Beta: Thuỷ Tiên
Giang Độ Độ được mời đóng vai khách mời trong một bộ phim chiếu mạng đề tài tiên hiệp, bộ phim đó tên là
“Ba mươi đại kiếm”. Thực ra đây chỉ là một cảnh quay, cũng không phải là không có Giang Độ Độ thì không được. Nhưng thiết lập nhân vật lại là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, ngoái đầu nhìn lại và nở một nụ cười cũng làm nên vẻ đẹp nghiêng thành. Nếu tìm một người bình thường diễn vai mỹ nhân tuyệt sắc, sau này phim được công chiếu thì không chỉ diễn viên bị mỉa mai mà ngày cả khán giả cũng sẽ mắng đoàn phim không có đầu óc.
Đạo diễn của web drama này nổi danh là người truy cầu sự hoàn hảo, trang phục hay đạo cụ phải là những thứ tinh xảo nhất, diễn viên cũng phải là người phù hợp nhất với nhân vật trong tiểu thuyết. Đệ nhất mỹ nhân đương nhiên phải là người đẹp nhất trong giới giải trí. Huống hồ chi, fans tiểu thuyết cũng xem, nếu chọn người không có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thì chắc chắn sau này đạo diễn và đoàn phim sẽ bị cơn mưa bình luận dập cho mù mắt.
Người trong đoàn phim thường xuyên tới tìm Giang Độ Độ.
Nói là một cảnh quay nhưng thực chất trong đó lại ấp ủ tâm tình thâm sâu, phức tạp. Mà thử thách lớn nhất cũng là vì chỉ có một cảnh quay, một cảnh quay thì sao có thể biểu hiện ra tình cảm sâu đậm của nhân vật?
Nhân vật của Giang Độ Độ là một bi kịch, nàng ấy là vị hôn thê của nhân vật phản diện lớn nhất của bộ phim. Vị hôn thê và nhân vật phản diện là con cái trong hai gia đình có thế lực lớn trong giới tu tiên, hai người môn đăng hộ đối, là thanh mai trúc mã.
Tuy nhiên, khi nhân vật phản diện còn trẻ thì rất yêu thích tự do, thế nên, hắn thấy vô cùng bất mãn với cuộc sống và cuộc hôn nhân của hai bên gia tộc, cũng là nguyên do làm hắn bài xích vị hôn thê của mình.
Cho đến một ngày, cuối cùng nhân vật phản diện quyết định rời nhà mà gia nhập vào một môn phái cường đại, ai nấy đều biết vị hôn thê kia của hắn cũng đi theo hắn.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải cha nương của nam chính, chẳng mấy chốc, bốn người trẻ tuổi đã quen nhau, bọn họ quyết định cùng tới núi Phù Du để bái sư.
Trong quá trình chung đụng, nhân vật phản diện dần bị hấp dẫn bởi mẫu thân của nam chính. So với vị hôn thê trầm mặc, mẫu thân nam chính giống một nhành cỏ dại ngoan cường. Dẫu có xuất thân tầm thường, nhưng bà ấy sống rất tươi trẻ thú vị, cả người tràn ngập hơi thở sinh hoạt phố thị, đây cũng là cảm giác mà nhân vật phản diện mang khao khát tự do mãnh liệt hằng mong cầu.
Sau đó bọn họ đi nhầm vào một bí cảnh, vị hôn thê và mẫu thân của nam chính cùng rơi xuống vách núi, bên dưới vách núi là dòng dung nham cuồn cuộn, một khi rơi vào đó, trong chớp mắt sẽ hoá thành tro bụi.
Nhân vật phản diện và phụ thân của nam chính cùng kéo mẫu thân nam chính lên, hai người đều phản ứng như thể đây là bản năng, đến khi khôi phục lại tinh thần thì chỉ có thể trơ mắt nhìn vị hôn thê rơi vào trong dòng dung nham, hoá thành bụi tro.
Giang Độ Độ muốn diễn một cảnh cuối cùng này, trong khoảnh khắc nàng rơi khỏi vách núi cheo leo, nhìn người mình yêu kéo tay của một nữ tử khác, nét mặt của nàng chuyển từ lo lắng đến mừng vui, nhưng chỉ một mình nàng lại quên mất bản thân mình.
Những thứ liên quan tới vị hôn thê này cũng không được miêu tả nhiều trong tiểu thuyết, thế nhưng, nhân vật phản diện của bộ phim này quá đặc sắc, cho nên chiều theo nguyện vọng của độc giả, tác giả viết cho vị hôn thê một ngoại truyện, bao hàm đầy đủ khía cạnh trong tính cách của vị hôn thê.
Giang Độ Độ quý trọng mỗi một cảnh quay, cô đặc biệt mở ngoại truyện của vị hôn thê ra mà đọc.
