• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Ưu không thể diễn tả được tâm trạng của mình, cậu chỉ là rất muốn khóc, quá hoang đường, tất cả những thứ này thật quá hoang đường. Tin tức tố, tuyến thể, mọi sự đổ vỡ và đau khổ trong cuộc đời cậu dường như đều xoay quanh những thứ này, và cuộc sống của Nguyễn Ưu bị đi vào ngõ cụt, không sao thoát ra được.

Lục Quan Triều nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Ưu, đương nhiên không thể cứ rời đi như vậy, anh vốn đang chần chừ quanh quẩn trước cửa nhà Nguyễn Ưu, nghe thấy tiếng khóc lập tức quay người, gõ cửa nhà Nguyễn Ưu rầm rầm. " Ưu Ưu, Ưu Ưu em làm sao vậy! Em vẫn ổn chứ!"

Lục Quan Triều gõ một lúc, không thấy Nguyễn Ưu mở cửa, lòng anh như lửa đốt, cứ vòng đi vòng lại vài lần, Lục Quan Triều liền quay người rời đi và đi đến nhà Triệu Kình. Nhà là Cố Hân Nhĩ thuê giúp Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều đoán rằng cậu ta nhất định sẽ có thông tin liên lạc của người môi giới hoặc chủ cho thuê nhà.

Lục Quan Triều không hề bất ngờ khi nhận được sự tiếp đón lạnh nhạt ở nhà Cố Hân Nhĩ, người làm của Triệu Kình ngăn cản Lục Quan Triều và không cho anh vào nhà. Lục Quan Triều nhảy lên nhảy xuống trong nhà Triệu Kình một lúc, suýt chút nữa đánh nhau với người làm, nhưng lăn lộn một hồi, động tĩnh huyên náo quá lớn, cuối cùng cũng dụ được Cố Hân Nhĩ từ trên lầu đi xuống.

Cố Hân Nhĩ không muốn gặp Lục Quan Triều, Lục Quan Triều hiển nhiên cũng biết. Cậu ta là bạn tốt của Nguyễn Ưu, bây giờ Nguyễn Ưu đang đòi ly hôn với anh, Cố Hân Nhĩ giúp Nguyễn Ưu thuê nhà để rời khỏi Lục Quan Triều, nghĩ cũng biết, Lục Quan Triều ở trong mắt Cố Hân Nhĩ chẳng có hình tượng tốt. Nhưng Lục Quan Triều không bận tâm nhiều đến thế, tình trạng của Nguyễn Ưu rất tệ, Lục Quan Triều phải nhìn xem rốt cuộc Nguyễn Ưu xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lục Quan Triều không ngờ rằng Cố Hân Nhĩ sẽ tuyệt tình như vậy, anh nói với Cố Hân Nhĩ rất lâu, nói đến khô cả họng, Cố Hân Nhĩ vẫn không bị lay động, ngay cả Triệu Kình cũng không nhìn nổi nữa, bước tới khuyên nhủ Lục Quan Triều bình tĩnh lại.

" Quan Triều, cậu đừng cuống, có chuyện gì cứ từ từ nói."

Triệu Kình đương nhiên là thiên vị Cố Hân Nhĩ hơn, câu nói này của ông ta cũng vô dụng, Lục Quan Triều giận sôi máu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân và hỏi Triệu Kình: " Sếp Triệu, ngày hôm nay nếu là vợ ông bỏ trốn, rõ ràng đã tìm được người, nhưng lại không được thấy mặt, ông vẫn còn có thể bình tĩnh giống như cái cách ông khuyên tôi hay sao?"



Triệu Kình cười gượng gạo, Lục Quan Triều lạnh nhạt nói: " Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Sếp Triệu, không ai biết một ngày nào đó, ai sẽ gặp phải hoàn cảnh tương tự đâu."

Lục Quan Triều nói xong lời này, phòng khách nhà họ Triệu đột nhiên yên tĩnh một lúc, sau đó Triệu Kình nói: " Hân Hân, nói chuyện đàng hoàng với sếp Lục."

Cố Hân Nhĩ không cam tâm tình nguyện, nhưng rốt cuộc y cũng không dám cãi lời Triệu Kình, mặc áo ngủ, kéo lê dép, chậm chạp từ trên bậc thang bước xuống, đứng trước mặt Lục Quan Triều tìm số của người môi giới.

" Lục Quan Triều, nếu tôi là anh, tôi thật không còn mặt mũi nào mà đến làm phiền Ưu Ưu nữa. Anh tự xem lại đi, những việc anh làm đều là những việc gì. May mà trước đây Ưu Ưu vẫn muốn làm phẫu thuật thay tuyến thể vì anh! Anh thực sự không xứng!"

Cố Hân Nhĩ nói xong, vẫn khó nén nổi cơn giận, nhìn Lục Quan Triều dừng tay khi ghi lại số điện thoại, Cố Hân Nhĩ lập tức cất điện thoại vào túi, sau đó trợn mắt trừng trừng.

Lục Quan Triều đờ đẫn ngẩng đầu lên, anh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một cỗ hối hận ngập trời tựa như sơn hô hải khiếu (1) quét về phía anh, đầu óc anh ong ong: " Thay tuyến thể gì cơ, sao tôi lại không biết?"

Cố Hân Nhĩ tức giận, âm điệu lập tức nâng lên, y chất vấn Lục Quan Triều: " Anh không biết? Anh còn dám nói là anh không biết? Ưu Ưu vì anh mà làm phẫu thuật, đến cả thuốc tạm ngưng kỳ phát tình cũng đã dùng, cuối cùng không phải là bị anh đưa vào bệnh viện hay sao!"

Nhìn thấy sắc mặt của Lục Quan Triều càng ngày càng tệ, Triệu Kình kéo Cố Hân Nhĩ về phía sau rồi nói nhỏ: " Hân Hân, được rồi, chuyện của người khác, em ít nói vài câu đi."

Cố Hân Nhĩ vẫn còn bất mãn, từ phía sau Triệu Kình thò đầu ra chỉ trích Lục Quan Triều: " Lục Quan Triều, nếu anh không thích cậu ấy, thì cần gì phải hành hạ cậu ấy như vậy. Hành hạ xong, anh lại nói là anh không biết, anh đúng là cái đồ không ra gì!"

Dù sao Cố Hân Nhĩ cũng chưa từng mắng ai như vậy, mắng xong, y liền vội vàng rụt đầu về phía sau Triệu Kình. Triệu Kình chắp tay sau lưng vỗ vỗ mông y, bảo y ngoan một chút, đừng nói nhảm nữa. Sau đó Triệu Kình nói với Lục Quan Triều: " Quan Triều, số điện thoại đã cho cậu, cậu thử liên lạc trước xem sao, nhưng đã muộn như vậy, cậu..."

Lời khách sáo của Triệu Kình còn chưa nói xong, Lục Quan Triều đã quay người rời đi. Anh đi vội vội vàng vàng, chỉ để lại một bóng lưng lo lắng. Triệu Kình đành quay người kéo Cố Hân Nhĩ, nhéo chóp mũi y và nói: " Được rồi, người cần em giúp đã rời đi, bây giờ tôi tới tính sổ với em, sao lại không nghe lời vậy hử?"



Cố Hân Nhĩ lè lưỡi, nhẹ nhàng thoát khỏi tay của Triệu Kình, xoay người ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.

Xe của Lục Quan Triều đỗ trước cổng nhà Triệu Kình, lúc anh sắp lên xe thì đột nhiên dừng lại, dựa vào cửa xe, ngơ ngác nhìn màn đêm u tối xung quanh. Đêm khuya dần, Lục Quan Triều đột nhiên không biết mình nên đi đâu, nên đi tìm người mở cửa nhà Nguyễn Ưu, hay đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Nguyễn Ưu, hay trở về ngôi nhà nơi bọn họ đã từng chung sống, và nhìn lại những dấu vết mà Nguyễn Ưu để lại?

Lục Quan Triều cảm thấy rất bối rối.

Thẩm Lương là ánh trăng sáng treo cao vời vợi trong thế giới của Lục Quan Triều, Lục Quan Triều ngước lên nhìn theo, chỉ vì muốn gần Thẩm Lương hơn một chút. Nhưng khi Lục Quan Triều cuối cùng cũng không còn vây quanh Thẩm Lương nữa, anh quay đầu lại thì mới nhận ra, không biết từ lúc nào, mưa và sương vẫn luôn nuôi dưỡng mình, đã sớm khô cạn rồi. Khác với sự kinh ngạc và xúc động nhất thời mà Thẩm Lương mang đến cho Lục Quan Triều, Nguyễn Ưu đối với Lục Quan Triều là sự dịu dàng, trầm lặng, mềm mỏng và âm thầm thấm nhuần vạn vật, cho nên Lục Quan Triều chẳng hề hay biết. Anh không biết từ khi nào mình đã quen với sự tồn tại của Nguyễn Ưu, cũng không biết rằng mình đã không còn quen với sự vắng mặt của Nguyễn Ưu nữa.

Hóa ra quen rồi, thì không thể thay thế được.

Lục Quan Triều lái xe một cách mù quáng, vô tình lái đến dưới lầu nhà Nguyễn Ưu. Lục Quan Triều xuống xe, đúng vào lúc màn đêm u tối, sương lạnh dày đặc, Lục Quan Triều rùng mình, anh ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Nguyễn Ưu, đèn vẫn sáng, trái tim Lục Quan Triều lại nhói lên.

Tiếng khóc đau khổ của Nguyễn Ưu vẫn vang vọng bên tai, trong lòng Lục Quan Triều có nỗi đau và sự hối tiếc không thể tả xiết. Bên cạnh Lục Quan Triều có rất nhiều bạn bè đều là hôn nhân thương mại, hôn nhân của Lục Quan Triều thì không, nhưng thực chất cũng tương tự. Anh không có tình cảm nào với Nguyễn Ưu, trước khi Thẩm Lương đến cầu xin anh, ấn tượng của Lục Quan Triều về Nguyễn Ưu chỉ là cậu em họ xinh đẹp đi theo bên người Thẩm Lương mà thôi. Anh có thể cảm nhận được Nguyễn Ưu thích mình, nhưng omega thích Lục Quan Triều đếm không xuể, nhiều khi Nguyễn Ưu thậm chí còn không tràn đầy nhiệt huyết bằng một số omega, em ấy luôn ngoan ngoãn và dịu dàng, có một chút ranh mãnh dễ thương.

Lục Quan Triều xưa nay luôn là một alpha lý trí cao nhất, nhu cầu tình cảm của anh không quá mạnh mẽ, bất kể là ý thức gia tộc với nhà họ Lục, hay ý thức con cái đối với cha mẹ, thậm chí cả sự mến mộ dành cho Thẩm Lương, Lục Quan Triều đều rất bình tĩnh và kiềm chế. Lục Quan Triều chẳng hề bận tâm đến việc mất đi thế lực của gia tộc nhà họ Lục, cách xa ba mẹ rồi một mình khởi nghiệp trong nước, Lục Quan Triều không cảm thấy vất vả. Còn về Thẩm Lương, Lục Quan Triều cũng giữ anh ta rất kỹ ở tận đáy lòng, ngoài việc kiềm chế và khéo léo bày tỏ tình cảm, sự hy sinh lớn nhất mà Lục Quan Triều từng làm cho Thẩm Lương chính là kết hôn với Nguyễn Ưu.

Nhưng lúc đó, ngoài việc giúp đỡ Thẩm Lương, Lục Quan Triều còn muốn chọc giận Thẩm Lương, Thẩm Lương không từ thủ đoạn để bảo vệ alpha của hắn như thế, Lục Quan Triều dù sao vẫn tức không chịu được. Cảm giác cạnh tranh giữa các alpha là đương nhiên, huống hồ alpha kia của Thẩm Lương rõ ràng thua kém Lục Quan Triều về mọi mặt. Nếu Thẩm Lương đã muốn làm vậy, Lục Quan Triều càng phải tổ chức đám cưới một cách hoành tráng, để mọi người biết rằng mình đã kết hôn, để Thẩm Lương phải hối hận.

Thẩm Lương chưa bao giờ hối hận, ngược lại, sau cuộc hôn nhân bốc đồng, Lục Quan Triều ngày nào cũng hối hận. Đây là quyết định nông nổi nhất trong cuộc đời của Lục Quan Triều, dẫu sao cũng là chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự cả đời.



Lục Quan Triều vốn muốn giữ khoảng cách và tôn trọng nhau như khách với Nguyễn Ưu, nhưng sau này chuyện Thẩm Lương đính hôn rồi kết hôn cứ đả kích Lục Quan Triều. Kỳ thực có lẽ cũng không hẳn là đả kích, chỉ là Lục Quan Triều cần đặt một dấu chấm hết cho tình yêu vô vọng của mình. Anh vẫn chưa hoàn toàn mất trí, anh chỉ muốn nói với bản thân rằng, có Nguyễn Ưu rồi, từ bây giờ thực sự không được nhớ thương Thẩm Lương nữa.

Trước ngày hôm nay, Lục Quan Triều chưa từng nghĩ mình làm như vậy có phải là quá ích kỷ hay không, kể cả lúc Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đệ đơn ly hôn, Lục Quan Triều vẫn còn cho rằng mọi chuyện đều có thể cứu vãn. Mãi đến khi Cố Hân Nhĩ nói, Nguyễn Ưu đã từng muốn đi thay tuyến thể vì anh.

Chuyện đó xảy ra khi nào, là sau khi Nguyễn Ưu hồi phục tuyến thể, khi anh đi làm xét nghiệm, sau đó nhận được bản báo cáo và không về nhà nữa. Lục Quan Triều biết rất rõ, tâm trí anh lúc đó đang dao động. Cuộc sống sau khi kết hôn của Thẩm Lương không được suôn sẻ, tình cảm giữa cậu ta với alpha mà mình khăng khăng đòi cưới dường như cũng không bền vững đến nỗi không thể phá hủy. Lục Quan Triều vốn tưởng rằng mình đã khép lòng mình lại, nhưng nhìn thấy Thẩm Lương trên giường bệnh, con tim của Lục Quan Triều lại nóng lòng muốn thử lần nữa.

Nhưng Lục Quan Triều không ngờ rằng Nguyễn Ưu vì muốn níu kéo anh, níu kéo cuộc hôn nhân này, vậy mà lại muốn đi làm phẫu thuật thay tuyến thể.

Alpha không có cái dũng khí đặt tình cảm lên trên hàng đầu giống như omega, Lục Quan Triều cũng không biết Nguyễn Ưu nhìn qua có vẻ mềm yếu mỏng manh, lại có thể đưa ra quyết định như vậy. Điều gì đã khích lệ Nguyễn Ưu làm vậy chứ, là yêu sao, tình yêu đối với một alpha như Lục Quan Triều, chỉ là vật yêu thích được tô đẹp thêm, Lục Quan Triều chưa bao giờ biết rằng trên đời này hóa ra còn có người coi trọng tình yêu hơn chính bản thân mình. Cú sốc to lớn này khiến Lục Quan Triều khó giữ được bình tĩnh trong chốc lát, trán anh tựa vào vô lăng, mê man và hỗn loạn.

Không biết trời sáng từ lúc nào, Lục Quan Triều ở trên xe nhìn thấy Nguyễn Ưu ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi cửa, trải qua một đêm, trên mặt Nguyễn Ưu đã không còn nhìn ra dấu vết từng khóc nức nở vào đêm hôm trước, chỉ có mí mắt vẫn còn hơi đỏ, người cậu đứng thẳng tắp, mắt không hề nhìn đi chỗ khác. Lục Quan Triều tham lam nhìn theo bóng dáng gầy gò và mỏng manh của Nguyễn Ưu đi ngang qua mình, nhìn cậu đi đến cổng khu chung cư, đưa tay chặn một chiếc taxi, ánh mắt không hề dừng ở trên xe của Lục Quan Triều dù chỉ một giây.

Trong không khí dường như vẫn còn đọng lại mùi sương ngọt ngào và tươi mát trên người Nguyễn Ưu, vào buổi sáng mùa xuân se lạnh, có một luồng (không khí) trong lành thấm vào ruột gan. Đây là mùi tin tức tố của Nguyễn Ưu, kết hôn lâu như vậy, Lục Quan Triều không có nhiều cơ hội ngửi thấy mùi này. Đó là loại tin tức tố nếu bạn không cố gắng nắm bắt thì sẽ tan biến trong nháy mắt, cũng giống như Nguyễn Ưu, nếu bạn không nắm chặt tay em ấy khi em ấy vẫn còn yêu bạn, thì em ấy sẽ nhẹ nhàng dứt ra rồi rời đi.

Lục Quan Triều lại nhắm mắt, trong không khí đã không còn mùi tin tức tố của Nguyễn Ưu nữa, em ấy bước đi kiên quyết thế đấy, khi đi ngang qua Lục Quan Triều, cứ như thể chưa từng yêu anh một tí nào vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK