• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Mật thấy Hứa Tranh bất động, bực bội thở ra một hơi: "Được, chị không đi thì tôi đi."

Nói xong, Chu Mật liền đi lấy quần áo, Nghiêm Liệt khoanh tay ngồi trên sofa nhìn hai người, vẫn không lên tiếng, thậm chí muốn cắt dưa ăn luôn.

Hứa Tranh kéo Chu Mật nhỏ giọng nói: "Đừng quậy nữa, tôi sai rồi, xin lỗi em."

"Chị làm gì sai? Hả?"

Hứa Tranh suy tư một hồi, muốn nói "Rõ ràng là em tự tìm", nhưng lời như vậy nói ra thì không được, vì vậy nói: "Cái gì tôi cũng sai rồi."

"Có cái rắm, lúc chị chơi tôi sao không cảm thấy mình sai?" Chu Mật dùng sức giật cánh tay nhưng không đánh văng tay Hứa Tranh ra được, Hứa Tranh ôm eo cô nói, "Được rồi, tôi nói thật mà, cùng tôi trở về? Ha?"

"Cút, ai muốn trở về cùng chị, tôi không muốn gặp lại chị!"

Nghiêm Liệt nhìn hai người bên kia dùng dằng, nhìn như đối chọi gay gắt, kỳ thực chính là dáng vẻ liếc mắt đưa tình, may mà mình không thật sự ăn dưa, nếu không nhất định là dưa đắng.

Chu Mật, cậu có bản lĩnh liền đem Hứa Tranh đánh văng, tông cửa xông ra đi. Còn có cô, Hứa Tranh, có thể trực tiếp vác Chu Mật về nhà không? Ở chỗ này đẩy tới đẩy lui cũng vô dụng, tất cả đều có thể dùng ân ái để giải quyết cơ mà!

Mắt thấy tình huống này, Nghiêm Liệt không khỏi hồi tưởng lại lần trước cưỡng hôn Ngụy Tịnh bị ăn một cái tát.

Nếu như tình nhân trên toàn thế giới này cũng dứt khoát như Ngụy Tịnh vậy, thế giới này hẳn sẽ ít đi rất nhiều kịch ngôn tình thủy tinh. Nghĩ tới đây Nghiêm Liệt cười lên, Chu Mật đang khổ tâm không biết làm thế nào để thoát khỏi phiền não Hứa Tranh, ánh mắt quăng đến chỗ Nghiêm Liệt, lại phát hiện người kia đang cười!

Chu Mật không nhịn được, lên án Nghiêm Liệt: "Cậu đang cười! Cậu vậy mà lại đang cười! Nghiêm Liệt, cậu thật sự là chị em tốt của mình sao? Nhanh lên một chút tới đuổi tên cặn bã này đi! Cậu cái tên phản đồ này!"

Nghiêm Liệt lắc đầu vỗ tay: "Đường này thật là ngọt, ôi, thật hâm mộ hai người nha."

"Hâm mộ cái đầu cậu!"

Sự chú ý của Hứa Tranh cũng chuyển đến: "Nghiêm Liệt tiểu thư hình như vẫn không giải quyết được Tiểu Ngụy?"

Nghiêm Liệt thờ ơ nói: "Tôi không muốn."

"Ai, vào lúc này lại giả bộ thuần khiết! Cũng không biết vừa rồi là ai cùng mình kêu cha gọi mẹ nguyền rủa người ta cả đời không có ai theo đuổi!" Chu Mật xen vào nói.

"Cho nên Nghiêm Liệt tiểu thư đã đưa ra ma chưởng rồi nhưng không thuận lợi phải không?" Thói quen bát quái này của Hứa Tranh đúng là không thay đổi được.

"Đúng vậy, Tiểu Ngụy người ta vô cùng thanh cao, đưa ra biển, ngồi du thuyền ngắm sao cũng không hề lung lay. Mối tình đầu của Tiểu Liệt chúng ta đổ vỡ rồi, ôi, nhìn khuôn mặt cậu gầy đi quá kìa."

"Vậy phải bồi bổ thật tốt mới được, Nghiêm Liệt tiểu thư, tối nay nể mặt tôi, để tôi mời cô ăn cơm nhé?"

Nghiêm Liệt nhìn hai người đột nhiên người xướng người họa bắt đầu bát quái chuyện của mình, không khỏi cảm thán một câu, hai người này rõ ràng là trời sinh hợp nhau. Vừa rồi còn lôi lôi kéo kéo ngươi chết ta sống, lúc này lại cùng một chiến tuyến?

Nghiêm Liệt thật lòng hâm mộ bọn họ, cho dù cãi nhau thì thật ra trong lòng vẫn hướng về đối phương. Không giống cô và Ngụy Tịnh... Từ trước đến nay hai người đều là khách khí, không thể trông mong gì mà đã bị vạch ra ranh giới.

Nghiêm Liệt vỗ vỗ vai bọn họ: "Hai người cũng tự thu xếp ổn thỏa thật tốt đi."

Lúc này Chu Mật phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, không phải đang cãi nhau với Hứa Tranh sao? Từ lúc nào bị lén đổi đề tài rồi?

"Thế nào? Đi ăn cơm nha? Tôi mời." Hứa Tranh cười híp mắt, rõ ràng là dáng điệu gian kế được như ý .

"Được, cho chị cơ hội này. Cơm nước xong chị liền trở về cái ổ thơm mùi tiền của chị đi, để tôi thanh tĩnh." Chu Mật trừng Hứa Tranh.

Hứa Tranh buông tay, không tranh chấp nữa.

Nghiêm Liệt nói: "Tôi còn hơi nhức đầu, hai người đi đi, không cần để ý đến tôi."

Chu Mật: "Mình đi một chút, rất nhanh sẽ trở về bồi cậu."

Nghiêm Liệt phất tay một cái, bảo hai tên oán lữ biến đi nhanh chút, để mình yên tĩnh.

Chu Mật vì tránh Hứa Tranh mà chạy tới nhà Nghiêm Liệt, cũng không biết trong đầu Hứa Tranh nghĩ gì mà theo dấu đuổi đến tận nhà Nghiêm Liệt, vài ba lời liền nhấc được Chu Mật ra ngoài.

Tình yêu thật sự là một thứ rất kỳ diệu, dù là loại người khẩu thị tâm phi như Chu Mật cũng bị nó thu mua. Lúc ra cửa, Hứa Tranh hướng về phía Nghiêm Liệt cười, một nụ cười đắc ý, Nghiêm Liệt trong lòng xem thường.

Nghiêm Liệt biết Chu Mật không bỏ được Hứa Tranh, cho dù cô ấy luôn miệng nói mình không nên gây tai vạ đến Hứa Tranh, nhưng cũng không thể kháng cự sức hấp dẫn của Hứa Tranh.

Giữa người và người có những rung động không nói rõ được. Vũ trụ mênh mông, thời gian mịt mù, lại cứ để cho hai sinh mạng có thể gặp nhau. Gặp nhau vốn đã không dễ dàmg, mà gặp nhau, sau đó có thể hiểu nhau, yêu nhau, tỷ lệ thấp đến lạ thường.

Giờ khắc này Nghiêm Liệt cảm thấy, Ngụy Tịnh không thích cô, là chuyện rất bình thường.

Lần trước cưỡng hôn là cô không đúng, đột nhiên kìm lòng không đặng, Nghiêm Liệt không thể khống chế chính mình. Bây giờ lúc tỉnh táo nhớ lại, nếu có người xâm phạm mình như vậy, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người kia, cho dù thấy cũng là gặp một lần đánh một lần.

Nghiêm Liệt cảm thấy mình hẳn nên từ bỏ ý định, nhưng hết lần này tới lần khác, Ngụy Tịnh thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt quyến luyến nhìn cô từ xa, lại khiến cho cô khó hiểu.

"Nghiêm tiểu thư, cô có thể cảm nhận được chứ?"

Em gái Ngụy Tịnh xúi giục, làm Nghiêm Liệt không thể không sinh ra một ít ý nghĩ viển vông. Ngụy Tịnh thật sự có cảm giác với cô sao? Nhưng, Ngụy Tịnh luôn miệng nói có bạn gái, em ấy có biết bạn gái mình đã chết không? Chính xác thì chuyện này là như thế nào. Nếu như có một ngày Ngụy Tịnh biết chân tướng, thật sự còn có thể thích người khác sao?

Điều khiến Nghiêm Liệt khó chịu là, đến cuối cùng cô chỉ có thể là một con tốt thí để Ngụy Tịnh vui vẻ mà thôi. Cô không thể để mình rơi vào tình cảnh đó. Nghiêm Liệt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình thật sự không đáng giá một đồng trước Ngụy Tịnh, lại thoải mái hơn rất nhiều.

Không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, Nghiêm Liệt đi thư phòng đọc sách.

Nghiêm Liệt đọc giữa chừng lại không nhịn được đi tới phòng ngủ, kéo mành cửa sổ ra nhìn chằm chằm căn nhà đối diện, tưởng tượng Ngụy Tịnh giờ phút này đang làm gì. Cô thật muốn đổi lại hướng cho cái nhà kia, vị trí này hoàn toàn không thấy được phòng Ngụy Tịnh, ngay cả nhớ nhung cũng không thể có!

Tiến một bước thì lại thành không cần mặt mũi, lùi một bước lại không thể thuyết phục mình. Dưới mâu thuẫn như vậy, Nghiêm Liệt lại rất muốn gặp Ngụy Tịnh, cho dù không nói lời nào, chỉ cần biết em ấy đang làm gì là được.

Vì vậy cô chạy ra cửa, đến dưới lầu căn nhà ma kia cho muỗi cắn.

Đèn nhà Ngụy Tịnh vẫn sáng, Nghiêm Liệt muốn đi lên gõ cửa, nhưng lúc ra về ở nhà hàng Ngụy Tịnh, cô đã nói như vậy, bây giờ lại chủ động đến cửa tìm người, có phải quá hèn hạ hay không?

Nghiêm Liệt cao ngạo cứ như vậy một mực đợi dưới lầu nhà Ngụy Tịnh, cũng đứng im không chống đỡ mấy con muỗi đang bay nữa.

Sau khi Chu Mật ăn cơm cùng Hứa Tranh, trở về gọi điện thoại cho Nghiêm Liệt hỏi cô ở đâu. Nghiêm Liệt nói vừa về nhà, Chu Mật hỏi: "Cậu ra ngoài làm gì?"

Nghiêm Liệt thuận miệng nói: "Ra ngoài đi vòng vòng, còn cậu, cứ tưởng rằng cậu không trở lại."

Chu Mật nghĩ đến vừa nãy ở trong xe Hứa Tranh, Hứa Tranh hung hăng giằng co muốn cô ở lại, cuối cùng nghe được Chu Mật nói đang đến tháng. Hứa Tranh xin lỗi, Chu Mật bực bội nói đêm muộn không đến chỗ Hứa Tranh được, Hứa Tranh cũng liền đáp ứng.

"Sao mình không trở lại được, thấy chị ta liền phiền."

Chu Mật sờ sờ bụng mình, cô và Hứa Tranh lêu lổng quên chưa ăn gì: "Mình đói, cậu ăn cơm chưa? Chưa ăn cơm thì chúng ta cùng ra ngoài ăn chút gì đi?"

"Không phải cậu đi ăn với Hứa Tranh à? Sao lại đói?" Nghiêm Liệt hỏi.

"Đi cùng chị ta không có hứng thú ăn, đi thôi!"

Hai người lại rời nhà, dọc theo đường đi suy nghĩ nên ăn ở đâu, nói tới nói lui cũng không nghĩ ra, dứt khoát đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về nhà nấu cơm.

"Vẫn là tự mình làm ngon hơn, ít dầu ít muối, có thể sống lâu hơn chút." Chu Mật nói.

Nghiêm Liệt nói: "Sống lâu thì sao chứ, đau khổ."

Chu Mật kinh ngạc nhìn Nghiêm Liệt: "Trước kia không thấy cậu âu sầu như vậy đâu! Cái họ Ngụy kia dày vò cậu thành dạng gì rồi!"

"Bớt nói đến cô ấy, phiền."

Chu Mật than thở: "Thật là không giống cậu chút nào."

"Như thế nào là không giống mình?"

"Tiểu Liệt nhà mình không phải là người muốn cái gì liền trực tiếp tranh giành sao? Cho dù là Nghiêm Tuấn não tàn ngăn cản trước mặt cũng không thấy cậu sợ hãi. Sao bây giờ đến một tên tiểu quỷ bé nhỏ cậu cũng không dám làm gì chứ?"

Nghiêm Liệt nói: "Tự tin và không biết xấu hổ là hai khái niệm."

Chu Mật nói: "Thế giới này làm gì có khoảng chừng? Người thắng làm vua mà thôi."

Nghiêm Liệt suy nghĩ một chút, ừ, có đạo lý. Cô không khỏi lo lắng cứ tiếp tục như vậy tam quan của mình sẽ bị Chu Mật kéo càng ngày càng xa, không trở về quỹ đạo bình thường được.

Đến siêu thị, Chu Mật kéo một cái xe đẩy qua, Nghiêm Liệt đi bên người Chu Mật hai tay đút trong túi, buồn bực không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Từ trong gương Chu Mật nhìn thấy dáng vẻ mình và Nghiêm Liệt sóng vai đi, bất kể là chiều cao hay là khí chất, thật đúng là sự kết hợp hoàn hảo nha.

Nghĩ đến mình và Hứa Tranh... Hứa Tranh cái loại dáng vẻ lạnh lùng hoàn toàn không biết đang suy nghĩ gì đó, quả nhiên một chút cũng không có khả năng trở thành người yêu.

Nghiêm Liệt đi mấy bước liền đổi hướng, Chu Mật hỏi cô có muốn mua thịt trâu hay không, cầm thịt trâu trong tay lại thấy Nghiêm Liệt bước lên mười bước.

"Làm gì vậy, mua thịt trâu không?" Chu Mật đi lên theo, thấy Nghiêm Liệt đang nói chuyện với một cô gái tóc ngắn bán hàng giảm giá.

"Cái này ăn cùng trà cũng không tệ lắm." Nghiêm Liệt cầm tăm, ăn thử bánh ngọt đã ở trong miệng, "Còn vị khác không?"

Cô gái tóc ngắn mặc một bộ áo ngắn tay màu trắng và quần đùi màu hồng, đội nón nhỏ, trang điểm có chút tệ hại, chỉ là vẫn đang cười rực rỡ:

"Còn có vị ô mai, socola và vị nguyên bản."

"Vậy cho tôi hai phần đi."

"Đựợc!" Cô gái rất nhiệt tình cho bánh ngọt lên xe đẩy của Chu Mật, lúc hai người đi xa cô gái kia, Chu Mật liếc xéo Nghiêm Liệt:

"Từ trước đến nay cậu đều không ăn thử đồ ở siêu thị này, hôm nay sao lại hứng thú như vậy."

"Đói, không được sao?"

"Là vì cô gái tóc ngắn bán hàng đó giống Ngụy Tịnh chứ gì? Hả?" Chu Mật cười bỉ ổi, lấy cùi chỏ đụng Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt đột nhiên đỏ mặt, yên lặng không nói.

Chu Mật kêu lên: "Trời ạ---! Tiểu Liệt sao cậu lại trong sáng như vậy! Chỉ là trêu đùa một chút như thế đã đỏ mặt!"

"Cậu đi chết đi!" Nghiêm Liệt bước nhanh đi khỏi Chu Mật.

Đi dạo siêu thị xong, hai người bọn họ đều không mua thức ăn gì, chỉ mua rượu về, ăn bánh ngọt mua ở hàng giảm giá kia và uống rượu.

Người tâm tình không tốt kiêng kỵ nhất là uống rượu, một chai rượu chát vừa thấy đáy, Nghiêm Liệt và Chu Mật đã bắt đầu choáng váng.

Chu Mật tựa vào vai Nghiêm Liệt hỏi cô: "Bạn gái Ngụy Tịnh đó là dạng người gì, mình không cảm thấy cậu kém hơn người nào nha, cho dù là so với Hứa Tranh mình cũng cảm thấy cậu tốt hơn!"

Nghiêm Liệt "Xì" một tiếng: "Làm sao mình biết được, mình cũng không thấy qua, chỉ nghe nói cũng là một người tài giỏi, nhưng đã chết, ha!"

"Chết?" Chu Mật nấc một tiếng, ngây ngẩn, "Bao nhiêu tuổi, trẻ tuổi như vậy đã chết? Vậy bây giờ Ngụy Tịnh kia không phải là độc thân sao? Ôi? Cậu nghĩ thế nào? Tiểu Liệt?"

"Mình nghĩ như thế nào? Mình còn có thể nghĩ như thế nào, có thể đoạt về tay đương nhiên muốn đoạt, nhưng Ngụy Tịnh đối với mình không có ý đó. Không chỉ không có ý, lại còn đánh mình!"

Những lời này bình thường Nghiêm Liệt có đánh chết cũng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này bị cồn rượu đâm một cái, nói đến Ngụy Tịnh trong lòng liền ê ẩm, chẳng nghĩ nhiều như vậy, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hận không được đứng trên nóc nhà khiển trách Ngụy Tịnh.

"Làm sao có thể, chuyện nghẹt thở nha! Người như cô ta có người thích đã không tệ, còn chọn đi chọn lại? Ai? Nói như vậy cô ta cũng thật thảm, từ nhỏ ba mẹ chết, còn phải nuôi một cô em gái, thật vất vả gặp một kim chủ thực sự, cuối cùng lại chết... Cô ta có phải thiên sát cô tinh* không? Người như vậy hẳn là chỉ tồn tại trong phim thôi chứ? Đúng không? Cậu chính là con nhà giàu đẹp trai trong phim, đối địch với cả thế giới để cứu nữ chính!"

(*Thiên sát cô tinh: sao chiếu mệnh của một người, người bị sao đó chiếu thì tất cả những người thân xung quanh sẽ gặp tai hoạ)

Nghiêm Liệt đẩy đầu Chu Mật ra: "Lúc này có thể đừng cười trên sự đau khổ của người khác không?"

Chu Mật nằm lên sofa, thở mạnh một hơi, muốn xua đuổi một chút tác dụng của cồn, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: "Tiểu Liệt, cậu nói, có phải cậu đối với Ngụy Tịnh kia chỉ là thương cảm? Kỳ thực cậu đối với cô ấy, căn bản không phải yêu? Hả?"

Nghe Chu Mật nói như vậy, Nghiêm Liệt dùng đầu óc đã trì trệ của mình nhớ lại một chút...

Ánh mắt lúc mới gặp, khoảng cách gần trên xe buýt, không cách nào tự kiềm chế mà cưỡng hôn...

"Ai." Nghiêm Liệt thở dài thật sâu, "Là thương tình đã tốt, mình chỉ sợ là thật lòng yêu!"

Nghe được ba chữ "Thật lòng yêu", Chu Mật đã ngủ luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK