• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày Trầm Úy Vũ rời đi cho đến nay, Đào Lộ đã khóc sưng cả hai mắt, trừ có ba cô là biết nguyên nhân ra thì những người khác đều không biết, tuy rằng họ luôn hỏi cô có chuyện gì, nhưng cô không chịu nói, đành phải dùng lý do “Yêu nhau thì cũng có lúc xảy ra cãi vã” để tự trả lời.

Vài ngày sau, Đào Lộ như người mất hồn, không phải ở trong phòng từ sáng đến tối thì cũng một mình ra bờ sông ngồi, mặc cho gió lạnh thổi đến choáng váng đầu óc.

Đào Tử Tuấn người luôn yêu thương em gái thậm chí còn gọi điện cho Trầm Úy Vũ, hỏi xem rốt cục hai người đã xảy ra chuyện gì mà cô lại biến thành như vậy, kết quả đối phương chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Đào Tử Tuấn, cậu tự đi mà hỏi Đào Lộ, cô ấy biết rõ nhất, đừng làm phiền tôi, tôi còn phải làm việc!”

Tiếp theo là tiếng tút tút trong điện thoại, khiến anh tức giận đến mức muốn đập nát di động ra, nhịn không được khẽ chửi: “Nếu biết rồi thì cần gì phải gọi điện cho anh nữa? Mẹ nó chứ!”

Tha lỗi cho anh vì không có chỗ phát tiết nên đành phải chửi tục!

Nếu Trầm Úy Vũ không chịu nói, em gái cũng không cần anh quan tâm, Đào Tử Tuấn đành phải dẹp chuyện này sang một bên.

Đào Lộ cứ buồn bã như vậy, Đào Tử Tuấn và Diệp Linh Tiệp phải an ủi chăm sóc cô, sau đó ba người mới lên xe quay trở về Đài Bắc.

Dọc đường đi, Đào Lộ ngồi ở đằng sau yên lặng không nói, đôi mắt không có tiêu cự nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều lúc hai giờ chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại không thể chiếu sâu vào bên trong đáy lòng âm u của cô.

Rời xa Trầm Úy Vũ, sinh mệnh của cô chỉ còn lại một khoảng hư vô trống rỗng, cảm giác này còn đau hơn cả khi biết được tin anh đã kết hôn ở kiếp trước.

Cô nghĩ, nếu kiếp trước cứ như thế bị tai nạn xe chết đi, thì cũng không phải là chuyện gì quá đau buồn, ôm tâm trạng chúc phúc cho anh và sự tiếc nuối rồi kết thúc sinh mệnh, có lẽ còn thoải mái hơn bây giờ!

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, nhưng Đào Lộ không hề nghe thấy, Diệp Linh Tiệp phải gọi cô mấy lần, còn vỗ nhẹ lên đùi cô, lúc đó cô mới hoàn hồn mà lấy di động ra.

Trên màn hình hiện tên người gọi là Quản Sĩ Huân.

Tay bấm nút nghe, cô rầu rĩ nói: “Xin chào…Chúc mừng năm mới. ” Cô không muốn gọi tên Quản Sĩ Huân vì sợ anh trai và chị dâu chú ý.

“Hi ~ Chúc mừng năm mới, nhưng mà sao giọng của Tiểu Lộ nghe có vẻ không vui thế?” Quản Sĩ Huân đứng ở một cửa hàng gần công ty, còn không quên chào hỏi nhân viên cửa hàng một câu.

“…” Đào Lộ nghe xong, nước mắt lại suýt không nhịn được mà chảy ra, đành phải cố gắng chớp mắt để kìm chế.

Thấy trong điện thoại truyền đến tiếng thở nhẹ, Quản Sĩ Huân không hề tỏ ra kinh ngạc hay kích động, chỉ rất tự nhiên nói: “Cãi nhau với sếp Trầm chứ gì? Hôm nay đi ăn tối với anh được không?” Hắn đã gặp Trầm Úy Vũ, thấy tâm tình của anh ta có vẻ cực kỳ khó chịu, tuy rằng bình thường Trầm Úy Vũ luôn tỏ ra trầm mặc và khinh thường khi nhìn thấy hắn.

Thế là hắn bèn gọi điện ngay cho Đào Lộ để chúc tết, thuận tiện hỏi xem tình hình cô thế nào, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa lần cãi vã này chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.

Đào Lộ và Quản Sĩ Huân hẹn gặp nhau ở nhà hàng, cúp điện thoại, anh trai và chị dâu ngay lập tức hỏi han cô, cô bèn nói là có hẹn đi ăn với một người bạn học cùng đại học, đánh chết cô cũng không nói là đi ăn với trưởng phòng Quản, đề phòng anh trai lại hiểu lầm.

Khi Đào Lộ xuất hiện trước mặt Quản Sĩ Huân, thái độ của hắn như thể đang thăm dò một lượt người cô vậy, thấy hai mắt cô sưng to như quả đào, khuôn mặt gầy hóp lại, nói: “Trời ạ ~ Bom nguyên tử nổ mạnh thật rồi ~”

Nói xong liền rước lấy cái trừng mắt của cô, nhưng hắn cũng không giận, bởi vì cô còn có tâm tình để tức giận thì chắc tâm trạng cũng không đến nỗi suy sụp quá mức. Với lại thấy cô tức giận còn đáng yêu hơn ý chứ, ha ha ~

Hai người ngồi ở một góc yên tĩnh trong nhà hàng, đồ ăn được đưa lên, tay cầm dĩa của Đào Lộ không ngừng chọc trái chọc phải, nhưng một miếng cũng không đưa vào miệng.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, em muốn chiến tranh thì cũng phải có sức đã chứ, nhìn em gầy như vậy, anh đau lòng lắm. ” Quản Sĩ Huân ngừng động tác trên tay, thở dài nói tiếp: “Nếu dinh dưỡng của em không đầy đủ, té xỉu thì ai tới chăm sóc đây? Mau ăn cho anh! Ăn xong anh sẽ cùng em tâm sự, không ăn thì không có sức mà nói đâu!”

Đào Lộ nghe lời hắn, cúi xuống bắt đầu ăn.

Mãi đến khi ăn xong điểm tâm ngọt, Quản Sĩ Huân mới hỏi Đào Lộ rằng đã xảy ra chuyện gì với Trầm Úy Vũ, kèm theo lời cam đoan sẽ không nói cho ai biết, lúc đó cô mới đồng ý kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.

Quản Sĩ Huân chỉ cảm thấy chuyện này quá mức khó tin, nhiều đàn ông như vậy mà Đào Lộ lại không yêu, cứ cố chấp đụng phải quả bom này.

“Nếu anh đã đồng ý sẽ giúp em thì chắc chắn anh sẽ giúp đến cùng. Cách giải quyết đương nhiên là có, đó là phải đánh cược xem tình yêu của sếp Trầm đối với em nhiều đến đâu. ” Hắn đoán Trầm Úy Vũ không phải là người hoàn toàn tuyệt tình như vậy.

Điều quan trọng là phải làm thế nào để cho người đàn ông này thoát ra khỏi thù hận, cái này có lẽ phải cần nhiều thời gian!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK