Cô đột nhiên cảm thấy rất nhục nhã, không phải bởi vì động tác ngả ngớn của anh, mà là vì anh không hề tin cô, anh nghỉ ngờ sự thật lòng của cô.
“Ngài cũng có thể kiểm tra thân thể của em, xem xem rốt cuộc lời em nói có phải là thật hay không. Trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình cậu ba như anh nói một không hai!”
“Cô gọi tôi là gì?
Động tác của người đàn ông hơi ngừng lại, mắt phượng khẽ nheo lại mang cho người ta cảm giác tràn đầy nguy hiểm, rõ ràng anh không vui đối với cách xưng hô này của cô!
“Cậu ba!” Rất không may, Hứa Trúc Linh lại là một người gan lớn, cô không sợ chết mở miệng đáp: “Ngài là người chồng tương lai của em, em gọi ngài một cách thân mật như thế thì làm sao?”
Cố Thành Trung nghe lời giải thích hợp tình hợp lý như thế không nhịn được phì cười.
Anh luôn ghét cách xưng hô khó nghe này, trong nhà cũng chỉ có ông già kia dám gọi anh như thế. Nhưng con nhóc này, lại giống như là nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng dám mở miệng khiêu khích anh như thế.
Thế nhưng anh lại không hề cảm thấy tức giận.
Xưng hô một cách thân mật?
“Tôi cũng không ngại em gọi tôi một tiếng chồng yêu”
Anh nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, bàn tay to lớn giữ chặt lấy bờ mông đang vênh lên của cô.
Cô không phải là gầy, nơi cần lớn nhất định sẽ lớn, nơi cần nhỏ thì một cánh tay cũng có thể ôm trọn, nhưng lại rất nhẹ, ôm vào trong ngực giống như là một món đồ tinh xảo bằng sứ, tới mức Cố Thành Trung lo lắng liệu chỉ cần anh mạnh tay hơn một chút là sẽ làm hỏng cô.
Khoảng cách giữa anh và cô lập tức kéo gần, anh cao hơn cô nửa cái đầu. Lần đầu tiên Hứa Trúc Linh được nhìn gương mặt của anh ở khoảng cách gần như vậy.
Dấu vết của của vết bỏng, nhìn thô ráp dọa người, hơn nữa giữa hai đầu lông mày có một vết sẹo, nhưng lại không dài như trong lời đồn, có vẻ càng hung ác hơn.
Suốt nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt sắc bén như chim ưng kia, hẹp dài mê người.
Khóe mắt còn vương chút lệ khí, vô hình chung tạo thành một cảm giác áp bách người đối diện.
Mắt đen không có chút độ ấm giống như màn đêm buốt giá, lại như là sao trời mênh mông, cuồn cuộn rộng lớn. Sâu trong đôi mắt đen kịt kia như ẩn dấu một hang động tối đen, có thể hút người vào trong đó.
Đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên cô không còn cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, có lẽ do bản thân Hứa Trúc Linh tự ép mình không được sợ anh, ý chí thôi thúc phản ứng thân thể, đã có hiệu quả!
Cô hít sâu một hơi, thật thà nói: “Chờ tới khi em hai mốt tuổi, chờ tới khi em đủ tuổi đi đăng ký kết hôn, em đương nhiên sẽ gọi ngài một tiếng chồng yêu. Hiện tại, chúng ta chỉ là quan hệ đính ước, còn… Còn chưa thân mật tới mức như vậy”.
Nói xong lời cuối cùng, Hứa Trúc Linh có chút thẹn thùng.
Cô mới 18 tuổi, thế mà đã là vợ chưa cưới của người khác, sau này còn phải chung chăn gối với người đó, còn phải cùng nhau xây dựng gia đình với người đó. Nghĩ tới thôi là đã thấy khó tin rồi.
Cố Thành Trung nghe cô nói như vậy, đột nhiên lại có cảm giác chờ mong, hy vọng cô nhóc này mau chóng lớn lên.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của Hứa Trúc Linh, anh đột nhiên rất muốn trêu chọc cô.
“Nếu đã là chồng chưa cưới, vậy em hôn tôi một cái”.
“Hả?” Hứa Trúc Linh ngơ ngác, máu toàn thân như đổ đồn hết lên tai, tai cô đỏ ửng, bộ dạng xinh đẹp mê người.
Nhưng Cố – da mặt dày = Thành Trung lại không hề ý thức được da mặt là cái gì, nghiêng đầu qua: “Không phải là nói không sợ sao? Không phải nói tôi là chồng tương lai của em sao? Như thế nào, hôn chồng tương lai cũng không được sao?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy khẽ cần môi. Đây rõ ràng là phép khích tướng, nhưng là cô lại không thể phản bác, nếu không cô sẽ thua.
Đáy lòng Hứa Trúc Linh bực bội, gan cũng đột nhiên lớn lên, cô dùng hai tay nâng mặt anh lên.
Cố Thành Trung cố ý đem nửa khuôn mặt hoàn hảo lại gần, nhưng cô lại hôn ở phía bên vết sẹo xấu xí của anh.
Nếu như cô đã chặt đứt đường lui của bản thân, vậy thì phải dũng cảm đối mặt với hiện thực!
Cố Thành Trung rất hài lòng với nụ hôn này của cô, nếu như cô hôn ở trên môi, anh lại càng cảm thấy hài lòng.
Đúng lúc này, thư ký đột nhiên gõ cửa, nói với anh răng còn chút chuyện cần anh phải xử lý. Tuy rằng có hơi bực bội vì hứng thú bị cắt ngang, nhưng anh vẫn đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Cố Thành Trung rời đi, Hứa Trúc Linh vẫn còn ngơ ngác mơ màng.
Cô hôn anh, đây có tính là nụ hôn đầu tiên không?
Cô chôn mặt vào trong chăn, cũng không rõ cảm giác hiện tại của bản thân là gì.
Hối hận sao? Hay là ngại ngùng?
Cố Thành Trung vào phòng đọc sách, thư ký đã đưa cho hẳn một tệp tài liệu.
Chú An lại đứng một bên gỡ lớp mặt nạ da người trên mặt anh xuống, lộ ra gương mặt vốn có của anh.
Một gương mặt hoàn mỹ lập tức hiện ra, ngũ quan tỉnh tế, đường nét góc cạnh rõ ràng, chẳng khác gì bức tượng hoàn mỹ được ông trời tạo ra, hoàn hảo không một góc chết.
Tác giả: Cám ơn đã đọc truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha <3