• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36. Sửa thuyền cùng tin tức

Tôn Tiểu Sơn tối hôm qua không quá thoải mái, nhưng hôm nay lại tốt hơn, đã có thể ngồi dậy.

Đầu năm nay hài tử chín tuổi, cơ bản chuyện trong nhà đều biết làm, Vương Hải Sinh để cho Vương Ngư Nhi chiếu cố Tôn Tiểu Sơn, còn mình mang theo Tưởng Chấn, đi xử lý chiếc thuyền đi.

Chiếc thuyền có chút dơ, nhưng được bảo quản không tệ có thể nhìn ra được chủ nhân đối với nó rất trân trọng.

"Thuyền nay mới đóng bảy năm trước, chiếc trước kia rất tàn chống đỡ không nổi, lúc ấy ta lại có chút tiền tích trữ liền đổi thành thuyền này." Vương Hải Sinh nói, theo yêu cầu của Tưởng Chấn rửa sạch thuyền, còn nói chỗ nào cần phải tu bổ, nơi nào có thể thêm một vài kệ hàng.

"Ngươi biết?" Tưởng Chấn hỏi.

"Biết chứ, ta vẫn giao tiếp với thuyền, biết sửa thuyền, cũng có vài công cụ." Vương Hải Sinh nói: "Nếu như có đầy đủ nguyên liệu, lại thêm vài công cụ, ta còn có thể làm ra được một chiếc." Hắn từ nhỏ đã ở trên thuyền đánh cá cùng cha nương, lúc trước chiếc kia có chút tàn, vẫn thường phải sửa chữa, liền có bản lĩnh sửa thuyền, lúc tìm người làm thuyền này toàn bộ quá trình hắn đều có quan sát nên đối với đóng thuyền cũng có hiểu sơ.


Vương Hải Sinh không cảm thấy mình biết việc này bao nhiêu ghê gớm, chung qυყ đầυ năm nay rất nhiều người dựa vào bắt cá mà sống, đều biết sửa thuyền, biết đóng thuyền cũng không phải số ít, nhưng Tưởng Chấn ngược lại có chút kinh hỉ.

Hắn thậm chí còn muốn hỏi Vương Hải Sinh vì sao không dựa vào việc này sống qua ngày, nhưng rất nhanh nghĩ đến, lúc này công tượng cũng không đáng giá tiền.

Tất cả đều thấp kém, duy chỉ có đọc sách mới cao giá, lúc này mọi người đều không để ý những tay nghề đó ra sao, rất nhiều người nắm chắc kỹ thuật tinh xảo, còn bị gò bó đủ thứ, hoàn toàn ngay cả tự do đều không có.

Ở nông thôn làm thợ mộc gì đó, cuộc sống xác thực có thể tốt hơn nông dân đơn thuần, nhưng cũng rất hữu hạn, mà thợ mộc như vậy, cơ bản mỗi thôn đều có, mới tới căn bản sẽ không được tiếp nhận.


Biết được bản lĩnh của Vương Hải Sinh xong, Tưởng Chấn liền đặc biệt đi đốn mấy khúc cây trở về, sau đó sửa rất nhiều chỗ ở thuyền, cùng Vương Hải Sinh làm vài gia cụ —— thợ mộc sống cũng không khó, không chú trọng đẹp xấu thì làm mấy cái ghế gì đó, hắn ít nhiều cũng biết chút đỉnh.

Đầu năm nay mọi người đều thích gia cụ phong phú, thích điêu khắc tinh tế, nhưng trình độ của Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh có hạn, làm ra được cũng rất xấu rất đơn giản, không chỉ không có cách nào bán lấy tiền, có cái thậm chí hoàn toàn không thể dùng, mà này có liên quan đến việc bọn họ chọn gỗ.

Cũng không phải tất cả gỗ, đều thích hợp làm gia cụ, mà bọn họ vừa bắt đầu hoàn toàn không hiểu...

May mắn, mấy khúc gỗ kia không thể làm gia cụ nhưng tốt xấu cũng cho bọn họ luyện tay nghề, cuối cùng còn có thể lấy làm củi đốt.


Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh hai người này một khi bận việc, liền bận hơn mười ngày, mà trong thời gian hơn mười ngày này, cơ hồ mỗi ngày đều có đổ mưa, chẳng qua không phải mưa cả ngày mà thôi.

Ở nơi nào đó mưa xuân quý như dầu mỡ, nhưng ở nơi này, mưa xuân hoàn toàn chính là không cần tiền cũng mưa không ngừng.

Trời ấm áp lên, nước mưa lại đủ, thôn Hà Tây vốn ở mùa đông đều tràn ngập màu xanh nay càng hiện ra màu xanh um tươi tốt hơn, cây nhãn hương cũng bắt đầu rụng lá —— qua một năm, lá già mùa đông cũng xanh mượt sau khi mùa xuân đến sẽ từ trên cây rơi xuống, cùng lúc đó, cá non xanh nhạt sẽ rất nhanh mọc đầy tán cây.

Đối với một nhà Vương Hải Sinh mà nói, ngày nào cũng đổ mưa cả ngày như vậy, trước kia sẽ rất khổ sở.

Nhà đất tuy rằng ẩm ướt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhóm lửa trừ ẩm, quần áo cũng có thể hong khô, nhưng ở trên thuyền liền phiền toái, quần áo chăn cái gì cũng ướt, thường chỉ có thể đắp như vậy luôn.
Có đôi khi chỗ nào đó trên thuyền không bảo quản tốt, ván gỗ quần áo thậm chí cũng sẽ mốc meo hư thối.

Tại trong hoàn cảnh như vậy, người luôn rất dễ dàng sinh bệnh, một hài tử của Vương Hải Sinh cũng chính vì nhiễm bệnh như vậy mà mất. Vì thế, đến nay Vương Hải Sinh đối với Tưởng Chấn thu lưu một nhà bọn họ phi thường cảm kích.

Hôm nay sau khi cùng Tưởng Chấn làm việc một lúc, hắn liền đi đem tất cả giỏ trúc mình đã nhét giun đất đặt vào trong sông để bắt cá đều từ trong nước xách lên, tính toán đem cá to nhất bên trong đưa cho Tưởng Chấn.

"Đánh cá, ngươi gần đây như thế nào lại ở trong nhà Tưởng lão đại, không ở trên thuyền đánh cá sao?" Mang theo một thùng cá đang đi trở về, Vương Hải Sinh đột nhiên bị người gọi lại.

"Ngươi hỏi ta?" Vương Hải Sinh nhìn người kia một cái, sau đó nói: "Thuyền đánh cá ta bán cho Tưởng Chấn."
Đánh ngư này nói Tưởng Chấn, chính là Tưởng lão đại đi? Người hỏi Vương Hải Sinh cân nhắc, nhìn Vương Hải Sinh cực đồng tình.

Tưởng Chấn chẳng lẽ đã đoạt thuyền của người này?

Không chỉ đoạt thuyền, gia nhân hiện tại giống như đều đang làm việc cho Tưởng Chấn nha, trước đó nam hài sáu tuổi mang theo cái rổ hái một rổ rau dại, lại trực tiếp đưa cho Tưởng Chấn.

Người trong thôn gọi lại Vương Hải Sinh không dám hỏi nhiều, càng không dám nói bậy về Tưởng Chấn, đồng tình nhìn Vương Hải Sinh vài lần xong, liền lắc đầu ly khai, ngược lại làm cho Vương Hải Sinh đầy đầu mờ mịt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Nghĩ không ra, hắn cũng liền không nghĩ nữa. Vương Hải Sinh tìm đến Tưởng Chấn, sau đó liền đem mấy con cá lớn trên tay đưa cho Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhận cá, cho hắn một ít gạo phân lượng không kém mấy con cá bao nhiêu.
Vương Hải Sinh không thiếu cá ăn, trên thực tế cả nhà bọn họ ăn cá đến ngán luôn rồi, ngược lại là gạo bọn họ rất hiếm lạ, luôn cảm thấy cơm ăn ngon ghê gớm.

Không nói Vương Hải Sinh ăn cá đến ngán, ngay cả Tưởng Chấn, lúc này ăn cá cũng thấy ngán.

Nếu như ở hiện đại, nướng, chiên xù, hấp, chua ngọt cay, có các loại gia vị các loại phương thức nấu nướng chủng loại cá cũng nhiều, cho dù bảo hắn ăn cá cả năm, người không kén chọn như hắn cũng sẽ không ăn chán, nhưng mấu chốt là, hiện tại căn bản không có điều kiện đó.

Ớt, loại này hắn hoàn toàn không nhìn thấy, vì kỹ thuật vắt dầu lạc hậu nên dầu rất quý, dầu càng sẽ không rẻ hơn muối...

Bất quá liền tính khó ăn nhưng vẫn phải ăn, còn phải để Triệu Kim Ca ăn chung với mình luôn.

Tưởng Chấn đem mấy con cá gϊếŧ hết, chọn một con để chưng, còn lại ướp muối phơi, làm thành cá mặn.
Kỳ thật người nơi này đối với món cá mặn này mà nói vẫn rất ủng hộ, đáng tiếc muối quá mắc, bọn họ bình thường cũng sẽ không dùng muối để muối cá, cỡ Tưởng Chấn đã xem như tiêu tiền như nước.

Tưởng Chấn đưa cơm cho Triệu Kim Ca, bởi vậy vẫn đều luôn tách ra nấu cơm với một nhà Vương Hải Sinh, buổi tối hôm nay làm cá, hắn đem chừa lại đoạn giữa ngon nhất lại, ăn đầu đuôi, sau đó liền bắt đầu chờ đêm xuống.

Chờ trời tối, cách vách một nhà Vương Hải Sinh cũng đã ngủ, Tưởng Chấn liền bưng cá, đi tìm Triệu Kim Ca hẹn hò.

Hắn mấy ngày nay, vẫn cùng Triệu Kim Ca ngủ chung với nhau.

Lúc trước trong lúc vô ý bị Triệu Lưu thị nhìn đến xong, hắn hiện tại liền phá lệ cẩn thận, đem tất cả kỹ năng trinh sát đời trước đều dùng tới, thế cho nên hoàn toàn liền không có ai phát hiện hắn mỗi ngày buổi tối đều đi thâu hương thiết ngọc. (Bao: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ)
Đương nhiên, hắn kỳ thật cũng không trộm được hương cắp được ngọc gì... Triệu Kim Ca mỗi ngày đều rất bận rộn, hai người còn chưa thành thân, hắn tự nhiên không có khả năng thật làm gì với Triệu Kim Ca.

Đem cá từ ngoài cửa sổ đưa dần vào cho Triệu Kim Ca cầm, Tưởng Chấn hai tay chống lên cửa, liền lặng yên không một tiếng động vào phòng Triệu Kim Ca, sau đó lấy ra một ngọn nến nhỏ thắp lên.

Dưới ánh nến, Triệu Kim Ca chậm rãi ăn cá.

Kỳ thật Triệu Kim Ca cũng đã ngán cá rồi, nhưng đây là Tưởng Chấn đem đến cho y ăn, cho dù khó ăn hơn, hắn cũng sẽ ăn đến sạch sẽ, huống chi hắn cũng không phải người không biết tốt xấu, rất rõ ràng Tưởng Chấn cho y ăn cá, đó cũng vì tốt cho y.

Y trước kia tuy rằng không sinh bệnh, nhưng đầu gối vẫn thường đau mỏi và rút gân, gần nhất những tật xấu đó không tái phát nữa.
Triệu Kim Ca trầm mặc ăn cá không nói gì, Tưởng Chấn im lặng nhìn y, đồng dạng cũng không nói chuyện.

Đây là bởi vì bọn họ nói chuyện rất có khả năng sẽ bị Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị phát hiện, cũng là vì... Cứ như vậy không nói lời nào ở cùng một chỗ, cũng rất tốt.

Tối hôm nay hai người vẫn như trước thuần khiết đắp chăn bông tán gẫu.

Tưởng Chấn lại một lần nữa cảm khái sự tự chủ cường đại của mình. Hắn trước kia tuy rằng không ít lần cùng chiến hữu ngủ chung, nhưng người ta đều là thẳng, hắn cũng liền không có ý nghĩ gì với bọn họ, Triệu Kim Ca lại bất đồng, đây là người hắn thích.

Người yêu đang nằm ngay bên cạnh, hắn còn có thể bất vi sở động, kia cũng là một loại bản lĩnh!

Đương nhiên, ở mặt ngoài hắn không động nhưng trên thực tế... Trời biết Triệu Kim Ca đã bị hắn vụиɠ ŧяộʍ ăn bao nhiêu đậu hủ, hơn nữa... bản nhân Triệu Kim Ca hẳn cũng biết được.
Có lẽ đêm đầu y không biết, sau này khi Tưởng Chấn động thủ động cước, y lại rõ ràng đã tỉnh, nhưng vẫn giả bộ ngủ.

Sáng sớm, Tưởng Chấn liền ly khai, còn thuận tay mang đi bát mà mình mang đến.

Hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh không kém bao nhiêu đã đem chiếc thuyền đánh cá kia triệt để cải tạo qua, hôm nay bọn họ đang ở bờ sông dùng gỗ làm thùng, đột nhiên có một người quen dọc theo bờ sông đi tới, người kia phục sức mặc nha dịch, đúng là Dương Giang.

Mấy ngày nay cứ đổ mưa, trong nha môn lại không chuyện gì làm, Dương Giang ở trong nhà ngốc đến phiền, vốn là nhịn không được muốn đến đổ phường chơi đùa, nhưng mà trước đó vài ngày chuyện Tưởng Chấn hỏi gã đã dọa đến gã, gã cũng không còn tâm tình đi ra uống rượu bài bạc nói chuyện với người khác.
Nhưng đến cùng rất nhàm chán, không chuyện gì để làm... Dương Giang cuối cùng dứt khoát liền đội mưa chạy tới bến tàu, vừa gây sức ép cho Tưởng lão Tam, vừa giúp Tưởng Chấn hỏi thăm chuyện buôn bán hàng hải sản.

Hiện tại Tưởng lão Tam gã đã chèn ép đủ, sự tình Tưởng Chấn bảo gã hỏi thăm cũng đã nghe được, liền đến thôn Hà Tây một chuyến.

Những chuyện trải qua trước đó đều khiến Dương Giang có bóng ma tâm lý đối với thôn Hà Tây, một chút đều không muốn vào thôn để bị người khác vây xem, bởi vậy thời điểm nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Dương Giang ở bờ sông đợi liền lộ ra vẻ vui sướng.

"Lão đại!" Dương Giang chào hỏi Tưởng Chấn một tiếng.

"Có tin tức?" Tưởng Chấn hỏi.

"Có tin tức, lão đại. Mấy người đến bờ biển mua hàng hải sản ở huyện thành kia ngày mai sẽ xuất phát, bọn họ nguyện ý mang theo ngươi, ngươi muốn đi thì ngày mai tới sớm một chút, đến bến tàu phía tây tìm bọn họ." Dương Giang nói. (Bao: huyện thành = thị trấn nên mọi người đừng thắc mắc tại sao khi huyện thành khi thị trấn nhá)
Tưởng Chấn gật gật đầu, lại hỏi một số chi tiết, mà Dương Giang tỉ mỉ đem tất cả chuyện mình biết được đều nói hết, còn nói: "Người bờ biển rất thích lương thực, ngươi nếu có thể mang chút lương thực đến, cũng có thể bán ra được giá không tệ."

Dương Giang nói rất nhiều, cuối cùng đột nhiên nói: "Lão đại, có chuyện muốn cùng ngươi nói một tiếng."

"Chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Chính là kia Tưởng lão Tam, công việc của gã đã không còn." Dương Giang hi hi cười hai tiếng nói.

Công sự kia của Tưởng Thành Tường, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, trước đó gã có thể ngồi ổn kỳ thật rất không dễ dàng.

Dương Giang tuy rằng là nha dịch, nhưng cũng không có khả năng ngông nghênh đi tìm tra, dứt khoát liền liên hệ với người muốn công việc của Tưởng Thành Tường, giúp người nọ một chút...
Người nọ cũng có bản lĩnh, hắn ta còn có một thúc thúc ở bến tàu làm tiểu quản sự, này còn không chen Tưởng Thành Tường xuống được nữa sao? Hôm qua sau khi người nọ được công việc của Tưởng Thành Tường, hắn ta còn cho Dương Giang hai lượng bạc làm tạ lễ.

Trong lòng Dương Giang rất đắc ý, đồng thời cẩn thận dò xét Tưởng Chấn, sợ rằng Tưởng Chấn sẽ sinh khí.

Nhưng mà Tưởng Chấn không sinh khí, còn cười cười: "Tưởng gia nhiều đất như vậy, hai người Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão nhị căn bản làm không lại xuể, gã xác thực nên trở về giúp đỡ."

"Đúng đúng, chính là như vậy." Dương Giang liên tục gật đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dương Giang cùng Tưởng Chấn nói một hồi sau, liền ly khai, Tưởng Chấn nhớ thương chuyện ngày mai, cũng cùng Vương Hải Sinh đi trong nhà, còn đặc biệt đi đường vòng ngang nhà Tưởng gia.
Đến phụ cận Tưởng gia, Tưởng Chấn còn thật thấy được Tưởng Thành Tường mà Dương Giang vừa nhắc với hắn ban nãy.

Tưởng Thành Tường vẫn đều luôn ăn mặc rất thể diện, tóc cũng chải đến cẩn thận tỉ mỉ, nhưng lúc này nhìn cả người gã có chút lộn xộn.

Tưởng Thành Tường mấy ngày nay sống thật không tốt.

Sau khi Tưởng Chấn thả Dương Giang, gã cho rằng cuộc sống của mình có thể dần dần trở về quỹ đạo, nhưng sự thật chứng minh gã đã nghĩ nhiều.

Gã gặp phải rất nhiều phiền toái, tỷ như Chu Thục Phân không muốn cùng gã về nhà, lại tỷ như ở bến tàu cứ có người hơn thua với gã.

Gã thật sự rất thích Chu Thục Phân, càng thích hoàn cảnh gia đình Chu Thục Phân—— cha Chu Thục Phân, kia chính là người có hi vọng có thể thi đỗ cử nhân rất lớn!

Bởi thế, gã vài ngày trước đó đến Chu gia vài chuyến, cuối đầu khom lưng nhận lỗi.
Chu Thục Phân đều đã cùng gã bái đường, Chu gia tuy rằng không hài lòng gã lấy đi bạc của áp đáy hòm Chu Thục Phân, nhưng cũng không có khả năng vì chút chuyện như thế, để cho Chu Thục Phân cùng gã hợp ly, liền để gã mang Chu Thục Phân trở về.

Kết quả... Chu Thục Phân vừa mang về được, công việc của gã thế nhưng lại không còn nữa!

Trước kia gã ở bến tàu một tháng thu nhập được hai lượng bạc, tự nhiên có thể thư thư phục phục sống ở huyện thành, nhưng hiện tại công việc của gã đã mất, tất cả tiền tích trữ trước đó lại đều đã đưa hết cho Tưởng Chấn...

Tưởng Thành Tường cuối cùng chỉ có thể mang theo Chu Thục Phân, xám xịt trở lại thôn Hà Tây, bằng không bọn họ nói không chừng ngay cả cơm đều sẽ không đủ ăn.

Mà hiện tại, vừa trở về Tưởng Thành Tường liền thấy được Tưởng Chấn người đã hại gã đến tình cảnh như thế.
Chương 37. Bà mối tới cửa

Công sự bị mất của mình cùng Dương Giang không thoát được quan hệ, mà Dương Giang sẽ nhằm vào mình...

Ánh mắt Tưởng Thành Tường nhìn Tưởng Chấn, liền như luyện độc.

Gã tuy rằng không có thiên phú cùng tài lực khảo công danh, nhưng cũng vẫn lấy việc mình là người đọc sách làm vinh, cảm thấy mình nhất định có thể thay đổi vận mệnh, vĩnh viễn không cần xuống ruộng làm việc, nhưng hiện tại thì sao? Gã mất công việc, về sau...

"Thành Tường, thu thập đồ vật một chút, liền cùng ta ra đồng thôi." Tưởng đồ tể đeo một cái trúc giỏ, khiêng cuốc từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nói.

Trước đó thời điểm Tưởng Chấn từ trong nhà rời đi, dùng gậy trúc đâm bị thương chân ông, tuy nói chút thương đó không đến mức muốn mạng ông, nhưng bị thương lại thêm mấy ngày không ngủ được, cũng khiến ông bị bệnh một trận, mấy ngày nay tinh lực cũng vẫn luôn không tốt lắm, có chút lơ là việc đồng áng.
Nguyên bản đó cũng không có gì, trước kia khi ngày mùa, ông cũng từng bệnh cũ bị đau eo như vậy, nhưng trong nhà việc nhà nông chưa từng bao giờ bị trì hoãn, chung quy lão đại nhà ông còn dùng tốt hơn so với mấy người làm công dài hạn nữa.

Bọn họ không thể kêu người làm công dài hạn giúp bọn họ làm việc buổi tối, lại có thể bảo Tưởng lão đại đi làm.

Nhưng hiện tại, lão đại nhà ông đã đi rồi.

Tưởng đồ tể tuổi lớn lại tinh lực không tốt, làm việc chậm cũng thôi đi, Tưởng Thành Tài mới đầu hai mươi này, theo lý là lúc có khí lực nhất, làm việc thế nhưng còn chậm hơn Tưởng đồ tể!

Tưởng đồ tể muốn răn dạy gã, nhưng gã dầu muối không vào còn chưa tính, thậm chí dứt khoát trốn ở trong phòng không chịu đi làm việc!

Trước kia Tưởng lão đại quá mệt mỏi mà làm chậm một chút, Tưởng lão thái đều có thể nói cho cả thôn biết hắn lười, nói hắn cỡ nào cỡ nào không tốt, nhưng đổi thành Tưởng Thành Tài... Tưởng Thành Tài khóc kể kêu mệt một phen, Tưởng lão thái liền luyến tiếc gã xuống ruộng làm việc.
Tưởng lão thái cuối cùng tự mình làm với Tưởng đồ tể, không chỉ như thế, thời điểm người khác lại đây hỏi bà Tưởng Thành Tài vì sao không đến làm việc, bà còn liên tiếp giúp Tưởng Thành Tài nói chuyện, lần nữa tỏ vẻ Tưởng Thành Tài là thân thể không khỏe, mới không đến làm việc.

Người khác tin hay không thì không biết, nhưng tiếp tục như vậy thì đồng án của Tưởng gia sẽ không xong, đây là khẳng định.

Cũng chính vì như vậy, Tưởng đồ tể mới sẽ ở thời điểm Tưởng Thành Tường vừa trở về, liền kêu Tưởng Thành Tường đi làm việc.

Tưởng Thành Tài kia vẫn luôn rất lười biếng rất láu cá, không dễ gọi gã làm việc, Tưởng đồ tể đều đã quen, nhưng Tưởng Thành Tường... theo Tưởng đồ tể thấy, tam nhi tử này vẫn luôn rất nghe lời, nên khẳng định sẽ nguyện ý giúp mình chia sẻ chút.
Tưởng Thành Tường xác thực vẫn ở trước mặt ngoại nhân, ở trước mặt cha nương biểu hiện rất tốt, nhưng trong lòng gã tuyệt không muốn đi làm việc.

Gã tuyệt không muốn trở thành một người giống như Tưởng lão đại!

Cho nên sau khi Tưởng đồ tể mở miệng, Tưởng Thành Tường cũng không tiếp lời, mà là kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn cách đó không xa.

Tưởng đồ tể cũng nhìn thấy Tưởng Chấn, sắc mặt lúc này âm trầm xuống.

"Tưởng đồ tể, ngươi sinh hai nhi tử tốt a, đều là không muốn xuống ruộng làm việc" Tưởng Chấn buồn cười nhìn Tưởng đồ tể "Hiện tại ngươi còn làm được, có thể nuôi bọn họ, nhưng không biết tương lai bọn họ phải sống như thế nào a."

Đây là cổ đại chứ không phải hiện đại, có máy móc có phân hóa học có các loại nông dược, đầu năm nay, nông dân xới đất thu gặt phải tự mình làm, phân bón cho đất phải tự mình nghĩ biện pháp, cỏ dại phải tự đi nhổ, có sâu còn phải tự mình dùng tay bắt...
Nơi này đất đia phì nhiêu khí hậu tốt, hoa màu lớn nhanh, nhưng cỏ dại lớn càng nhanh, sâu cũng nhiều không thôi, người trong thôn, ai không liền mỗi ngày đến ruộng lắc lư? Tưởng lão nhị Tưởng lão tam... đều là người không chịu cởi giày xuống nước làm ruộng!

Đặc biệt là Tưởng lão Tam, trước kia trên đùi Tưởng lão đại có đỉa đeo, gã đều có thể bởi vì ghê tởm không ăn được cơm... Cũng không ngẫm lại gã bình thường ăn uống, đều do ai vất vả làm ra.

Mặt Tưởng đồ tể đều đen.

"Có hai nhi tử như vậy... Ta thấy ngươi hơn phân nửa cảnh già thê lương." Tưởng Chấn phi thường thành khẩn mà tỏ vẻ. Lời hắn nói là thật, bất quá rất hiển nhiên, người khác đều coi là hắn nguyền rủa.

"Ngươi thứ sát ngàn đao, ngươi nói bậy bạ gì đó! Có ngươi ở nhà khắc ta, ta mới sẽ hoàn cảnh thê lương, không có ngươi, ta tự nhiên có thể sống được ngày lành!" Tưởng lão thái cũng đeo cái sọt đi ra, bà vừa lúc nghe được lời Tưởng Chấn nói, nhịn không được liền mắng lên.
Bà mắng Tưởng Chấn như vậy nhiều năm, đều thành thói quen, tuy rằng bị Tưởng Chấn đối phó qua vài lần, nhưng vẫn không học ngoan.

Tưởng Chấn trước khi tới đây, đã sớm phòng ngừa chu đáo từ ven đường lấy một đống bùn ướt nhẹp, lúc này không chút do dự ném về phía bà.

Độ chính xác vô cùng tốt, bùn mà Tưởng Thành Tường nguyên bản có chút ghê tởm, liền như vậy dính một mắt của Tưởng lão thái.

"Tưởng đồ tể, ta cũng là vì tốt cho ngươi, hai nhi tử ngươi, ngươi vẫn nên hảo hảo quản giáo đi." Tưởng Chấn lại nói lời thấm thía nhắc nhở Tưởng đồ tể một phen, sau đó liền thản nhiên rời đi.

Khi Tưởng Chấn đến bờ sông rửa tay, Vương Hải Sinh vì hắn bênh vực kẻ yếu: "Người nhà kia thật quá đáng giận, thế nhưng tới liền mắng ngươi! Ngươi hẳn nên đánh bọn họ nhất trận mới đúng!"
"Chung quy người ta sinh ta ra, đánh không tốt." Tưởng Chấn nói.

Vương Hải Sinh ngẫm lại tình huống trước đó, lại nhớ đến chuyện Tôn Tiểu Sơn trải qua: "Lão thái bà đó là mẹ kế của ngươi?" Hắn cảm thấy, Tưởng Chấn hơn phân nửa cũng là người bị mẹ kế khắt khe.

"Không, mẹ ruột." Tưởng Chấn nói: "Bất quá người ta cảm thấy ta khắc mình, cho nên hận không thể gϊếŧ chết ta... bà vẫn cảm thấy không đem ta sinh ra trong bồn cầu dìm chết ta thì đã là có ơn lớn với ta rồi."

Vương Hải Sinh bị kinh ngạc.

Hắn trước kia từng gặp được rất nhiều người tâm ngoan, không ít người sinh hài tử ra không có tiền nuôi, liền trực tiếp ném xuống sông, nhưng hắn vẫn không thể lý giải hành vi như vậy, lúc này đối với Tưởng Chấn cũng càng đồng tình hơn.

Tưởng Chấn là người tốt, không nghĩ lại bị cha nương hắn đối đãi như vậy...
Tưởng Chấn kỳ thật cũng rất đồng tình với Tưởng lão đại, mà lúc này, hắn cũng chỉ có thể mong Tưởng lão đại tương lai có thể đầu thai tốt hơn.

Trở lại nhà xong, Tưởng Chấn liền đem tất cả bạc trên người của mình đều đem ra.

Vì đã đưa cho Vương Hải Sinh hai mươi lượng, hắn có thể dùng làm tiền vốn cũng chỉ có mười mấy lượng bạc, này có chút quá ít... Nghĩ nghĩ, Tưởng Chấn lại đặc biệt lấy hai trăm cân thóc, tính toán ngày mai đem đến bờ biển cùng trao đổi với người ta.

Bận việc xong thì đã là buổi tối, Tưởng Chấn làm cơm, chưng một khúc cá mặn lấp đầy bụng, sau đó liền bắt đầu chờ màn đêm buông xuống.

Hắn ngày mai phải xuất phát rất sớm, buổi tối hôm nay khẳng định không thể đến chỗ Triệu Kim Ca ngủ, nhưng chuyện hắn muốn xuất môn vẫn phải nói cho Triệu Kim Ca biết.
Mang theo nửa con cá vào phòng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền ở trên mặt Triệu Kim Ca hôn một cái: "Kim ca nhi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Cái gì?" Triệu Kim Ca hỏi.

"Ta muốn xuất môn một chuyến." Tưởng Chấn nói, sau đó liền đem chuyện mình muốn buôn bán hàng hải sản nói ra. Bờ biển cách nơi này kỳ thật cũng không xa, buổi sáng ngày mai xuất phát, buổi chiều nghe nói liền có thể đến, nhưng ở bên kia muốn trì hoãn thêm một hai ngày, hắn lại tính toán mua hàng xong lại tìm chỗ đem hàng bán đi, tính ra ít nhất phải tiêu tốn bốn năm ngày lận.

"Ngươi cũng nên tìm chút việc làm, buôn bán hàng hải sản cũng rất tốt." Triệu Kim Ca gật gật đầu, y vẫn cảm thấy Tưởng Chấn mỗi ngày không có việc gì làm cũng không tốt lắm, hiện tại Tưởng Chấn nguyện ý tìm việc làm, kia liền không thể tốt hơn.
"Mấy ngày nay ta không thể đưa cơm cho ngươi, ngươi liền từ trong nhà lấy cơm ăn đi, đừng đói bụng." Tưởng Chấn lại ở trên mặt Triệu Kim Ca hôn một cái.

"Ta trước kia vẫn không ăn cơm, cũng không làm sao." Triệu Kim Ca nói.

"Nhưng ta luyến tiếc ngươi đói bụng." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn kỳ thật cũng không thuộc loại người biết nói lời tâm tình lắm, nhưng Triệu Kim Ca thật sự chưa từng nghe qua lời tâm tình, cho dù Tưởng Chấn không nói không nhiều lắm nhưng y phản đáp đều phá lệ lớn.

Lúc này, y liền rất cao hứng.

Triệu Kim Ca chưa từng đi tới nơi nào quá xa, đối với chuyện buôn bán hàng hải sản không biết gì cả, nhưng biết ở bên ngoài sẽ tiêu dùng rất nhiều... Nghĩ nghĩ, y từ đầu giường của mình lấy ra một cái túi tiền đưa cho Tưởng Chấn: "Trên người ta tổng cộng cũng chỉ có bốn lượng bạc, cho ngươi."
Tiền Triệu Kim Ca làm công dài hạn, tuyệt đại đa số cho cha nương, nhưng Triệu Lưu thị cũng có cho y lại một ít, để y dùng mua chút xêm y gì đó cho mình, nhưng y chưa bao giờ dùng đến, liền đều tích trữ lại, tổng cộng có bốn lượng hơn.

Này tiền cũng không nhiều, thậm chí rất ít, nhưng đã là toàn bộ gia sản của Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn cầm tiền trên tay, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng mới nói: "Ngươi thực ngốc?"

Triệu Kim Ca cau mày nhìn về phía Tưởng Chấn, không rõ Tưởng Chấn vì sao lại nói mình như vậy, kết quả Tưởng Chấn lại hôn y một ngụm: "Bất quá ta lại thích ngươi như vậy."

Triệu Kim Ca nghe được chữ "Thích", mặt lại đỏ.

Tưởng Chấn hôm nay không lưu lại, thời điểm rời đi còn mang theo bạc Triệu Kim Ca đưa.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tưởng Chấn đã cùng Vương Hải Sinh xuất phát, trước lúc xuất phát Tưởng Chấn khóa phòng của mình lại, rồi đem con gà mình nuôi cho Tôn Tiểu Sơn chăm sóc thay.
Đã qua nhiều ngày như vậy, bệnh của Tôn Tiểu Sơn đã tốt hơn nhiều, nhưng Tưởng Chấn cũng chưa nói với y được mấy câu, thật sự là song nhi này rất hướng nội lại rất nhát gan, bất quá hắn tuy y có chút hướng nội nhát gan, nhưng lại không tệ, khỏe hơn một chút liền chỉ huy con lớn của mình sới hết đất phụ cận nhà Tưởng Chấn một lần, giúp Tưởng Chấn trồng rau, còn lại mang hài tử đi hái rau dại đưa cho Tưởng Chấn.

Đương nhiên, này hết thảy đều làm khi Tưởng Chấn không có ở nhà, thời điểm Tưởng Chấn ở nhà, y cơ bản đều trốn ở trong phòng, nếu Tưởng Chấn cùng y đụng mặt, y cũng không nói một chữ.

Tưởng Chấn có chút bất đắc dĩ, nhưng người ta chính là tính tình kia, hắn cũng không có biện pháp, mà hắn dự tính song nhi sẽ như vậy phỏng chừng cũng liên quan đến việc trước kia luôn sống ở trên thuyền, không cùng người trao đổi nhiều.
Tưởng Chấn xuất phát rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng, liền đã đi tới nơi Dương Giang đã nói kia.

Hiện tại mọi người đều dậy sớm, cho nên thời điểm bọn họ đến, đều đã có người ở đó, Tưởng Chấn liền đi tới cùng người đó bắt chuyện, thuận tiện đánh giá tất cả những người đó một lần.

Kỳ thật đối với Dương Giang, Tưởng Chấn cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm, hắn thậm chí làm tốt chuẩn bị Dương Giang sẽ giăng bẫy hại hắn, nhưng mà sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều, trước mắt những người muốn cùng hắn đi buôn hàng hải sản, vừa thấy liền biết chính là người thường chưa từng thấy máu, nhiều nhất chỉ láu cá một chút thôi.

Mà đầu năm nay, cũng chỉ có người láu cá mới đđáp lên muốn đi làm sinh ý, tuyệt đại đa số người đều chỉ biết vùi đầu làm việc.
Tưởng Chấn cùng những người đó hàn huyên một hồi, liền từ trên người bọn họ moi được rất nhiều tin tức, đợi việc mình muốn biết đều biết không sai biệt lắm, hắn cũng liền không nói nữa, lưu lại Vương Hải Sinh trao đổi với mấy người đó.

Này đó tính toán đến bờ biển lấy hàng hải sản, đều không phải kẻ có tiền gì, cũng chỉ có mười lượng hai mươi lượng tiền vốn, thậm chí thuyền bọn họ còn không lớn bằng thuyền Vương Hải Sinh, Vương Hải Sinh đối với bọn họ cũng liền không có cảm xúc tự ti, ngược lại rất nhanh đã dung nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Lần này tổng cộng có năm chiếc thuyền cùng nhau xuất phát, chờ đủ người, mọi người liền cùng nhau đi về phía bờ biển.

Tưởng Chấn đã cùng Vương Hải Sinh học chèo thuyền rồi, lúc này cũng có thể giúp chèo thuyền, để cho Vương Hải Sinh nghỉ một chút, mà việc làm như vậy của hắn, khiến Vương Hải Sinh càng thêm cảm kích.
"Ngươi đã từng đến phủ thành chưa?" Tưởng Chấn chèo thuyền một lúc sau khi lại đưa mái chèo lại cho Vương Hải Sinh, đột nhiên hỏi.

"Đến rồi." Vương Hải Sinh gật gật đầu.

"Bên kia như thế nào?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Vương Hải Sinh liền chậm rãi nói ra.

Tưởng Chấn sẽ đột nhiên hỏi đến phủ thành, cũng là có nguyên nhân, mấy thương nhân cùng bọn họ cùng đi nhập hàng hải sản đều sẽ về huyện thành bán, mọi người bán ra giá cũng giống nhau, mọi người đã bàn bạc là không thể giảm giá...

Như vậy kỳ thật rất tốt, lại cũng chú định Tưởng Chấn mới nhập bọn này rất khó kiếm được tiền, thậm chí rất có khả năng có hàng mà bán không được.

Nếu như có thể đến phủ thành...

Tưởng Chấn nghiêm túc nghe Vương Hải Sinh nói, mà cùng lúc đó, Triệu gia ở thôn Hà Tây được một bà mối ghé thăm.
Ở nông thôn cũng không có người chuyên trách làm mai mối, nhưng có một số người thích giật dây cho người khác, nói thành việc hôn nhân cũng nhiều, dần dà, có người muốn cầu hôn với người khác, thì đều sẽ đi tìm bà nói giùm, mà nếu thành, thời điểm tân nhân thành thân liền sẽ mời bà đi uống rượu mừng, lại cho một khối thịt heo nặng ít nhất hai cân, còn là thịt nạt không có xương.

Đương nhiên, nếu nhà trai có tiền, trừ thịt heo, bình thường còn sẽ cho chút tiền mai mối.

Lần này đến Triệu gia, chính là một nữ nhân thường làm mai mối cho người khác ở thôn Hà Tây này, tên là Hà Xuân Hương.

Triệu Lưu thị trước kia cũng có cùng bà mối Hà này qua lại, hi vọng bà ta có thể nói cho Triệu Kim Ca một mối hôn nhân tốt, nhưng Triệu Kim Ca điều kiện quá kém, cũng vẫn luôn không thành.
Tiếp đo, Triệu Lưu thị cũng buông tha, liền không đi tìm bà mối Hà này nữa, vì đó, bà cũng đã thật lâu chưa từng gặp qua bà mối Hà.

"Hà đại tỷ, ngươi như thế nào lại đến đây?" Triệu Lưu thị nhìn thấy bà mối Hà ban đầu kinh ngạc, lập tức liền biến thành kinh hỉ: "Chẳng lẽ có người cầu hôn với Kim ca nhi nhà ta?"

Chương 38. Cầu hôn cùng làng chài

Triệu Lưu thị kinh hỉ hỏi một câu, nhưng rất nhanh lại lúng túng cười cười.

Bà cảm thấy... bà mối Hà đến nhà bọn họ có khả năng đề thân cao hơn so với bà mối Hà đến cầu hôn với Triệu Kim Ca. (Bao: xin thứ cho tại hạ bất lực đoạn này quá tâm ảo...chém thôi hô hô)

"Đúng vậy, có người muốn cầu hôn với Kim ca nhi nhà ngươi đó!" Triệu Lưu thị nói.

"Thật sự?" Triệu Lưu thị không dám tin hỏi, như thế nào cũng không nghĩ tới sau nhiều năm bà đã thất vọng, thế nhưng sẽ có người cầu hôn vơi Triệu Kim Ca.
"Đương nhiên là thật." bà mối Hà nói.

Càng không ngừng xoa xoa tay của mình, tươi cười trên mặt Triệu Lưu thị như thế nào đều kèm không nổi: "Là ai? Trong nhà hoàn cảnh ra sao? Là muốn ở rể, hay là muốn cưới Kim ca nhi?" bà hỏi câu sao, không khỏi có chút mặt đỏ, hoàn cảnh nhà bà, chỉ sợ là không có ai nguyện ý ở rể.

Quả nhiên, bà mối Hà rất nhanh nhẹn nói: "Nhà kia là muốn đem Kim ca nhi cưới qua."

Triệu Lưu thị có chút thất lạc, nhưng vẫn hỏi: "Nhà bọn họ hoàn cảnh thế nào?" Tuy rằng bà rất muốn nói cho Triệu Kim Ca một cửa hôn nhân, nhưng nếu nhà trai quá kém, bà cũng không bằng lòng.

"Nam nhân nhà kia lớn hơn Kim ca nhi hai tuổi, trong nhà coi như cũng được, chỉ là vợ trước đó có lưu lại bốn hài tử..." bà mối Hà nhìn về phía Triệu Lưu thị, quả nhiên nhìn thấy chân mày Triệu Lưu thị cau lại, liền nhịn không được bĩu môi.
Liền tình huống của Triệu Kim Ca kia, có người nguyện ý cưới y cũng đã nên thắp hương đạ ơn, chỉ có vợ chồng Triệu Phú Quý coi y như bảo bối, trước đó bà nói cho Triệu Kim Ca một cửa hôn nhân làm vợ kế việc cho một người góa vợ, hai người thế này nhưng lại không bằng lòng.

"Trước đó có bốn hài tử a..." Triệu Lưu thị nghe được câu này, liền có chút không bằng lòng, Kim ca nhi nhà bà làm mẹ kế cho nhiều hài tử như vậy, đó cũng không dễ dàng.

"Mấy hài tử còn nhỏ, dạy thật tốt chờ bọn nó trưởng thành, cũng không kém con ruột nha." bà mối Hà nói.

Triệu Lưu thị vẫn có chút không tình nguyện, nhưng ngẫm lại tình huống của Triệu Kim Ca, lại nhịn.

Tốt xấu... người kia tuổi cũng không lớn không phải sao?

"Đến cùng là nhà ai a?" Triệu Lưu thị hỏi.

"Thì là Lý Tổ Căn thôn Lý gia..."
"Không gã, người này tuyệt đối không gã!" Triệu Lưu thị vừa nghe đến ba chữ Lý Tổ Căn, liền tức. Bản thân gia hỏa kia bị vợ vứt bỏ, lưu lại một cục diện rối rắm, liền muốn để Kim ca nhi tiếp nhận, kia nghĩ thật cũng đẹp nha!

Không nói cái khác, chỉ bốn nhi tử kia, liền không phải người nào cũng chấp nhận được! Bốn nhi tử a, chẳng sợ tụi nó đều tìm được nhà vợ không cần sính lễ, nhưng xây phòng làm tiệc rượu mua gia cụ cho đứa như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Huống chi, trên đời này có người không cần sính lễ sao?

Huống chi, Triệu Lưu thị vẫn luôn hận chết bọn người Lý gia, lúc trước rõ ràng là người Lý gia cầu tới muốn định thân, sau này lại một cước đem bọn họ đá... Nếu như Triệu Kim Ca không cùng Lý Tổ Căn định thân, bọn họ sớm chọn cho y một nhà khác để định thân thì nào có hiện tại đã hai mươi lăm còn chưa gả được?
"Triệu gia, Lý Thụ Căn cũng không tệ mà, hiện trên tay người ta cũng có bảy tám mươi lượng bạc trắng..." bà mối Hà khuyên.

"Không được, dù sao người này không được! Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Triệu Lưu thị phát hỏa.

Nói xong rồi mới nghĩ đến mình nói không chừng còn muốn dựa vào bà mối Hà làm mai, sắc mặt bà lại dịu xuống: "Hà đại tỷ, ta đây tính tình không tốt lắm, xin lỗi... Chỉ là Lý gia thật sự không được, cho dù ta đáp đáp, Phú Quý nhà ta cũng khẳng định không chịu... Ngươi liền giúp tìm thêm người khác đi."

Sắc mặt bà mối Hà lúc này cũng rất không tốt, bà nhăn mi nhìn Triệu Lưu thị một cái, cười lạnh nói: "Kiếm người không phải dễ như vậy? Bộ dạng Triệu Kim Ca nhà ngươi giống nam nhân như vậy, ngươi cho rằng nam nhân nào sẽ muốn cưới chứ? Huống chi liền tư thái kia của y, vừa thấy liền biết không dễ sinh, tuổi lại lớn..."
Triệu Lưu thị lần này thật sự tức giận, đem bà mối Hà đuổi ra ngoài.

Chờ bà mối Hà đi, bà lại ảo não tiếp, đồng thời càng nghĩ càng thương tâm.

song nhi thân thể mềm mại mông lớn bộ dạng nhỏ xinh, mi tâm hồng chí còn tiên diễm, cùng nữ nhân không khác mấy, đó là dễ sinh nhất, mà Triệu Kim Ca... Vừa lúc cùng người khác tương phản.

Cho nên, câu cuối cùng của bà mối Hà ném ra, kỳ thật cũng không phải giả.

Nhưng chính là vì không phải giả, bà lại càng thương tâm...

Triệu Lưu thị vốn chính là một người mẫn cảm, không khỏi càng ngày càng thương tâm, cuối cùng vẫn là măn con vịt nhỏ ở bên chân bà kêu không ngừng, bà mới phục hồi lại tinh thần.

Triệu Lưu thị đối với mấy con vịt này chiếu cố cực kỳ cẩn thận, cho nên năm con vịt con đều sống rất tốt cũng lớn rất nhanh, lúc này chúng nó vây quanh Triệu Lưu thị, chính là đòi ăn nữa rồi.
Trước đó, Tưởng Chấn mỗi ngày đều sẽ đem cá con hoặc ruột cá Vương Hải Sinh bắt được băm nhỏ đút cho chúng nó, chúng nó liền không đòi ăn với Triệu Lưu thị, cũng sẽ không đói, nhưng hôm nay không có Tưởng Chấn.

Triệu Lưu thị đem lá măng tây cắt nhỏ đút cho bọn vịt, nhìn nhìn về phía Tưởng Chấn bên kia. Bà hôm nay như thế nào không nhìn thấy Tưởng lão đại, chỉ có hai hài tử của ngư dân kia đang đào giun đất?

Triệu Lưu thị luôn rất thích trẻ con, bà nhìn vài lần, mang theo năm con vịt cũng đi ra đào giun đất, cảm xúc thương tâm trước đó ngược lại tiêu tán không ít.

Nhưng dù vậy, nhìn thấy Triệu Kim Ca trở về, bà vẫn nhịn không được đỏ hốc mắt.

"Nương, làm sao vậy?" Triệu Kim Ca nhịn không được hỏi.

"Kim ca nhi..." Triệu Lưu thị kêu một tiếng, vốn định khóc ra, nhưng nghĩ đến không thể khiến nhi tử thương tâm, đến cùng vẫn nhịn xuống: "Kim ca nhi, đói bụng rồi đi, mau tới ăn chút gì đó đi."
Triệu Kim Ca cũng thật đói bụng, liền không có truy vấn.

Mấy ngày nay y mỗi ngày giữa trưa đều ăn một bữa, làm hôm nay giữa trưa không có cơm ăn, liền có chút chịu không nổi.

Đó giờ y mỗi ngày đều nhìn thấy Tưởng Chấn, bây giờ không gặp được Tưởng Chấn, cũng có chút chịu không nổi.

Triệu Lưu thị không ở trước mặt Triệu Kim Ca nói gì, nhưng chờ Triệu Phú Quý trở về rồi, lại đem chuyện bà mối Hà cầu hôn cho Lý Thụ Căn nói ra, nhưng lại giấu nhẹm chuyện bà mối Hà nói Triệu Kim Ca không thể sinh đi.

Triệu Lưu thị nói rất tức giận, Triệu Phú Quý đồng dạng cũng rất tức giận: "Kim ca nhi chẳng sợ không gả được cho ai, cũng không gả cho gã!"

Kỳ thật có chuyện, Triệu Phú Quý vẫn không nói với người trong nhà, chính là sau khi Lý gia hối hôn, ông kỳ thật có đi tìm Lý Thụ Căn một lần.
Ông muốn một câu công bằng cho nhi tử, kết quả lại nghe được Lý Thụ Căn đang chửi bới Triệu Kim Ca với người khác, nói Triệu Kim Ca như một nam nhân, nếu thật cưới Triệu Kim Ca, gã cũng sẽ không muốn cùng Triệu Kim Ca ngủ chung.

Triệu Phú Quý cực tức, sau đó liền cho Lý Tổ Căn một bạt tay rồi mới về nhà.

"Ân, ta không gả cho gã." Triệu Kim Ca phi thường khẳng định nói, lại bắt đầu nhớ Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn cũng đang nghĩ tới Triệu Kim Ca.

Lúc bọn họ trên đường, ở một cửa sông gặp phải người của diêm trường Hồng Giang lên thuyền kiểm tra, cuối cùng thu của bọn họ một chiếc thuyền hai trăm văn phí qua đường, mới thả bọn họ đi, sau đó, bọn họ liền đi tới một làng chài gần bờ biển.

Làng chài này cũng không lớn, tổng cộng có hơn hai mươi hộ người, bọn họ dựa vào đánh cá mà sống, cuộc sống rất nghèo khó, thậm chí so với người thôn Hà Tây còn muốn nghèo hơn chút, bởi vì ở đây rất nhiều thứ đều mua không được, cũng bởi vì bọn họ không phải mỗi lần đánh cá đều có thể được mùa, cá còn thường bán không được giá tiền.
Bởi vì thế, bọn họ đối với thương nhân đến làng chài mua sắm hàng hải sản phi thường hoan nghênh.

Thương nhân tới đây cùng Tưởng Chấn đều là người quen cũ của thôn dân nơi này, bọn họ vừa thấy người đến, liền xông tới, cũng chính lúc này, Tưởng Chấn mới phát hiện trên thuyền những thương nhân này, hoặc nhiều hoặc ít đều có hàng hóa.

Bọn họ có mang theo vải vóc, cũng có mang theo vật nhỏ như dầu đường bát đĩa, nhưng càng nhiều, đều là mang theo lương thực đến.

Mấy thứ vải vóc linh tinh kia, bọn họ cũng không phải lấy đến bán, ngược lại là mang kèm đến cho người trong thôn, sau đó cùng bọn họ đổi đồ vật, bọn họ lấy lương thực, cũng đều là trao đồi với người trong thôn rồi mới mang đến.

Người bên trong làng chài đều đi tìm thương nhân quen biết lấy thứ mình muốn đi, lại mang theo mấy thương nhân kia về nhà xem hàng, ngược lại là Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh hai người sống sờ sờ này trong lúc nhất thời không có ai hỏi thăm.
Bất quá rất hiển nhiên, mấy thương nhân kia cũng không thể nuốt hết tất cả hàng hóa trong thôn được, một lát sau, liền có một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi đến chỗ Tưởng Chấn: "Trong nhà ta còn có một ít rong biển cùng cá, ngươi cần không?"

"Ta xem xem." Tưởng Chấn nói, hắn nghe những người đó cùng người trong thôn tán gẫu, đã biết giá đại khái của hàng hóa nơi này, hiện tại liền tính toán đi xem thử mấy hàng hóa kia.

Người kia gật gật đầu, liền mang theo Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đến nhà mình.

Cửa nhà hắn phơi rất nhiều cá biển, trong nhà chất đầy rong biển, bóc ra mùi tanh dày đặc của hải sản.

Rất nhiều thương nhân đến nơi này, đều chịu không nổi mùi tanh hải sản của nơi này, người này cũng lo lắng nhìn Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh một cái, kết quả hai người Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
"Các ngươi xem thử đi, nếu muốn thì dùng lương thực đổi với ta, hoặc dùng tiền mua đều được." Người nọ nói.

Tưởng Chấn nhìn nhìn, những hàng này cũng không có gì bất đồng với người khác, hắn liền dùng tiền mua hơn nửa cá biển ướp muối rồi, cùng với rất nhiều rong biển, ngược lại khiến người nọ kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn một hồi.

Rong biển ở lúc ăn tết bán ra cũng không tồi, bởi vì rất nhiều người phụ cận ăn tết đều sẽ mua chút rong biển mà ăn, ở cuối năm cải thiện khẩu vị, nhưng bình thường người mua cũng không nhiều.

Người nọ nhìn Tưởng Chấn, có chút do dự nên nhắc nhở Tưởng Chấn một câu hay không, miễn cho Tưởng Chấn nhập nhiều hàng lại bán không hết.

Bất quá hắn sợ Tưởng Chấn trả hàng của mình lại nên đến cùng vẫn không mở miệng.

"Còn có thứ nào khác không?" Tưởng Chấn hỏi, hắn nguyên bản cho rằng mình mang đến mười mấy lượng bạc là quá ít, kết quả nhập thật nhiều hàng lại chỉ dùng có hai trăm cân gạo cùng ba bốn lượng bạc.
"Không." Người nọ nói.

Tưởng Chấn nghe vậy lại có chút kỳ quái, hắn nhớ rõ chủng loại hải sản là phi thường nhiều, như thế nào sẽ chỉ có rong biển và cá mặn? Chủng loại cá mặn cũng rất ít, bán được chủ yếu vẫn là do nó mặn —— muối mắc như vậy, mua cá mặn trong mắt nhiều người là phi thường có lời.

Hoặc là, kỳ thật không phải không có thứ khác, mà là có rất nhiều thứ, những người này hoàn toàn không coi chúng là hàng hóa...

Tưởng Chấn lập tức đổi cách hỏi khác: "Các ngươi bình thường ra biển có thể bắt được cái gì? Bản thân các ngươi thích ăn cái gì?"

Lần này người nọ liền nói ra rất nhiều thứ ra, nghĩ nghĩ, hắn còn cầm ra một cái thùng gỗ, đưa cho Tưởng Chấn một thùng sò.

Thứ này khi thủy triều xuống trên bãi biển tùy ý có thể thấy được, tùy tiện nhặt nhặt liền được một đống, không đáng giá tiền, thậm chí không thể lấy ra bán, bởi vì chúng nó sống không được bao lâu thì sẽ chết, lại không có biện pháp dùng muối ướp, lại không có thịt.
Mọi người đó giờ, đối với đồ ăn không có thịt gì lại đều là xác, thật không hoan nghênh bao nhiêu.

"Ngươi dẫn ta đi nhặt một chút đi." Tưởng Chấn nói.

Người nọ đương nhiên sẽ không không đồng ý, vừa lúc không lâu sau thủy triều liền xuống, liền mang theo Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đến bờ biển.

Thời điểm Tưởng Chấn ở hiện đại, đã từng đến bờ biển, cũng đã đến một số bãi biển chưa khai phá, cho nên nhìn thấy biển cũng không kinh ngạc bao nhiêu, Vương Hải Sinh lại hiếu kỳ cực, không ngừng nhìn về phía biển lớn, nhìn thấy trên bãi biển có vỏ sò, hắn còn nhặt mấy cái, nói muốn mang về cho hài tử chơi.

"Đám sò kia ngoại trừ ăn thịt, xác bên ngoài cũng có thể lấy đến chơi." Người dẫn bọn hắn đến nói, đồ chơi của hài tử nơi này của bọn họ chính là đủ loại kiểu dáng vỏ sò.
Sau khi thủy triều xuống, trên bãi biển liền xuất hiện rất nhiều sò, rậm rạp thậm chí nhìn có chút khủng bố, trong chốc lát, hai người Tưởng Chấn Vương Hải Sinh liền nhặt một thùng.

"Cần nhặt nhiều thêm chút nữa hay không?" Vương Hải Sinh hỏi.

Tưởng Chấn gật gật đầu, tốn mấy văn tiền mua của người nọ một cái lưới đánh cá rất chi tinh mịn bọn họ dùng để đựng cá nhỏ, sau đó liền nhặt càng nhiều sò, phỏng chừng cỡ ba bốn trăm cân.

Thuyền bọn họ không tính nhỏ, nhưng tải trọng cũng chỉ có như vậy, còn muốn chứa cá muối cùng rong biển, Tưởng Chấn liền không có tiếp tục nhặt nữa, mà cùng Vương Hải Sinh đem hàng hóa đã mua cùng sò nhặt được mang về thuyền trước.

Trên bờ cát trừ sò, kỳ thật còn có vật sống như cua linh tinh, nhưng đó đều là cua nhỏ không có thịt gì, Tưởng Chấn cũng liền không có đánh chủ ý lên chúng, mà sau khi nhìn qua tải trọng của thuyền, lại dùng bốn năm lượng bạc mau rong biển và cá mặn.
Mấy thứ này bán đến thôn Hà Tây, giá ít nhất có thể tăng gấp đôi, nếu thật sự có thể bán đi, kiếm được cũng không ít, chỉ là...

"Các ngươi lần đầu đến liền nhập nhiều hàng hóa như vậy, bán đến bao lâu chứ?" Người đi chung kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh, bọn họ đều bán ở huyện thành cùng phụ cận nhà mình, bình thường một hai tháng, mới nhập hàng một lần, hơn nữa chỉ có cuối năm mới nhập nhiều hơn chút, hai người này mới tới một lần lại nhập một đống như vậy... Bán không hết họ ăn hết được sao?

Bọn người đó nhìn Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh, giống như là đang nhìn hai đứa ngốc.

Chương 39. Ở phủ thành kiếm tiền

Lúc này tin tức không lưu thông, hậu cần không có phương tiện, tiền trên tay dân chúng lại rất ít, thế cho nên sinh ý của tuyệt đại đa số thương nhân đều làm rất nhỏ, tuy nói cũng có phú thương giàu có, nhưng đó đến cùng cũng là số ít, cơ bản đều có quan hệ với quan phủ mới có khả năng kiếm được như.
Tỷ như Tiết gia Hồng Lâu kết thân với Hạ gia Quế Hoa cục, vốn bất quá cũng chỉ làm sinh ý hoa cỏ, nhưng bởi vì treo danh ở Hộ bộ, liền kiếm về núi vàng núi bạc, mà thật muốn nói đến thì sinh ý của bọn họ chỉ hạn chế ở "Trong thành ngoài thành Quế Hoa cục, đều của nhà hắn" mà thôi, căn bản không thể so với với tình huống hở có cửa hàng động một cái là cả nước có biến ở hiện đại.

Bởi thế, mấy thương nhân cùng đến nhập hàng kia, đều không dám nhập nhiều quá, mà tình huống của huyện Hà Thành, kỳ thật cũng liền có thể tiêu thụ hết lượng hàng bọn họ nhập.

Tưởng Chấn nhập một thuyền hàng như vậy... Bọn họ đều cảm thấy Tưởng Chấn đã điên rồi.

Vương Hải Sinh nghe vậy cũng có chút lúng túng, bọn họ nhập hàng xác thực có chút nhiều, hắn cảm thấy nhiều hàng như vậy, sợ là một đời đều bán không hết...
"Chúng ta tính toán đi khắp nơi, vừa đi vừa bán." Tưởng Chấn giải thích một câu, lại chưa nói hắn kỳ thật là muốn đến phủ thành bán, đương nhiên, nếu như hắn nói vơi người khác hắn muốn đến phủ thành bán, những người đó chỉ sợ cũng sẽ không hiểu —— phủ thành bên kia cũng có thương nhân bán hàng hải sản, Tưởng Chấn đến bên đó làm sinh ý, nào bán lại thương nhân bản địa bên đó chứ?

"Thì ra là như vậy, các ngươi đến những thôn hơi hoang vu nhiều hơn, hẳn sẽ có thể bán được một ít." Người kia nói, đồng tình nhìn Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh một cái, nếu hai người không bán được thì cũng chỉ có thể màn trời chiếu đất chạy khắp nơi...

Những thương nhân bán hàng hải sản ở làng chài này đều ở lại một ngày hai đêm mới rời đi, mà Tưởng Chấn nhân cơ sẽ này, coi như là lý giải một chút tình huống của làng chài này, cùng với muối tư mình trước đó đã từng nhớ thương.
Bên ngoài muối công rất mắc, nhưng tại trong cái làng chài này, lại không có ai chế muối bán, mà nguyên nhân có rất nhiều loại.

Hiện tại công nghệ chế muối so ra kém đời sau, muối đời sau đều là sấy ra nên cần nhân lực vật lực cũng không nhiều, cho nên mấy bịch muối ở siêu thị cũng chỉ có hai ba đồng một bịch, rẻ hơn thì một đồng thì đã có thể mua một bịch, nhưng đầu năm nay không giống vậy.

Đó giờ mọi người chế muối, chủ yếu vẫn là dựa vào dùng dùng lửa để ngao nấu, bởi vậy, chế muối liền tương đối phiền toái.

Bởi thế, diêm trường bên kia, cũng liền càng dễ dàng khống chế được dân chúng, không để dân chúng chế muối, tỷ như làng chài này, diêm trường Hồng Giang bên kia thường liền sẽ phái người lại đây xem thử, phát hiện nơi này có người đốn củi ngao nấu rất nhiều muối hơn, hoặc là gϊếŧ hoặc là bắt, dần dà, cũng liền không ai dám nấu nhiều muối nữa.
Sau khi hiểu rõ hơn, Tưởng Chấn ngược lại cũng đem ý niệm kiếm chút muối tư buôn bán của mình trước đó buông xuống.

Hắn cũng không cảm thấy ý niệm buôn bán muối tư của mình là cỡ nào đại nghịch bất đạo, bởi vì hắn đối với triều đại tên là Đại Tề này cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, hoàn toàn không đem nó trở thành quốc gia của mình, hơn nữa nhu yếu phẩm cuộc sống bình thường, giá thế nhưng cao đến rất nhiều người ăn không nổi, trong mắt hắn cũng không có gì.

Đương nhiên, hắn không tính toán thể hiện chính nghĩa, trước đó sẽ có ý tưởng như vậy, chủ yếu cũng chỉ vì cho cuộc sống của mình tốt hơn. Kỳ thật hắn nếu như xuyên việt đến niên đại sáu mươi bảy mươi, vì sống tốt, hơn phân nửa cũng sẽ vụиɠ ŧяộʍ làm chút chuyện đầu cơ trục lợi, đầu cơ trục lợi trđáp gà phiếu gạo gì gì đó.
Chung quy từ trên bản chất, hắn cũng không ủng hộ chế độ như vậy.

Bất quá, hắn nghĩ như vậy, cũng vì cải thiện cuộc sống của mình, cũng không tính toán góp luopn mạng của mình, phát hiện con đường này hiện tại đi không thông, Tưởng Chấn cũng liền quyết đoán buông xuống, chỉ là không khỏi có chút đáng tiếc.

Đoàn tàu nho nhỏ như bọn họ khi sáng sớm đã quay đầu trở về, mà thời điểm bọn họ đi đến nơi trước đó bị người thu hai trăm văn phí qua đường, lại có người lên thuyền kiểm tra.

Lên thuyền là một số nam nhân cả người khí chất hung hãn, mà sau khi lên thuyền bọn họ xong, liền bắt đầu kiểm tra hàng trên thuyền, nhất là cá mặn.

Chú ý tới điểm này, trong lòng Tưởng Chấn buông lỏng. Hắn trước đó liền phát hiện, người đi chung với hắn đều không có mua nhiều cá mặn lắm, sau đó nghĩ tới, hắn mua cũng liền không nhiều, mà hiện tại xem ra, hắn làm đúng rồi.
"Mấy thứ này ngươi lấy làm cái gì?" người lên thuyền sau khi kiểm tra xem qua hàng hóa trên thuyền Tưởng Chấn, liền dùng dao đâm sò trắng mà Tưởng Chấn dùng lưới đánh cá đựng vài cái.

"Này không cần tiền." Tưởng Chấn thu liễm khí thế trên người của mình, ẩn ở trong bóng tối nói.

"Cũng phải, không cần tiền a!" Người kia cười hai tiếng, sau đó vươn tay với Tưởng Chấn: "Đến, hai lượng bạc."

Tưởng Chấn cái gì đều không có hỏi, cho đối phương hai lượng bạc.

"Tuy rằng là mới tới nhưng lại rất biết điều a." Người kia nói với Tưởng Chấn, từ trên thuyền nhảy xuống rời khỏi.

Đoàn thuyền nhỏ của bọn họ được cho đi, cho đến lúc này, mấy người đi chung với Tưởng Chấn một đường tới nơi này, mới nói với Tưởng Chấn một số quy củ, tỷ như nói... Nhập hai trăm cân cá mặn, liền chí ít phải nộp một lượng bạc, bạc này chỉ biết thêm sẽ không bớt.
Những người này thoạt nhìn cũng chưa từng bài xích Tưởng Chấn, nhưng đến cùng vẫn không thích hắn, bất quá Tưởng Chấn cũng không cảm thấy kỳ quái, chung quy không có ai sẽ thích người tranh miếng cơm cùng mình.

Bọn họ nguyện ý mang theo hắn, cũng đã xem như không tệ với hắn rồi.

Cùng những người đó chào hỏi, Tưởng Chấn liền cùng bọn họ tách ra, hắn cùng Vương Hải Sinh hai người cũng không có về huyện Hà Thành, mà thay đổi tuyến đường đi phủ thành.

Đến cùng muốn bán một thuyền hàng này của mình như thế nào, kỳ thật khi ở trong cái làng chài trên bờ biển kia, Tưởng Chấn cũng đã có ý tưởng.

Bờ biển đến phủ thành không sai biệt lắm cũng phải đi một ngày, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh dọc theo sông chậm rãi đi tới, chạng vạng hôm nay liền đến phủ thành.

Dọc theo đường đi này, không quản là Tưởng Chấn hay là Vương Hải Sinh, đều phi thường bận rộn. Bọn họ một người chèo thuyền, một người khác liền múc nước tưới rong biển khô, mới đầu bọn họ dùng phương pháp truyền thống trước đem rong biển cắt thành vài đoạn lại tưới, sau đó Tưởng Chấn thấy phiền, trên thuyền lại để không được nhiều nước lắm, hắn dứt khoát liền dùng dây thừng buộc rong biển khô, trực tiếp đem chúng ném vào trong nước, cho chúng ngâm ở trong nước một hồi lại vớt lên.
Chờ vớt lên rồi hắn lại cầm bàn chải cọ rửa rong biển, đem từng sợi rong biển cọ rửa sạch sẽ.

Về phần Tưởng Chấn vì sao phải như vậy làm, thì có liên quan tới phương pháp ăn rong biển khô, cùng với phương pháp người bán rong biển ở hiện tại.

Người ở bờ biển sẽ đem rong biển làm thành rong biển khô bán cho thương nhân hàng hải sản, mà thời điểm thương nhân hàng hải sản bán ra cũng sẽ trực tiếp bán ra rong biển khô.

Cố tình phương pháp xử lý rong biển khô lại rất phiền toái, không chỉ phải ngâm một ngày một đêm, còn phải cọ rửa mới được, này cũng liền thôi, khi mua nhìn sợi rong biển nhỏ xíu nhưng sau khi ngươi ngâm nước một hồi lại phát hiện nó đặc biệt đặc biệt bự!

Một sợi rong biển, thường thường một nhà ăn vài ngày cũng ăn không hết.

Bởi thế, ở hiện đại không quản là bên trong siêu thị hay là chợ, bán rong biển cơ bản đều sẽ ngâm nở rồi thái nhỏ mà bán, khách hàng muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, nhưng hiện tại, cho tới nay, mọi người đều chỉ bán rong biển khô.
Rong biển khô đen tuyền xám xịt, vẻ ngoài thật sự không được đẹp lắm, một sợi rong biển giá cũng không tiện nghi, xem phân lượng đến mua, mua một cân rong biển cũng gần ngang bằng với một cân thịt heo.

Dù cho một cân rong biển ngâm nở có thể có rất nhiều, nhưng trừ tết, người bình thường vẫn không thể nào đành lòng mà mua nó.

Tưởng Chấn liền tính toán đem rong biển ngâm nở ra rồi lại bán.

Muốn làm như vậy mất rất nhiều công sức, nhưng nếu có thể bán được, phỏng chừng so với bán rong biển khô sẽ kiếm được nhiều hơn rất nhiều, còn dễ bán nữa.

Đến phủ thành, đem thuyền neo ở ngoài thành xong, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh liền bận rộn lên.

Bọn họ đem rong biển ngâm ở trong sông, tẩy trừ sạch sẽ, thái đi những chỗ không tốt, lại đem nó cắt thành sợi nhỏ.
Hai người cắt đến mỏi tay, cuối cùng cắt ra được ba trăm cân rong biển, mà ba trăm cân rong biển này, kỳ thật chỉ dùng một trăm cân rong biển khô mà thôi.

Càng trọng yếu hơn là, nguyên bản từng bó rong biển khô nhìn rất nhỏ, nhưng khi ngâm nở hết ra, nhìn nhất thời liền nhiều ghê gớm...

Phủ thành rất lớn, mà buổi sáng mỗi ngày, đều sẽ có dân chúng phụ cận chọn rau dưa nhà mình đến phủ thành buôn bán, bọn họ có số ít thì đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán, có số thì ở nơi cố định mà bán.

Hôm nay, trong con sông ở phủ thành xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền này có hai nam nhân, bọn họ là đến bán hàng hải sản.

Phủ thành bên này có cửa hàng chuyên bán hàng hải sản, người nơi này đều thích đến chỗ quen để mua, cho nên ban đầu hoàn toàn không có ai chú ý tới hai nam nhân này, cho đến một người trong đó hô: "Rong biển! Rong biển một văn tiền một chén!"
Một văn tiền một chén rong biển?

Rong biển như thế nào bán bằng bát? (Bao: đây có nghĩa là thường bán bằng cân, kg nhưng ở đây lại bắn theo đơn vị bát = chén)

Rất nhiều người kinh ngạc đi qua xem, liền phát hiện có người đang bán rong biển bích lục cắt nhỏ, rong biển kia tẩy sạch sẽ, nhìn cực mê người.

"Rong biển này bán như thế nào?" Có lão thái thái mang theo rổ qua hỏi.

"Liền như vậy nhiều, một văn tiền." Tưởng Chấn nắm lên một nắm rong biển cho lão thái thái kia.

Hắn bóc một nắm rong biển nhìn rất nhiều, về nhà nấu lên xác thực có thể được một chén, nhưng kỳ thật phân lượng cũng không nhiều, ít nhất hắn bán như vậy, kiếm tuyệt đối gấp hai ba lần bán rong biển khô.

Hắn kiếm lời như vậy nhưng lão thái thái kia lại rất vừa lòng, bảo bà dùng hai ba mươi văn mua rong biển bà sẽ luyến tiếc, nhưng dùng một văn tiền thêm món ăn ở trên bàn, bà lại rất nguyện ý.
Sau khi lão thái thái dẫn đầu mua rong biển, người khác liền cũng đến đây, phần lớn đều mua một văn tiền rong biển, có số mua hai ba văn rong biển, bảo Tưởng Chấn bóc nhiều chút.

"Bóc nhiều cho ngươi, ta liền sẽ thiệt đó?" Tưởng Chấn cười cười, cũng không cho đối phương nhiều rong biển, nhưng lại từ bên cạnh cầm hai con sò tặng cho người nọ: "Này cầm đi, có thể cho hài tử chơi đó."

Người phủ thành có rất nhiều đều chưa từng thấy qua sò, liền sửng sốt: "Đây là cái gì?"

"Sò trong biển, thịt bên trong có thể ăn, chính là tương đối ít." Tưởng Chấn nói. Hắn trước đó ở thôn Hà Tây, vẫn đều là bộ dáng người sống chớ tới gần, trong bản tính cũng là không thích cười mời chào khách nhân như vậy, nhưng hắn thiếu tiền.

Trước kia vì làm nhiệm vụ cái gì không dám làm? Không phải chỉ nhiệt tình một chút để bán hàng sao? Kỳ thật cũng không có cái gì.
Đương nhiên, hắn không thể không làm như vậy, chủ yếu còn là vì Vương Hải Sinh không chỉ không biết mời chào khách nhân, hắn ta thậm chí còn không biết tính toán, tính không rõ tiền.

Sạp của Tưởng Chấn liền đặt ở bờ sông, thuyền bọn họ neo ở trong sông, lúc này Tưởng Chấn phụ trách bán hàng, Vương Hải Sinh tiếp tục tẩy rong biển.

Thứ như rong biển bọn họ chí ít phải chạy bán cả một ngày, Vương Hải Sinh hiện tại là đang bận việc vì sinh ý ngày mai.

Tưởng Chấn nhặt rất nhiều sò, chủ yếu lấy đến làm quà cho thêm, cũng bán được một ít, khi mua, Tưởng Chấn cũng sẽ nói vài câu: "Thứ này bên trong có hạt cát, muốn ăn ngon phải nuôi vài ngày, bằng không liền nấu lên rồi lấy thịt ra sau đó rửa sạch sẽ lại nấu chung với dưa muối." người nơi này ăn sò thường sẽ dùng dưa muối nấu.
Bán cả một ngày, ba trăm cân rong biển cũng đều bán hết, còn bán được rất nhiều cá mặn, ngay cả đám sò kia cũng bán được một nửa.

Giá bọn họ bán cá mặn cũng như người khác, kiếm cũng không nhiều, nhưng rong biển lại rất có lợi nhuận, tuy rằng giá tiện nghi, nhưng tích tiểu thành đại.

Chỉ là dù bán được như vậy, nhưng nhiều hàng như vậy hai người bọn hắn phỏng chừng phải bán thật nhiều ngày mới có thể bán xong, này đoạn thời gian hẳn là còn sẽ rất bận rộn.

Tối hôm qua Tưởng Chấn làm xong rong biển lại không ngủ ngon, hôm nay thật sự không muốn lại bận việc hơn nửa đêm nữa, nghĩ nghĩ, hắn dứt khoát liền dùng hai cá mặn lớn cỡ bàn tay "Thuê" một nam hài tử mười hai mười ba tuổi hỗ trợ.

Ngày hôm sau, Tưởng Chấn tiếp tục bán rong biển.

Hôm qua người mua một văn tiền rong biển, cơ bản đã sớm đem rong biển ăn sạch, có số ít hôm nay liền sẽ lại mua một chút, trừ đó ra, còn có một ít khách nhân mới cũng đến mua...
Ngâm nở cắt nhỏ rong biển, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh tổng cộng bán mười ngày, nhưng sau đó, sinh ý của bọn họ lại không tốt lắm, bởi vì thương nhân hàng hải sản khác ở phủ thành, cũng học cách đem rong biển ngâm nở cắt nhỏ mà bán.

Thật vất vả nghĩ được một biện pháp kiếm tiền, nhưng chỉ có thể kiếm được một lúc, Tưởng Chấn cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng đếm đếm tiền trên tay của mình, lại rất vừa lòng.

Hắn chuyến này nhập hàng cộng thêm tiền lộ phí, ước chừng dùng mất mười hai lượng bạc, mà mấy ngày nay bán hàng, hắn lại bán được ba mươi lượng bạc.

Cũng chính là nói, một chuyến này hắn tổng cộng kiếm được mười tám lượng, không sai biệt lắm đem tiền mua thuyền kiếm lại được.

Đương nhiên, kiếm tiền đồng thời bọn họ cũng mệt mỏi quá sức...
Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh thương lượng một chút, quyết định nghỉ ngơi một ngày lại trở về, lại không biết lúc này, cả nhà Triệu Kim Ca đã bị người bám lấy.

Chương 40. Gặp được trò hề

Sau khi bà mối Hà bị đuổi đi, người Triệu gia liền coi như chuyện đã xong, nhưng mà bọn họ cảm thấy chuyện đã rõ ràng, nhưng một nhà Lý Tổ Căn lại không chịu để yên.

Kỳ thật Lý Tổ Căn cũng không muốn cưới Triệu Kim Ca, bộ dáng gã rất nhỏ gầy, Triệu Kim Ca lại cao hơn gã một cái đầu, đđáp chung một chỗ người khác phỏng chừng sẽ cho rằng gã mới là song nhi, dưới loại tình huống này, gã coi trọng Triệu Kim Ca mới sợ.

Nhưng cả nhà gã...

Cha Lý Tổ Căn cũng nhỏ gầy như gã, nương cũng không phải người làm được việc tốn sức, phía dưới lại còn bốn hài tử đứa lớn nhất cũng chỉ có mười tuổi, đầu vẫn nhỏ nhưng lại ăn rất nhiều.
Bọn họ... Tổng không thể miệng ăn núi lở.

Nếu có lựa chọn khác, người Lý gia khẳng định sẽ không chọn Triệu Kim Ca, nhưng này không phải không có lựa chọn nào khác sao? Dưới sự khuyên bảo của cha nương, Lý Tổ Căn cắn răng một cái, đến cùng vẫn đồng ý cưới Triệu Kim Ca, sau đó, bọn họ liền có thêm càng nhiều động tác.

Sau khi bà mối Hà xuất sư bất lợi, nương Lý Tổ Căn — Lý Lưu thị liền tự mình ra trận, bà tìm đến Triệu gia, vừa tố khổ lại vừa khóc cầu, vì nhi tử cầu cưới Triệu Kim Ca.

Triệu Lưu thị tự nhiên là không chịu, nhưng nương Lý Tổ Căn cực có tính day, không đạt được mục đích thề không bỏ qua, nên mỗi ngày đều đến dây dưa.

Hơn nữa bà ta không giống với bà mối Hà, bà mối Hà lúc trước hạ thấp Triệu Kim Ca, bà lại liền kém nâng Triệu Kim Ca tới trời thôi, nói thẳng mình là chân tâm thực lòng muốn Triệu Kim Ca làm con dâu của mình, về sau cũng nhất định sẽ đối tốt với Triệu Kim Ca.
"Đứa nhỏ Kim ca nhi này, ta từ nhỏ đã thích, nếu không phải hỗn tiểu tử nhà ta mắt mù coi trọng họ Từ, Kim ca nhi đã sớm thành con dâu ta."

"Ta xem làng trên xóm dưới này, không có ai tốt hơn Kim ca nhi, sao có thể nào sẽ ghét bỏ? Các ngươi cũng không thể nghe bà mối Hà bịa chuyện."

"Kim ca nhi đến nhà chúng ta, bọn ta nhất định sẽ đối với y thật tốt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi."

"Bốn hài tử kia, tương lai cùng lắm thì đều kén rể hết, Kim ca nhi vào cửa đương gia, khẳng định con của y sẽ trọng yếu nhất." (Bao: đương gia = làm chủ gia đình)

...

Lý Lưu thị mỗi ngày đến Triệu gia, thoạt nhìn phi thường có thành ý, cũng giống với lúc bọn họ cầu thân Triệu Kim Ca lúc trước.

Bà thành tâm như vậy, dần dần cũng làm cho người thôn Hà Tây đều bắt đầu giúp bà nói chuyện.
Triệu Lưu thị tuy rằng không yêu thích qua lại với ai, nhưng ở thôn Hà Tây vẫn có một số người quen biết, mấy ngày nay Triệu gia náo nhiệt như vậy, những người đó liền đến Triệu gia xem náo nhiệt, nhìn nhìn, còn khuyên Triệu Lưu thị nữa.

" Kim ca nhi nhà ngươi cũng không thể vẫn không gả đi được."

"Ngươi xem lão đầu cưới không được vợ trong thôn kia, hắn năm nọ đói chết ở trong phòng cũng không có ai biết."

"Người mà bị thương bị bệnh, cũng phải có người giúp một tay."

"Cuộc sống của Lý gia hiện giờ không dễ dàng, nhưng chính là như vậy nên chờ Kim ca nhi gả qua, giúp đỡ cuộc sống tốt hơn, bọn họ còn không phải sẽ cảm tạ Kim ca nhi, đối tốt với Kim ca sao?"

...

Những người đó cũng không có ác ý, bọn họ khuyên như vậy cũng là vì chân tâm thực lòng cảm thấy như vậy.
Bản thân Triệu Lưu thị cũng không phải người cỡ nào kiên định, bà trước đó xác thực không thích Lý Tổ Căn, nhưng hiện tại nghe những người đó lải nhải lải nhải... bà đột nhiên phát hiện kỳ thật Lý Tổ Căn... Cũng không phải đặc biệt kém.

Tuy nói nhà bọn họ là cái cục diện rối rắm, nhưng có tốt có xấu, Kim ca nhi chỉ cần nguyện ý làm việc, cũng sẽ không đến mức đói bụng, hơn nữa người nhà đó đều rất nhỏ gầy, Kim ca nhi cũng sẽ dễ xử lý hơn.

Sau khi Kim ca nhi gả qua, có lẽ thật có thể sống tốt?

Triệu Lưu thị nghĩ như vậy, buổi tối hôm nay, liền mở miệng thăm dò Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, mấy ngày nay mỗi ngày người Lý gia đều lại đây..."

"Nương, ta không gả." Triệu Kim Ca rất khẳng định mà tỏ vẻ, đồng thời chân mày cũng cau lại.

Tưởng Chấn đi nhập hàng hải sản, ban đầu nói là đi trước sau năm ngày, nhưng hiện tại đều hơn mười ngày, như thế nào còn chưa trở về? Y không tiện hỏi thăm tin tức của Tưởng Chấn, vốn trong lòng đã lo lắng không thôi, lại bị Lý gia bám lấy, tâm tình thật không được tốt lắm.
Triệu Lưu thị thở dài: "Kim ca nhi, nương biết ngươi nhớ thương cha nương, nhưng ngươi cũng suy nghĩ cho tương lai..."

"Nương, dù sao ta không gả cho Lý Tổ Căn." Triệu Kim Ca rất khẳng định.

"Ngươi là không muốn làm mẹ kế hay là ghi hận chuyện nhà họ làm trước kia?" Triệu Lưu thị lại hỏi.

"Đều không phải." Triệu Kim Ca nói, Lý Tổ Căn từ hôn cũng không có khiến y cỡ nào khó chịu, về phần làm mẹ kế... y không cảm thấy có cái gì.

"Thế thì vì sao?" Triệu Lưu thị khó hiểu.

Triệu Kim Ca do dự một lát, mới nói: "Ta không thích gã." y hiện tại... Thích Tưởng Chấn.

Triệu Lưu thị nghe được đáp án như vậy, càng khó hiểu, một lát sau mới tự giác suy nghĩ cẩn thận: "Ngươi là cảm thấy gã rất nhỏ gầy? Cũng phải, vóc dáng gã cũng quá nhỏ!"

Triệu Kim Ca không thích Lý Tổ Căn đương nhiên không phải vì vóc dáng, nhưng Triệu Lưu thị cảm thấy như vậy, y cũng liền chấp nhận, lại nhắc lại lần nữa: "Ta không gả cho gã."
"Được rồi, Kim ca nhi ngươi không muốn gả, thì thôi." Triệu Lưu thị thở dài.

Triệu Kim Ca thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia, Tưởng Chấn thu hồi sạp, tùy tiện ăn mấy miếng cơm Vương Hải Sinh làm, liền đi vào thuyền đánh cá tràn ngập mùi cá, ngã đầu liền ngủ.

Mấy ngày này tuy rằng hắn đã thuê một đứa nhóc hỗ trợ, nhưng vì việc rất nhiều, đến cùng cũng mệt rất.

Ngủ giấc này, Tưởng Chấn mãi cho đến thái dương buổi sáng ngày hôm sau dâng lên, mới tỉnh lại.

Mấy ngày trước thời điểm buộc chặt tinh thần, hắn còn có thể chống, một khi buông lỏng xuống, liền thấy tay chân có chút vô lực, may mắn hôm nay bọn họ được nghỉ ngơi.

Vì tiết kiệm tiền, mấy ngày nay Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh đều ngủ ở trên thuyền, ăn cơm cũng là tự mình tùy tiện nấu chút cơm rong biển mà ăn, bất quá hôm nay rảnh rang kiếm được tiền, liền không tất yếu bạc đãi bản thân.
Đem hàng chuyển lên bờ nhóm lửa nấu cơm, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh làm một nồi cơm, còn mua thịt heo xào dĩa rau xanh, thư thư phục phục ăn hai bát to.

"Ngươi trông thuyền, ta vào thành xem xem." Ăn cơm xong, Tưởng Chấn liền nói với Vương Hải Sinh.

Trên thuyền bọn họ còn có một ít cá mặn rong biển bọn họ lưu lại không bán, tính toán mang về huyện Hà Thành nên nhất định phải có người trông.

Vương Hải Sinh đáp một tiếng, Tưởng Chấn liền lên bờ, dạo vòng vòng trong thành.

Phủ thành này so với huyện Hà Thành, không biết lớn hơn bao nhiêu, cái phía sau, ước chừng vì nó ở Giang Nam, nên không có tường thành cao lớn nguy nga, buôn bán cũng rất phồn hoa.

Tưởng Chấn trước đó ở huyện Hà Thành, có hỏi qua giá hàng các loại thương phẩm, đến nơi này, hắn cũng mặt dày mày dạn, đem giá hàng của phủ thành hỏi thăm một lần —— khi hắn về huyện Hà Thành, cũng không nên trở về thuyền không, phải mang chút hàng hóa trở về mới đúng.
Phủ thành có một số hàng so với huyện Hà Thành mắc hơn, có một số hàng so với huyện Hà Thành tiện nghi hơn, tỷ như nói nơi này dầu cùng một số vải đẹp, giá liền so với huyện Hà Thành bên kia thấp hơn rất nhiều.

Đầu năm nay kiếm tiền được nhất tuyệt đối là vật phẩm xa xỉ, nhưng mà Tưởng Chấn hoàn toàn không có tiền vốn nhập hàng như vậy, liền tính toán chọn một số vật dụng hàng ngày tiện nghi hơn huyện Hà Thành mua mang về.

Tưởng Chấn tương đối muốn nhập dầu, kết quả xưởng vắt dầu hiện tại, không phụ trách chuẩn bị tốt công cụ đựng dầu cho người đến mua, hắn một chốc cũng cầm không ra thùng đựng dầu, cũng liền buông tha cho việc mua dầu, mà đến một cái phường nhuộm nhập ba mươi lượng bạc vải.

Mua một ít giấy dầu đem vải cẩn thận bao lại hết, đặt ở trên giá thuyền đánh cá, Tưởng Chấn thở phảo nhẹ nhõm, thời gian một ngày không sai biệt lắm cũng đã qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh liền lên đường đi về huyện Hà Thành, mà lần này thời điểm bọn họ đến huyện Hà Thành, trời đã tối.

Trời đã tối, Tưởng Chấn cũng liền không vội vã về thôn Hà Tây, mà lại ở trên thuyền ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, thì mang theo đám vải kia đến tiệm vải của huyện thành.

Huyện Hà Thành tổng cộng có hai tiệm vải, một tiệm hơi nhỏ hơn, một tiệm hơi chút lớn hơn. Hai tiệm vải này đều tự mình thu vải để nhộm bán, bán ra cũng đều là vải rất bình thường, còn chỉ có mấy kiểu dáng như vậy.

Bất quá, bọn họ ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra nhập hàng, cho nên khi Tưởng Chấn cầm vải đến cửa, bọn họ cũng liền thu, chỉ là lợi nhuận bên trong không nhiều, ba mươi lượng bạc vải, chuyển qua tay cũng chỉ bán được ba mươi hai lượng mà thôi.
Một chuyến đi nửa tháng này, Tưởng Chấn tổng cộng kiếm được hai mươi lượng bạc, này nếu như để cho người khác biết, những người đó phỏng chừng sẽ ghen tị chết, chung quy trước đó công việc kia của Tưởng Thành Tường, một tháng cũng chỉ kiếm được hai lượng bạc, Triệu Kim Ca làm công một năm cho người ta cũng chỉ có ba bốn lượng.

Nhưng này kỳ thật cũng không nhiều, giá tiền cũng chỉ tương đương hai vạn đồng của đời sau.

Đem bạc cất kĩ, Tưởng Chấn đi mua năm cân thịt heo, sau đó liền đi về phía thôn Hà Tây.

Thời điểm Tưởng Chấn đến thôn Hà Tây là giữa trưa, hắn buổi sáng chỉ tốn hai văn tiền ở bến tàu trong uống hai bát cháo lớn, bụng lúc này cũng đã đói đến kêu vang, còn phi thường nhớ nhà.

Cùng Vương Hải Sinh dùng gánh đựng rong biển cá mặn còn lại gánh về, Tưởng Chấn liền đi về phía thôn, hắn trong lòng nhớ thương Triệu Kim Ca, tuy rằng rất đói bụng, nhưng vẫn đặc biệt đi vòng qua nhà Triệu Đại Hộ, kết quả, Triệu Kim Ca hiện tại sẽ ở dưới ruộng làm việc, hôm nay cũng không có ở nhà.
Tưởng Chấn có chút thất lạc đi về nhà, tính toán làm cơm mang cho Triệu Kim Ca xong lại đi tìm y, lại không nghĩ đến phụ cận nhà mình, thế nhưng lại nhìn thấy Triệu Kim Ca.

Triệu gia bên kia không biết vì sao vây quanh rất nhiều người, còn có một nam nhân thấp lùn lôi lôi kéo kéo với Triệu Kim Ca... Nhìn thấy nam nhân kia cư nhiên kéo tay Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn nhất thời tức giận trong lòng.

Thế nhưng có người dám đùa giỡn nam nhân của hắn! Thật là không muốn sống nữa mà!

Tưởng Chấn đã không rất cao hứng, cố tình còn nghe được có người nói: "Kim ca nhi, Lý Tổ Căn cũng là chân tâm thực lòng, ngươi liền gả cho hắn đi!"

"Phực" một cái, ngọn lửa trong lòng Tưởng Chấn nhất thời thành biển lửa, nửa tháng này vì làm sinh ý, hắn ở bên ngoài vẫn đè xuống tính tình của mình, lúc này lại dằn không được, ném thúng gánh, Tưởng Chấn mang theo đòn gánh vọt qua.
Triệu Kim Ca lúc này kỳ thật cũng rất tức.

Y hôm nay vốn hảo hảo ở chỗ Triệu Đại Hộ làm việc, không nghĩ tới làm được một nửa, đột nhiên có một nam nhân nhỏ gầy mang theo bốn hài tử đến đây, nam nhân kia tới liền gọi "Kim ca nhi" không nói, bốn hài tử đó thế nhưng lại đi tới mà gọi nương!

Nghe được một tiếng nương như vậy, sắc mặt Triệu Kim Ca nhất thời liền đen, đồng thời cũng nhận ra nam nhân kia —— không phải Lý Tổ Căn thì ai?

Tưởng Chấn tuy rằng có đôi khi sẽ miệng ba hoa nhìn còn cà lơ phất phơ, nhưng cả người rất có tinh thần, người này lại bất đồng, gã vừa gầy lại vừa nhỏ, rõ ràng có chút đáng khinh.

Trọng yếu nhất là, lúc Tưởng Chấn nhìn y trong mắt đều là y, có thể nhìn đến y mặt đỏ tim đập, người này lại vừa vặn tương phản... Triệu Kim Ca chống lại ánh mắt trốn tránh của người này, lại nhìn bốn hài tử bám lấy mình, đều hận không thể học Tưởng Chấn đánh người.
Chỉ là y tuy rằng khí lực không nhỏ, nhưng đến cùng vẫn là một song nhi, mới trước đây cũng được Triệu Lưu thị giữ ở trong nhà dạy dỗ, cũng liền chưa từng đánh nhau với hài tử cùng tuổi, sau này trưởng thành lại càng sẽ không cùng người ta đánh nhau, cũng liền có loại cảm giác không biết hạ thủ từ đâu.

Huống chi, y còn bị bốn hài tử bám lấy!

Triệu Kim Ca phí chút công phu mới đem bốn hài tử từ trên người của mình kéo xuống được, lại ở bên trong tiếng khóc của bọn nó mà quát lớn Lý Tổ Căn bảo gã rời đi, nhưng mà Lý Tổ Căn không chịu đi, còn lại bám lấy Triệu Kim Ca, khiến y không có biện pháp tiếp tục làm việc.

Đến xem xét Triệu Đại Hộ nhìn thấy này một màn, để cho Triệu Kim Ca về nhà giải quyết chuyện này, kết quả Triệu Kim Ca trở về nhà, Lý Tổ Căn thế nhưng cũng mang theo hài tử theo tới, còn gọi Triệu Lưu thị bằng nương, nói muốn đến Triệu gia ở.
Gã đây là tính toán chết sống bám lấy Triệu gia!

Nơi Triệu Phú Quý làm việc có chút xa, một chốc không trở về được, người trong thôn còn khuyên mình gả cho Lý Tổ Căn kia... Triệu Kim Ca nắm chặt quyền đầu, đã muốn cho Lý Tổ Căn một đấm, lại không nghĩ đúng lúc này, y lại nhìn thấy Tưởng Chấn phong trần mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK