Nhìn thấy Lục Quan Triều, bác sĩ Hướng không hề thấy lạ, cùng là con người chịu sự điều khiển của tuyến thể, nhưng alpha dường như rất thiếu hiểu biết về omega. Rất nhiều người chồng alpha đều là sau khi bệnh tuyến thể của bạn đời rất nghiêm trọng thì mới biết bạn đời của mình bị bệnh, bọn họ đã không hiểu nguyên nhân mắc bệnh của bạn đời, lại càng không biết cách chăm sóc bạn đời của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, omega là phái yếu trong xã hội, sau khi kết hôn, omega chỉ có alpha của mình làm đối tượng phụ thuộc, nhưng rất tiếc, hầu hết các alpha không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Lục Quan Triều rất khẩn trương, cái kiểu vội vàng kéo ghế ngồi trước mặt bác sĩ Hướng và nói đến quá trình của omega nhà mình này, bác sĩ Hướng đã thấy qua hàng ngàn lần rồi, nên ông không có phản ứng gì, chỉ đẩy kính lên và hỏi Lục Quan Triều: " Cậu Lục tới tìm tôi, có chỗ nào khó chịu hay sao?"
Lục Quan Triều lắc đầu, anh sắp xếp lại lời nói rồi mới mở miệng hỏi bác sĩ Hướng: " Tôi tới là để hỏi thăm về vợ tôi, cũng chính là Nguyễn Ưu, về tình hình của em ấy."
Chuyện này không ngoài dự đoán của bác sĩ Hướng, ông mỉm cười và hỏi Lục Quan Triều: " Không biết cậu Lục muốn hỏi tình hình của phương diện nào, là tình hình khi bị thương vào hơn một năm trước, hay tình hình trong thời gian phục hồi tuyến thể, hay tình hình khi cậu ấy muốn làm phẫu thuật cách đây không lâu?"
Lục Quan Triều vốn chỉ muốn hỏi về chuyện Nguyễn Ưu muốn làm phẫu thuật, nghe bác sĩ Hướng nói như vậy, anh lại đổi ý bảo: " Cứ kể hết cho tôi đi."
Bác sĩ Hướng bật cười, ông đứng dậy đi đến trước tủ hồ sơ trong phòng khám, tìm hồ sơ bệnh án của Nguyễn Ưu lấy ra và nói: " Hiện giờ có lẽ không được, có rất nhiều người đến thăm khám, tôi không thể làm trễ thời gian của bệnh nhân tiếp theo. Cậu xem qua bệnh án này trước, tối nay sau khi tan làm tôi sẽ nói chuyện chi tiết với cậu, được không?"
Mặc dù Lục Quan Triều rất cấp bách, nhưng anh vẫn gật đầu chấp nhận lời đề nghị của bác sĩ Hướng. Rời khỏi phòng khám của bác sĩ Hướng, Lục Quan Triều ngồi trên xe và mở hồ sơ bệnh án của Nguyễn Ưu.
Từ khi Nguyễn Ưu bắt đầu bị thương tuyến thể, vẫn luôn là bác sĩ Hướng điều trị cho Nguyễn Ưu. Không ai biết rõ tình hình của Nguyễn Ưu hơn bác sĩ Hướng, hồ sơ bệnh án của bác sĩ Hướng cũng ghi lại tình hình của Nguyễn Ưu một cách chi tiết từ đầu đến cuối. Lục Quan Triều lật trang đầu tiên ra, trái tim chợt nhói một nhịp.
" Vết dao dài 5 cm ở giữa tuyến thể, vết thương sâu 3 cm, quanh miệng vết thương có vết loét, có khả năng chuyển thành ác tính. Nhiệt độ cơ thể là 38,5 độ vào ban đêm, ban ngày là 39,2 độ, sốt cao không giảm, không loại trừ khả năng bị viêm nhiễm."
Kỳ thực Lục Quan Triều không dám nhìn vết sẹo của Nguyễn Ưu, nhưng nhìn dòng chữ trước mắt này, Lục Quan Triều không thể tưởng tượng nổi làn da trắng sứ và mềm mại của Nguyễn Ưu làm sao có thể chịu đựng được thương tổn như vậy.
Lục Quan Triều lại lật về sau, vết thương của Nguyễn Ưu tái phát. Vết thương ở tuyến thể rất khó lành, huống chi bộ phận này lại quý giá và dễ tổn thương như thế. Nguyễn Ưu đã trải qua các cuộc phẫu thuật lặp đi lặp lại nhiều lần, và hệ thống thần kinh ở tuyến thể cũng được nối lại từ đầu một cách cẩn thận. Trong hồ sơ bệnh án ghi rằng, Nguyễn Ưu đã rất lâu không ăn uống gì, cậu không thể ăn được. Khoảng thời gian nguy hiểm nhất sau ca phẫu thuật, thời gian cậu hôn mê nhiều hơn là tỉnh, bệnh viện chẩn đoán cho Nguyễn Ưu hai căn bệnh nguy kịch, tình trạng viêm nhiễm và biến chứng sau phẫu thuật khiến Nguyễn Ưu phải chịu nhiều khổ cực.
Lục Quan Triều lật xem hồ sơ bệnh án, chỉ mấy trang ngắn ngủi, anh đã cảm thấy mình không thể xem tiếp được nữa. Nguyễn Ưu chưa bao giờ nói ra những lời này, Lục Quan Triều không biết tình trạng của Nguyễn Ưu khi bị thương là như thế nào. Lục Quan Triều chưa từng nhìn thấy bộ dạng khi Nguyễn Ưu bị thương, khi anh gặp Nguyễn Ưu thì đã là lúc hai nhà bắt đầu chuẩn bị kết thông gia và bắt đầu đi đến quá trình đính hôn. Lúc đó sắc mặt của Nguyễn Ưu không được tốt cho lắm, vết sẹo sau gáy đã bắt đầu đóng vảy, anh chỉ biết là Nguyễn Ưu bị thương ở tuyến thể, nhưng lại không biết vết thương của Nguyễn Ưu trông ra sao.
Bay giờ thấy rồi, Lục Quan Triều chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tay anh đặt trên vô lăng, còi xe vang lên một tiếng kêu dài và chói tai.
Nguyễn Ưu không hề nói gì cả, Lục Quan Triều liền tưởng rằng cậu không phải chịu khổ gì. Nhưng làm sao có thể chứ, Lục Quan Triều cuối cùng cũng hiểu ra, chỗ đó là tuyến thể, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì anh đã được dạy rằng đây là một cơ quan vô cùng quan trọng và quý giá, bị thương nặng như thế, chảy nhiều máu như thế, thì làm sao có thể ổn được.
Thời gian hồi phục vết thương của Nguyễn Ưu kéo dài hơn dự kiến một chút, Lục Quan Triều lật xem hồ sơ bệnh án và nhìn kết quả mỗi lần phục hồi tuyến thể của Nguyễn Ưu được ghi trên bệnh án. Lục Quan Triều cũng đã cùng Nguyễn Ưu đi tái khám vài lần, nhưng anh chưa từng thấy Nguyễn Ưu thực hiện phục hồi chức năng như thế nào, mọi lần Nguyễn Ưu chỉ bảo anh ngồi đợi trên ghế dài, cậu không hề nói mình tái khám ra sao, Lục Quan Triều cũng không nghĩ tới.
Bây giờ Lục Quan Triều đã biết rồi, trên bệnh án ghi rất rõ ràng, mỗi lần Nguyễn Ưu đều phải trải qua xét nghiệm các loại tin tức tố khác nhau từ nồng độ thấp đến cao, cũng như đủ kiểu xét nghiệm và phục hồi vật lý khác. Lục Quan Triều không thể tưởng tượng nổi, cái cảm giác phải điều động sức lực của mình, để bản thân giống như một món đồ bị xét nghiệm, sau đó lại nhận thêm một lần thất vọng, rốt cuộc Nguyễn Ưu đã trải qua ra sao. Còn mình thì, mỗi lần đi cùng em ấy, thậm chí còn không hỏi em ấy cảm thấy thế nào.
Cuối cùng Lục Quan Triều cũng nhận ra rằng, anh đối với Nguyễn Ưu, chỉ là một người chồng alpha trên danh nghĩa, còn trách nhiệm của một người chồng chu đáo thực sự, dù chỉ một chút thôi, Lục Quan Triều cũng làm không xong.
Vậy tại sao Nguyễn Ưu lại không đòi hỏi Lục Quan Triều cơ chứ. Lục Quan Triều cúi đầu lật xem bệnh án, và nghĩ, có lẽ là biết mình không thể cho em ấy cái gì nên không còn trông đợi nữa.
●
Khi Lục Quan Triều đến nhà ba mẹ vợ, Kiều Nhiễm đang chuẩn bị bữa trưa. Nguyễn Thạch An đi làm, trong nhà chỉ có một mình Kiều Nhiễm, nghe thấy tiếng gõ cửa thì mở cửa, thấy là Lục Quan Triều, Kiều Nhiễm liền sửng sốt trong giây lát.
" Quan Triều, sao lại là con? Sao hôm nay lại muốn qua đây chơi?" Kiều Nhiễm đón tiếp Lục Quan Triều vào cửa, thái độ của bà vẫn nhiệt tình và khách sáo như thường lệ. Hình như Kiều Nhiễm không biết chuyện Nguyễn Ưu đòi ly hôn với mình, Lục Quan Triều nghĩ.
Thực ra Kiều Nhiễm vẫn luôn không quá gần gũi với Lục Quan Triều, trước đây Lục Quan Triều thực sự không hiểu lắm, hai bên gia đình đều đã gật đầu đồng ý chuyện kết hôn, nhưng thái độ của Kiều Nhiễm lại có vẻ thật miễn cưỡng. Bây giờ Lục Quan Triều mới hiểu, chỉ vì Nguyễn Ưu là con ruột của Kiều Huyên, dù sao Kiều Nhiễm cũng chỉ là mẹ nuôi, Kiều Huyên là chị gái, nghĩ lại thì Kiều Nhiễm mâu thuẫn với Kiều Huyên về mọi mặt, 80% chuyện kết hôn cũng là do Kiều Huyên quyết định đồng ý, Kiều Nhiễm không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.
Giờ đây khi đã biết những điều này, lại đối diện với Kiều Nhiễm, Lục Quan Triều liền cảm thấy áy náy muộn màng. Anh mỉm cười và nói: " Công ty không có chuyện gì, tình cờ đi ngang qua nhà mình nên con ghé vào thăm."
Kiều Nhiễm đáp một tiếng rồi hỏi: " Ăn cơm chưa, bữa cơm này của mẹ vừa khéo, con có muốn ăn một chút không."
Lục Quan Triều ở dưới nhà Nguyễn Ưu cả đêm, trời sáng liền đi tìm bác sĩ Hướng, lại xem hồ sơ bệnh án rất lâu, lúc này đã sớm đói bụng cồn cào, anh còn chưa kịp nói chuyện, cái bụng đã kêu ùng ục rất đúng lúc.
Kiều Nhiễm mím môi cười nói: " Ăn cùng nhau đi."
Lục Quan Triều đi theo Kiều Nhiễm ngồi vào trước bàn ăn, nhìn Kiều Nhiễm xới cơm cho mình. Lục Quan Triều đã từng ăn cơm của Kiều Nhiễm rất nhiều lần, anh biết tay nghề nấu nướng của Nguyễn Ưu đều là học từ Kiều Nhiễm, khẩu vị của hai người cũng giống nhau, nhưng giờ đây khi ăn cơm của Kiều Nhiễm, nỗi nhớ mãnh liệt dành cho Nguyễn Ưu chợt dâng trào trong lòng Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều biết Nguyễn Ưu nấu ăn là để lấy lòng mình, anh cũng hưởng thụ sự lấy lòng ấy của Nguyễn Ưu. Không một alpha nào có thể thực sự khước từ sự chủ động lấy lòng của một omega, huống chi mỗi lần Lục Quan Triều đi làm về, trông thấy trên bàn đầy ắp bữa tối được Nguyễn Ưu dày công chuẩn bị, loại thỏa mãn về tinh thần đó là không thể diễn tả được.
Bây giờ Nguyễn Ưu đi rồi, nhà họ Lục cũng không đến nỗi nồi lạnh bếp lạnh, người giúp việc vẫn làm việc như bình thường, chỉ là không phải mùi vị Nguyễn Ưu làm ra.
Lục Quan Triều ngồi trước chiếc bàn ăn không quá to ở nhà ba mẹ vợ, cuối cùng cũng nhận ra rằng, mình không chỉ mất đi Nguyễn Ưu, đồng thời còn mất cả tổ ấm của mình.
Đối với gia đình, Lục Quan Triều chưa bao giờ tưởng tượng đến, Nguyễn Ưu lấp đầy sự hiểu biết nông cạn của anh về gia đình, nhưng có lẽ vì quá nông cạn, mà giờ đây cuối cùng Lục Quan Triều cũng mất đi cậu.
Thấy Lục Quan Triều ăn xong lại im lặng, Kiều Nhiễm lo lắng hỏi anh: " Sao vậy, Quan Triều. Không hợp khẩu vị sao?"
Lục Quan Triều lắc đầu, lại gật đầu, có chút mệt mỏi nói: " Có lẽ dạo này đi làm mệt quá. Mẹ, con có thể nghỉ ở đây một lát được không?"
