Thật sự là thay đổi. Lúc hai chân Chu Duật Minh bước lên sàn nhà sáng đến có thể soi gương cảm thấy có chút hoảng hốt. Những ngọn đèn tỏa sáng huy hoàng, hào quang rạng rỡ cậu cũng đã từng quen thuộc. Lúc trước khi còn làm phóng viên, đi đến nơi đâu cậu cũng đều mặc trang phục phù hợp, không có một chút lười biếng. Bất kể là âu phục hay giày da đều là hàng hiệu, lúc nào cũng có khí thế tiêu sái ung dung của phần tử trí thức. Khi đó cậu tươi cười hào phóng khéo léo, như một đóa hoa mân côi được cắm trong lọ thủy tinh sang trọng. Loáng một cái mấy năm trôi qua, cậu ở trong lồng tre của Triệu Thâm quá lâu, ngày hôm nay nhìn thấy nhiều người như vậy, đôi mắt cậu nhìn mọi người trở nên mơ màng, ánh mắt chậm chạp, đầu lưỡi cứng đờ. Bỗng nhiên cậu sáng tỏ, cậu mới là người không thể trở về giống như quá khứ được.
Bạch Ngạn chạy lại nghênh đón cậu, phía sau một đám người vây quanh hắn nhưng những ngôi sao vây quanh mặt trăng. Hắn mặc y phục rất thời thượng, sang trọng quý phái mà không chói mắt, làm Chu Duật Minh vừa nhìn là cảm thấy kinh diễm, nhưng đồng thời từ đáy lòng cũng xông lên tư vị không nói ra được.
Bước chân cậu phù phiếm mà đi tới, rất lâu mới nhớ lại, hai người đã lâu không gặp nhau thì phải mỉm cười chào hỏi. Nhưng cho dù cậu nỗ lực thì nụ cười cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, giống như cát bụi biến mất không còn tăm tích. Phía sau Bạch Ngạn trùng hợp có mình cô gái tháo mũ xuống, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, lúc này Chu Duật Minh cảm thấy mình vừa ngửi được mùi cây cỏ thơm ngát. Trước đây tay chân cậu vụng về giúp em gái gội đầu, trên tóc em gái là loại mùi thơm này, nhàn nhạt, tuyệt không làm người khác khó chịu.
Cô bé lúc trước đã lớn lên trở thành thiếu nữ đang đứng đối diện với cậu, ngũ quan cũng rất giống cậu, với làn da sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận như cánh sen mới nở. Cậu nhìn hình ảnh em gái giống như nhìn vào chiếc gương thời gian, có thể nhìn thấy hình ảnh của mình nhiều năm về trước.
Chu Ảnh Lộ đưa ngón tay đặt tại lên môi, nhìn về phía cậu ra dấu im lặng. Trong chớp mắt cậu còn chưa kịp hiểu ý, Bạch Ngạn đã kéo cánh tay của cậu rất nhiệt tình mà kêu lên: “Anh hai! Rốt cục anh cũng đến gặp em. Hai anh em chúng ta cùng nhau ôn chuyện xưa nha.”
Bạch Ngạn kêu một tiếng Tiểu Chu, Chu Ảnh Lộ lanh lợi đi tới, thay hắn cầm đồ trong tay rồi thuận theo mà đứng ở phía sau hắn, nhanh nhẹn như một tiểu trợ lý chuyên nghiệp. Động tác của hai người rất là tự nhiên, cũng không thân thiết, cũng không xa lạ. Chu Duật Minh nhìn thấy một tuồng kịch diễn đến lô hỏa thuần thanh, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra cảnh giác, hai mắt cũng không tiếp tục nhìn em gái của mình nữa.
Tiệc tùng đã xong, bọn họ muốn nói chuyện riêng người khác cũng thức thời không đi cùng. Chu Duật Minh và Bạch Ngạn đi đến khách sạn mà Bạch Ngạn ở tạm. Dọc đường đi cậu chỉ có thể lén lút nhìn trộm em gái, mái tóc đen phất phơ ở trên gò má cô lên lên xuống xuống, không thấy rõ biểu tình.
Bạch Ngạn rất có kiên trì, vào phòng cũng chỉ cùng cậu nói chuyện phiếm, không có lý do mà kéo ra rất nhiều chuyện cũ, toàn là những chuyện cưỡi ngựa xem hoa, cũng không có vài phần chân thực. Mãi đến tận khi những bảo an của Triệu Thâm phái tới thay đổi ca, Bạch Ngạn nhìn ra tên bảo an này chỉ là người mới, liền khách khí nở nụ cười mời hắn đi ra ngoài để bọn họ nói chuyện riêng, có liên quan đến việc riêng tư của ông chủ thì nghe ít một chút cũng tốt hơn.
Bảo an sợ nhất bị cuốn vào tình huống tranh giành tình nhân, vội vã nghe lời thối lui. Hắn vừa đi, Chu Ảnh Lộ không kiềm chế nổi chạy đến ôm lấy anh mình, cố nén nước mắt đã chảy ra tới viền mắt. Hai anh em ở trong căn phòng này mà thể hiện ‘huynh muội tình thâm’, Bạch Ngạn chỉ đứng một bên nhìn, lớn tiếng mà tự biên tự diễn giả vờ cảm động rồi lau nước mắt.
Hắn thật không có phụ lòng Triệu Thâm đặc biệt vì hắn mời thầy giỏi về dạy kỹ thuật biểu diễn, dù cho thần sắc trên mặt có xa cách nhưng lời kịch xoay chuyển giống y như thật.
Hai tay Chu Duật Minh chậm rãi nắm chặt, ôm lấy em gái nói: “Lộ Lộ… Xin lỗi.” Những đau khổ trong lòng cậu bắt đầu từng chút từng chút thoát ra. Những tâm tình này ở trong lòng cậu lên men quá lâu, cũng không thể trút ra được, chỉ có thể năm này qua năm khác mà dấu ở nơi đó. Có khi tình cờ cậu cảm thấy mình nghe được tiếng gió thổi vào trong lòng càng lúc càng lớn, làm cho lòng càng ngày càng nhiều chỗ trống rồi sẽ phát ra âm thanh, như là con ốc lén lút ghi nhớ tiếng sóng biển vào trong lòng mình mấy trăm năm trước.
Chu Ảnh Lộ dụi mắt một cái, nhẹ nhàng nỉ non: “Anh, đừng có nói với em những lời xin lỗi. Rõ ràng tất cả những chuyện này đều là lỗi của em.”
Tay chân cậu từ từ lạnh lẽo, chỉ có thể lo sợ nghi hoặc bất an mà cười nói với em gái: “Lộ Lộ, đừng nói như vậy. Em không biết anh ta là hạng người gì, anh đấu không lại anh ta, tất cả đều là số mệnh.”
Cô gái nở nụ cười thê lương, tóc đen ngổn ngang thấm đẫm nước mắt rối bời bết dính trên mặt, quấn vòng quanh cổ và khuôn mặt trắng bệch của cô. Nhìn cô giống như oan hồn từ dưới đáy nước bò lên bờ, lộ ra vẻ mặt mỹ lệ sầu oán vốn nên héo tàn ở rất nhiều năm trước.
“Anh, nếu không phải vì cứu em, anh sẽ không chia tay với anh Vân Kỳ đúng không? Nếu như không phải vì bệnh của em, bây giờ có thể anh đã sống rất hạnh phúc đúng không?”
Cậu không hề trả lời.
Chuyện cũ rất nhiều năm trước đột nhiên đổ ập xuống. Kỳ thực rất nhiều chuyện cậu đã quên, nhưng cảm giác tâm đau thấu xương vẫn còn rất mới, là một chiếc gai đâm xuyên vào trong trái tim, theo hô hấp bừng bừng nhúc nhích. Giống như nghe một bài hát bi thương trước đây, ca từ có thể không nhớ hết, nhưng giai điệu vừa vang, thì nước mắt đã lưng tròng.
Lúc ấy khi cậu và Thư Vân Kỳ ở bên nhau một thời gian, người khác cũng dần dần nhìn ra bọn họ không đúng. Chỉ cần hai mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người như hai cây kẹo bông gòn xoay đến cùng một chỗ, vừa ngọt vừa dính, đến muốn chảy ra mật. Thư gia không phải là nhà đại phú nhưng từ đường gia phả được xác định là dòng họ thư hương thế gia, Thư Vân Kỳ “ly kinh bạn đạo”, giống như quăng vào nhà tổ của anh ta một cây đuốc.
Trong lúc nhất thời từ Thư gia đến cô nhi viện sóng lớn nổi lên bốn phía, tiếng mắng rung trời. Trong lúc hoảng hốt Chu Duật Minh cảm thấy mình thành hồ ly tinh gây ra họa quốc ương dân, câu dẫn thanh niên tốt tiền đồ vô lượng sẽ bị ngàn đao bầm thây. Nhưng Thư Vân Kỳ luôn che chở cậu, anh một mặt lẫm liệt, hùng hồn phân trần quyết giữ gìn tình yêu của mình, lên án mạnh mẽ những kẻ thông thái rởm, ngang ngược thích nói chuyện huyên thuyên. Ánh mắt anh sáng ngời, ngữ khí sục sôi, nói chuyện chân thành, Chu Duật Minh nghe được cảm thấy chuyện hai người bọn họ ở bên nhau đúng là thiên kinh địa nghĩa.
Khi đó Chu Duật Minh mới vừa lên đại học, Thư Vân Kỳ đã là một kỳ thủ thanh danh vang dội, thu nhập và địa vị không thiếu. Hai anh em Chu gia không thể tiếp tục ở cô nhi viện được nữa, vì vậy Chu Duật Minh bằng lòng nghe lời Thư Vân Kỳ đến ở cùng với anh.
Cậu cũng không muốn tiêu tiền của bạn trai nhưng thật sự là đã đến trình độ sơn cùng thủy tận. Thư Vân Kỳ nói với cậu: “Từ nhỏ anh đã hi vọng tương lai có một căn nhà chỉ thuộc về riêng mình, do tự tay anh thiết kế. Hiện tại anh còn hi vọng trong nhà của anh sẽ có thêm em.” Lúc đó Chu Duật Minh không nhịn được ôm chặt anh, chôn đầu ở trên bả vai anh mà khóc. Thư Vân Kỳ dùng bàn tay ấm áp ung dung có nhịp điệu vỗ lưng của cậu, cho cậu một sự động viên đã lâu không gặp.
Khi còn bé cha cậu thường ôm cậu vỗ lưng như vậy, mặc cho cậu làm nũng, đùa giỡn làm cho cậu vui. Mà loại hạnh phúc này không thể kéo dài, chỉ vì một lần bị tai nạn xe cộ mà đổ vỡ nát tan. Cậu cũng mơ ước có một căn nhà của mình, rất nhiều năm, đã rất nhiều năm, nhưng cậu cũng không vững tin mình còn có phúc khí như vậy hay không?
Thư Vân Kỳ dùng tiền tích trữ mua một căn nhà nhỏ, trang trí đều tự mình thiết kế, còn đi đặt gỗ nguyên cây chưa xẻ để làm gia cụ. Sau khi Chu Duật Minh đi học trở về sẽ phụ giúp anh trang trí, bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, mà mỗi giọt mồ hôi chảy xuống đều hòa hợp vui sướng.
Khi đó phiền não duy nhất của cậu chính là em gái. Vì cậu chung sống với đàn ông, liên lụy em gái cũng bị mọi người xa lánh. Thời kỳ trưởng thành tâm tư của thiếu nữ càng ngày càng khó dò, cô cứng rắn tự giam mình ở trong phòng trốn cậu, cậu cũng vì chuyện tình cảm của mình mà thẹn đỏ mặt, vì vậy hai anh em không thân cận giống như trước. Cậu ít chăm sóc em gái đến khi sổ khám bệnh ghi cô bị bệnh ung thư máu cậu mới phát hiện ra.
Một ngày kia cậu thất hồn lạc phách đứng ở trong đại sảnh bệnh viện, tay chân run rẩy, cầm một quyển sổ khám bệnh cũng không nổi, quyển sổ ở trên tay cậu run rẩy giống như chiếc lá trong gió thu. Người khác nhìn sắc mặt của cậu đều cho là cậu bị bệnh nặng, dồn dập đi vòng quanh cậu, y tá cũng lại hỏi thăm cậu vài lần. Ngay cả một câu nói cậu cũng không có khí lực để trả lời, chỉ ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, em gái của cậu rất vô tội, tại sao lại gặp bất hạnh như vậy.
Vào lúc này, một lần nữa cậu gặp được Triệu Thâm. Hắn cao lớn, thân hình kiên cường như cây tùng cây bách vừa trưởng thành, cho dù mặc một thân chính trang cũng không che giấu được sức mạnh dồi dào bên trong. Những đường nét mềm mại trên mặt đều mất đi, lưu lại những đường nét sắc bén, như một mặt nạ bằng băng, tuấn mỹ nguy hiểm, nhưng cũng mệt mỏi.
Cho dù những người xung quanh hắn luôn tấp nập nhưng dáng dấp của hắn lúc nào cũng rất bình tĩnh, sáng suốt. Bọn họ liếc mắt một cái là trông thấy đối phương, đan xen giữa dòng người di chuyển dường như không dừng lại. Cả hai phải chịu đựng những tâm sự quá nặng nề, thật sự không rãnh đi kiêng kỵ một người làm mình buồn bực mất tập trung đến không thể thở nổi.
