Với thế lực của Tịch Mặc Thương, không mất quá lâu để tìm ra vị trí của Tử Sở Tuyên. Vừa nhận được kết quả, anh ta lập tức đi tới đó.
Tử Sở Tuyên đương nhiên không biết có người đang tìm mình, cùng ba người kia mỗi người một góc ngồi trong phòng bệnh.
"Này, cô vẫn chưa nói cô tên là gì?"
"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề này. Chờ sau khi anh trở thành thuộc hạ của tôi tự nhiên sẽ biết!"
"Cô lấy đâu ra tự tin? Nếu không có cái thứ vũ khí thành tinh kia thì bây giờ cô đã trở thành cái xác rồi!"
Tử Sở Tuyên trầm mặc không nói gì, không gian cũng theo đó mà im lặng theo. Đột nhiên, Tử Sở Tuyên đứng dậy, đi tới chỗ Du Thi Cảnh, chống hai tay xuống đem anh ta giam ở giữa. Tư thế bá đạo đó khiến cho Du Thi Cảnh chết lặng đứng hình. Phan Việt Vân đang uống nước cũng bị hành động đột ngột này của cô dọa cho phun hết nước ra.
"Vậy cho lên tôi phải vận dụng tốt nó. Có giỏi anh cũng kiếm một thứ giống như vậy đi!"
"Cô...cô như vậy còn là phụ nữ sao?"
"Tôi cũng có thể trở thành một người đàn ông!"
Du Thi Cảnh: Thật uổng công cho cái gương mặt xinh đẹp này. Trời ban cho gương mặt đẹp mà sao không ban thêm cho cái tính dịu dàng chút vậy?
"Các người đang làm cái gì?"
Cánh cửa bị thô bạo mở tung ra, một tiếng mở cửa rầm một cái, cửa đập vào tường. Một giọng nói âm trầm cũng theo đó mà truyền tới.
Thời gian bên trong phòng bệnh như ngưng đọng. Ba người như bị hóa tượng mà giữ nguyên tư thế, mắt nhìn ra phía cửa.
Tịch Mặc Thương sắc mặt đã không thể nào xấu hơn, ánh mắt hận không thể lập tức giết người.
"Minh Nhạc Y!"
Tử Sở Tuyên: Quên mất thời gian. Nhưng mà sao anh ta tìm được tới đây?
Du Thi Cảnh: Tịch Mặc Thương, tôn đại thần này sao lại chạy tới cái bệnh viện nhỏ bé này? Còn nữa, Minh Nhạc Y là ai? Chắc không phải là cái người phụ nữ không có tính nết phụ nữ này chứ? Nhưng mà tên quen quen!
Tử Sở Tuyên bị tiếng gọi làm cho phục hồi tinh thần, vội đứng thẳng dậy. Vốn dĩ đang tức giận, nhưng máu trên quần áo Tử Sở Tuyên đã đập ngày vào mắt anh ta. Tịch Mặc Thương tiến đến trước mặt cô, trầm giọng hỏi.
"Ai làm?"
"Cái gì cơ?"
"Cô bị thương!"
Tử Sở Tuyên cúi người, trên quần áo đúng là có máu.
"Là máu của người khác!"
Chắc là lúc cô cầm máu giúp Iwasaki Gi quần áo không may bị dính phải.
Đột nhiên, cổ tay bị nắm lấy, cả người bị kéo đi ra ngoài. Tử Sở Tuyên vùng vẫy muốn khoát nhưng tay Tịch Mặc Thương giống như sợi dây buộc chặt lấy cổ tay cô không tài nào gỡ ra được.
Một người thì đang hôn mê, hai người còn lại ngơ ngác nhìn hai bóng lưng đang kéo nhau ra ngoài.
Du Thi Cảnh không dám tin vào mắt mình. Tịch Mặc Thương chán ghét phụ nữ ra sao anh đã từng được chứng kiến. Vậy mà hôm nay lại chủ động lại gần phụ nữ. Chắc không phải chạy tới đây cũng là vì cô ấy đi?!
"Đó là Tịch Mặc Thương thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Anh ta không phải bị gay à?"
"Làm sao mà tôi biết được!"
Bên ngoài, Tịch Mặc Thương tay trái cầm điện thoại, tay phải vẫn nắm chặt lấy cổ tay Tử Sở Tuyên, kéo cô ra chỗ xe của anh ta. Chờ sau khi anh ta cất điện thoại đi Tử Sở Tuyên mới lên tiếng.
"Anh có thể buông tôi ra được hay chưa?"
Cổ tay được giải phóng. Tịch Mặc Thương dùng lực hơi mạnh một chút nên cổ tay có chút nhức, dưới ánh đèn điện chiếu xuống, có thể nhìn thấy rõ dấu bàn tay anh ta để lại.
Danh Sách Chương: