Cô ấy có một đứa em họ rất đáng ghét, không chỉ luôn luôn chống đối Thẩm Nhạc Tranh trên mọi mặt trận mà còn thường xuyên mách lẻo với người lớn, tố Thẩm Nhạc Tranh đọc truyện tranh, chơi thân với học sinh nam ở trường.
Còn nếu Thẩm Nhạc Tranh ở lại nhà mình thì Ngu Hạ lại sợ cô bạn cảm thấy chán vì chỉ có một mình.
Thẩm Nhạc Tranh ngẫm nghĩ: “Nhưng không phải ngày mai cậu định tới vườn cây ăn trái với Lý Duật rồi à?”
Hạ Liễu Hạ Thiên: “Vậy cậu chờ tớ chút nhé, tớ hỏi Lý Duật xem sao.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “?”
Ngu Hạ không trả lời tin nhắn của Thẩm Nhạc Tranh ngay, cô thoát khỏi app QQ, mở WeChat, gửi tin nhắn cho Lý Duật: “Cậu có phiền không nếu ngày mai có thêm một người đi cùng với chúng ta tới vườn cây ăn trái?”
Thực ra hôm nay trên đường về, Ngu Hạ đã nghĩ tới chuyện không biết có nên thương lượng với Lý Duật rủ thêm mấy người bạn nữa đi chơi vườn cây ăn trái cùng họ hay không rồi.
Cô mơ hồ cảm thấy chỉ có một mình cô đi với Lý Duật tới nhà ông bà ngoại của anh thì hơi kỳ cục. Cụ thể là kỳ cục như thế nào thì cô cũng không biết, có lẽ là cô lo lắng người lớn nghĩ nhiều, hiểu lầm hai người họ.
L: “?”
Hạ Liễu Hạ Thiên: “Ba mẹ Tranh Tranh đi du lịch nên cậu ấy ở nhà một mình.”
L: “Cậu quyết định đi.”
Anh không có ý kiến gì.
Chỉ có điều Lý Duật hoàn toàn không ngờ được rằng, cuối cùng chuyến đi hai người lại biến thành bảy người.
Ngu Hạ mời Thẩm Nhạc Tranh xong lại nhận được tin nhắn của Thích Hy Nguyệt hỏi cô xem cuối tuần có đi đâu chơi không, ba ngày đại hội thể dục thể thao vừa qua làm cô ấy mệt gần chết nên muốn đi đâu đó thư giãn một chút.
Ngu Hạ nghĩ mình không thể nhất bên trọng nhất bên khinh với bạn bè được nên sau khi hỏi ý Lý Duật xong, cô lại rủ thêm cả Thích Hy Nguyệt đi cùng.
Thế nhưng, chỉ có một mình Lý Duật là con trai đi chơi chung với ba bạn nữ thì kỳ lạ quá. Ngu Hạ không mất quá nhiều thời gian để xoắn xuýt, cô nhanh tay tiếp tục nhắn tin cho Vương Tân Giác. Vương Tân Giác đã hẹn với bọn Thường Tại cuối tuần này tới phòng tự học làm bài tập rồi.
Nghe Ngu Hạ rủ đi chơi, bọn họ lập tức thay đổi kế hoạch, quyết định trước khi bước sang mùa đông giá rét phải tranh thủ đi chung với cả nhóm tới vườn cây ăn trái chơi một chuyến.
Lúc Lý Duật bị thêm vào nhóm chat, anh còn ngẩn ra mất một lúc không hiểu thế này là thế nào.
Cho tới khi nhìn thấy tin nhắn của Ngu Hạ trong nhóm, anh mới muộn màng hiểu ra vấn đề, cảm thấy đúng là dở khóc dở cười.
Anh biết đại khái Ngu Hạ lo lắng điều gì nên không hỏi nhiều, chỉ hỏi xem mọi người muốn mấy giờ tập trung, tập trung ở đâu rồi thôi.
Sau khi chốt được ngày, giờ tập trung, mọi người không nhắn thêm gì vào nhóm chat nữa.
Học sinh cấp ba muốn đi chơi đều phải tranh thủ làm bài tập xong thật nhanh mới để dành ra được một chút thời gian. Để ngày mai được đi chơi thoải mái, bọn họ đều muốn sớm làm xong hết bài tập được giao.
…
Sáng hôm sau, nhóm Ngu Hạ chia nhau ra ngồi hai xe tới vườn cây ăn trái.
Ba cô gái ngồi chung xe với Lý Duật, ba bạn nam còn lại ngồi một xe khác.
Từ nhà Ngu Hạ tới khu vườn ăn trái nằm ở ngoại ô này mất hơn một tiếng đồng hồ.
Đêm hôm trươc đã ngủ khá ngon nên lúc xuống xe, ai nấy đều phấn chấn tinh thần.
Vừa xuống xe, Ngu Hạ lập tức phát hiện ra nơi này quả là khác hẳn so với ở trong thành phố.
“Không khí trong lành thật đó.” Ngu Hạ còn chưa kịp mở miệng, Thích Hy Nguyệt đã phát biểu cảm nghĩ: “Gió ở đây dễ chịu ghê.”
Thẩm Nhạc Tranh gật đầu: “Đúng đó, tớ cảm thấy không khí ở đây rõ là ngọt ngào ấy.”
Ngu Hạ phụ họa theo họ.
Nhóm họ khá đông người nên Lý Duật đề nghị đi chơi vườn cây ăn trái trước rồi lát nữa hẵng tới nhà bà ngoại của anh.
“Nhóm mình đông vậy mà vẫn tới nhà bà ngoại của cậu à?” Ngu Hạ thì thầm hỏi anh: “Liệu có làm phiền ông bà cậu quá không?”
Lý Duật liếc nhìn cô một cái: “Không đâu, thấy mọi người tới chơi, chắc chắn ông bà tôi sẽ rất vui.”
Nói thật, Ngu Hạ cũng muốn tới nhà ông bà ngoại của Lý Duật chơi nhưng cô sợ gây thêm phiền hà cho hai ông bà nên tối qua chỉ nói với tụi Thẩm Nhạc Tranh là đi chơi vườn cây ăn trái, hái quýt, không đề cập tới chuyện tới nhà ông bà ngoại của Lý Duật.
Lý Duật biết Ngu Hạ đang lo lắng điều gì, anh nhẹ nhàng nói: “Cậu yên tâm đi, dì út của tôi sẽ lo liệu ổn cả thôi.”
Nghe anh nói vậy, Ngu Hạ mới tin lời anh hơn một chút: “Được thôi, nếu không làm người nhà cậu mệt thì được.”
Lý Duật: “Không sao đâu.”
Bảy người đi vào trong khu vườn.
Họ leo lên một con dốc nhỏ, đây chính là khu vườn mà lần trước Ngu Hạ nhìn thấy trong bức ảnh chụp vườn cây ăn trái Mộ Tử Lâm đăng ở QZone.
Lý Duật chào hỏi chủ vườn xong, mỗi người cầm một chiếc rổ đi vào sâu trong vườn.
Vườn cây ăn trái này trồng rất nhiều giống cây ăn quả, cam, lựu, quýt, bưởi đều có đủ. Lúc đi vào trong vườn, Ngu Hạ còn nhìn thấy có cả cà chua chín đỏ mọng.
Đi được nửa đường, Thích Hy Nguyệt chợt nhận ra cảnh quan của nơi này hơi quen mắt: “Hạ Hạ, chỗ này chẳng phải chính là chỗ Mộ Tử Lâm chụp ảnh Lý Duật đó sao?”
Ngu Hạ còn chưa trả lời, Lý Duật đã thắc mắc hỏi trước: “Ảnh gì vậy?”
“...”
Cả nhóm đồng loạt nhìn về phía anh, ai nấy đều thấy khá bất ngờ.
Lý Duật nhíu mày, chuyển mắt nhìn Ngu Hạ: “Cậu ấy đang nhắc tới ảnh chụp nào vậy?”
“Cậu... Không biết à?” Ngu Hạ kinh ngạc.
Thái độ của Lý Duật hờ hững như muốn nói: Thế đáng ra thì tôi phải biết điều gì cơ?
Thích Hy Nguyệt “ồ” một tiếng, ngượng ngùng nói: “Bọn tôi cứ tưởng là cậu biết rồi cơ chứ.”
Lý Duật quay qua nhìn mấy bạn nam khác, Thường Tại có biết chuyện này bởi tính cậu ta vốn nhiều chuyện hơn mấy bạn nam khác một chút: “Chắc ý mọi người là tấm ảnh chụp cậu mà hôm Quốc khánh Mộ Tử Lâm đăng lên QZone đấy, phông nền của bức ảnh đó có vẻ như là chỗ này, không phải hai người các cậu đi chung với nhau à?”
Lý Duật hiểu ra, đáp ngắn gọn: “Không phải.”
Nói xong, Lý Duật nhìn Ngu Hạ, những chuyện vốn làm anh thấy hơi khó hiểu lập tức tìm được câu trả lời.
Chẳng trách bữa đó Ngu Hạ lại đột nhiên hỏi anh tới nhà ông bà ngoại chơi có vui không, rồi lại gặng hỏi anh xem bọn họ chơi những gì.
Lúc ấy Lý Duật không nghĩ gì nhiều, tưởng rằng “bọn cậu” mà Ngu Hạ nhắc tới là bao gồm anh và ông ngoại, bà ngoại.
Giờ xem ra ý cô là anh và Mộ Tử Lâm.
Nghĩ đến đây, Lý Duật liếc nhìn người đang cong môi cười, đứng cách anh một quãng không xa, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bữa ấy tôi không nhìn thấy Mộ Tử Lâm.”
“Thì ra là vậy.” Thường Tại nói xong khoác vai Lý Duật: “Tôi biết ngay là cậu sẽ không bị Mộ Tử Lâm cưa đổ mà.”
Lý Duật huých cánh tay Thường Tại: “Đi hái quýt đi.”
Thường Tại: “Ừ.”
Cả nhóm đi sâu vào trong vườn cây ăn trái, chẳng biết từ lúc nào, họ đã đi tách nhau ra.
Lúc Ngu Hạ đứng lại chuẩn bị hái đào thì xung quanh cô chỉ còn lại một mình Lý Duật.
Hai người liếc nhìn nhau, Ngu Hạ đang định hỏi sao anh không đi hái hoa quả đi thì Lý Duật đã mở miệng trước: “Sao khi trước cậu không hỏi tôi?”
“Hỏi gì?” Ngu Hạ nhón chân lên hái đào, nhất thời không kịp hiểu ngay.
Lý Duật: “Chuyện bức ảnh ấy.”. ngôn tình hoàn
Ngu Hạ hiểu ra, quay lại nhìn anh: “… Tôi biết hỏi thế nào được?”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc đó chúng ta đâu có thân quen gì mấy đâu.”
Lý Duật không nói gì, đưa tay gõ đầu cô rồi vươn tay bứt trái đào cô đang muốn hái xuống, giọng nói mát lạnh nhưng pha lẫn đôi chút dịu dàng rất khó tả thành lời: “Vậy sau đó cậu biết rồi à?”
Ngu Hạ vốn định giả ngu hỏi ngược lại xem biết chuyện gì.
Nhưng thấy anh hái đào cho mình, cô đành im lặng đồng ý: “Biết rồi.”
Hai người cùng đứng chung dưới một gốc đào, hái hết những quả đào chín mọng, đẹp mắt xong lại đi sâu hơn vào trong.
Đi dưới những tán cây ăn trái, hương trái cây thơm ngào ngạt ngập đầy trong khoang mũi.
Lúc Ngu Hạ lơ đãng nghiêng đầu, cô tình cờ bắt gặp Lý Duật bứt một trái quýt từ cây quýt mọc bên cạnh họ xuống, sau đó anh lột vỏ quýt, nhặt sạch xơ quýt đi.
Ngón tay của anh thực sự rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt cực kỳ gọn gàng.
Ngu Hạ rất thích những ngón tay được cắt móng gọn gàng, sạch sẽ.
Cô đang nhìn không dời nổi mắt thì đột nhiên bị nhét một múi quýt vào miệng: “Nếm thử xem có chua không.”
Khi Ngu Hạ mấp máy môi, nuốt múi quýt đấy vào miệng, cánh môi cô chạm vào ngón tay của Lý Duật.
Hai người đều khựng người lại.
Mấy giây sau, Lý Duật bỏ tay xuống, nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Có chua không?”
Ngu Hạ lè lưỡi ra, nuốt múi quýt vào trong, nhai thử mấy cái: “... Không chua, rất ngọt.”
Cô rất vui vẻ: “Ngon lắm.”
Lý Duật mỉm cười, đưa nốt số quýt đã bóc xơ cho cô: “Ăn thêm đi.”
“...”
Ngu Hạ nhận lấy, đút từng múi quýt một vào miệng: “Cảm ơn cậu.”
Lý Duật không đáp.
Ngu Hạ vừa ăn vừa đi sâu vào trong cùng với Lý Duật, lúc chỉ còn lại một múi cuối cùng, cô mới nghĩ ra hỏi: “Vừa rồi cậu đã nếm thử chưa?”
Lý Duật: “Nếm rồi.”
Anh nếm thử xong rồi mới đưa cho Ngu Hạ.
Ngu Hạ “ồ” một tiếng, rảo bước đi tới trước mặt anh: “Cậu ăn múi cuối cùng nhé?”
Lý Duật đưa mắt nhìn xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, anh thoáng ngẩn người trong tích tắc, hầu kết nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống rồi cúi người tiến tới gần Ngu Hạ.
“?”
Ngu Hạ chớp mắt, có qua có lại, cô cũng đút múi quýt đó vào miệng Lý Duật.
Lý Duật nuốt nó xong, nói: “Có vẻ như miếng cuối cùng là miếng ngon nhất.”
Nghe anh nhận xét như vậy, Ngu Hạ không nhịn được nhoẻn cười: “Tôi cũng thấy vậy.”
Hai người thong thả đi dạo trong vườn cây ăn trái, không có ai tới làm phiền họ.
Tới khi Ngu Hạ đã đi dạo mệt rồi, hai người mới ra khỏi vườn, đi trả tiền.
Bọn Thẩm Nhạc Tranh đã đi ra ngoài từ trước, đang đứng trong sân chờ hai người họ.
Trả tiền xong, Lý Duật dẫn cả nhóm về nhà ông bà ngoại của anh.
Lúc bước vào sân nhà ông bà ngoại của Lý Duật, mọi người đều đồng loạt cảm thán: “Ôi trời ạ, nhà ông bà ngoại của Lý Duật thật đẹp quá đi mất!”
“Lý Duật, sau này bọn tôi có thể tới đây chơi thường xuyên không?”
“...”
Trước đây, Ngu Hạ từng nghe Lý Duật kể rằng nhà ông bà ngoại của anh có trồng rất nhiều hoa, còn nhiều hơn cả số hoa ở nhà Ngu Hạ.
Tuy nhiên, vì không có ảnh nên Ngu Hạ cũng không tài nào tưởng tượng ra nổi rốt cuộc nhà ông bà ngoại của anh trông như thế nào.
Sân vườn nhà ông bà ngoại của Lý Duật rất rộng, ngôi nhà nằm dựa lưng về phía núi, có cảm tưởng như được cả khu rừng bao quanh.
Gạch xanh lam, ngói xanh lục, nước chảy róc rách, cảnh vật nơi đây khiến người ta có cảm tưởng như nó là một căn nhà nhỏ dành cho người ẩn cư nơi núi rừng, trông cực kỳ thú vị, khác hẳn với những tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Bên tai Ngu Hạ vang lên tiếng cảm thán của mọi người, trong lòng cô cũng âm thầm cảm thán, trước đây cô từng nghe Lý Duật nói nhà ông bà ngoại của anh rất đẹp nhưng cô thực sự không ngờ là lại đẹp tới vậy. Cô rất thích.
Khắp bốn bề ngôi nhà được bao quanh bởi những khóm cây sum suê, giữa tiết trời cuối thu, lá cây chuyển sang màu vàng, cực kỳ rực rỡ.
Ngu Hạ yên lặng ngắm nhìn, không nhịn được nghĩ, khi trời đổ tuyết, chắc hẳn nơi này còn đẹp hơn hiện tại bội phần.
Nghe tiếng họ nói chuyện, ông bà ngoại của Lý Duật đi từ trong nhà ra, chào đón họ.
Ngu Hạ vốn cứ nghĩ khi gặp người lớn, bọn họ sẽ căng thẳng lắm nhưng ông bà ngoại của Lý Duật vui tính hơn cô nghĩ rất nhiều.
Ngu Hạ nghe hai ông bà hỏi thăm chuyện ở trường của Lý Duật, cảm thấy buồn cười.
“Cười gì vậy?” Người ngồi bên cạnh hỏi cô.
Ngu Hạ cười tít mắt nhìn Lý Duật, nói nhỏ: “Ông bà ngoại của cậu hoàn toàn không hề ra vẻ bề trên một chút nào.”
“Ba mẹ cậu cũng không hề.” Lý Duật nói.
“Đâu giống nhau đâu.” Ngu Hạ thản nhiên nói: “Tôi cứ cho là ông bà cậu sẽ nghiêm nghị lắm.”
Lý Duật ngước mắt lên nhìn: “Cho là?”
Ngu Hạ gật đầu.
Lý Duật hiểu đại khái ý cô là gì.
Hai người đang nói chuyện thì thầm với nhau thì Dụ Niệm Chi đi ra. Cô ấy ngủ ở phòng kế bên, nghe thấy tiếng nói chuyện nên đi ra ngoài.
Cả nhóm vốn định gọi Dụ Niệm Chi là dì út giống Lý Duật nhưng cô ấy phẩy tay: “Đừng gọi chị già đi như vậy, các em gọi chị là chị thôi.”
Mọi người: “...”
Lý Duật đã quen với chuyện này rồi nên không có phản ứng gì: “Ừm, mọi người cứ nghe lời dì tôi đi, dì ấy không thích người khác nói mình già đâu.”
Mọi người nở nụ cười.
Dụ Niệm Chi trừng mắt nhìn kẻ phá đám kia một cái rồi chuyển sang nhìn Ngu Hạ, nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, sau đó đi ra ngoài: “Chị vào bếp xem cơm nước tới đâu rồi đây.”
Ông bà ngoại của Lý Duật có người chăm sóc, biết tin họ tới nên dì giúp việc đã nấu sẵn cơm trưa cho họ rồi.
Dụ Niệm Chi không biết nấu cơm nhưng có thể hỗ trợ làm vài việc vặt.
Thấy Dụ Niệm Chi đi rồi, Ngu Hạ do dự: “Chúng ta có cần vào đó hỗ trợ không?”
Lý Duật: “Không cần, các cậu ngồi đây xem tivi đi, tôi vào đó xem thử xem sao.”
Nói xong, Lý Duật cất bước đi vào trong bếp.
Thấy anh vào, Dụ Niệm Chi bèn đứng dịch qua một bên: “Lại đây đi, rửa hết số rau này đi nhé.”
“...”
Lý Duật không nói gì, bước tới nhận lấy một nửa số rau mà Dụ Niệm Chi định rửa.
Vừa rửa rau xong, Dụ Niệm Chi lập tức không kìm nổi tò mò: “Đêm hôm bữa, cháu sốt ruột, vội vàng chạy về nhà họ Ngu là vì cô bé kia à?”
Lý Duật không để ý tới cô ấy.
Dụ Niệm Chi thấy vẻ mặt anh lạnh lùng như vậy bèn phàn nàn: “Cháu có thể đừng bắt chước bộ mặt nghiêm túc của ba cháu được không? Con gái trẻ không thích người lạnh mặt đâu nhé.”
Lý Duật liếc nhìn cô ấy một cái: “Dì có phải là con gái trẻ đâu.”
Dụ Niệm Chi nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh: “Dì út của cháu cũng từng có thời son trẻ nhé.”
Lý Duật không phản bác được.
Im lặng vài giây, Dụ Niệm Chi đột nhiên thở dài: “Ôi, vừa rồi quên nói với Ngu Hạ, đáng lẽ ra Ngu Hạ có thể gọi dì là dì út.”
Lý Duật: “...”
Ngu Hạ mới tới định xem tình hình thế nào: “...”