“Anh trai” Chu Ảnh Lộ từ từ nói: “Em đã quyết định muốn ở lại nước Mỹ, về sau cũng sẽ không trở về.”
“Anh rõ rồi.” Cậu trả lời: “Anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ ủng hộ em.”
Chu Ảnh Lộ không vui mừng chăm chú nhìn cậu, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống.
“Anh..có phải anh thật thích hắn? Em không hiểu, đến cùng anh còn có lý do gì để ở lại…”
Chu Duật Minh giơ tay lên muốn động viên em gái nhưng cuối cùng cậu lại miễn cưỡng khắc chế. Huyết thống duyên phận chưa chắc là một đời một kiếp. Từ nay về sau phải tập cho em gái có thói quen một mình kiên cường.
“Anh không muốn giấu em, bởi vì anh cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một cách công bằng miễn cho sau này xảy ra chuyện hiểu lầm. Nhưng anh.. Thật sự không có cách nào hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho em hiểu.”
Cậu cười khổ hai tiếng, mờ mịt kết thúc câu chuyện, không biết phải mở miệng làm sao. Thích không? Cậu không cách nào trả lời, cũng không cách nào miêu tả. Yêu là một từ quá đơn bạc, mà tâm tư của cậu đối với người kia lại hỗn độn, phức tạp, như đáy biển nghiêm chỉnh tối tăm.
Cậu không thể đơn giản dùng mấy câu khái quát để nói về tình cảm này, cũng như không người nào có thể dùng một tấm lưới đánh cá bao trùm cả biển rộng.
Giống như nửa đêm cùng nhau ngắm trăng, trước giường bệnh hai tay nắm lấy nhau truyền nhiệt độ, máu tươi giống như hoa hồng lửa, trong đám cháy cách làn khói cuồn cuộn vẫn có thể nhìn thấy nhau, hết thảy cảm xúc cũng không thể nói rõ với người ngoài.
Như người nước uống, ấm lạnh tự biết.
“Anh đã không còn hận hắn, anh quá mệt mỏi. Anh đã buông xuống, em còn có cái gì không bỏ xuống được? Rất xin lỗi anh không thể tiếp tục ở bên cạnh em, nhưng em có suy nghĩ của chính mình, anh không có quyền can thiệp.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Em lớn rồi, đây là lúc phải độc lập, tương lai em sẽ nắm giữ cuộc sống tốt đẹp, mà… Bây giờ anh chỉ có thể bảo vệ được mình thôi.”
Cô gái khóc lóc từng bước từng bước đi tới, dùng cánh tay cứng ngắc vòng qua ôm cậu. Khi đầu cô kề sát ở bên tai cậu đôi môi lạnh lẽo của cô run rẩy thốt ra một câu: “Bảo trọng, tự chiếu cố mình tốt”, sau đó kiên quyết quay người.
Chu Duật Minh mang theo vài phần phiền muộn nhìn chăm chú bóng lưng của thiếu nữ dần dần biến mất ở trong đám người. Cô càng chạy càng nhanh, giống như đang ra sức chạy trốn một cái gì nguy hiểm phía sau.
Em gái sẽ không quay đầu lại, cậu tỉnh táo nghĩ, thương cảm chỉ trong chớp mắt. Giống như khi cậu tàn nhẫn xé tấm vé máy bay, bọn họ đều sợ lưu lại cho mình cơ hội hối hận, sợ sệt phải quay đầu lại.
Cậu cúi đầu nhìn ngổn ngang giấy vụn dưới chân, thở ra một hơi, bình tĩnh như vừa trong mộng tỉnh lại.
Ngoại thành, biệt thự đen tối rốt cục nghênh đón bình minh. Nhưng có lẽ ở trong thành phố này, đám người bọn họ không muốn gặp ánh sáng của ngày mới nhất.
“Lão đại, tiền có thể tẩy chúng ta đã tận lực tẩy sạch, kiếm lời không ít, còn quyền kế thừa tài sản trong thời gian ngắn thì làm không được…”
Từng người vây quanh Triệu Khuyết báo cáo. Một đêm y chưa ngủ, trong mắt đầy tơ máu, râu cằm mọc tua tủa, tiếng nói khàn khàn gầm nhẹ: “Sao lại chậm như vậy?! Chúng ta bây giờ cần nhất chính là thời gian!”
Tiếng người lộn xộn, không khí dần dần ấm lên, y cảm thấy hô hấp càng ngày càng không sảng khoái, buồn bực tháo cổ áo ra. Cố tình lúc này một thủ hạ khác chạy tới trước mặt y, người này vốn là tâm phúc y tin cậy nhất, biểu tình trên mặt mang theo sợ hãi làm y chán ghét: “Nhị thiếu, cha của ngài điện thoại tới… Ông ấy yêu cầu ngài… Lập tức ngừng tay…”
Vẻ mặt Triệu Khuyết như bị tát một cái thật mạnh, ngũ quan đều vặn vẹo. Y cười lạnh, ngữ khí thả càng thấp hơn, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng lại kinh tâm động phách: “Ông ta bận một buổi tối để cho ra một kết luận như vậy? Xem ra ông ấy sớm đã thương lượng xong với người nhà họ Giản, muốn bán đứng tôi!”
Y giơ tay vuốt mũi, tàn bạo mà cười: “Ông ấy nói cân nhắc, tóm lại là muốn từ bỏ tôi.”
Trong phòng rơi vào trầm mặc. Không khí giằng co ám muội, cuốn lấy mỗi người. Triệu Khuyết nhìn quanh một vòng, xem thần sắc của đám thủ hạ biến ảo như mây không khỏi cắn răng một cái, dựa vào dũng khí của một tên côn đồ, y hạ xuống quyết tâm của dân cờ bạc.
“Các người đều nghe rõ ràng đi? Cha tôi muốn cùng chúng ta đánh lôi đài, các ngươi sợ không?” Y từ từ quay đầu, nhìn kỹ từng người, dùng ánh mắt như hổ báo nhìn kỹ mặt của từng người.
“Tôi biết có người cũng không phải thật tâm xem tôi như người chủ, chỉ là coi trọng hậu đài của tôi. Hiện tại tôi đã không còn hậu đài, mà tôi cũng không phải tôi lúc ban đầu, muốn đi hay ở, đều tùy các người. Nhưng nếu có người để lộ tin tức thì cho dù thất bại tôi muốn xử lý một người vẫn rất dễ dàng.”
“Ba tôi là một người cẩn thận, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có một nhóm lớn người vây quanh muốn nắm lấy cơ hội ôm lấy bắp đùi của ông ấy leo lên, nhưng ông ấy ai cũng nhìn không lọt, ông ấy chỉ tín nhiệm người một tay mình bồi dưỡng. Các người muốn đi nịnh hót ông ấy coi chừng tính lầm.”
“Nhưng tôi không giống như vậy. Ngày hôm nay phàm là bất cứ ai theo tôi đều là anh em tốt cùng chung hoạn nạn với Triệu Khuyết này, có nạn cùng chịu, sau đó có phúc cũng cùng hưởng. Chờ tôi nắm được công ty của tên Triệu Thâm, các người đương nhiên phát tài cùng tôi.”
Triệu Khuyết dùng hết tài ăn nói cả đời của mình ra thuyết phục mọi người. Nhìn đám thủ hạ buông lỏng do dự, rốt cục một lần nữa đôi mắt toả ra ánh sáng tham lam y mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biết mình tốt xấu gì cũng đã thắng bước thứ nhất, vượt qua nguy hiểm.
Một bước cũng không thể quay đầu lại. Con đường của y sau này càng chạy càng hẹp.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta thu dọn đồ đạc đi ra khỏi tỉnh. Sân bay sợ là không dễ đi, chuẩn bị cho tôi.”
Không tốn thời gian dài các vết tích đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc Triệu Thâm bị kéo đi vết thương cũ trên người đã kết vảy, vết thương mới máu vẫn còn đỏ tươi, còn mặt mũi thì lại tái nhợt.
Trong cuộc đời của hắn chưa bao giờ chịu thương tổn nhiều như vậy, chưa bao giờ mặc quần áo ngổn ngang đến như vậy, chưa bao giờ mặt mày xám xịt như vậy. Hiện tại với dáng vẻ chật vật này không những hắn cảm thấy hoang đường, mấy tên phụ trách áp giải hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, liên tiếp liếc mắt. Trong ánh mắt bọn họ ác ý cũng không sâu nhưng với một người từ trước đến giờ kiêu ngạo như Triệu Thâm mà nói, đã đủ làm người chán ghét, như từng con từng con giòi ăn tận trong xương.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Bây giờ Triệu Thâm không làm gì được bọn họ, cưỡng bách mình không nhìn tới, không nghĩ nữa. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã nhìn ra đám người kia dần mất đi sự ương ngạnh kiêu ngạo ban đầu, lúc bình thường dù có già dặn đến đâu, khi gặp phải sai lầm vung tay nhấc chân sẽ trở nên hoảng loạn.
Quả nhiên, bọn họ cũng nên đụng phải phiền toái. Triệu Thâm ở đáy lòng cười lạnh, ung dung mặc người đem hắn kéo lên xe ô tô. Lúc lâm vào hiểm cảnh cửu tử nhất sinh sắc mặt của hắn lại càng trầm tĩnh, như băng tuyết trên đỉnh núi cao vào ngày mùa hè, trong ngọn lửa khốc liệt vẫn giữ được sự lạnh lùng.
Triệu Khuyết bên này gấp đến độ là sứt đầu mẻ trán, bên kia thủ hạ của Triệu Thâm cũng vội vàng hấp tấp. Thôi An Di thư ký giám đốc cùng với Lý Hành giám đốc cao cấp quản lý sản nghiệp nhiều năm giúp Triệu Thâm, cùng với mấy công tử nhà giàu bạn thân của hắn cùng nhau kết phường làm ăn, từng người dẫn một đám đoàn đội đến, giành giật từng giây trong bóng tối chém giết. Bọn họ vừa muốn bảo vệ Triệu Thâm, vừa muốn đề phòng Triệu Khuyết chặt chẽ. Không cho y cắn xuống khối thịt lớn, trong đó gian khổ không cần phải nói.
Trước khi lên đường Triệu Thâm đã dự đoán được, quyết tâm dùng thân làm mồi. Hắn tuy rằng làm đủ chuẩn bị, cũng để lại cho tâm phúc mấy bộ kế hoạch, nhưng tình thế phát triển vượt qua sự tưởng tượng. Theo lý thuyết ngắn ngủi một đêm không thể làm ra sóng to gió lớn. Triệu Thâm ngoại trừ tiền mặt thì lẽ ra tổn thất không nhiều. Nhưng trong công ty cũng không thiếu những cựu thần của Triệu gia, cây lớn rễ sâu, lần này hai anh em gây ra chiến tranh động tĩnh lớn như vậy mà cha bọn họ án binh bất động, không khỏi khiến cho những người đó suy nghĩ. Triệu Khuyết luôn được sủng, còn Triệu Thâm luôn coi bọn họ là cái đinh trong mắt, có cơ hội liền muốn nhổ tận gốc, cân nhắc trên dưới trong lòng bọn họ tự nhiên cũng biết nghiên về phía nào.
Hoạ ngoại xâm, nội ưu, hỗn loạn.
Đến buổi trưa, tin tốt duy nhất truyền đến là: phía bên ngoại Triệu Thâm rốt cục cũng ra mặt cho cháu ngoại của mình, trực tiếp phái người đem theo tiền đưa cho bọn họ làm chỗ dựa. Thôi tiểu thư cúc cung tận tụy bận bịu cả ngày còn chưa kịp thở ra lại bị người lòng như lửa đốt xông lên trước mặt tìm cô cáo trạng: “Chị Thôi, không xong… Cái người Triệu tổng bảo chúng ta đưa ra nước ngoài không muốn đi, nói muốn gặp chị Thôi, muốn tìm Triệu tổng…”
Thôi An Di cổ họng muốn bốc khói, nghe câu nói này nước trà cũng rót không nổi nữa, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị thét lên: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì!”
Sự tình ngược lại cũng đơn giản.
Chu Duật Minh ở phi trường xé vé máy bay, tạm biệt em gái quay người đi trở về. Những người đưa cậu đến cho là đã xong việc mừng rỡ trở về báo cáo kết quả, quay đầu liền lái xe đi, ai có thể nghĩ tới cậu đã đến sân bay còn đổi ý quay trở lại.
Tài xế xe nhìn thấy sắc mặt của cậu qua kính chiếu hậu trắng bệch như giấy khiến người hoài nghi cậu nên gọi không phải xe taxi mà là xe cứu thương. Tài xế một đường đều run run rẩy rẩy kinh hồn bạt vía, chỉ lo cậu phát tác mà ngã xuống xe. May mà Chu Duật Minh hồn vía lên mây cũng chống đỡ được nỗi đau này.
Ánh mắt của cậu bình tĩnh sâu thẳm, mịt mờ mênh mông như gặp một cơn mưa lớn. Vào giờ phút này cậu như trước không thấy rõ tương lai, trong lòng tràn đầy sương mù nhưng cậu kiên định như lúc ban đầu vẫn tiếp tục đi trên con đường tràn đầy sương mù. Vô luận phía trước hỗn độn như thế nào nhưng bên trong đó cất giấu sinh mệnh của một người duy nhất có thể cho cậu nhìn thấy ánh sáng.
Thôi An Di chưa nghĩ ra đối phó như thế nào chuyện ngoài ý muốn này thì tin tức truyền đến tai người nhà họ Giản. Đến phối hợp giúp bọn họ chính là Giản Tu Dương em họ của Triệu Thâm. Người này rất phô trương kiêu ngạo nhưng đối với anh họ móc tim móc phổi. Trái ngược với thằng em trai cùng cha khác mẹ nhưng thù sâu như biển của Triệu Thâm, Giản Tu Dương vừa nghe người không biết cân nhắc làm anh họ mình mê đắm đến mất hồn, chán nản đi đến đây tìm mình, hai đôi lông mày thanh tú dựng thẳng thành lưỡi đao, đằng đằng sát khí trong mắt một nửa phẫn nộ, một nửa chán ghét.
Nếu như không phải là vì cậu Triệu Thâm cũng sẽ không phát rồ, lưu lạc tới cục diện này. Đối với người vì một tên tình nhân không để ý đại cục, mạng cũng không cần trong Giản gia không ít người khịt mũi coi thường, nhưng dù sao bọn họ đồng thời cũng là đối tác có nhiều quan hệ lợi ích. Chỉ có điều Triệu gia bất công không nể mặt bọn họ, bọn họ cũng vạn lần không thể nhẫn nhịn.
“Lúc hại anh của tôi một chút cũng không nương tay, liên lụy đến anh ấy sắp chết rồi, hiện tại lương tâm phát hiện nên đến đây? Hay là muốn tiếp tục hại anh ấy nữa?” Lần đầu tiên Giản Tu Dương nhìn thấy Chu Duật Minh không khỏi trào phúng, không hề che giấu địch ý. Chu Duật Minh muốn tham dự cứu Triệu Thâm không thể không qua cửa ải này. Nhưng mà cậu có lập trường gì, bằng lý do gì chạy đến trước mặt người nhà của mình hò hét? Giản Tu Dương đối Chu Duật Minh kỳ thực cũng tràn ngập tò mò nhưng cũng khó nén phẫn nộ cho nên căn bản không dùng mắt nhìn thẳng cậu.
“Tôi chưa từng hại anh ấy, ít nhất không phải xuất phát từ bản ý của tôi. Giữa tôi và anh ấy không rõ ai nợ ai, thiếu nợ nhiều ít.” Chu Duật Minh trầm thấp đáp lại, lầm bầm lầu bầu, căn bản không xem thiếu niên trước mặt là đáng kể.
“Đã không thể tách rời. Kỳ thực coi như là ngày hôm nay các người không cho tôi đi theo, tôi cũng tự mình đi tìm anh ấy.”
Giản Tu Dương vạn vạn không nghĩ tới, Chu Duật Minh không có do dự khiếp sợ, càng không có xấu hổ hối hận, cậu bình tĩnh đơn bạc như một trang giấy trắng mà đối mặt với mình. Đem hết thảy oán khí của Giản Tu Dương chặn ở trong cổ họng.
Giản Tu Dương vốn muốn mạnh mẽ ra uy thế với tên “Họa thủy” này, không ngờ một quyền lại đánh vào bông vải. Thái độ của Chu Duật Minh đối với cậu ta không thể nói là đúng mực, chỉ là đơn thuần làm như không nhìn thấy. Giờ khắc này ngoại trừ Triệu Thâm cậu sẽ không lưu ý bất luận người nào bất cứ chuyện gì. Giản Tu Dương thậm chí nảy sinh suy nghĩ, dù cho bây giờ Chu Duật Minh đột nhiên chết đi, thân thể ngã ở trên đường, hồn cũng sẽ bay khỏi thể xác tiếp tục đi về phía trước, đi khắp nơi tìm Triệu Thâm, gương mặt này không có một chút máu nhưng vô cùng chấp nhất.
Ý nghĩ này làm trong lòng Giản Tu Dương tối tăm sợ hãi, nhưng địch ý đối với Chu Duật Minh như kỳ tích mà sụp đổ, dù sao bọn họ đều cùng lo lắng cho một người đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
“Nếu muốn ở lại phải nghe theo tôi chỉ huy, không có lập dị, anh ấy không chịu nổi để cậu liên lụy.” Giản Tu Dương bỏ lại câu này quay lưng nghênh ngang rời đi.
Chu Duật Minh chậm rãi lau mặt một cái, nước trên tay chảy ròng ròng, không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Bọn họ hội hợp không lâu đã có người thu hoạch lớn, kinh hỉ kích động kêu: “Tìm, tìm được! Ở trên quốc lộ…”
Tiếng bước chân đạp trên đá nghe lạo xạo, nhóm người đông đảo xông lên. Triệu Thâm ở bên trong, lúc ẩn lúc hiện có thể nghe thấy tiếng báo cáo các thủ hạ. Âm thanh càng ngày càng thấp: “Là bên Triệu gia phát tới biển xe và quản chế…”
“Ông già kia rốt cục đã thanh tỉnh…” Giản Tu Dương cười rộ lên, hai lún đồng tiền như ẩn như hiện, tính trẻ con mười phần, ngữ khí lại rất lạnh lùng. Giản Triệu hai nhà giao thiệp vi diệu phức tạp, là một cuộc đấu sức kéo dài, nhưng Giản Tu Dương không có ý định lãng phí thời gian. Cậu ta dùng lời nói sắc bén trực tiếp đi tìm những người nhà họ Triệu từng qua lại mật thiết với Triệu Khuyết, nói cho bọn họ biết, đúng ra là thuyết phục bọn họ, nếu như bọn họ khăng khăng đối địch với Giản gia cho dù bọn họ lần này thắng lợi, vẫn phải đối mặt với sự trả thù của Giản gia, không chết không thôi.
Giản Tu Dương nghĩ nhóm người đó nhất định sẽ thức thời, kể cả lão già luôn thương đứa con riêng kia. Vô luận ông ta ở bề ngoài bất công cứng rắn như thế nào thì cũng là một người cha hiền, ông ấy đến cùng chỉ là một người đàn ông hơn hai mươi năm trước vì quyền lực chấp nhận cuộc hôn nhân sai lầm, cất giữ ân oán gút mắc nhiều năm như vậy nên dã tâm bừng bừng.
Giản Tu Dương ngoài miệng luôn tươi cười, người chung quanh đều ầm ầm, trong đầu dây đàn đang căng đã giản ra một chút. Sắc mặt Chu Duật Minh lại không một chút hòa hoãn, cậu chống đỡ toàn thân cứng ngắc chen qua đám người, lớn tiếng hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?” Mọi người nghe thấy thanh âm của cậu đều ngẩng đầu nhìn lại, kinh dị nhìn thấy đôi mắt của người xa lạ này sáng ngời, giống như vì sao trong đêm đông, che hết sắc thái của gương mặt, lộng lẫy như là linh hồn đang toả ra ánh sáng tuyệt đẹp.
“Tra được vị trí và thiết bị định vị di động giống nhau.” Thôi An Di đạp giày cao gót đi tới, thần thái sáng láng, từ khi thu được tin tức tốt cô trở lại phong thái oai phong lẫm liệt như trước đây.
Trên cổ tay của Triệu Thâm có đeo chuỗi hạt bồ đề cùng một đôi với Chu Duật Minh nên bên trong cũng có giấu thiết bị định vị. Dựa theo dự liệu của Thôi An Di, Triệu Khuyết vì bảo đảm cẩn thận nhất định sẽ nghiêm ngặt kiểm tra. Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới việc có một thủ hạ của Triệu Khuyết thấy vật quý trên người Triệu đại giá cả nhất định không ít nên lấy giấu ở trong người. Triệu Khuyết quản giáo thủ hạ không nghiêm, đối với chuyện trộm cắp cướp bóc tay chân không sạch sẽ như vậy từ trước đến giờ mở một con mắt nhắm một con mắt mở, cuối cùng mới có chỗ sơ suất này.
“Cậu đừng quá lo lắng.” Thôi An Di ôn nhu trấn an Chu Duật Minh, cầm Ipad trong tay đưa tới. Bản đồ trên màn ảnh có một vòng tròn màu đỏ, là vị trí mà thiết bị định vị thể hiện. Chu Duật Minh ngừng thở, ngón tay vuốt qua vòng tròn đỏ, hơi rung động, giống như cậu đưa tay là có thể chạm tới, có thể nắm ở trong tay vận mệnh của mình.