Trong lúc lần thứ hai rơi từ không trung xuống, Du Trì cảm thấy tim mình nhảy lên đến cổ rồi, nắm thật chặt tay của Ngôn Dục, cũng không đoái hoài tới hình tượng gì nữa, trong miệng không ngừng nói: "Ngôn ca aaaaaaaaaa, quá caoooooooooo!!!"
Nghe thấy Du Trì gọi như vậy, Ngôn Dục nắm tay cậu thật chặt, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút ngơ ngác......
Từ trên đài nhảy bungee xuống lại mặt đất, đầu óc Du Trì vẫn quay cuồng, cả người ở trong trạng thái: Tôi là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Du Trì cảm thấy mình lâng lâng.
Sau khi hai người xuống lại có một đoàn khách khác lên đài nhảy bungee, người hơi nhiều, Ngôn Dục thấy sắc mặt Du Trì không tốt lắm, cho nên đỡ cậu đi về phía hơi trống trải bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Bước chân Du Trì phù phiếm, chân đạp trên đất nhưng lại cảm thấy không chân thực chút nào, cảm giác không trọng lực vẫn không rút đi.
Chống đỡ vào Ngôn Dục bên cạnh đứng một hồi lâu, Du Trì mới hơi tỉnh táo một chút.
Sắc mặt của cậu có chút trắng, quay đầu ánh mắt mang theo lo lắng nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Ngôn ca, anh không sợ sao?"
Tuy rằng trước đó Ngôn Dục có nói với Du Trì cứ trực tiếp gọi tên của anh, nhưng Du Trì cảm thấy gọi như vậy có chút không thuận miệng, cũng không thích hợp, cho nên đơn giản gọi anh là Ngôn ca.
Cậu nghĩ thầm, Ngôn Dục đã sống nhiều năm như vậy, tuổi của cậu chắc cũng không bằng số lẻ tuổi của anh, cho nên gọi anh một tiếng "ca" anh cũng không thiệt thòi.
So với trực tiếp gọi tên dù sao cũng tốt hơn.
Ngôn Dục nhìn mặt Du Trì, thực ra đối với loại trò chơi cảm giác mạnh này anh không có cảm giác gì.
Vừa nãy toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt trên bàn tay của mình nắm chặt với Du Trì.
Cùng với thưởng thức bộ dáng thất kinh lúc đó của cậu.
Lúc bình thường không được thấy Du Trì như vậy, cảm giác chân thật hơn một chút.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ quật cường của cậu, Ngôn Dục suy nghĩ một chút, nói: "Có một chút."
Tuy rằng biểu tình của Ngôn Dục không giống như là bộ dáng có một chút sợ, thế nhưng Du Trì tin anh, còn tin tưởng không hề nghi ngờ!
Bởi vì nghe Ngôn Dục nói như vậy, Du Trì liền cảm thấy mình không quá mất mặt nữa.
Dù sao thì đại lão cũng có sợ một chút, như cậu cũng không tính là quá kém.
Ở trong lòng Du Trì tự an ủi mình như vậy, điên cuồng tẩy trắng cho bản thân.
Chờ Du Trì hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma mà nhảy bungee mang lại, cậu ở trong lòng quyết định không bao giờ chơi lại nữa, nhìn Ngôn Dục hỏi: "Chúng ta chơi trò gì tiếp?"
Ngôn Dục nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa, hỏi ngược lại: "Em muốn chơi trò gì?"
Du Trì quay đầu nhìn bốn phía một vòng, cuối cùng chỉ tay vào một cột mốc: "Hay là chúng ta đi xem Vương quốc băng tuyết đi?"
Ngôn Dục đương nhiên là không có ý kiến khác: "Được."
Vì vậy Du Trì và Ngôn Dục theo dòng người đi về khu chủ đề Vương quốc băng tuyết.
Khu chủ đề Vương quốc băng tuyết có diện tích rất lớn, hơn một nửa là ra giá cao để thuê công nhân làm tuyết nhân tạo, cho nên vừa vào cửa Du Trì liền nhìn thấy một tầng tuyết mỏng manh dưới chân.
Du Trì mặc áo tay ngắn lộ ra cánh tay nên sau khi vào còn bị không khí lạnh lẽo thổi đến nổi da gà.
Ngôn Dục thấy vậy, lập tức hỏi: "Lạnh không?"
Du Trì lắc đầu một cái: "Không sao."
Chút lạnh như vậy cậu vẫn chịu được.
Du Trì ở nơi mà quanh năm đều không thể nhìn thấy tuyết, cậu rất ít khi nhìn thấy tuyết ở ngoài, cho nên lúc vừa tiến vào thấy một mảnh trắng xóa, đôi mắt sáng lên mấy phần.
Du Trì có chút kích động, còn ngồi xổm xuống sờ soạng một chút, sau đó xác nhận, là tuyết thật, thật sự là tuyết! Không phải bọt biển!
Vương quốc băng tuyết có mấy con rối lớn, rất được trẻ con yêu thích.
Du Trì nhìn xung quanh một lần, nghĩ thầm, nếu Tiểu Xử Thử cũng đi theo thì tốt rồi.
Mùa Tiểu Xử Thử xuất hiện tình huống bình thường cũng không có tuyết rơi, Du Trì cảm thấy nó nhất định sẽ hứng thú với tuyết.
Ngôn Dục nghe Du Trì nhỏ giọng thì thầm, nhíu nhíu mày: "Em nói gì?"
Nghe Ngôn Dục hỏi, Du Trì mới phản ứng được vừa rồi cậu không cẩn thận đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Du Trì cho là anh không nghe rõ cho nên mới hỏi như vậy, vì thế cười cười nhìn anh, lặp lại: "Tôi nói, Tiểu Xử Thử chắc chắn cũng chưa từng thấy tuyết."
Ngôn Dục: "Nếu nó muốn thấy, có thể để Kim Ngao giúp."
Du Trì nghe xong sững sờ, sau đó phản ứng lại: "Đúng nha."
Kim Ngao đến cả khối băng lớn cũng có thể ngưng tụ ra, biến ra chút hoa tuyết chắc chắn không thành vấn đề.
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì đem ý nghĩ lần sau đến chơi mang Tiểu Xử Thử theo quên sạch sành sanh, chuyên tâm chơi phần của mình.
Vé hệ thống vào Hoan Nhạc cốc có bao gồm các trò chơi trong Vương quốc băng tuyết, Du Trì không đi trượt băng, trên lan can trước mặt cậu xếp một hàng đầy tuyết cầu.
Ngôn Dục thấy bộ dáng vô cùng phấn khởi của Du Trì, cười cười: "Không nghĩ tới em lại thích tuyết như vậy."
Trong trí nhớ của Ngôn Dục, thiếu niên kia hẳn là không thích mùa đông.
Bởi vì mùa đông rất lạnh, lá cây cũng rụng.
Du Trì nghe xong quay đầu nhìn anh, cười: "Trước đây tôi cũng thích tuyết a."
Dù sao tuyết vừa rơi xuống sẽ mang đến cảm giác có thể che đậy toàn bộ ô uế của thế gian, nhìn tuyết cũng cảm thấy tâm tình ôn hòa hơn, vui vẻ hơn.
Nghe Du Trì nói, Ngôn Dục hiếm khi không có tiếp lời, rơi vào trầm mặc.
Nhưng Du Trì đang một lòng muốn nhào vào trong tuyết cũng không có chú ý, trái lại đứng bên cạnh nắm tuyết thành hình tròn, một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...
Sau khi Ngôn Dục lấy lại tinh thần, Du Trì đã nắm được một hàng tuyết cầu, chặt chẽ nằm chung một chỗ.
Nắm xong cái cuối cùng, Du Trì thưởng thức thành quả của mình vài giây, sau đó đắc ý nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Ngôn ca, giống kẹo hồ lô không!"
Ngôn Dục gật đầu: "Giống."
Du Trì vui vẻ: "Tôi cũng thấy giống."
Chờ Du Trì chơi mệt rồi, hai người bọn họ tìm một quán café chuẩn bị vào trong nghỉ ngơi một chút.
Du Trì không thích uống café, tùy tiện chọn một loại đồ uống, nhân viên phục vụ muốn hỏi Ngôn Dục dùng gì, Ngôn Dục nói: "Giống em ấy."
Em gái nhân viên mỉm cười: "Dạ, hai vị chờ chốc lát."
Du Trì nhìn hoa tuyết không ngừng rơi xuống bên ngoài cửa sổ, nhịn không được cảm thán: "Toàn bộ công trình này phải tốn kém biết bao nhiêu a."
Ngôn Dục: "Cũng không bao nhiêu."
Ngôn Dục liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, sau đó hạ thấp giọng, nói: "Bởi vì tuyết rơi không phải nhân tạo, mà do một Tuyết Yêu."
Du Trì cả kinh: "Tuyết Yêu?!"
Ngôn Dục gật gật đầu: "Ừm."
Du Trì: "Ngôn ca làm sao anh biết?"
Ngôn Dục: "Cảm nhận được."
Từ lúc vừa bước vào Vương quốc băng tuyết tiếp xúc với hoa tuyết, Ngôn Dục liền cảm nhận được khí tức của Tuyết Yêu.
Nhưng mà yêu vì mưu sinh dùng năng lực đặc biệt của mình trong xã hội loài người, chỉ cần không làm chuyện xấu thì đều được phép.
Tỷ như Tông Hùng tiên sinh dựa vào vóc người to lớn làm huấn luyện viên ở phòng tập thể hình, hay là bán cây cảnh như Mạc Điềm...!Không phải là chuyện lớn gì, cho nên Ngôn Dục cũng không nói với Du Trì.
Du Trì hứng thú: "Thời tiết như thế này mà Tuyết Yêu cũng ra ngoài làm việc sao?"
Trời nóng như vậy, không sợ bị tan chảy ư?
Ngôn Dục nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Du Trì, nói: "Em có muốn xem thử không?"
Du Trì: "Có thể sao?"
Ngôn Dục: "Chỉ cần không quấy rầy đến công việc của người ta thì không sao cả."
Du Trì nghe xong gật gật đầu: "Vậy được ạ."
Bất kể là trong tivi hay tiểu thuyết, Tuyết Yêu đều có hình tượng nữ tính, xinh đẹp, mái tóc trắng bay bay, đẹp đến tận cùng, đẹp kinh tâm động phách.
Du Trì muốn biết lần này phim truyền hình có lừa cậu hay không.
Hơn nữa Tuyết Yêu, nghe tên cũng có cảm giác rất đẹp.
Tuy rằng Du Trì không thích con gái, thế nhưng xu hướng tình dục cũng không trở ngại việc cậu thưởng thức vẻ đẹp của người và vật.
Dù sao thì nhìn người đẹp cũng thấy vui mắt.
Bởi vì tâm lý nghĩ đến việc xem Tuyết Yêu, Du Trì cũng mất tập trung, đầy đầu đều đang nghĩ Tuyết Yêu có bộ dáng như thế nào.
Ngôn Dục đem thần thái và động tác của Du Trì đặt trong mắt, mâu sắc lóe lóe, cuối cùng cũng không nói gì.
Chỉ cần Du Trì vui vẻ là được rồi.
Uống hết café, Du Trì đứng trước mặt Ngôn Dục, sau đó nhìn anh: "Chúng ta đi bên nào?"
Ngôn Dục: "Bên này."
Sau khi nói xong Ngôn Dục nhấc ngón tay chỉ bên phải.
Mấy phút sau, Du Trì nhìn cái hẻm nhỏ trước mặt, hơi nghi hoặc một chút: "Ngôn ca, anh chắc chắn là ở đây?"
Trong ngõ hẻm rất tối, giơ tay không thấy năm ngón.
Ngôn Dục đi trước Du Trì, nghe xong cũng không quay đầu lại: "Ừm, băng qua cái ngõ hẻm này là tới rồi."
Du Trì một tấc không rời theo sau Ngôn Dục, nhìn tấm lưng của anh, cậu cảm thấy an tâm khó giải thích được.
Từ bên ngoài nhìn vào hẻm nhỏ không thấy điểm cuối, thật ra sau khi đi vào Du Trì mới phát hiện cũng không dài bao nhiêu, chắc khoảng 15m.
Chỉ là ánh sáng trong hẻm không tốt, cho nên từ bên ngoài nhìn vào không thấy rõ.
Băng qua ngõ hẻm đi chưa được mấy bước, Ngôn Dục phía trước dừng bước lại, xoay người nói với Du Trì: "Chúng ta đến rồi."
Du Trì đứng cạnh Ngôn Dục, sau đó ngẩng đầu nhìn trước mắt...!nhà gỗ nhỏ.
Cậu trầm mặc vài giây, sau đó quay đầu nhìn anh, vẻ mặt thành thật mở miệng: "Đãi ngộ dành cho nhân viên của Hoan Nhạc cốc thật chẳng ra làm sao."
Nhà gỗ nhìn qua cũ kỹ, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bãi công sụp đổ.
Quan trọng hơn là, trên hai cái cửa sổ của nhà gỗ không có lắp cánh cửa, vừa nhìn liền biết lọt gió!
Suy nghĩ tới hoàn cảnh công việc của mình một chút, Du Trì cảm thấy Tuyết Yêu thật sự quá thảm.
Ngôn Dục nhìn lướt qua nhà gỗ, nói với Du Trì: "Vào xem một chút đi."
Du Trì có chút chần chờ: "Cứ vào như vậy sao?"
Không được chủ nhà cho phép trực tiếp đi vào, không lịch sự cho lắm thì phải?
Như là biết được suy nghĩ của Du Trì, Ngôn Dục liếc mắt nhìn cậu, sau đó bước vài bước lên bậc thang gỗ, giơ tay.
Trong lúc Du Trì cho rằng một giây sau Ngôn Dục sẽ đẩy cửa đi vào, anh giơ tay nhẹ nhàng...!gõ vài cái lên cửa.
Du Trì: "..."
Xin lỗi, nhất thời cậu hoàn toàn quên mất thao tác gõ cửa bình thường này.
Cũng không biết có phải là tiếp xúc với yêu nhiều hay không, thấy nhiều việc khó có thể tin được, cho nên tư duy của Du Trì không tự chủ được mà thay đổi không ít.
Ở trong lòng suýt chút nữa đã xem Ngôn Dục thành yêu không lịch sự, Du Trì có chút xấu hổ.
Du Trì cũng đi lên, đồng thời cậu nghe trong nhà truyền đến một giọng nữ cảnh giác: "Ai vậy?"
Du Trì nghe xong quay đầu nhìn Ngôn Dục, nháy mắt mấy cái, nên trả lời như thế nào?
Ngôn Dục nhìn cửa gỗ, chậm rãi mở miệng: "Ngôn Dục."
"Ngôn Dục?" Người bên trong rất nghi hoặc: "Tìm tôi có chuyện gì? Bây giờ tôi vẫn chưa tan làm."
Nghe vậy, Du Trì biết Tuyết Yêu hẳn là không định mở cửa cho bọn họ.
Trong lòng cậu đang nghĩ ngày hôm nay có thể thấy được gương mặt thật của Tuyết Yêu hay không thì trong nháy mắt lại thấy bả vai nặng xuống.
Du Trì theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy trên vai đột nhiên xuất hiện một cái tay.
Ánh mắt Du Trì chợt lóe lên một tia mờ mịt, lập tức cả kinh, đây là đang làm gì!! Đây là đang câu vai bá cổ làm gì thế?!
Sau khi phản ứng lại mặt Du Trì biến sắc, vừa định tránh khỏi bàn tay của Ngôn Dục thì cảm thấy mắt mình hoa cả lên...
Chốc lát sau lúc Du Trì nháy mắt mấy cái nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, cậu phát hiện mình đang đứng bên trong nhà gỗ.
Tay của Ngôn Dục cũng từ trên vai cậu rút đi.
"Các anh là ai? Vào bằng cách nào?"
Trong lúc Du Trì còn sững sờ, phía bên cạnh truyền tới một giọng nữ hơi kinh hoảng.
Du Trì nghe xong phản xạ có điều kiện quay đầu, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Du Trì: "..."
Đối phương: "???"
Sau một hồi lâu, biểu tình Du Trì phức tạp nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng: "Sao cô...!lại ngồi ở trong tủ lạnh?"
Hết chương 36.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Tôi là ai, tôi ở đâu?
Ngôn Dục: Trong mắt anh.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:17 - 17/03/2022.
Danh Sách Chương: