• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn biểu tình của Ngôn Dục và Li Hựu, Du Trì cảm thấy Mộc Lăng này có liên quan tới bọn họ rất nhiều.

Nhưng với bầu không khí hiện tại, Du Trì cũng không tiếp tục hỏi.
Li Hựu thì ngược lại, đôi mắt đào hoa tươi cười đi tới bên cạnh Du Trì, nói: "Cậu tên là Du Trì đúng không?"
Du Trì gật gật đầu.
Cánh tay dài của Li Hựu vòng qua đặt trên vai Du Trì: "Thật là có duyên, từ nay về sau chúng ta sẽ là bạn bè."
Du Trì: "???"
Du Trì nghĩ thầm – cái quỷ gì vậy? Cái gì mà chúng ta sẽ là bạn bè?
Ngôn Dục nhìn cái tay đáp trên vai Du Trì, chỉ cảm thấy chướng mắt, nhưng anh chỉ liếc nhìn Li Hựu một cái, cuối cùng không nói gì nữa.
Li Hựu cũng không để ý tới biểu tình của Ngôn Dục, đẩy Du Trì qua bên cạnh, vừa đi vừa nhìn xung quanh, nói: "Trì Trì à, cậu ngồi ở đâu vậy? Mỗi ngày cậu phải làm những gì? Đi làm có chán không? Cậu..."
Li Hựu như có 10 vạn câu hỏi vì sao, vẫn luôn hỏi không ngừng.
Kim Ngao nhìn Li Hựu kề vai sát cánh với Du Trì, lại nhìn Ngôn Dục một chút, thở mạnh cũng không dám.

Hắn luôn có cảm giác một giây sau lão đại sẽ lập tức bạo phát.
Mà Du Trì bên kia đã bị Li Hựu đẩy đi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cái tay trên vai mình, cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không hất tay của y ra.
Không biết Li Hựu đến Phi nhân loại để làm gì, nhưng nghe Li Hựu nói linh tinh bên tai, trong lòng Du Trì có một cảm giác thân thiết khó giải thích được.

Thật giống như cậu đã từng trải qua cảm giác này ở một nơi nào đó.
Nhưng mà Du Trì vẫn thường có cảm giác này, lúc ở một chỗ không làm gì, cậu thường hoài nghi trước đây cậu vẫn luôn như vậy, cảm giác như đúc lúc đó.

Cho nên với tình huống bây giờ, Du Trì cũng không để ý.
Ánh mắt Ngôn Dục dời khỏi bóng lưng của Du Trì và Li Hựu, quay đầu nhìn lướt qua đám Kim Ngao đang còn sững sờ tại chỗ, nhàn nhạt nói: "Đi làm việc đi."
Vẻ mặt và cái liếc mắt của Ngôn Dục vẫn như bình thường, thế nhưng Kim Ngao lại cảm thấy run rẩy khó giải thích được, bản năng tìm lợi tránh hại khiến cho hắn gật gật đầu, đáp một tiếng liền quay đầu ngồi về chỗ của mình.
Không biết tại sao, biểu tình như không có gì xảy ra của Ngôn Dục càng làm cho Kim Ngao cảm thấy sợ hơn.
Tập Lang và Kim Ngao đều quay về chỗ, Tiêu Ny lại không động đậy, cô nhìn Ngôn Dục, thấp giọng hỏi: "Lão đại, không cần để ý tới sao?"
Tiêu Ny nói đến Li Hựu.
Ngôn Dục lắc đầu một cái: "Cô không cần phải để ý."
Tiêu Ny nghe vậy gật gật đầu, sau đó đi làm chuyện của mình.

Dư quang của Du Trì nhìn thấy Ngôn Dục đứng ở chỗ cũ nhìn bọn họ một chút, sau đó không nói gì xoay người đi lên tầng.

Du Trì cảm thấy tâm trạng chùng xuống.
Li Hựu tràn đầy phấn khởi nhìn biểu tình của Du Trì, dừng câu chuyện, hỏi: "Trì Trì, cậu làm sao vậy?"
Li Hựu không để ý đến Du Trì có phản đối việc y gọi cậu là Trì Trì hay không, Du Trì cũng rất bất đắc dĩ.
Du Trì nhìn Li Hựu chiếm đoạt cái ghế của Kim Ngao kéo qua ngồi bên cạnh mình: "Anh như vậy sẽ ảnh hưởng chúng tôi làm việc."
Li Hựu chớp mắt mấy cái: "Bây giờ các cậu không có khách mà."
Du Trì: "Anh đến đây là muốn chúng tôi giới thiệu bạn gái cho anh sao?"
Với dáng vẻ của Li Hựu và Ngôn Dục, nếu không nói chuyện về Mộc Lăng được thì Du Trì cảm thấy cần phải tìm chút chuyện để làm.
Li Hựu ngẩn người: "Giới thiệu bạn gái cho tôi?"
Du Trì gật gật đầu.

Cậu sẽ không bỏ qua một khách hàng nào.
Li Hựu nhìn Du Trì, con ngươi chuyển động, hứng thú, hỏi: "Bạn trai được không?"
Du Trì gật đầu: "Có thể."
Sau khi nói xong Du Trì lấy tư liệu của nam yêu ra, nói: "Chúng tôi phục vụ toàn diện, anh thích gì chúng tôi đều có thể giới thiệu cho anh, anh thích dáng vẻ như thế nào?"
Li Hựu nghe xong nhìn Du Trì chằm chằm, không chút nghĩ ngợi đáp: "Tôi thích giống như cậu vậy, cũng có thể giới thiệu sao?"
Biểu tình Du Trì vẫn không thay đổi: "Anh thích con người?"
Du Trì nhớ Ngôn Dục từng nói, hiện giờ người và yêu đến với nhau cũng đã được thiên đạo thừa nhận.
Li Hựu lắc đầu một cái: "Không thích con người, chỉ thích giống cậu."
Kim Ngao bị giành ghế nghe không nổi nữa, nói chen vào: "Anh cứ nói thẳng là thích Du Trì đi."
Du Trì nghe xong cau mày nhìn Kim Ngao một cái: "Đừng nói bừa."
Li Hựu lại gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi thích Trì Trì."
Kim Ngao sững sờ, nhìn y: "Anh thật sự thích Du Trì sao."
Li Hựu gật đầu rất hào phóng: "Đúng vậy."
Trong lòng Kim Ngao nghĩ – nguy rồi, đây là tình địch của lão đại.
Kim Ngao nhanh chóng nhìn Du Trì.
Du Trì rất lý trí: "Không, anh không thích tôi, anh thích Mộc Mộc giống tôi như đúc."

Li Hựu: "Bây giờ tôi thích cậu."
Li Hựu rất đẹp, cương nhu đều có, Du Trì nghe lời của y cũng không phản ứng gì, nhưng Kim Ngao lại rất sốt ruột, nhanh chóng nhắc nhở Du Trì: "Du Trì à cậu đừng để bị y lừa, cậu đừng quên, y rất thích nói dối."
Du Trì gật gật đầu: "Tôi chưa quên."
Tuy rằng dung mạo Li Hựu rất đẹp, thế nhưng trong lòng Du Trì rất rõ ràng, người y thích không phải cậu.
Kim Ngao không yên lòng: "Vậy cậu cẩn thận một chút nha."
Du Trì buồn cười, nhìn Kim Ngao: "Sao anh còn căng thẳng hơn cả tôi vậy?"
Kim Ngao nghĩ thầm – anh đây không phải là sợ cậu bị lời chót lưỡi đầu môi của Li Hựu lừa gạt sao.

Hơn nữa Li Hựu còn là một nam nhân đẹp trai, uy lực của lời chót lưỡi đầu môi có thể tăng gấp mấy lần.
Du Trì: "Yên tâm, sẽ không, Li Hựu nói đùa thôi."
Li Hựu lên tiếng: "Ai nói tôi nói đùa? Tôi đang nghiêm túc."
Du Trì gật đầu qua loa: "Được, anh nghiêm túc, vậy anh điền vào đơn đăng ký dành cho khách hàng trước mặt đi, còn phải đưa tiền đặt cọc."
Li Hựu nhận lấy đơn đăng ký Du Trì đưa, không động đậy, hỏi: "Chúng ta không thể trực tiếp thêm wechat nhắn tin sao?"
Du Trì lắc đầu: "Không được."
"A ~" Li Hựu kéo dài âm điệu, rất là thất vọng, nói: "Nhưng tôi chỉ muốn nói chuyện yêu đương với cậu, tôi không thích những người khác."
Du Trì: "Tôi không định phát triển tình cảm với khách hàng."
Li Hựu phản bác: "Tôi cũng không phải khách hàng của cậu!"
Du Trì quay đầu nhìn y, hỏi ngược lại: "Nếu anh không phải khách hàng của tôi, vậy tại sao tôi phải giới thiệu bạn trai cho anh?"
Li Hựu nghẹn lại, đổi giọng: "Vậy bây giờ tôi là khách hàng của cậu."
Du Trì lạnh lùng: "Tôi không nói chuyện yêu đương với khách hàng."
Li Hựu không thể cãi lại: "Tóm lại là như thế nào cũng không được."
Kim Ngao cũng bị logic của Du Trì chấn kinh rồi.

Nhưng mà bởi vì như vậy, Du Trì có thể khiến Li Hựu ngừng lại.
Nếu như vậy, Li Hựu cũng không điền vào đơn đăng ký của khách hàng, nhìn Du Trì, thay đổi chủ đề: "Trì Trì à, bây giờ cậu ở đâu vậy? Ký túc xá nhân viên sao?"
Trước đó Li Hựu từng ghé qua ký túc xá nhân viên, còn ở mấy ngày.

Du Trì lắc đầu một cái: "Không phải."
Li Hựu: "Vậy cậu ở đâu? Tôi có thể tới chơi không?"
Du Trì: "Trong giờ làm việc, không nói chuyện phiếm."
Li Hựu: "..."
Bị Du Trì chặn miệng khắp nơi, Li Hựu có chút tổn thương, trong cặp mắt đào hoa tràn đầy oan ức.

Sau một hồi lâu Du Trì không nghe thấy Li Hựu nói gì, hơi nghi hoặc một chút, quay đầu lại liền thấy y đang u buồn nhìn cậu.
Du Trì: "..."
Thở dài trong lòng, Du Trì nhìn chăm chú vào Li Hựu, nghiêm nghị: "Nếu anh đã biết tôi không phải Mộc Lăng thì không cần lãng phí thời gian với tôi."
Li Hựu nghe vậy há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu.

Nhìn dáng vẻ Li Hựu như vậy, Du Trì có chút không đành lòng, nhưng cậu vẫn không có ý định thay đổi thái độ.
Li Hựu ngẩng đầu nhìn Du Trì: "Cậu không phải Mộc Mộc thì chúng ta không thể làm bạn bè sao?"
"Cũng không phải." Du Trì: "Làm bạn bè thì có thể."
Chỉ là vĩnh viễn cậu cũng không thể làm bạn trai của Li Hựu.

Tuy rằng không chắc chắn lắm, thế nhưng bây giờ Du Trì cảm thấy trong lòng mình có một người.

Trước khi Du Trì hiểu rõ lòng mình, cậu không nghĩ đến việc tiến thêm một bước.
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía tầng hai.
Li Hựu thấy động tác của Du Trì, dừng một chút, bỗng nhiên hỏi: "Trì Trì, bây giờ trong lòng cậu có ai không?"
Du Trì quay đầu: "Sao lại hỏi như vậy?"
Li Hựu nhìn vào mắt cậu: "Là Ngôn Dục sao?"
Tim Du Trì đập hơi ngưng lại, sau đó vẻ mặt tự nhiên cười với Li Hựu: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Sau khi nói xong Du Trì cũng không nhìn vẻ mặt của Li Hựu, cúi đầu làm việc của mình.
Du Trì không phản bác.
Li Hựu cúi đầu nhìn gò má Du Trì, trong nháy mắt tâm tình kích động vì vất vả tìm được cậu liền bay đi hết.

Y có chút mờ mịt mà nghĩ – tại sao?
Chẳng lẽ là trước đây cho Ngôn Dục một trái tim, cho nên bây giờ một trái tim cũng ở trên người hắn?
......
"Mộc Mộc đâu?"
"Chết rồi."

"Thi thể đâu?"
"Không có."
"Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?"
Vừa mới nhận được tin liền đuổi tới, lại không nhìn thấy Mộc Mộc mà mình tâm tâm niệm niệm, chỉ nhìn thấy một cái cây khô, lá rụng khắp nơi và một Ngôn Dục bình tĩnh đứng đó.
Nghe được lời nói hời hợt từ trong miệng Ngôn Dục, trong phút chốc Li Hựu không biết là nên tức giận hay khổ sở.
Ngôn Dục nhìn Li Hựu: "Vậy ta nên phản ứng như thế nào?"
Li Hựu nổi giận: "Nếu không phải vì ngươi, Mộc Mộc sẽ chết sao?"
......
Hồi thần từ trong hồi ức, tim Li Hựu vẫn đau đớn mơ hồ.
Nhìn Du Trì, trong lòng Li Hựu có chút đố kỵ mà nghĩ – dựa vào cái gì là Ngôn Dục? Dựa vào cái gì lần nào cũng đều là Ngôn Dục?
Li Hựu quay đầu, từ màn hình máy tính có thể nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của mình.
Bản thân mình, không bằng chỗ nào?
Trong lòng Li Hựu nghĩ như vậy, nhưng vẫn không hỏi ra tiếng.
Ngôn Dục nói đúng, Mộc Mộc trước đây chết rồi, hiện tại là Du Trì, là con người.
Li Hựu thẳng lưng, lên tinh thần xích lại gần Du Trì, cười híp mắt nói: "Trì Trì, cậu đi làm ở đây không thấy chán sao? Bây giờ cũng không có gì làm, chúng ta tán gẫu đi..."
Cứ như vậy, Li Hựu quấn lấy Du Trì đến giữa trưa, giờ cơm trưa cũng phải đi với Du Trì.
Du Trì còn chưa nói gì, Kim Ngao đã không muốn, nhìn Li Hựu: "Ăn cơm cũng muốn đi theo, sao đi wc anh không đi theo luôn?"
Li Hựu nghe xong nhìn Du Trì, cây ngay không sợ chết đứng: "Nếu Trì Trì cho phép thì đi wc tôi cũng có thể đi chung!"
Kim Ngao trợn to mắt: "Anh còn biết xấu hổ không?"
Du Trì không nói gì, cảm thấy tính cách Li Hựu có chút bướng bỉnh.

Gặp nhau mấy tiếng, tính cách của Li Hựu đều phơi bày ra, thế nhưng Du Trì vẫn không biết rốt cuộc y là người như thế nào.
Nhưng mà cậu lại nhớ kỹ một câu trên mạng – Ngoa Thú là nói dối tinh, đứa nào tin là đứa ngốc.
Lúc ăn cơm trưa, Kim Ngao hận không thể rúc vào trong góc bàn, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng đáng tiếc bàn tròn không có góc.
Bởi vì lúc đi Kim Ngao không muốn một mình Du Trì đi với Li Hựu nên mới đi chung, cuối cùng không biết như thế nào mà Ngôn Dục cũng xuống đi chung luôn...
Biến thành bốn người cùng đi ăn trưa.
Tập Lang và Tiêu Ny không dám tham gia trò vui, Tiêu Ny lúc đi còn ôm Tiểu Xử Thử đi theo, dùng một thanh socola dụ dỗ thằng bé.
Tâm tình của Kim Ngao bây giờ chính là rất hối hận, hắn rất hối hận đã đi với Du Trì.
Mà Du Trì nhìn hai người trái phải bên cạnh, thở dài nhìn Li Hựu: "Anh không cảm thấy có chút chật chội sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK