• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Việt Vân vẫn còn nhớ rõ cái lần đầu tiên bản thân gặp gỡ Tử Sở Tuyên.

Một vị Hoàng Đế trên vạn người, đứng đầu cả một cường quốc hùng mạnh khiến cho các vị Hoàng Đế khác dè chừng không dám nhăm nhe tới bờ cõi Lăng Huyên Quốc. Cứ nghĩ khi gặp mặt vị Hoàng Đế đó sẽ là một thân long bào uy nghiêm, tỏ ra khí thế khiến không kẻ nào khinh thường. Vậy mà khi lần đầu gặp gỡ Tử Sở Tuyên, cảnh tượng mà Phan Việt Vân được chứng kiến lại là cảnh Tử Sở Tuyên đang giết người.

Khí thế của Tử Sở Tuyên lúc đó không phải là khiến người khác không dám khinh thường nữa mà là khiếp sợ!

Ngay khi vừa mới đến diện kiến long nhan, một cái đầu người mắt còn mở đã lăn long lóc dưới chân anh, máu tươi không biết từ đâu bắn lên mặt. Phan Việt Vân bị dọa sợ hét lên, ngã xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn đập vào mắt chính là hình ảnh Tử Sở Tuyên tay đang cầm thanh kiếm dính đầy máu, ánh mắt sát khí nhìn về thi thể không đầu vẫn đang quỳ dưới đất. Sát khí đó tiếp theo lại chuyển sang phía anh. Cảm giác khủng bố bao trùm, nếu không phải có cha anh kịp thời giải vây, không biết anh có phải là người tiếp theo đầu bị di dời hay không!

Anh cũng còn nhớ khi đó Tử Sở Tuyên có nói với anh một câu thế này.

"Một đấng nam nhi, vậy mà lại bị dọa thành như vậy! Ngươi là nữ nhân đầu thai nhầm thân xác sao?Thật uổng công ngươi sinh ra trong nhà tướng!"

Giọng nói tràn ngập kinh thường. Phan Việt Vân không dám túc giận thậm chí là không dám nói câu nào.

Không phải là anh không biết tức giận, nhưng lúc đó thật sự sợ tới mức không dám nói.

Nhưng cũng chỉ vì một câu nói khinh thường đó của Tử Sở Tuyên mà anh đã quyết tâm nối nghiệp cha mình.Chỉ tiếc, chưa lần nào được chọn!

"Vậy, Hoàng Đế Bệ Hạ, sao người tới được đây? Là bị ai ám sát sao?"

"Anh nghĩ bản lĩnh của ai lớn như vậy có thể ám sát tôi? Chỉ là ngủ một giấc, tỉnh lại liền ở đây!"

Sao còn nhẹ nhàng hơn anh gấp mấy lần vậy?

Anh bị người ta đâm mấy nhát, chết trong đau đớn mà Tử Sở Tuyên chỉ ngủ một giấc liền tới được đây. Công bằng đâu?

Nhưng mà lúc trước Tử Sở Tuyên mắng anh là phụ nữ đầu thai nhầm thân xác đàn ông,vây giờ thì hay rồi, quả báo đến thật nhanh, ông trời vậy mà lại để cho Tử Sở Tuyên xuyên vào thân xác của một người phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ nổi danh vô dụng.

Kiếp trước huy hoàng bao nhiêu kiếp này lại thảm bấy nhiêu. Ông trời thật công bằng!

Điều anh thắc mắc hơn là không biết nếu Tịch Mặc Thương phát hiện ra người vợ anh ta cưới về thân xác là phụ nữ nhưng tấm trí là một người đàn ông thì sẽ như thế nào?

Nghĩ tới cảnh hai người phát sinh quan hệ, sau đó Tịch Mặc Thương luôn kiêu ngạo kia biết được sự thật, chắc chắn sẽ rất đặc sắc!

Vừa nghĩ Phan Việt Vân nở một nụ cười xấu xa. Tử Sở Tuyên nhìn dáng vẻ đó liền biết tên này chắc chắn đang nghĩ chuyện bậy bạ gì đó.

"Hoàng Đế Bệ Hạ, tôi hỏi người một câu được không?"

"Hỏi cái gì?"

"Tôi nên xưng hô là cô hay là anh đây?"

Phan Việt Vân nở một nụ cười vô cùng dễ gần chờ đợi câu trả lời từ Tử Sở Tuyên. Một người đàn ông mà hôm sau tỉnh lại biến thành phụ nữ, có thể nói lòng tự trọng bị xúc phạm rất lớn.

Đây là đang muốn đả kích cô sao?

Thật đáng tiếc!

"Tôi trước kia khi còn là Ngự Thiên Đế, sống nữ cải nam trang. Anh nói xem nên xưng hô là cô hay anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK