Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào hai chữ này suốt một lúc thật lâu, sau đó nhoẻn môi cười rồi trả lời Lý Duật: “Tôi muốn đi.”
Cô muốn đi chơi, lại càng muốn đi chơi với Lý Duật và những người khác.
Mấy người bọn họ muốn thư giãn một cách thỏa thích. Nhưng về việc sẽ đi đâu thì vẫn còn cần bàn bạc lại.
Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh cũng không muốn đến khu vui chơi nữa, vì mùa đông mà đến khu vui chơi thì sẽ khá lạnh nên hai người muốn đi đến một nơi nào đó mà họ chưa từng đến. Còn các bạn nam đã đến nhà bà ngoại của Lý Duật lần trước thì thái độ cũng khá tùy ý, bọn họ bèn làm theo sự sắp xếp của các bạn nữ.
Ngu Hạ tìm kiếm trên mạng nhưng cũng chẳng tìm thấy địa điểm mà mình thật sự muốn đến.
Trong lúc cô đang tìm kiếm, Lăng Ngạn chợt gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng cậu ấy đã nhận được vé xem buổi biểu diễn ra mắt của một diễn viên mà cô rất yêu thích trước đây, đồng thời hỏi Ngu Hạ có muốn đi xem trực tiếp không.
Nam minh tinh đó tên là Bùi Thanh Từ. Khi anh ấy vừa ra mắt chưa được bao lâu, Ngu Hạ đã xem một bộ phim do anh ấy đóng vai chính rồi cảm thấy yêu thích, đến tận bây giờ cô vẫn còn rất thích Bùi Thanh Từ.
Nghe vậy, Ngu Hạ bèn động lòng, không chút do dự: [Thật sao? Khi nào thế?]
Tin nhắn trả lời của Lăng Ngạn được gửi lại rất nhanh: [Thật đấy. Nếu cậu muốn đi thì tớ sẽ xác nhận thời gian cụ thể.]
Ngu Hạ không hề nghĩ ngợi nhiều: “Được thôi.”
Sau khi trả lời tin nhắn của Lăng Ngạn, Ngu Hạ bèn hỏi Lý Duật muốn đi chơi ở đâu.
Nếu hai người cứ trò chuyện trên WeChat thì quá xa cách rồi. Thế là cô bèn đứng dậy khỏi giường, mở cửa ra rồi gõ cửa phòng bên cạnh. Không đợi người bên trong đồng ý, Ngu Hạ đã mở khóa cửa rồi đẩy nó ra.
Lý Duật đang đọc sách.
Nghe thấy tiếng động, anh bèn quay đầu lại rồi nói: “Vào đi.”
“...”
Ngu Hạ dừng bước, vừa chắp tay sau lưng vừa đi vào trong. Cô đi tới bên cạnh Lý Duật, nhìn cuốn sách trước mặt anh thì nhất thời không nói nên lời: “Vừa mới thi xong mà, sao cậu lại đọc sách thế?”
Đây chính là học sinh xuất sắc ư?
Đây chính là lý do Lý Duật xếp hạng nhất toàn khối trong kỳ thi đúng không?
Lý Duật nhếch môi: “Vì giáo viên Vật lý đã nhắn nhủ tôi rồi.”
Một số giáo viên biết anh sẽ chuyển sang ban tự nhiên trong học kỳ sau. Để đảm bảo Lý Duật sẽ không bị tụt lại phía sau trong các môn khoa học tự nhiên tổng hợp, thậm chí để anh có thể trở thành thủ khoa của thành phố hoặc là của tỉnh trong một năm tới, bọn họ đang hết sức quan tâm đ ến tiến độ học tập của Lý Duật.
Ngu Hạ ngẩn người, sau đó nhìn thoáng qua anh: “Cậu đã bỏ lỡ một học kỳ rồi, học kỳ sau lại chuyển tới đó, chắc là cậu sẽ sớm theo kịp thôi nhỉ?”
Ban đầu, Lý Duật vốn định chuyển sang đó vào năm lớp 12.
Nhưng sau khi chuyện hai người đến muộn và sống chung bị lộ ra lần trước, Trương Minh Tuyết đã tìm hai người để nói chuyện riêng rồi. Bà ấy không tách hai người vốn đang ngồi cùng một bàn nhưng lại không đồng ý việc Lý Duật ở lại lớp xã hội cho đến lúc khai giảng năm lớp 12.
Có lẽ anh có thể làm tốt bài kiểm tra khoa học vào năm lớp 12 kia. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể tiếp tục nhắm mắt đưa chân như vậy được.
Các giáo viên trong trường học đều thực lòng hy vọng rằng: Lý Duật có thể chuyển sang ban tự nhiên càng sớm càng tốt.
Anh cần thời gian để thích ứng, mà Ngu Hạ cũng vậy.
Nói chung, bọn họ cũng không yên tâm cho lắm khi hai người họ tiếp tục ngồi chung bàn với nhau thêm một học kỳ nữa.
Lý Duật và Ngu Hạ biết thầy cô giáo đang nghĩ gì. Bọn họ cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất và thích hợp nhất trong lúc này.
Vì vậy, cả hai người đều không hề phản đối.
Nghĩ tới đây, Ngu Hạ lại cảm thấy rầu rĩ: “Khi học kỳ sau bắt đầu, cậu sẽ đến lớp chuyên liền luôn hả?”
Lý Duật đáp một tiếng “ừm”: “Không muốn tôi đi hửm?”
Nghe vậy, Ngu Hạ còn lâu mới bị trúng chiêu: “Cậu thật sự muốn đi hả?”
Lý Duật nghẹn lời.
Anh nhướng mi, nhìn thẳng vào Ngu Hạ, khóe môi khẽ cong lên: “Cậu đoán xem?”
Ngu Hạ không thể nào đoán được. Cô bèn kéo chiếc ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống: “Vậy cậu cứ đọc sách tiếp đi.”
“Còn cậu thì sao?” Lý Duật nhìn cô: “Đang thấy chán à?”
Ngu Hạ đáp lại, sau đó nằm nhoài trên bàn học của anh: “Tôi đang suy nghĩ nên đi chơi ở đâu ấy mà.”
Lý Duật: “Cậu tìm kiếm thử xem gần đây có nơi nào cậu muốn đến không.”
Ngu Hạ gật đầu.
Hai người ngồi cùng một bàn, một người đọc sách, còn người kia nghịch điện thoại di động, cả hai không hề làm phiền nhau, tạo nên khung cảnh hết mực hài hòa.
Thỉnh thoảng, khi Ngu Hạ trông thấy cái gì đó thú vị, cô sẽ gọi Lý Duật, sau đó anh cũng sẽ luôn đáp lại cô ngay lập tức.
Ngu Thanh Quân tạm thời có việc phải làm nên đã về nhà một chuyến. Bà vốn định lên lầu hỏi hai đứa trẻ vừa mới thi xong rằng họ có muốn tới khách sạn ăn tối hay không, bọn họ sẽ cùng nhau chào đón kỳ nghỉ đông sắp tới.
Sau khi lên lầu, Ngu Thanh Quân bước tới trước cửa phòng Lý Duật, để rồi bắt gặp hai người đang quay lưng về phía cửa. Hai người họ một đứng yên, một chuyển động, tạo nên hình ảnh trông đẹp đẽ vô ngần.
Ngu Thanh Quân dừng lại trước cửa một chốc, sau đó nhẹ nhàng bước đi.
Bà không nỡ quấy nhiễu một khung cảnh đẹp như vậy. Về phần ăn uống chúc mừng, Ngu Thanh Quân cứ trực tiếp nói chuyện với Ngu Hạ và anh thông qua điện thoại di động là được.
-
Hai ngày sau, Ngu Hạ, Lý Duật cùng với một số bạn bè đặt một chuyến du lịch ngắn ngày đến một thị trấn nhỏ gần đó.
Thị trấn nhỏ cạnh đó là một thị trấn du lịch mới được phát triển trong những năm gần đây, phải mất hơn hai tiếng đồng hồ để lái xe. Ngu Hạ và những người khác bèn bàn bạc với nhau rồi quyết định ở lại đó một đêm, ngâm mình trong suối nước nóng, tiếp đó sẽ quay về vào ngày hôm sau.
Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham không hề lo lắng về việc bọn họ đi chơi cùng nhau. Ba mẹ của Thẩm Nhạc Tranh với Thích Hy Nguyệt biết Lý Duật và Ngu Hạ cũng đi cùng nên bọn họ cũng chẳng phản đối.
Còn những chàng trai khác, đương nhiên gia đình bọn họ cũng không có gì phải lo lắng cả.
Tuy nhiên, vì bọn họ quá đông nên việc bắt taxi hoặc đi ô tô đều không thích hợp cho lắm.
Nhậm Nham và Ngu Thanh Quân suy nghĩ một thoáng, sau đó sắp xếp tài xế xe khách nhỏ chuyên đưa đón khách của khách sạn phụ trách đưa bọn họ đến thị trấn lân cận, ngày hôm sau lại đón họ về.
Buổi sáng tinh mơ của mùa đông se se lạnh, nếu Ngu Hạ không có ý chí kiên định thì suýt chút nữa cô đã không thể thức dậy nổi rồi.
Sau khi vội vàng rửa mặt rồi ra ngoài, hai người họ lên xe cùng với bữa sáng đầy yêu thương do dì Dương chuẩn bị sẵn, sau đó lại đi đón mấy người bạn cùng lớp.
Lúc ngồi trên xe, hai mí mắt của Ngu Hạ bắt đầu díu lại: “Lý Duật, tôi buồn ngủ quá.”
Lý Duật nghiêng đầu nhìn sang vẻ mặt buồn ngủ của người bên cạnh, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tối hôm qua cậu đi ngủ lúc mấy giờ?”
Ngu Hạ trả lời một cách vô tội: “Quên mất tiêu rồi.”
Vì quá hưng phấn nên tối hôm qua, cô vẫn luôn trằn trọc sau khi nằm xuống từ lúc mười một giờ đêm, cũng không biết Ngu Hạ đã thao thức đến mấy giờ mới chìm vào giấc ngủ nữa.
Lý Duật vừa giương mắt vừa vươn tay xoa đầu cô: “Vậy cậu ngủ thêm một lát nữa nhé? Còn một khoảng thời gian để đón bọn họ nữa mà.”
Lông mi của Ngu Hạ khẽ run lên, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Đợi đến khi Tranh Tranh và những người khác lên xe thì cậu nhớ đánh thức tôi dậy nhé.”
Lý Duật đáp là được thôi.
Nhà Thích Hy Nguyệt gần nhà Ngu Hạ hơn một chút, vậy nên tài xế đi đón cô ấy đầu tiên, tiếp đó là Vương Tân Giác và Tống Tri Hành. Khi đến khu chung cư của gia đình Thẩm Nhạc Tranh, Giang Phồn với cô ấy đã đứng ở ven đường rồi.
Nhìn thấy hai người họ, Thích Hy Nguyệt bèn khẽ ồ quao. Cô ấy muốn quay lại để nói với Ngu Hạ rằng: Bản thân cô ấy cứ như một cái bóng đèn phát sáng chói lóa vậy. Nhưng vừa ngoảnh lại, Thích Hy Nguyệt đã bắt gặp khuôn mặt với biểu cảm hết sức lạnh nhạt của Lý Duật.
Cô ấy khựng lại, nhìn thoáng qua Ngu Hạ vẫn còn đang ngủ, sau đó lập tức nuốt xuống những lời sắp sửa thốt ra: “Tối hôm qua Hạ Hạ ngủ không ngon hả?”
Lý Duật im lặng mấy giây: “Có lẽ thế.”
Thích Hy Nguyệt hiểu ý nên đã vẫy tay chào người đang bước lên xe là Thẩm Nhạc Tranh, sau đó nói khẽ: “Cậu ngồi ở đây đi.”
Cho dù Thích Hy Nguyệt không nói thì Thẩm Nhạc Tranh cũng sẽ ngồi cùng cô ấy.
Thẩm Nhạc Tranh với Giang Phồn lên xe, vậy là còn Thường Tại vẫn chưa tới.
Sau khi đón Thường Tại xong, xem như bọn họ đã tập trung đầy đủ trên chiếc xe này rồi.
Ngu Hạ mơ mơ màng màng. Mãi đến khi tài xế lái xe ra khỏi Bắc Kinh và đi vào đường cao tốc, cô mới tỉnh lại với vẻ mù mịt.
Khoảnh khắc mở mắt ra, Ngu Hạ vẫn còn hơi ngơ ngác: Cô đang ở đâu đây? Người bên cạnh cô là ai vậy?
Cửa xe đang đóng kín, vậy nên sau khi tỉnh dậy được mấy giây, Ngu Hạ lập tức ngửi thấy một mùi thơm mát lạnh và thoang thoảng của người bên cạnh mình. Dù nó chẳng có gì đặc biệt nhưng cô lại rất thích.
Cơ thể Ngu Hạ cử động một cách cứng nhắc. Lý Duật phát hiện ra nên đã nghiêng đầu nhìn cô: “Dậy rồi à.”
“...”
Ngu Hạ ừ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn vị trí mình đang tựa vào rồi chậm rãi ngồi thẳng lưng: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Sao cậu không gọi tôi?”
Sức nặng trên vai biến mất. Lý Duật nhìn lướt qua bả vai của mình rồi mới trả lời câu hỏi của cô: “Không lâu lắm. Chúng ta vừa mới lên đường cao tốc thôi.”
“?”
Ngu Hạ vừa ngây ngẩn vừa nhìn xung quanh một lượt, trên xe còn có mấy người khác nữa, vả lại ai nấy đều đang “bận rộn”.
Cô chớp mắt, chú ý tới mấy chàng trai đang ngủ phía sau mình rồi hỏi khẽ: “Thế này mà cậu lại bảo là không lâu hả?”
Chỉ còn một tiếng nữa là bọn họ sẽ đến nơi luôn rồi.
Lý Duật cười cười: “Chúng ta ra ngoài để đi chơi mà, cậu không cần căng thẳng như vậy đâu.”
Ngu Hạ nhàn nhạt liếc nhìn anh chứ không nói gì cả.
Lý Duật lấy bữa sáng mà dì Dương đã chuẩn bị ra: “Vẫn còn hai phần đấy, cậu có muốn ăn không?”
“Bọn họ đã ăn gì chưa?” Cô đang hỏi về nhóm Thẩm Nhạc Tranh. Dì Dương đã chuẩn bị cho các bạn ra ngoài chơi với họ, mỗi người một phần.
Lý Duật gật đầu: “Ăn rồi.”
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng đã nguội lạnh, cuối cùng Thẩm Nhạc Tranh với Thích Hy Nguyệt ở phía trước cũng nhận ra cô đã thức dậy.
Hai người cùng nhau quay lại rồi nhìn thẳng vào cô: “Hạ Hạ.”
Ngu Hạ: “... Sao vậy?”
Cô nuốt một ngụm thức ăn sáng cuối cùng xuống.
Thẩm Nhạc Tranh bèn chỉ vào điện thoại di động.
Ngu Hạ hiểu ý nên lấy điện thoại di động trong túi xách ra.
Ngay giây tiếp theo, nhóm chat QQ của ba người họ rung lên. Thẩm Nhạc Tranh liên tục gửi ảnh vào nhóm.
Ngu Hạ bấm vào bức ảnh đầu tiên... Đó là bức ảnh cô và Lý Duật vừa ngủ trên xe lúc nãy, bức ảnh thứ hai cũng vậy, cả bức ảnh thứ ba nữa... Thẩm Nhạc Tranh chụp tổng cộng hơn mười tấm hình, tất cả đều là Ngu Hạ và Lý Duật.
Lúc ngủ, Ngu Hạ hoàn toàn mất đi ý thức. Cô không ngừng dựa vào người Lý Duật, đầu cô cũng càng ngày càng gần anh. Mà một người vốn đang tỉnh táo như Lý Duật, chẳng những không đẩy cô ra mà còn dùng tay kia đỡ đầu cô, để nó lại tựa vào vai anh một lần nữa vì khi đó, đầu cô thỉnh thoảng lại trĩu xuống.
Những bức ảnh này đều do Thẩm Nhạc Tranh chụp lén. Dù góc chụp không được đẹp cho lắm nhưng chúng không hề bình thường chút nào.
Ngu Hạ xem hết toàn bộ mà không hề chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt rồi lẳng lặng gõ chữ: “Sao các cậu không gọi tớ dậy?”
Nguyệt Nguyệt đang trong kỳ nghỉ đông: “Nhưng bọn tớ lại cho rằng, sở dĩ Lý Duật nói tối hôm qua cậu ngủ không ngon là vì không cho bọn mình gọi cậu dậy á. Cậu không nhận ra các bạn nam khác cũng đang im lặng à!”
Ngu Hạ chớp mắt, có một suy đoán: “Vì Lý Duật cũng không cho bọn họ nói chuyện.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu thật thông minh.”
Ngu Hạ hơi cạn lời, lặng lẽ trả lời cô ấy: “Cậu ấy bá đạo quá đi mất.”
Nguyệt Nguyệt đang trong kỳ nghỉ đông: “?”
Một Quả Chanh Nhỏ: “?”
Ngu Hạ thành thật nói tiếp: “Nhưng mà cậu ấy cũng khá ngầu nhỉ.”
Cô thích anh bá đạo như vậy đó.
Thấy vậy, Thích Hy Nguyệt với Thẩm Nhạc Tranh đều đồng loạt trợn mắt với cô.
Ngu Hạ bật cười.
Sau khi tán gẫu với hai người họ thêm vài câu, Ngu Hạ bèn thừa dịp Lý Duật không để ý nhằm lưu từng bức ảnh trong nhóm chat vào album để làm kỷ niệm.
Cô vừa lưu xong thì người bên cạnh chợt hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ngu Hạ lập tức che màn hình điện thoại lại, sau đó ngước lên nhìn anh: “Hả? Tôi đâu có làm gì đâu.”
Lý Duật nhướng mày nhìn cô vài giây, không hề vạch trần sự chột dạ của Ngu Hạ mà chỉ thờ ơ đáp lại: “Ồ.”
Ngu Hạ: “...”
Sau mấy giây bế tắc, Ngu Hạ bèn khẽ nói: “Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Lý Duật mỉm cười: “Được.”
Anh xoa đầu cô: “Nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Ngu Hạ bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng cây cối ở hai bên đường cao tốc vẫn xanh biếc, vừa rậm rạp vừa tươi tốt. Thời tiết ngày hôm nay cũng không tệ lắm. Ánh dương ấm áp của ngày đông chiếu rọi, mang đến cảm giác dễ chịu vô cùng.
Ngu Hạ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ suốt một lúc thật lâu, để rồi gọi khẽ: “Lý Duật.”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ ngoảnh lại: “Khi nào cậu quay về Hồng Kông?”
Cô đang nhắc đến năm mới.
Ngay từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Ngu Hạ đã muốn hỏi Lý Duật khi nào anh sẽ quay về rồi. Nhưng vì luyến tiếc nên cô vẫn luôn né tránh.
Lý Duật im lặng, nhìn vào vẻ mặt u sầu của cô rồi thản nhiên hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi về ngày nào?”
“...” Ngu Hạ khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì cả.
Cô cũng muốn Lý Duật ở lại nhà mình để đón năm mới nhưng điều này không phù hợp với tình hình thực tế. Ba của anh đang ở Hồng Kông, còn ông bà ngoại của anh thì đang sống ở khu vực ngoại thành, cho dù Lý Duật không trở về Hồng Kông thì anh cũng không thể ở lại nhà họ Ngu để ăn mừng năm mới được.
Chuyện này không phù hợp chút nào.
Lý Duật: “Cậu không muốn nói hay là vẫn chưa nghĩ xong?”
Ngu Hạ giữ im lặng một lúc, sau đó thỏ thẻ: “Tôi muốn ngày nào thì cậu sẽ về trong ngày đó luôn hả?”
Lý Duật: “Cậu cứ nói trước đi đã.”
Ngu Hạ suy nghĩ trong thoáng chốc: “Vậy đợi đến hai ngày trước hôm giao thừa rồi cậu hẵng trở về nhé? Có phải là hơi trễ không?”
Nghe vậy, khóe môi của Lý Duật chợt cong lên.
Anh hơi nghiêng người sang một bên, khom lưng để cân bằng khoảng chênh lệch chiều cao trong lúc ngồi giữa hai người họ. Với mái tóc đen nhánh và lông mày lưỡi mác, Lý Duật nhìn thẳng vào cô một cách chuyên chú, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không trễ, vừa vặn đấy.”
Ngu Hạ ngây người, không thể tin nổi: “Cậu thật sự có thể quay về Hồng Kông trễ như vậy sao?”
Lý Duật vừa cụp mắt xuống vừa trả lời cô: “Không có gì là không thể cả.”
Nghe thấy câu này của Lý Duật, Ngu Hạ lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Đôi mắt cô sáng long lanh, vui vẻ ra mặt: “Vậy là cậu còn có thể ở lại Bắc Kinh thêm một tuần nữa.”
Lý Duật dán mắt vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ngu Hạ, đã biết rõ mà còn cố hỏi: “Sao tôi về trễ thì cậu lại vui đến thế?”
“...”
Ngu Hạ sửng sốt trước câu hỏi của anh, lông mi run run, sau đó quay mặt đi với vẻ khá thẹn thùng: “Vì tôi nghĩ cậu sẽ thấy buồn khi quay về Hồng Kông thôi.”
Lý Duật chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng, cũng chẳng hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Vì anh biết Ngu Hạ thực sự đang nghĩ gì.
-
Hơn một tiếng đồng hồ sau, xe dừng ở lối ra vào thị trấn nhỏ.
Chiếc xe không được vào trong, cũng may là mọi người không mang theo quá nhiều đồ đạc nên chỉ cần đi thẳng tới khu danh lam thắng cảnh trong thị trấn nhỏ là được.
Lý Duật xách hành lý của Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh với Thích Hy Nguyệt cũng được các bạn nam khác giúp đỡ.
Bọn họ đi bộ khoảng mười phút là đến homestay mà nhóm đã đặt.
Homestay nằm cạnh một con suối nhỏ quanh co. Khi mở cửa sổ trong căn phòng trên tầng hai, bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng suối nhỏ. Tiếng nước chảy xuôi cũng chẳng khiến người ta cảm thấy quá chối tai.
Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt ở chung một phòng. Thường Tại với Tống Tri Hành ở cùng một gian. Vương Tân Giác và Giang Phồn ở chung một phòng, còn Lý Duật thì ở một mình một phòng.
Khi lần đầu tiên biết được sự chia phòng như thế này, Thẩm Nhạc Tranh còn cảm khái trong nhóm chat lẻ của ba người rằng: Dù sao thì bọn họ vẫn còn ở độ tuổi vị thành niên, sắp trưởng thành rồi, vậy nên ba cô gái như bọn họ không cần phải ở chung phòng với nhau đâu.
Lúc đó Ngu Hạ đang uống nước thì bị ý kiến táo bạo của Thẩm Nhạc Tranh làm cô bị sặc vì quá bất ngờ và chưa kịp đề phòng gì cả.
Đêm hôm đó, cô biến mất khỏi nhóm chat và vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Bây giờ, sau khi đã lấy được chìa khóa rồi trở về phòng, Thích Hy Nguyệt nhìn vào chiếc giường lớn rồi hỏi: “Đêm nay ai sẽ ngủ ở giữa nhỉ?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Hạ Hạ sẽ ngủ ở giữa.”
Ngu Hạ: “... Sao lại là tớ?”
Thẩm Nhạc Tranh nhướng mày: “Cậu nói thử xem?”