Thư Vân Kỳ vội vội vàng vàng từ một hướng khác chạy tới, trông thấy Triệu Thâm cũng ngẩn ra. Nhưng anh rất nhanh thu tầm mắt lại đứng ở bên cạnh Chu Duật Minh, hai tay nắm chặt bả vai, không cho cậu ngã xuống. Chu Duật Minh mở đôi mắt vô thần nhìn anh, con ngươi như là hai viên ngọc lưu ly đen nhánh, không hề có sinh khí, giống như chạm vào sẽ theo vết rạn nứt mà vỡ tan. Thư Vân Kỳ đau xót, lấy mu bàn tay che đôi mắt đau thương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lông mày và làn da mỏng nơi mi tâm.
Triệu Thâm lườm bọn họ, hai người kia không hề lên tiếng mà làm ra những hành động thân mật, hình ảnh sáng quắc đó rơi vào võng mạc của hắn, giống như hai tượng đất đồ chơi thuở nhỏ của hắn, đã được tạo thành một đôi, tựa sát vào nhau mãi đến tận thiên hoang địa lão. Từ nhỏ hắn rất ghét những món đồ chơi tương tự như vậy. Những người bên người cạnh ôm lấy hắn chào hỏi rồi đi về phía trước, đám người kia tuổi tác lớn hơn hắn rất nhiều, mặt mày nghiêm túc khí thế bức người, toàn bộ không giống như đi đến bệnh viện thăm bệnh, mà giống như đi đến một nơi tranh tài mà không động đao binh. Triệu Thâm đi ở chính giữa bọn họ, muốn không rơi xuống hạ phong chỉ có hờ hững ngẩng đầu lên trời duy trì thần sắc lạnh như băng.
Triệu Thâm vào thang máy. Chu Duật Minh và Thư Vân Kỳ không có liếc hắn một cái. Qua thật lâu Chu Duật Minh mới trấn tĩnh lại, giơ tay chạm vào tay Thư Vân Kỳ đặt ở trên má mình, nghẹn ngào nói: “Em không hiểu vì sao lại như vậy.”
“Sẽ có biện pháp.” Thư Vân Kỳ nhẹ giọng an ủi cậu, tình cảnh này rất là không tốt, trong mắt anh cũng phủ đầy âu lo nhưng anh cật lực ẩn giấu. Anh biết rõ Chu Duật Minh không phải kiên cường như bề ngoài, những vết sẹo của cậu đều giấu ở trong lòng, không phơi bày, không liếm láp, lâu ngày dài tháng sẽ bị thối rữa, tự mình chữa trị cũng không thể được. Thư Vân Kỳ không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác ôm cậu vào trong ngực mình, dụ dỗ nói: “Bây giờ kỹ thuật chữa bệnh phát triển nhanh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp. Chúng ta nghĩ biện pháp thích hợp, tìm người có nhóm máu thích hợp để chữa cho Lộ Lộ, hoàn toàn có hi vọng.”
Chu Duật Minh cầm lấy tay anh, cậu dùng khí lực khá lớn, bấm mạnh vào mu bàn tay, cậu thì thào nói: “Máu của Lộ Lộ là *máu gấu trúc. Có ai có thể có loại máu giống như nó?”
Thư Vân Kỳ nhất thời tắt tiếng. Chu Duật Minh tự mình suy nghĩ, bỗng nhiên kêu lên, ánh mắt nóng bỏng như người bị sốt cao: “Em biết… Em biết có một người… Ông ấy cũng có nhóm máu gấu trúc. Ông ấy và Lộ Lộ có cùng huyết thống.”
Cậu không nghĩ tới có một ngày mình nói ra câu nói này. Dù sao cậu cũng đã từng phát thệ sẽ mang theo bí mật này xuống mồ. Lẽ ra bí mật này vào cái đêm bên dưới vách núi đó, nên vĩnh viễn để trôi theo dòng sông ký ức.
“Làm sao… Từ đó đến giờ không nghe em nói đến chuyện này?” Thư Vân Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của cậu nửa khóc nửa cười, lại không có một chút vui mừng rõ ràng, vì vậy tâm trạng cũng chìm xuống. Chu Duật Minh đầu đầy mây đen, rốt cục cũng không biết suy nghĩ trôi dạt đến nơi nào.
*Máu gấu trúc là nhóm máu có kháng nguyên Rh- r. Nhóm máu Rh- chỉ chiếm 0,04%, còn Nhóm Rh+ chiếm đến 99,96% dân số. Đặc điểm của nhóm máu Rh này là chúng chỉ có thể nhận và cho người cùng nhóm máu.