“Đòi nợ”
Hai chữ này như đánh trúng vào tim cô, khiến trái tim cô ngay lập tức run lên.
Anh như vậy là muốn bảo vệ cô sao? Không ngại phiền phức đến tìm Hứa Đan Thu ư?
Đứng ở ngoài cửa nhà họ Hứa, Hứa Trúc Linh có chút lo lắng.
Hứa Đan Thu nhất định sẽ trở thành con dâu của nhà họ Cố. Nếu trong tương lai Hứa Đan Thu kết hôn với Cố Trường An, cô ta sẽ là mợ chủ của nhà họ Cố.
Bố của Cố Trường An sở hữu bốn mươi phần trăm cổ phần trong Tập đoàn Bình Minh, ông cụ nắm giữ hai mươi phần trăm và Hội đồng quản trị giữ hai mươi phần trăm.
Trong khi đó Cổ Thành Trung chỉ có vẻn vẹn mười phần trăm cổ phần.
Bây giờ nếu đi tìm Hứa Đan Thu gây phiền phức, không may chọc giận đến Cố Trường An, chẳng phải cuối cùng Cố Thành Trung sẽ là người gánh chịu mọi thứ hay sao!
Cô kéo tay áo anh, nói:
“Chuyện này cứ để em tự giải quyết đi. Em không muốn vì chuyện của em mà làm liên lụy đến anh.”
“Nếu như đến cả người phụ nữ của mình mà tôi còn không bảo vệ được, vậy thì tôi còn là đàn ông nữa hay không?”
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch lên, tuy giọng nói của anh rất lạnh lùng nhưng Hứa Trúc Linh lại cảm thấy thật ấm áp.
Từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, ngoài người anh tốt bụng nhà hàng xóm ra, không có ai nói sẽ bảo vệ cô cả.
Cô đã sớm quen với việc chịu đựng một mình, âm thầm nhẫn nhịn, không muốn làm ầm lên hay nói ra bất cứ điều gì.
Trừ khi bị dồn vào đường cùng, cô mới có thể phản kháng.
Thực ra cô không hề yếu đuối mà cô chỉ biết rõ rằng mình quá nhỏ bé và đơn độc.
Lấy trứng chọi với đá, cuối cùng cũng sẽ chỉ có quả trứng bị vỡ mà thôi.
“Anh không sợ rước lấy phiền phức hay sao?”
“Nếu như là phiền phức do em đem đến thì tôi rất vinh hạnh đón nhận.”
Sắc mặt Cố Thành Trung đã bình tĩnh lại, trông anh có vẻ điềm đạm hơn rất nhiều.
Hứa Trúc Linh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cổ Thành Trung không cho cô cơ hội, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô và dẫn cô bước vào trong nhà.
Người giúp việc nhìn thấy Hứa Trúc Linh đứng sau lưng Cố Thành Trung thì sợ hãi đến mức không nói được một tiếng nào.
“Ba tôi đâu?”
Người giúp việc chỉ vào phòng khách, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Cố Thành Trung hơi liếc mắt nhìn, đôi mắt dưới đôi lông mày rậm hiện lên sự lạnh lẽo, khiến cho người giúp việc sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ba thành viên nhà họ Hứa thậm chí còn không nhận ra có khách đến, bọn họ vẫn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói cười vui vẻ.
Hứa Đan Thu đang hớn hở nói về những sự kiện thú vị của ngày hôm qua.
“Mẹ, mẹ không nhìn thấy đâu. Từ sau lúc bị nhốt vào trong, khuôn mặt của Hứa Trúc Linh bắt đầu trở nên tái nhợt vô cùng, vừa tức giận lại vừa sợ hãi giương mắt nhìn con, vẻ mặt buồn cười không tả nổi.”
“Đan Thu, Trúc Linh có thể nào thì cũng là em gái của con, vì vậy đừng bắt nạt con bé quá nhiều. Các con sau này đều là con cháu của nhà họ Cố, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.”
Hứa Đức Thắng bất đắc dĩ nói.
Tuy rằng cảm thấy có chút gì đó không ổn nhưng ông ta sẽ không trách tội Hứa Đan Thu, dù gì thì đối với ông ta mà nói, đây cũng là đứa con gái cưng giỏi giang duy nhất trong lòng ông ta.
Trần Cẩm Vân nghe vậy liền tức giận nói:
“Đừng có trách Đan Thu, ông còn không nhìn ra việc tốt mà đứa con gái thứ hai của ông làm à? Ngang nhiên đi dụ dỗ đàn ông! Thật đúng là mẹ nào con nấy! Chuyện này mà bị lan truyền ra ngoài, sẽ là cái cớ để người ta chế nhạo nhà họ Hứa chúng ta.”
“Mẹ nói đúng. Nhưng rồi tương lai con sẽ gả vào nhà họ Cố làm mợ chủ thôi, còn cô ta mà cũng được coi là người nhà họ Cố ư? Ai mà không biết bộ dạng của Cố Thành Trung vốn xấu xí, lại chẳng có tài cán gì, ở trong nhà họ Cố căn bản là không có tiếng nói. Đợi đến lúc con tới đó làm dâu, nhất định con sẽ dẫm nát Hứa Trúc Linh, sẽ khiến cô ta cả đời này không thể ngóc đầu lên được nữa.”
Hứa Đan Thu hung ác nói, như thể cô ta đã nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang quỳ dưới chân mình như một con chó, sẵn sàng phục tùng cô ta.
Vừa nghĩ tới đây, cô ta liền nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng hận không thể kết hôn sớm một chút để có thể nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Hứa Trúc Linh.
Đúng lúc này, phía sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh đến ghê người, không có chút tình cảm nào.
“Thế à? Các người muốn ức hiếp vợ tôi như vậy sao?”
Những lời này vừa nói ra, ba người ngồi trong phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.