Từ khi sinh ra, vị hôn thê chính là hôn thê của nhân vật phản diện, hai người lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, bị la mắng cùng nhau, chưa từng có giây phút chia lìa.
Nhân vật phản diện khát vọng tự do, vị hôn thê đã sớm biết điều đó từ trước, cho nên nàng mới có thể đuổi theo hắn ngay từ khi hắn vừa rời đi.
Vị hôn thê phát hiện nhân vật phản diện yêu mẫu thân của nam chính còn sớm hơn cả khi hắn tự nhận thức được điều này, bởi vì ánh mắt hắn nhìn về phía người kia trông rất khác lạ.
Nàng muốn giành lại sự chú ý của hắn nên đã dày công nỗ lực, cố gắng nhờ mẫu thân nam chính dạy cách nấu ăn, học cách tiết kiệm, và học cách trở thành một người bình thường. Nhưng đây chẳng phải là nàng, trời sinh là con cưng của trời, từ nhỏ sống trong nhung lụa, vẻ đẹp danh chấn Cửu Châu, không học được cách tiết kiệm, cũng chẳng học được cách cò kè mặc cả một chiếc bánh bao với người khác, cho nên nàng đã làm mọi thứ rối tung rối mù hết lên.
Có thể là vì có sự vụng về của nàng để so sánh, cho nên nhân vật phản diện nhìn mẫu thân của nam chính bằng ánh mắt ngày một dịu dàng hơn. Không điều gì đớn đau hơn việc nhìn người mình yêu yêu người khác ngày một sâu đậm.
Cho nên, đến cuối cùng, khi nàng không được kéo tay lại, có bất ngờ thật đấy, nhưng nó lại hợp tình hợp lý, và vẫn có đôi phần khó thốt nên thành lời.
Sau khi Giang Độ Độ phân tích xong, cái khó nhất chính là khó nói nên lời.
Sở dĩ cảnh quay này quan trọng là bởi vì đó chính là nguyên nhân làm cho nhân vật phản diện hắc hóa, là chướng ngại tâm lý sâu xa nhất.
Chút ái tình, nhưng lại như hư vô, như hình với bóng, lúc mất đi thời gian bình thường thì mới chợt nhận ra. Một ngày, một tháng, một năm, mỗi một giây phút trôi qua đều khiến người ta sụp đổ, quãng đời sau hết chỉ còn lại trong giấc mơ.
Giang Độ Độ bị treo trên dây treo, khi màn hình quay xuống, đạo diễn ngồi sau màn hình. Đối với kỹ năng diễn xuất của Giang Độ Độ, đạo diễn cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, cảnh quay này chỉ cần đẹp là đủ, khán giả có thể mua nó là được, cho nên, anh ta cũng chỉ hờ hững mà nhìn.
Song, khi máy quay lia đến khuôn mặt của Giang Độ Độ, đạo diễn chợt sửng sốt.
Đôi mắt của cô gái này biết nói.
Đạo diễn thầm than thở.
Một người đang đối mặt với thời khắc cuối cùng của cái chết, chỉ còn để lại… hoảng sợ và yêu hận theo bản năng.
Sự hoảng sợ ban đầu qua đi, chỉ còn lại yêu hoặc hận.
Yêu hận quá phức tạp, có lúc đan xen vào nhau, là cảm giác khó nói nên lời. Giang Độ Độ không chỉ diễn xuất được ba mặt trong đó, còn làm cho người nhìn phải sởn cả tóc gáy. Ở độ tuổi này mà có thể lĩnh ngộ được đến mức độ này, đây chính là thiên phú trác tuyệt, có thể nói là đáng sợ.
Hậu sinh khả úy.
Đạo diễn ngồi sau màn hình, rất lâu sau cũng không nói gì.
Một tuần lễ sau, Weibo chính thức của
“Ba mươi đại kiếm” đã phát hành một đoạn trailer, cảnh tượng khác hoàn toàn so với những phân cảnh biểu diễn hoành tráng đơn thuần của trailer trước đó. Mà bản trailer này phần nhiều dùng để là lý giải quan hệ của nhân vật, trong đó có đủ loại sắc thái nhân vật trong phim, nhưng kinh diễm nhất chính là phần trailer ở đoạn mở đầu.
Bạch y khuynh thành, sau lưng là dung nham nóng chảy, ánh mắt nàng ẩn chứa một câu chuyện xưa, khiến người ta phải tiếc nuối thay nàng, chuyện xưa này bắt nguồn tự khi nào, kết thúc ra sao.
Những người hâm mộ đợi chờ Weibo của
“Ba mươi đại kiếm” đều không thể nhịn được nữa.
[Nổ tung màn hình, giá trị nhan sắc của Giang Độ Độ trái với lẽ thường quá đi thôi!]
[Mở đầu là Diệp Như Sơ, là ánh trăng sáng cả một đời của nhân vật phản diện chó má Tông Tuyết Thành sao?? Quá xinh đẹp, thực sự quá xinh đẹp, thổi tung Giang thánh đẹp, tôi sẽ không làm anti của cô ấy nữa.]
[Điều tuyệt vời hơn chính là kỹ năng diễn xuất, trời ạ, cô ấy diễn ra hình tượng Diệp Như Sơ khiêm tốn và không cam lòng như thật vậy, mọi người tin không? Chỉ vỏn vẹn trong một cảnh mà thôi.]
[Không nổi thì không bị bôi đen, Giang thánh đẹp Diệp Như Sơ và nam thần diễn Tông Tuyết Thành quá xứng đôi, chỉ mỗi khuôn mặt thôi mà đã thấy đáng ngưỡng mộ rồi.]
[Hình tượng cổ trang của Giang thánh đẹp quá tuyệt vời, đoàn phim có thành ý đấy chứ, thật sự tìm được nhan sắc đẹp nhất giới giải trí, phải biết rằng, giá trị bản thân hiện giờ của Giang thánh đẹp đã vượt xa trước đây, từ điện ảnh đến web drama, đúng là đoàn phim thần tiên.]
[Các chị em vùng lên đi, CP Tuyết Sơ vùng lên nào!]
[Hu hu hu, tôi không tin, sự tàn nhẫn của CP của tôi.]
[Nói thật, không chỉ gương mặt của Giang Độ Độ, còn có kỹ năng diễn xuất này, không nổi tiếng mới là lạ, thậm chí tôi còn hoài nghi sao lúc trước cô ấy lại gà mờ như thế.]
Có thể nói, mở đầu tuyệt đẹp của Giang Độ Độ như thế, cho dù là fans tiểu thuyết hay là người qua đường đều rất hài lòng, thậm chí còn kéo hai đề tài # Giang Độ Độ Diệp Như Sơ # và # CP Tuyết Sơ # lên hotsearch, gián tiếp tuyên truyền cho
“Ba mươi đại kiếm”.
Trong căn hộ, Tư Tư cầm điện thoại di động giơ lên trước mắt Giang Độ Độ.
“Hu hu hu Tỷ Tỷ của chị ơi, em mau xem clip của em và thầy Tu Giai được biên tập lại đi, quá tốt rồi, hu hu hu hu hu.”
Giang Độ Độ: “??? Chị đang vui hay không vui vậy?”
Tư Tư chân thành lau nước mắt: “Chị rất vui khi họ cắt ghép em đẹp được như thế, nhưng mà… quá ngược rồi, hu hu hu hu, tại sao Tông Tuyết Thành lại đợi đến khi Diệp Như Sơ chết rồi mới thấy hối hận? Không được, chị phải đọc tiểu thuyết một lần mới được, nhìn xem tên đàn ông chó má Tông Tuyết Thành này sẽ vượt qua khoảng thời gian không có Diệp Như Sơ như thế nào.”
Giang Độ Độ: “…” Cho nên, đã biết ngược rồi mà sao vẫn còn muốn xem?
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Độ Độ vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, vậy mà lại là Hách Chính, cô có chút bất ngờ.
…
Thời tiết mùa hè ở thành phố B khá ngột ngạt, con người như đang sống trong một cái lò hấp, nhưng mà, kỳ lạ là đột nhiên có một ngày nào đó thời tiết bỗng trong xanh sáng sủa, bấy giờ mọi người mới ý thực được rằng, mùa thu đã đến rồi.
Hách Chính đứng trước đồn cảnh sát hít sâu một hơi, hôm qua anh ấy nhận được điện thoại của đồn trưởng Trương ở tòa thị chính, nói đã tìm được tung tích của Hách Tuyết Nhi, bảo hôm nay anh ấy tới đó một chuyến.
Khi đó, suýt chút nữa Hách Chính không nắm chặt được điện thoại của mình, cố gắng cắn chặt răng mới nhịn xuống việc hỏi thăm tình trạng của Tuyết Nhi, anh ấy sợ nghe được tin tức xấu thì bản thân mình sẽ ngã quỵ mất.
Hách Chính là người nào, nếu nói là một người giỏi giang thì cũng không quá. Sau khi tỉnh táo lại, lập tức nhận ra rằng, qua giọng nói vui vẻ của đồn trưởng Trương, anh ấy biết khả năng Tuyết Nhi còn sống rất cao.
Như vậy cũng rất tốt, còn sống là tốt rồi, Hách Chính thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, khi khoảng cách trước sự thật chỉ còn một bước, ấy thế mà anh ấy lại có chút sợ sệt.
Càng gần càng sợ.
Không biết Tuyết Nhi còn sống hay đã chết, điều cầu mong duy nhất chính là, Tuyết Nhi phải cố gắng sống sót, đến khi biết được Tuyết Nhi không chết, anh ấy lại không nhịn được muốn biết, những năm qua Tuyết Nhi có sống tốt hay không?
Em ấy được người có hảo tâm nhận nuôi, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, được bố mẹ yêu thương mà trưởng thành, đến trường, kết bạn, yêu đương, hay là…
Nghĩ đến khả năng khác, Hách Chính không tài nào nghĩ tiếp được nữa, anh ấy thở hắt ra một hơi. Cho dù Tuyết Nhi có ra sao, anh ấy đều sẽ thương yêu cô, đây là lời hứa hẹn vĩnh viễn của anh trai dành cho em gái mình.
Đồn trưởng Trương đích thân đón tiếp Hách Chính, cũng giới thiệu cho anh ấy về các đồng chí cảnh sát ở thành phố D. Ban đầu, thành phố D là một thành phố phát triển độc lập ở xung quanh thành phố B, nhưng mấy năm qua đi, kế hoạch đô thị hóa làm thành phố D sáp nhập vào thành phố B và đổi tên thành khu D. Nhưng vốn dĩ không có thay đổi về hệ thống cảnh sát, kiểm sát, tư pháp, nên mọi người vẫn quen gọi là thành phố D.
Đồn trưởng Trương vừa giới thiệu tình huống, Hách Chính đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Ngoài ánh đèn thì sẽ tối.
Những năm qua, anh ấy tìm tất cả mọi nơi trên khắp cả nước, nhưng lại không cẩn thận tìm kiếm trong thành phố B. Chính thông tin bắt cóc và buôn bán người đã đánh lừa anh ấy, làm cho anh ấy tin vào khả năng Tuyết Nhi bị bán vào vùng núi sâu. Nói chung, vẫn là do anh ấy quá bất cẩn.
Gương mặt đẹp trai của Hách Chính xuất hiện vẻ chán nản, cái khí chất ưu sầu làm cho một nữ cảnh sát trẻ đang ghi chép cũng phải mềm lòng, lại lén lút liếc mắt nhìn anh ấy.
Cũng may mắn thay, đồng chí cảnh sát thành phố D làm việc không ậm ờ, trình tự điều tra rõ ràng mười mươi mà thuật lại. Nói đến đây thì cũng có hơi gay cấn. Cuộc điều tra dân số năm nay của thành phố B cực kỳ nghiêm ngặt cũng vì có chính sách đưa ra. Cho nên, có rất nhiều góc tối trong quá khứ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, bao gồm cả những vấn đề nhận nuôi trẻ em nhưng nuôi dưỡng không phù hợp.
Mà mẹ nuôi của Hách Tuyết Nhi chính là một trong số những người đó.
Mười lăm năm trước, chẳng biết cô cả nhà họ Giang đã ôm một cô bé ở đâu về, và nói là nhận nuôi từ người khác. Nhà họ Giang ở vùng này chuyên ức hiếp người khác, lại không thích đứa bé này, nhưng vẫn nhanh chóng làm xong hộ khẩu cho đứa bé. Sau đó, cô cả nhà họ Giang rời khỏi nhà và mang theo con đi, chuyện này cũng trở thành câu chuyện vô bổ đáng bị quên lãng.
Ngay cả việc đứa trẻ nhà họ Giang nhận nuôi là ai cũng chẳng ai quan tâm, chẳng qua chỉ là đứa trẻ may mắn trong trại trẻ mồ côi mà thôi.
Bỗng Hách Chính ngẩng đầu lên, trái tim không kìm được mà thoáng kinh hoàng: “Nhà họ Giang… là Trang sức Giang Tâm của nhà họ Giang sao?”
“Đúng vậy, mẹ nuôi của Hách Tuyết Nhi chính là con gái của nhà họ Giang, Giang Chi Nguyệt.”
“Giang Chi Nguyệt…” Hách Chính như bị bòn rút hết thảy sức lực, anh ấy ngã ngồi lại trên ghế, cũng không biết là vui mừng hay hối hận, khàn khàn giọng hỏi viên cảnh sát: “… Hiện giờ Tuyết Nhi tên là gì?”
“Căn cứ vào dữ liệu, Hách Tuyết Nhi được mẹ nuôi của cô ấy là bà Giang nhận nuôi ở Thượng Hải, sau đó đổi tên thành Giang Độ Độ.”
Hách Chính trở nên hoảng hốt, bỗng cảm thấy cả thế giới đột nhiên tràn đầy kịch tính. Em gái mà anh ấy tìm kiếm mười mấy năm nay, hóa ra vẫn luôn gần anh ấy đến thế, thậm chí còn sinh ra hảo cảm khi nhìn thấy Giang Độ Độ, thì ra, thì ra những thứ này đều là duyên số.