Kiều Nhiễm rót cho anh một ly nước rồi bảo: " Vậy con đến phòng Ưu Ưu nghỉ đi, đồ đạc vẫn như lúc hai đứa ở đây. Đừng làm việc quá mệt mỏi, khi nào rảnh thì bảo Ưu Ưu nấu súp cho con uống, Ưu Ưu rất giỏi nấu súp."
Lục Quan Triều đương nhiên biết Nguyễn Ưu nấu súp rất giỏi, nhưng trái tim anh lại co giật, anh không biết liệu mình còn có cơ hội được uống canh của Nguyễn Ưu nữa không.
Có lẽ trong phòng Nguyễn Ưu vẫn còn sót lại mùi tin tức tố của Nguyễn Ưu, Lục Quan Triều nằm trên giường liền nhanh chóng ngủ thiếp đi. Anh mơ thấy cảnh hai người hồi còn sống ở đây, khi ấy hai người vừa mới quyết định phải chung sống thật hạnh phúc, Nguyễn Ưu còn hào hứng mua rất nhiều đồ Tết, chờ đón Tết cùng với Lục Quan Triều, sau đó mọi thứ đảo lộn hoàn toàn.
Lục Quan Triều choàng tỉnh từ trong giấc mộng, mệt mỏi thở dài, mở mắt ra lần nữa, không ngờ anh lại ngủ cả buổi chiều. Mặt trời đã lặn, sắc trời cũng gần chạng vạng và tối dần. Lục Quan Triều ngồi dậy khỏi giường và mở cửa phòng, phòng khách tối om, anh cầm áo khoác định rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên sô pha.
Dù không bật đèn, chỉ nhìn vào hình dáng cơ thể, Lục Quan Triều cũng có thể nhận ra đó chính là Nguyễn Ưu. Hai người nhìn nhau qua ánh sáng ảm đạm mờ mịt của hoàng hôn, Lục Quan Triều muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Nguyễn Ưu cướp lời trước.
" Sau này đừng tới đây nữa, Lục Quan Triều. Tôi không muốn nói chuyện của chúng ta với ba mẹ tôi quá sớm. Đợi tất cả xong xuôi, tôi sẽ đích thân nói với họ. Trong khoảng thời gian này, xin anh đừng xuất hiện trước mặt họ."
Giọng Nguyễn Ưu rất lạnh nhạt, không giống với Nguyễn Ưu trong ký ức của Lục Quan Triều chút nào. Trong ấn tượng của anh, Nguyễn Ưu luôn là người dịu dàng và mềm mại, lúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, dù cho nổi giận cũng rất nhẹ nhàng, đây chính là sự mềm mại bẩm sinh trong tính cách của em ấy và đã được nuôi dạy cẩn thận.
Nhưng giờ đây, Nguyễn Ưu nói chuyện thật lạnh lùng dứt khoát, trước kia ngay cả với người lạ mà cậu vẫn có thể hòa nhã và dễ gần, bây giờ lại dùng giọng điệu lạnh nhạt nhất để nói chuyện với Lục Quan Triều. Sự lạnh nhạt không thể chối cãi trong lời nói đó, khiến Lục Quan Triều bất giác lùi lại nửa bước.
" Thực sự phải ly hôn sao, Ưu Ưu?" Lục Quan Triều hỏi.
Nguyễn Ưu gật đầu, cậu đến trước mặt Lục Quan Triều rồi nói: " Hôm nay mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói rằng anh mệt chết rồi, đang ngủ ở nhà, bảo tôi về nhà với anh và phải chăm sóc anh thật tốt." Nguyễn Ưu nói đến đây thì cúi đầu mỉm cười: " Lục Quan Triều, nói một cách công bằng, khi chúng ta sống chung, tôi chăm sóc cho anh không nói là tỉ mỉ chu đáo, nhưng ít nhất cũng đã tận tâm tận lực, tôi không có chỗ nào có lỗi với anh. Nên làm phiền anh, nể phần tình cảm trước kia, hãy buông tha cho tôi, chúng ta ly hôn đi."
Lục Quan Triều kéo lấy cổ tay của Nguyễn Ưu và hỏi cậu: " Vậy chúng ta không thể vì phần tình cảm trước kia mà không ly hôn được sao em?"
Nguyễn Ưu đột nhiên hất tay Lục Quan Triều, " Tình cảm? Lục Quan Triều, anh từng có tình cảm với tôi ư? Chỉ có lừa dối mà thôi." Cậu chỉnh lại vạt áo, mở cửa và nói: " Đừng nhắc lại chuyện cũ khiến tôi ghê tởm nữa, Lục Quan Triều."