Trọng Đào không dám nói Hồng Tụ thất lễ, đành phải đánh mắt qua – mong Thượng Quan Thấu nhìn thấy.
Vì vậy, Thượng Quan Thấu đi ra.
Vì vậy, Thượng Quan Thấu bị lôi về một cách hung tợn.
Phát hiện có chuyện kỳ lạ, vừa quay đầu lại đã thấy Hồng Tụ, đoán được bảy phần vì vậy lại đi ra ngoài, rồi lại quay về, lúc đi đã là hoàng hôn. Tuyết Chi luyện kiếm ở sau viện hết một ngày, nên một ngày trở nên thật dài. Nhưng mà lúc chờ Thượng Quan Thấu trở lại, cũng không giống vậy, bốn người cùng ăn cơm, cùng nói chuyện phiếm, sau đó ai làm việc nấy. Buổi tối, Tuyết Chi vẫn chạy đi tìm Thượng Quan Thấu nói chuyện phiếm, nhõng nhẽo, lăn lộn đủ kiểu, sau đó mới chịu quay về phòng.
Ngày hôm sau cũng giống vậy. Nhưng đã muộn, lúc Tuyết Chi nói chuyện với Thượng, ngửi được trên người hắn có hương thơm lạ, đến gần ngửi một chút, rồi ngửi xung quanh, đến lúc Thượng Quan Thấu né qua một bên mới nghi hoặc hỏi: “Chiêu Quân tỷ tỷ bộ sắp thành tỷ tỷ thật hay sao mà lại dùng Mẫu Đơn hương vậy.” Thượng Quan Thấu muốn giải thích, nhưng vẫn chọn im lặng.
Ngày thứ ba, Thượng Quan Thấu không quay về, Một ngày của Tuyết Chi lại thật dài.
Ngày thứ tư, Thượng Quan Thấu đã quay lại, còn dẫn theo mặt mốc thần kinh Xuân Dung. Không biết phải tại mấy ngày trước cô ta nói những lời làm Tuyết Chi giận hay không, mà ngay đến nói chuyện với cô ta Tuyết Chi đều không muốn. Lúc ăn cơm, cũng chỉ có Trọng Đào nói chuyện, hai vị cô nương vẫn trầm mặc. Nhưng Cầu Hồng Tụ mặt như thấy phân, còn Tuyết Chi lại không có biểu tình gì.
Xong cơm chiều, Xuân Dung liền vào phòng Thượng Quan Thấu mãi không ra. Thời gian cùng Chiêu Quân tỷ tỷ nói chuyện phiếm đã bị người ta chiếm mất, tâm trạng Tuyết Chi như con chó nhỏ bị giành địa bàn tiểu tiện, ngồi ở lầu một nói chuyện với Cầu Hồng Tụ.
Đến nửa thời gian sau, có mấy người của Linh Kiếm sơn trang đi vào tửu lâu, ngồi ở bàn phía sau nàng.
“Cửu sư huynh không thể đi được sao?”
Cửu sư huynh? Không phải Hạ Khinh Mi sao. Lỗ tai Tuyết Chi lập tức dựng thẳng lên.
“Không được, nghe nói bị dính rất nhiều cước, xương đùi cũng bị thương, mấy ngày nay phải về Kim Lăng chữa thương, không biết tháng sau có thể đến Thiếu Lâm tự không nữa.”
“Trước kia đã nghe nói Thượng Quan Thấu rất bạo lực, nhưng nhìn phong thái ưu nhã của hắn, còn tưởng chỉ là thiên hạ đồn bậy.”
“Không hiểu tại sao hắn lại đánh sư huynh nhỉ …. Hay là, vì chuyện năm đó?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện hắn bị trục xuất khỏi Linh Kiếm sơn trang … đệ lại gần đây tý.”
Hai người bắt đầu nói nhỏ với nhau.
Cầu Hồng Tụ nói: “Mấy người kia đang nói gì vậy? Sao ta nghe có tên của Nhất Phẩm Thấu.”
Tuyết Chi không nói câu nào, đặt bình rượu xuống, nói cần đi vệ sinh để chạy lên lầu ba. Chạy đến chảy mồ hôi, vốn muốn phá cửa vào hỏi Thượng Quan Thấu tại sao lại đả thương người khác, nhưng lại nghe một âm thanh kỳ lạ từ trong phòng truyền ra. Tuy biết là không nên, nhưng Tuyết Chi tò mò, nhẹ nhàng chấm một lỗ ở cửa nhìn vào.
Không đục thì thôi, đục một lỗ liền thấy tất cả bên trong.
Nhìn ở góc độ này, những mộng mơ tươi đẹp tuổi mười bảy của Tuyết Chi liền tan theo mây khói.
Bên cửa sổ vốn thấy có một ngọn nến trên bàn, là chỗ mà hàng ngày nàng ngồi nói chuyện phiếm cùng Thượng Quan Thấu, hiện giờ có hai bóng dáng. Thượng Quan Thấu đang nằm trên người Xuân Dung, nhìn ở góc độ của Tuyết Chi, nơi giao nhau giữa bọn họ lộ rõ ra, vận động kịch liệt, nàng chưa bao giờ thấy qua chỗ tư mật của nam nhân. Vẻ mặt của Thượng Quan Thấu so với bình thường mơ màng một chút, nhưng cũng giống như bình thường. Nhưng Tuyết Chi lần đầu thấy băng sơn mỹ nhân cười. Nhưng mà, cô ta cười trông không đẹp, lại giống như … rất phóng đãng, hai gò má hồng lên.
Cảm giác khó chịu muốn nôn nổi lên, Tuyết Chi cố gắng khống chế tâm tình, nhẹ nhàng che cái lỗ lại, nhưng giấy bị đục thủng không thể trở lại ban đầu được.
Tuyết Chi lặng lẽ quay về phòng, ngồi bên bàn sững sờ một hồi.
Qua thật lâu sau, nàng thấy bóng Thượng Quan Thấu tiễn Xuân Dung đi. Sau đó, hắn lại đến trước cửa phòng nàng, gõ hai tiếng.
Tuyết Chi mở cửa.
Thượng Quan Thấu vẫn mỉm cười với nàng như trước, là một ca ca ôn nhu dịu dàng. Nhưng mà, mặc dù quần áo hắn chỉnh tề, mặt mày như ngọc, nàng vẫn không thể không nghĩ đến hạ thân hắn, chỗ giao nhau cùng Xuân Dung … xấu xa đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.
“Chi nhi, chưa ngủ sao?”
Tuyết Chi vẫn đứng yên nhìn hắn.
“Sao vậy? Tâm tình không tốt sao?” Tay Thượng Quan Thấu muốn sờ đầu nàng, nhưng nàng lập tức lùi lại. Lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, mặc dù vẫn nắm chắc, nhưng vẫn không khống chế được mà run lên.
“Chi nhi?”
Tuyết Chi hai mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: “Tôi ghét huynh.”
Thượng Quan Thấu kinh ngạc nhìn nàng. Một lúc sau, điều hòa lại cảm xúc, nhẹ giọng nói:
“Muội nói gì?”
“Huynh ra ngoài đi.” Giọng Tuyết Chi run lên, “Tôi ghét huynh.”Đọc nhanh tại Vietwriter.com