Cơ thể nàng không giống những cô gái khác, mặc dù có chút sẹo nhưng cũng không hối hận, còn xem đó là một loại thành tích. Lúc nàng còn nhỏ, có lần té, ngay cả Hải Đường thấy còn không đành lòng, nói nếu đau thì khóc đi, không cần nén., nhưng Tuyết Chi mãi vẫn không hiểu được, vì sao trên người có vết thương thì phải khóc.
Nàng lớn lên ở Trọng Hỏa Cung, suốt ngày sống khép kín, rất lờ mờ chuyện nam nữ, sau này lúc đi lại giang hồ có hiểu một chút, nhưng vẫn ở giai đoạn ‘tiểu cô nương ngây thơ’, chưa bao giờ bị người khác nói một cách quá đáng như vậy. Chưa bao giờ vì quá giận mà chảy nước mắt như lần này, mới vừa bước ra cửa đại sảnh, nàng liền không kềm chế được, khóc bù lu bù loa.
Chưa kịp ra đến ngoài, Lâm Hiên Phượng và Hạ Khinh Mi cũng đã đi theo.
“Tuyết Chi, xin lỗi.” Lâm Hiên Phượng cúi đầu, “Ta đã đồng ý với nhị phụ thân cháu, bảo vệ cho tốt cháu cùng Phụng Tử, nhưng ta lại không làm được gì.”
Tuyết Chi xoay lưng về phía bọn họ, nhưng không dám lau nước mắt.
“Nguyên Song Song thương Phụng Tử, hy vọng con bé trở thành nữ tử ưu tú nhất,nên đối xử với cháu có chút bất công.” Lâm Hiên Phượng thở dài một tiếng, “Thân phận đó sẽ mang đến không ít khó khăn cho cháu, nhưng đâu ai được chọn được phụ mẫu cho mình. Tuy nói vậy, nhưng khi nào có dũng khí bước đi, là quyết định ở cháu. Kẻ thù của cháu không phải ai khác, mà là cháu, còn có cả thiên hạ này nữa.”
Dưới chân có một ít tuyết đang tan, nước mắt thoáng chốc đã khô hẳn.
Lâm Hiên Phượng lại nói: “Ta tin cháu sẽ mạnh mẽ lên, mạnh như Đại phụ thân của cháu vậy, không ai có thể vượt qua được.”
Tuyết Chi gật đầu, vẫn không quay đầu lại, lập tức đi về phía trước. Nhưng vừa nhìn thấy cửa lớn của Linh kiếm sơn trang, lại có người đuổi theo.
“Trọng cô nương.”
Lần này là Hạ Khinh Mi.
“Ta biết rồi, không cần nói nữa đâu.”
Hạ Khinh Mi vòng một đường đến trước mặt Tuyết Chi, cúi đầu nhìn nàng: “Khóc thì mặt sẽ không đẹp nửa đâu. Đến đây, cười một cái xem nào.”
Tuyết Chi vẫn không phản ứng.
Hạ Khinh Mi đưa cho nàng một cái khăn tay: “Phụng Tử muốn ta đưa cho cô nương.”
Tuyết Chi nhìn cái khăn tay, cầm xem, ném xuống mặt đất. Hạ Khinh Mi thở nhẹ một hơi: “ Quả nhiên tính tình nóng nảy nha. Cô nương không cần vì bà tám kia nói vài câu thì chịu không nổi, như vậy chỉ hại thân thôi.”
Tuyết Chi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn: “Bà … tám?”
“Khụ, tuy rằng bà ấy thích ta, nhưng ta lại không thích bà ấy. Lại càng không thích cách nói chuyện của bà ta với cô nương. Thật ra cô nương phải thông cảm cho bà ta, bà ấy tuổi không còn nhỏ mà còn chưa thành thân ——nếu bà ta giống như năm xưa, bộ dáng lẳng lơ như vậy cũng không sao, nhưng bà ấy lại rất muốn gả đi. Người tốt thì không cần bà ta, người không tốt bà ta lại không cần, trừ việc khi dễ mấy tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, thì còn làm gi nữa?”
“Bà ta …. Chính là sư phụ của Phụng Tử.”
“Phụng Tử đúng là xui tám kiếp mới gặp một sư phụ như vậy. Nhưng mà may là muội ấy không nhiễm thói hư tật xấu của Nguyên Song Song, không thì thật là tiếc. Cô nương đừng để ý lời nói của bà ta. Mắt bẩn nhìn người, dù sạch sẽ đến mấy nhìn cũng thấy dơ thôi.”
Tuyết Chi nhẹ dụi mắt, nín khóc, cười: “Không ngờ tính cách Hạ công tử lại cởi mở như vậy.”
Hạ Khinh Mi hắng giọng: “Ta thấy cô nương khóc nên mới vậy, bình thường ta rất thận trọng.” Dứt lời vừa cười đứng lên: “Đừng buồn. Mau lau nước mắt đi, Thượng Quan công tử đang chờ cô nương ở dưới đúng không? Để y thấy cô nương như vậy cũng không tốt.”
Tuyết Chi lúc này mới có phản ứng, quay xuống nhìn.
Thượng Quan Thấu vẫn còn đứng ở giữa bậc thang mà chờ, nhưng lại đưa lưng về phía họ.
“Ta phải đi rồi.” Tuyết Chi vội chạy xuống, quay đầu lại, cười sáng lạn nói, “Cảm ơn huynh.”
Hạ Khinh Mi giật mình nói: ‘Không cần khách sáo. Có duyên gặp lại.”
Tuyết Chi vừa mới đi một chút, Thượng Quan Thấu liền quay đầu: “Nói chuyện xong rồi à?”
“Ừm”
“Sao mắt lại đỏ như vậy?”
“Không, không có mà.”
“Có phải cái người ở cửa lúc nãy chọc muội khóc không?” Thượng Quan Thấu kéo mũ áo choàng lên, lập tức đi lên phía trước, “Ta trị tội hắn.”
“Không có không có, Hạ công tử chỉ nói từ biệt với muội thôi.”
Thượng Quan Thấu từ từ xoay đầu, mấy hạt tuyết nhỏ rơi trên mi mắt hắn:
“Hạ công tử? … Hắn chính là Hạ Khinh Mi?”
“Ừm”
“Muội ở đây chờ, huynh lên lột da hắn ra.” Thượng Quan Thấu lại đi lên phía trước.
Tuyết Chi vội nắm tay hắn: “Khoan đã, lời đồn đâu phải do lỗi huynh ấy.”
“Huynh biết, nhưng nếu không có hắn, người khác sẽ không nói vậy về muội. Người như vậy sống cũng vô dụng, biến mất lại càng tốt hơn.”
Tuyết Chi vẫn trối chết mà nắm tay hắn, kéo mạnh một cái: “Biết huynh từ lâu, lần đầu thấy huynh thô lỗ như vậy đấy. Huynh ấy là bằng hữu của muội —- Vì bọn muội là bằng hữu, nên người khác mới nói bừa. Thật ra huynh ấy tốt lắm.
Thượng Quan Thấu quay đầu lại, nhìn Tuyết Chi hồi lâu. Lâu đến mức da đầu nàng muốn run lên, mới mim cười nói: “Chi nhi nói gì thì là vậy đi, nhưng nếu có người bắt nạt muội, muội nhất định phải nói cho huynh, biết chưa?”
“Biết rồi, Chiêu Quân tỷ tỷ!”
Thượng Quân Thấu lại nhìn nàng đến bất động lần thứ hai.
Giọng Tuyết Chi bé đi rất nhiều: “Thấu ca ca ….”
“Bây giờ mới chịu nghe lời đấy.” Thượng Quan Thấu xoa xoa tóc nàng, “Hai ngày nữa ở đây sẽ có miếu hội, muội có muốn đi xem không? Hay đi Thiếu Lâm tự luôn?”
“Tất nhiên là đi Miếu hội rồi!” Tuyết Chi suy nghĩ, “Nhưng mà muội thật không ngờ, huynh thế mà lại là Đầu trọc, thật đúng là tin Phật mà.”
“Nha đầu ngốc này, ai nói đi Miếu hội là phải thắp hương?”
“Vậy đi để làm gì?”
“Trước kia đi cho vui, nhưng lần này đi cùng muội. Dẫn muội đi chơi với Hồng Tụ tỷ tỷ và Nanh sói ca ca.”
“Đi cho vui?”
Thượng Quan Thấu nghĩ rồi nói: “Chính là tìm một ít chuyện vui.”
“Nghĩa là sao?”
“Sau này muội sẽ hiểu.”
Tuyết Chi vẫn không hiểu.Đọc nhanh tại Vietwriter.com