• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, tiếng kêu của đồng hồ trở nên rõ ràng, tích tắc tích tắc, giống như tiếng tim đập của Đào Lộ lúc này.

Cô cúi đầu khẽ nhếch môi, cái miệng nhỏ nhắn cứ mở ra rồi lại ngậm vào, thật sự không biết phải làm sao để chấm dứt đề tài này.

Trầm Úy Vũ thấy cô cúi thấp đầu, chẳng nói thêm một lời với anh, nhất thời cũng trở nên hoang mang, không biết sao bỗng dưng tâm trạng của cô lại đi xuống như vậy.

Có lẽ bởi vì ngữ điệu của anh khi trả lời quá trầm thấp, nên khiến cô không biết đáp lại thế nào…

“Em đau lòng vì anh sao? Ngốc quá…Tuy ba mẹ anh mất sau một vụ tai nạn, nhưng bà nội đối xử với anh rất tốt mà, hơn nữa anh cũng biết cách tự lập.” Trầm Úy Vũ dịu dàng an ủi cô.

Lớn lên mà không có cha mẹ làm bạn, đó là một thế giới như thế nào? Đào Lộ không thể tưởng tượng được!

Đối với cô mà nói, từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ được ba mẹ cưng nựng trong lòng bàn tay, nếu ở bên ngoài gặp khó khăn thì luôn có thể trốn về nhà, luôn có gia đình làm chỗ dựa.

Nhưng anh thì khác, lúc bị thương thì chỉ có thể tự mình kiên cường chống đỡ, cô biết, mọi khó khăn gian khổ anh đều nuốt vào trong, vì anh không muốn để cho ai thấy được sự yếu ớt của mình.

Kiếp trước khi diễn ra hôn lễ, khi oán hận của hai bên gia đình được mở ra, cô chỉ biết hoảng sợ nhìn anh, nhìn thấy nụ cười của anh dần chợt tắt, lúc đó trái tim cô cũng đã đóng băng rồi.

Ánh mắt của anh khi đó lạnh lùng đến đáng sợ, giống như một mũi dao đâm vào tim cô, cướp đi hơi thở của cô, trong nháy mắt, xung quanh như trở nên băng giá, khiến cô chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.

Ánh mắt đó rất phức tạp, nhưng rõ ràng là ẩn chứa sự đau xót, gương mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có cô mới cảm nhận được là trái tim anh đang rỉ máu.

Trầm Úy Vũ thấy cô gái nhỏ trong ngực vẫn không có phản ứng, bàn tay to liền nâng mặt cô lên, lập tức nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt từ từ chảy xuống, khiến cho anh đau lòng không thôi.

“Sao lại khóc? Thấy em như vậy anh rất đau lòng, không nỡ chút nào biết không? Sớm biết vậy thì anh đã không nói cho em rồi.” Anh nhẹ nhàng nói, mỉm cười nhìn gương mặt đẫm nước mắt khiến cho người ta yêu thương kia.

Trong lòng thầm nghĩ phụ nữ giống như búp bê thủy tinh vậy, luôn luôn phải cẩn thận bảo vệ, nếu không sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào!

Anh làm sao mà biết được tâm trạng day dứt của Đào Lộ lúc này, anh càng nói thì cô càng khóc to hơn, cuối cùng anh dứt khoát không nói nữa, trực tiếp cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, môi lưỡi cùng nhau triền miên.

Đến khi cảm thấy Đào Lộ có chút khó thở, quên đi chuyện vừa nãy, anh mới nhẹ mút hai cánh môi của cô một cái, sau đó mới buông cô ra.

Anh thở nhẹ nói: “Còn khóc nữa thì anh sẽ ở đây bắt nạt em đến khi em nín khóc mới thôi đó!” Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu cô gái nhỏ còn không biết nghe lời thì anh sẽ thực hành luôn cho cô xem.

Đào Lộ bị anh hôn đến mức choáng váng, mãi mới phản ứng được lời của anh, tức thì xấu hổ đỏ mặt, mắt long lanh nhìn vẻ mặt lưu manh của người trước mặt.

Sao miệng lưỡi của anh ngày càng lợi hại như vậy?

Kiếp trước cô chưa từng được nghe qua, cứ nghĩ Trầm Úy Vũ sẽ không bao giờ gian tà như vậy, hiện tại mới biết rằng, không sợ anh không nói, chỉ sợ cô có đủ can đảm để nghe anh nói không thôi!

“Hừ ~ Em mà không khóc thì anh cũng sẽ bắt nạt em đến khóc thôi.” Đào Lộ chu môi nói, trong mắt còn đọng lại một giọt nước, thoạt nhìn có vẻ như đang rất ấm ức.

Nghĩ đến lúc người này ở trên giường không biết mệt mỏi mà giày vò cô, vào phòng tắm lại bị hung hăng ăn thêm lần nữa, hại cô mấy ngày đau ê ẩm cả người, đến hôm nay mới đỡ hơn một chút.

Trong lúc này cô không dám thân mật với Trầm Úy Vũ quá, sợ nơi riêng tư còn chưa bình phục thì lại bị thương, nếu vậy thì chắc cô phải nằm bệt giường thêm mấy hôm mất, cô còn muốn đi làm mà ~

Nghe được ngữ khí vừa giận dỗi vừa làm nũng của Đào Lộ, Trầm Úy Vũ bật cười, anh cảm thấy mình đúng là đã nhặt được một bảo bối rồi.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có một cô gái vừa trong sáng vừa quyến rũ thế này xuất hiện trong cuộc sống của anh, thậm chí còn hoài nghi rằng trong thế giới của anh sẽ không bao giờ tồn tại hai chữ tình yêu.

Thế nhưng cô lại ngoài ý muốn của anh mà xuất hiện, tuy rằng anh không thích việc nhân sinh bị đảo lộn, nhưng điều này lại khiến anh rất vừa lòng, còn cực kỳ muốn hưởng thụ nó!

“Quả đào nhỏ thật thông minh ~ Vậy bây giờ cho anh bắt nạt em đến khóc có được không?” Trầm Úy Vũ thử hỏi, không phải là anh không biết chỗ đó của cô bây giờ thế nào, thật sự là đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng dù sao anh cũng tôn trọng ý kiến của cô, mặc dù hiện tại bụng dưới của anh đã nóng đến mức cứng lên rồi!

“Không được…Người ta vẫn còn chưa thoải mái…” Đào Lộ đem mặt vùi vào vai anh, ghé vào tai anh nói, cho dù thứ gì đó của anh đang chạm vào mông mình, cô vẫn quyết định sẽ để anh nhịn thêm một ngày nữa.

Cô không muốn ngày mai đi làm sẽ bước đi giống bà lão đâu, hơn nữa còn dáng vẻ mệt mỏi nữa chứ, ai biết nếu chiều anh thì cô sẽ bị bắt nạt đến mức nào hả?! Đợi đến cuối tuần vẫn hơn!

Còn về nút thắt kia, cô hiện tại cũng chỉ còn biết tính từng bước, dù sao chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, có lo lắng cũng vô dụng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK