• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Nghiêm Liệt cũng giải quyết tốt chuyện của công ty, về đến nhà tắm nước nóng xong, tự nhiên cô nhớ tới Ngụy Tịnh, muốn gọi điện thoại cho Ngụy Tịnh.

Lúc này, Ngụy Tịnh đang đi làm hay là đang đi học đây?

Hôm nay Ngụy Tịnh không có lớp, muốn ở nhà đọc sách, kết quả học tỷ lại đến chặn cửa.

Ngụy Tịnh tính sai rồi. Lúc cô vô tình mở cửa mang túi rác ra ngoài lại đúng lúc học tỷ đến, nếu không cô sẽ giả vờ như nhà không người.

"Ngụy Tịnh, em ở nhà à! Quá tốt, tới đây tới đây, chị mua nhiều lê quá ăn không hết, chúng ta cùng ăn đi!"

Vừa nói học tỷ liền chen vào nhà, suýt chút nữa đẩy Ngụy Tịnh ra ngoài cửa.

Đúng như dự đoán, còn chưa nói đôi câu học tỷ lại bắt đầu nói chuyện nhờ Ngụy Tịnh hẹn gặp Nghiêm Liệt.

Ngụy Tịnh thật muốn cầm cái gối đè lên đầu học tỷ --- có thể đổi đề tài không học tỷ, tại sao lại có người kiên nhẫn như vậy?

Người tới là khách, Ngụy Tịnh không có cách nào đành đưa đồ uống cho học tỷ, mượn cớ đi vệ sinh tránh mặt.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới mình vừa rời đi một hồi, đúng lúc điện thoại Nghiêm Liệt gọi tới.

Học tỷ nghe điện thoại còn đặt trên bàn kêu hết lần này tới lần khác, theo bản năng nhìn một cái, trên màn hình điện thoại là hai chữ "Nghiêm Liệt" làm đồ uống trong tay học tỷ suýt rơi xuống đất.

Ngụy Tịnh mặc quần ngồi ở bồn cầu than thở, học tỷ tới gõ cửa.

Ngụy Tịnh không hiểu, không thể nào, học tỷ, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không cho em sao?

Học tỷ ở bên ngoài nói: "Ngụy Tịnh, Nghiêm tổng gọi điện thoại cho em, mau cầm điện thoại đi."

"..."

Ngụy Tịnh chột dạ mở cửa, cầm lấy điện thoại.

"A lô..."

"Ngụy Tịnh, đã lâu không gặp."

Từ thanh âm Nghiêm Liệt dường như có thể cảm giác được tâm trạng cô không tệ.

Nhưng tâm tình Ngụy Tịnh đang rất tồi tệ.

Ngụy Tịnh nói: "Nghiêm Liệt, tôi đang ở trong nhà vệ sinh."

"..."

Nghiêm Liệt đương nhiên không nghĩ tới Ngụy Tịnh sẽ thành thật như vậy, im lặng một hồi nói:

"Vậy em xong trước đi, tôi sẽ gọi cho em sau."

Ngụy Tịnh cúp điện thoại, không nhịn được muốn cười, cười Nghiêm Liệt kia im lặng mấy giây.

Đúng như dự đoán, sau khi Ngụy Tịnh đi ra từ phòng vệ sinh, học tỷ liền tăng mức độ lảm nhảm, đi sâu vào triển khai kế hoạch mời Nghiêm Liệt.

"Em xem, người ta cũng gọi điện cho em rồi, là muốn gặp em không phải sao, nhanh lên một chút hẹn cô ấy đi mà!" Học tỷ vừa nắm vừa kéo Ngụy Tịnh, gần như kéo rách quần áo cô.

Ngụy Tịnh cầm điện thoại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Học tỷ đoạt lấy điện thoại, bấm gọi lại cho Nghiêm Liệt:

"Không nên để Nghiêm tiểu thư chờ quá lâu đâu! Như vậy không lễ phép!"

Ngụy Tịnh muốn hộc máu, bất đắc dĩ cầm điện thoại.

Học tỷ không để cho Ngụy Tịnh có không gian riêng, còn muốn nghe Nghiêm Liệt nói chuyện.

Ngụy Tịnh không làm theo ý học tỷ, lúc điện thoại kết nối học tỷ lại đoạt điện thoại lần nữa, bật loa ngoài.

Ngụy Tịnh giật mình, theo bản năng kêu một tiếng: "A lô!"

Lúc này Nghiêm Liệt đang nằm trên sofa ngẩn người, không mở ti vi, chỉ cầm điện thoại nhìn trần nhà.

Dĩ nhiên cô sẽ không thừa nhận trước bất kỳ ai là trong đầu mình xây dựng cảnh tượng Ngụy Tịnh ở trong phòng vệ sinh.

Đột nhiên điện thoại reo, cô vừa bắt máy, nghe Ngụy Tịnh tức giận một tiếng "A lô".

"Xin lỗi, tôi không biết em ở phòng vệ sinh, đừng hung dữ như vậy mà." Nghiêm Liệt nói xin lỗi.

Ngụy Tịnh và học tỷ bên đầu kia đều nghe lời nói mềm nhũn của Nghiêm Liệt, học tỷ lập tức che miệng gần như muốn rít lên, liều mạng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Ngụy Tịnh.

"Tôi không phải đang hung dữ với chị."

Da đầu Ngụy Tịnh tê dại, học tỷ liên tục đẩy cô, dùng khẩu ngữ bảo cô nói chuyện ăn cơm nhanh một chút.

Trong lòng Ngụy Tịnh than thở một tiếng: "Cái đó... Chị có bận không? Đã ăn cơm chưa?"

Nghiêm Liệt sửng sốt một chút: "Tôi cũng đang định ăn."

"Ờm, vậy thì tốt, tôi cúp máy đây." Ngụy Tịnh muốn ngắt máy, học tỷ lập tức đoạt lấy điện thoại ngăn cản cô cúp.

"Cái gì, em đây là ý gì?"

Nghiêm Liệt ngồi dậy từ sofa, đột nhiên nghĩ tới lần trước Ngụy Tịnh mời cô ăn cơm đã dùng hết số tiền cuối cùng trên người rồi, cho nên bây giờ không có tiền ăn cơm?

Với tính cách của em ấy có lẽ sẽ không nói thẳng chứ?

Nghĩ tới đây Nghiêm Liệt nói: "Em có rảnh ra ngoài không, tôi mời em ăn cơm."

"Không..." Điện thoại Ngụy Tịnh bị học tỷ ép vào mặt, ngũ quan chen lấn đến biến dạng.

Nhanh lên, kết thúc sự bức bách đáng sợ này đi.

"Chị đến đây đi, có người mời chị ăn cơm."

Nghiêm Liệt đương nhiên cho rằng "Có người mời chị ăn cơm", "Có người" này chính là Ngụy Tịnh, còn vui mừng nghĩ có phải khoảng thời gian này không liên lạc Ngụy Tịnh, tiểu hỗn đản Ngụy Tịnh này muốn lạt mềm buộc chặt?

Nghiêm Liệt thừa nhận cô thật sự có ý tưởng muốn cố ý lạnh nhạt Ngụy Tịnh, cho nên thời điểm Ngụy Tịnh chủ động yêu cầu thái độ cô phải trước sau thống nhất một chút:

"Thật không? Vậy lúc nào? Tôi phải sắp xếp thời gian." Hoàn toàn quên mất vừa rồi người chủ động mời khách là ai.

Ngụy Tịnh có lẽ cũng bị lời nói logic không thống nhất của Nghiêm Liệt khiến cô không biết nói cái gì cho phải, "Ừm" một hồi nói: "Như vậy đi, chờ lúc chị rảnh rỗi."

Nghiêm Liệt trong lòng mắng một câu thô tục, lập tức sửa lời nói: "Tối mai đi."

Học tỷ vỗ tay tán thưởng, Ngụy Tịnh liếc mắt một cái.

"Ăn ở đâu?"

"Ở nhà học tỷ của tôi."

"Ừ, em... Hả? Học tỷ em?"

Nghiêm Liệt không biết tại sao mình phải tới nhà người xa lạ, ngồi trên sofa xa lạ.

Da sofa còn bị rách, chỗ cô ngồi rách lộn xộn.

Ngụy Tịnh ngồi trên sàn nhà trước sofa chơi PS4. Nghiêm Liệt nhìn trò chơi đua xe trên màn hình, cảm thán, Ngụy Tịnh có thể mặt không cảm xúc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào khi chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ này lâu như vậy.

Trò chơi rốt cuộc có cái gì hay?

So với tôi hay hơn sao?

Nghiêm Liệt cho rằng Ngụy Tịnh hẹn cô tức là đã nghĩ thông suốt, có thể tiến hành thao tác cụ thể "Làm bạn bè", kết quả Ngụy Tịnh hẹn cô tới nhà một người xa lạ...

Ở một mức độ nào đó, Nghiêm Liệt biết dường như cô đang tự mình đa tình.

Mấy ngày không gặp, Ngụy Tịnh tóc dài hơn, vén ra phía sau tai. Mặc dù vẫn là áo sơ mi và quần jean không đặc sắc, nhưng cả người nhìn vô cùng thanh tú.

Cho dù Ngụy Tịnh ngồi xếp chân, nhưng Nghiêm Liệt vẫn không kiềm được tâm tình đi thưởng thức.

Nghiêm Liệt vụиɠ ŧяộʍ nhìn sau gáy Ngụy Tịnh, không phát hiện cô đã đánh xong một ván.

Ngụy Tịnh thả tay cầm game xuống, xoay người muốn hỏi Nghiêm Liệt có khát không, để cô đi lấy đồ uống.

Còn chưa kịp mở miệng đã đối mặt với Nghiêm Liệt, hơn nữa ánh mắt kia của Nghiêm Liệt, rõ ràng là rơi trên người cô rất lâu rồi.

"Bia?" Ngụy Tịnh cũng không dời mắt, trực tiếp hỏi.

Nghiêm Liệt giả vờ nhìn phía khác: "Tôi không uống rượu bia."

"Trà lạnh?"

"Quá lạnh."

"... Vậy chị ra tủ lạnh nhìn xem muốn uống gì." Ngụy Tịnh tiếp tục trò chơi, "Thuận tiện giúp tôi mang trà lạnh tới, cảm ơn."

"..."

Có phải là có gì đó không đúng?

Nhưng Nghiêm Liệt vẫn đứng lên đi tới phòng bếp, học tỷ đang chiến đấu với một nồi canh cà trong phòng bếp, nghe tiếng bước chân còn tưởng là Ngụy Tịnh đi vào, cũng không quay đầu lại đã hô to:

"Nhanh đem nước tương cho chị!"

Nghiêm Liệt dừng tại chỗ một chút, đưa tay đi lấy nước tương đưa cho học tỷ.

Học tỷ thấy cái đồng hồ nổi tiếng lóe sáng trên cổ tay trắng nõn kia, kinh ngạc đột nhiên quay đầu, liền đụng vào đầu Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt che trán lui về phía sau, nước mắt tràn ra, học tỷ hoảng hốt lo sợ, một tay che đầu một tay còn lại cầm nước tương:

"Ôi! Xin lỗi! Nghiêm tổng! Tôi không biết là cô! A! Nồi cà của tôi sắp cháy rồi! Trời ạ!"

Nghiêm Liệt cầm hai lon trà lạnh nhanh chóng rời khỏi phòng bếp thị phi này, Ngụy Tịnh quay đầu nhìn cô, hỏi cô làm sao.

"Không có gì!" Nghiêm Liệt nhét trà lạnh vào trong tay Ngụy Tịnh, "Lần sau tự em đi lấy đi!"

"Trán chị đỏ."

"Vốn phải là em đỏ!"

"Đụng vào chỗ nào rồi?"

Nghiêm Liệt vốn định hờn dỗi mấy câu nữa, chỉ thấy Ngụy Tịnh kiên nhẫn truy hỏi chuyện cô bị thương như vậy, Nghiêm Liệt cảm thấy toàn thân thoải mái, ngồi vào bên người Ngụy Tịnh, thanh âm nhỏ đi:

"Bị học tỷ của em đập đầu một chút mà thôi."

"Không sao chứ?"

"Không."

"Ờm." Ngụy Tịnh cứ tiếp tục đánh nàng trò chơi.

Nghiêm Liệt: ". . ."

Sau đó bởi vì phòng bếp không đủ nhân lực, Ngụy Tịnh bị học tỷ kéo vào phòng bếp giúp.

Ngụy Tịnh thấy học tỷ vô cùng vụng về, dầu mỡ mới có chút tiếng động học tỷ đã thét lên chạy sang một bên, còn mở lửa lớn nhất, bảo sao lại cháy?

Cô đẩy học tỷ ra phòng khách chờ, cầm lấy cái muỗng.

Học tỷ chần chừ một chút, Ngụy Tịnh thuần thục cầm muỗng trộn trộn xào xào, nói: "Sao chị còn chưa đi ra? Mau đi ra đi đừng cản trở em."

Học tỷ lặng lẽ nói câu gì Ngụy Tịnh không nghe được, hỏi ngược lại: "Cái gì?"

"Không có gì." Học tỷ liền lui ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK