủng bố của nó. À, đúng rồi, xem phim tôi hay thấy có cái cảnh cứ tỉnh dậy là người ta lại cử động mấy ngón tay, vậy nên tôi sẽ thử cử động ngón tay xem sao. Cố gắng mà co co duỗi duỗi mấy cái ngón tay nhưng cái con đầu trồng rau xanh kia vẫn không phát hiện ra mà ngày càng khóc to hơn, ngày càng đấm mạnh hơn. Vì sức khỏe quý giá của mình mà tôi đã cố gắng làm một việc cực kì phi thường, hơi nâng tay mà đánh cái “bốp” vào cái đầu nó, và may sao nó cũng đã chú ý đến tôi, đội ơn Chúa, à quên, đội ơn Phật.
- Châu, cậu tỉnh rồi à? À há, tỉnh rồi, bác sĩ, bác sĩ đâu, bác sĩ, mấy người chết dí ở cái xó nào rồi? Ra đây ngay, tôi cho sập cả cái bệnh viện bây giờ! Á á á, Châu, cậu tỉnh rồi, hú hú hú, ôi cha mẹ ơi, may mà cậu chưa chết, chưa chết là may rồi, hú hú hú!
Không những nó không thôi la hét và đấm đá mà nó còn hét to hơn, rồi còn liên tục lắc người tôi như lắc… cái gì đó mà người ta hay lắc. Tóm lại là nó đang muốn giết tôi a, bớ người ta, cứu với, cứu với! Thế nhưng bây giờ lạ lùng là tôi vẫn có tâm trí mà ngắm ngắm căn phòng, cái phòng bệnh này giống hệt như cái phòng mà lần trước tôi nằm khi bị gãy tay, chắc là tôi bây giờ và khi đó đều được đưa vào cùng một bệnh viện, cái bệnh viện này quả là xấu số, toàn chứa mấy người nhà giàu nhưng bị thần kinh. Sau khi con Linh gào thét kêu gọi bác sĩ một thôi một hồi thì hàng chục những ý tá bác sĩ chạy xồng xộc vào, trên mặt nhễ nhại mồ hôi.
- Mấy người còn đứng đực ra đó làm cái gì nữa hả, còn không mau khám cho nó đi, xem xem là nó có bị làm sao không! Nhanh lên không là mấy người xuống gầm cầu ở hết đấy!
Lúc này thì mấy ông bác sĩ mới run cầm cập mà tiến về phía tôi, kiểm tra kiểm chiếc đủ các kiểu, sau rồi mới run run tuyên bố.
- Thưa tiểu thư, ngoài những thương tích mà tôi đã nói với tiểu thư thì hình như trong thời gian hôn mê bệnh nhân cũng đã bị đánh đập rất là tàn bạo, xin hỏi tiểu thư có thấy ai vào phòng hay là có biết ai đã đánh đập bệnh nhân trong thời gian hôn mê không ạ?
- Hả? Đánh đập trong thời gian hôn mê?
Bác sĩ à, chính con nhỏ đó là người đánh đập tôi trong lúc tôi hôn mê đấy chứ chẳng ai khác đâu, chính nó, chính nó là thủ phạm đó! Nó đánh đập tôi dã man lắm, hu hu hu!
- Hừm, tôi không biết, các ông đi ra ngoài hết đi.
Hưm hưm hưm, đồ tàn bạo, quân tàn bạo, làm xong còn muốn trốn tội ư? Nhưng lời nói của nó cũng rất có uy lực, nó gào lên một tiếng là các bác sĩ y tá rụt hết cổ lại rồi ôm nhau đi ra ngoài cho đỡ sợ. Lúc này thì nó mới tiến lại gần tôi, ngồi lên cái giường tôi đang nằm, bớ người ta, xâm phạm lãnh thổ này.
- Sao rồi? Khỏe chưa?
- Khỏe hả? Cô nương, cô đánh tôi như vậy mà tôi khỏe được sao?
Gọng nói tôi yếu thật, nói mà miệng khô không khốc, chẳng biết là tôi hôn mê bao lâu rồi nhỉ?
- Hôm qua cậu làm sao mà tìm được tớ vậy?
Tôi nhớ làm hôm qua tôi kêu cứu xong là ngất xỉu luôn mà.
- Định vị Iphone! Thấy tớ thông minh chưa? Uống nước không?
Nó rót một cốc nước rồi đưa cho tôi, như thấy kim cương, tôi chộp ngay lấy rồi tu ừng ực. Quay trở lại, thông minh mà đi đánh đập người bệnh à?
- Mà sao hôm qua cậu tàn tạ thế?
- Bị chó cắn!
- Hả?
- Là bị đánh! Mẫu thân kiếp, k.h.ố.n nạn, đùa chứ, ra vẻ anh hùng hóa ra cũng chỉ là một lũ trồng cây xanh trong não, tớ mà biết nó là ai tớ giết chết luôn, hại tớ ra như thế này đây, nhìn tớ bây giờ có khác gì xác ướp Ai Cập không? Có khác gì không? Không khác gì đúng không?
Cả người tôi bây giờ quấn đầy băng trắng, nếu nhìn thấy thì chắc chắn cái thứ đầu tiên mà bạn lên tưởng đến sẽ là những hình ảnh xác ướp trong phim ảnh, thật ra thì mặt tôi không bị băng, nhưng mà nhìn vẫn rất là kinh dị.
- Thế cậu có biết là ai đánh cậu không? Tớ phải giết lũ đấy!
Con Linh làm cái bộ dáng xắn tay áo rất oanh liệt mặc dù nó đang mặc áo cộc tay.
- Tôi không biết, trời tối lắm, chỉ nhớ là con đanh đá nhất ở đấy cũng là cái con nói nhiều nhất nó có đeo một cái dây chuyền bằng vàng có mặt hình trái tim, ở giữa có viên ruby màu đỏ, chấm hết, ngoài ra còn biết được đứa nào cũng đi giày cao gót!
- Con gái thì tất nhiên là đi giày cao gót rồi a!
Nhưng tớ không có đi! Nhưng câu này tôi nuốt lại chứ không nên nói ra, vì chắc chắn là khi tôi phun ra câu đấy thì nó sẽ quát tôi một tràng kiểu là “Con gái thì phải yểu điệu thục nữ chứ ai lại suốt ngày áo phông quần bò, giàu cao gót là một thứ tuyệt với bla… bla…” nhiều lắm. “Ọc ọc ọc” ôi cái bụng đáng ghét, mẹ ơi đói quá, mẹ ơi, đau bụng quá!
- Cậu đói rồi à? Tớ sẽ bảo người đi mua đồ ăn, cậu thích ăn gì?
Tôi phải ăn cái gì có dinh dưỡng để nhanh hồi phục a, chứ đâu phải thích ăn lung tung gì cũng được đâu chứ, tôi mà không nhanh khỏi thì tháng này khỏi nhận lương luôn đi cho nhanh, hu hu hu, trời ơi, nhà nghèo là khổ thế đấy!
- Bác sĩ bảo là tớ bị làm sao?
Nhìn cái vẻ ngẫm nghĩ của nó mà tôi thấy sợ hãi quá đi mất thôi.
- Gãy mấy cái xương ý nhể? Với còn đâu là vết thương ngoài da thôi, cả trong da nữa!
Vết thương “trong da” là cái thể loại gì chứ hả? Thôi kệ, cứ ăn thức ăn bổ xương là được rồi!
- Mua cho tớ món cháo xích tiểu đậu với canh bí đao hầm xương đi!
- Nhưng cậu ghét mấy món đó mà!
- Nhưng mà tôi phải ăn, nó tốt cho người gãy xương, hu hu hu.
Con Linh hình như cũng biết điều, sau cái tiếng hét đầy đau khổ và phẫn nộ của tôi thì nó cũng ngoan ngoãn mà rút điện thoại ra rồi sai người đi mua đồ ăn. Còn tôi thì nằm trên giường, đau khổ mà tưởng tượng ra cái cảnh mình phải nuốt vào trong bụng mấy cái món kinh khủng đó. Ngoài ra còn phải nghĩ cách rằng ăn cách nào mà không bị nôn ọe nữa, hu hu. Sao số tôi nó khổ thế này, đây chính là cái tình cảnh mà tôi sợ nhất – đã nghèo còn lắm bệnh lắm tật!
Lát sau, có một anh chàng cao to vạm vỡ, người mặc một bộ vest đen, đeo kính đen, đi giày đen, đội mũ đen, thắt lưng đen, da trắng bê thức ăn vào. Con Linh tiểu thư ngày hôm nay đích thân bê mấy cái thứ đó đặt vào cái bàn bên cạnh tôi rồi… gọi người vào cho tôi ăn, trong khi đó rõ ràng là… a, tôi không cử động được. Và sau đó là có một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi mặc bộ váy trắng thoạt nhìn rất hiền từ, đấy là bà Mai, bảo mẫu từ nhỏ của con Linh.
- Châu Châu bé nhỏ, há miệng ra bác đút cho nào!
Cái muỗng cháo đang huơ huơ trước mặt tỏa ra mùi hương làm tôi buồn nôn đến không thể chịu nổi, mỗi tội là trong bụng chẳng có gì để nôn cả. Miễn cưỡng nín thở, tôi ngậm vội chiếc thìa, mang muỗng cháo nuốt vội vào bụng, và sau đó tôi vồ lấy chai nước lọc bên cạnh mà tu ừng ực.
- Châu Châu bé nhỏ à, cháu uống nhiều nước vậy thì làm sao mà ăn được gì nữa.
- Bác Mai, bác biết cháu ghét cái món này thế nào rồi mà.
Tôi bày ra một bộ dáng đáng thương hết sức nhưng hình như bác ấy đã chai lì với cái điệu bộ này rồi nên vẫn mang thần kinh thép mà tỉnh bơ nói.
- Rõ ràng là cháu đòi ăn món này mà, bác đâu có ép đâu!
- Cháu biết, cháu nuốt nó vì nó tốt cho xương!!!
Hu hu hu, sao không ai hiểu cho sự đau khổ này của tôi chứ, tôi đâu có ai chu cấp tiền cho đâu, nên tôi mới phải cố gắng nhanh khỏi để đi làm, chứ không việc gì tôi phải nhìn thấy cái thứ kia.
- Thôi thôi bác thương, húp miếng nước canh này!
Rồi bác ấy lại giơ giơ thìa canh ra trước mặt tôi, ôi thôi, lại buôn nôn, kìm nén, kìm nén. Lại nhịn thở tống vội cái miếng nước canh kia vào dạ dày rồi tôi lại cầm chai nước và tu ừng ực. Nhưng ở bên cạnh tôi còn có một kẻ không những không biết thương hoa tiếc ngọc, thương xót bạn bè mà còn vừa nhìn tôi khổ sở ăn mấy món này vừa cười như điên như dại, cười đến bò ra đất.