Tiếng nước chảy róc rách bao trùm căn phòng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, Cố Dịch Tân nhìn chăm chú vào bóng dáng mơ hồ của Lục Minh Thời, vừa làm một ít chuyện hài hoà nhân sinh, mà Lục Minh Thời đối với việc này lại hoàn toàn không biết.
Hoàn toàn không biết Lục Minh Thời đang làm gì?
Hắn khom lưng, bắt đầu rửa mặt.
Việc này rất bình thường.
Nhưng khi vừa cúi xuống, quần áo mặc trên người hắn bó lại, phát hoạ ra vòng eo đầy sức hấp dẫn.
Cố Dịch Tân hít sâu.
Anh cúi đầu nhìn xuống, thử đánh tiếng thương lượng với người anh em đang ngẩng cao đầu nhà mình.
"Mày có thể ngoan ngoãn chút được không, ở trong đây lâu sẽ bị nghi ngờ đó."
Ngoan một chút, ok?
Thằng em nhỏ quật cường mà dựng thẳng lên, cao ngạo trầm mặc.
Cố Dịch Tân trừng nó.
Nó cũng trừng Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân tát nó một cái.
Tiểu Cố ngã về một bên, song vẫn kiên cường mà bật trở lại, trông như một con lật đật duyên dáng.
Sau năm lần bảy lượt, Cố Dịch Tân tuyên bố đầu hàng.
Chỉnh vòi sen thành nước lạnh, nhắm vào chỗ đó xịt mạnh.
*
Cố Dịch Tân run lẩy bẩy ra khỏi phòng tắm.
Tiết trời tháng 12, ngay cả khi biệt thự Lục gia luôn được giữ ấm, anh cũng không chịu nổi khi phải hứng nước lạnh ban đêm.
Lục Minh Thời đã đánh răng rửa mặt xong, đang làm ổ trên giường.
Lúc Cố Dịch Tân đi ra, hai hàm răng lập cập lập cập va vào nhau, anh phóng nhanh về phía chiếc giường, vén chăn lên lủi người vào.
Nhưng cơ thể lạnh như băng, nằm trong chăn cũng vô ích.
Anh đảo mắt về phía Lục Minh Thời đang an tường nằm bên cạnh.
Tay Lục Minh Thời cầm một cuốn sách thật dày, tập trung tinh thần ngồi xem.
Hắn mặc áo ngủ lông xù, nhìn sơ qua là biết ấm áp dễ chịu.
Chẳng hiểu vì sao, hai người cũng không phải tình nhân nhưng mỗi ngày đều ngủ trên một cái giường.
Nhưng ít ra thì, bọn họ mỗi người một cái chăn, không ai quấy rầy ai.
Lục Minh Thời không nghĩ sẽ xảy ra mấy chuyện như giành giật chăn với Cố Dịch Tân, bởi vì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết hắn không thể giành được.
Tóm lại, hiện giờ Lục Minh Thời ấm áp ngủ trong chăn, mà Cố Dịch Tân lại núp lùm trong cái chăn lạnh giá.
Cố Dịch Tân nằm trên giường, lạnh đến mức giường hai mét năm cũng run lên theo.
Lục Minh Thời nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt đáng thương vô cùng của Cố Dịch Tân.
"Cậu sao vậy?"
Từ trong ổ chăn Cố Dịch Tân thò ra một cánh tay, đáp trên cổ tay Lục Minh Thời.
Làn da ấm áp của Lục Minh Thời đụng phải hơi lạnh trên người anh, lập tức nổi da gà, theo vị trí tiếp xúc lan dần lên trên.
Chưa dừng lại ở đó, tay Cố Dịch Tân men theo cổ tay áo rộng thùng thình của Lục Minh Thời mò vào trong.
Càng vào sâu, nhiệt độ cơ thể càng cao, chênh lệch nhiệt độ ngày càng lớn.
Căn cứ theo nguyên lý truyền nhiệt, làn da Lục Minh Thời nhanh chóng hạ nhiệt, còn bàn tay Cố Dịch Tân nhanh chóng ấm lên.
Lục Minh Thời: "......"
Lục Minh Thời cuối cùng cũng tìm về lý trí, bình tĩnh hỏi: "Cậu lạnh?"
Cố Dịch Tân nằm trong chăn gật gật đầu.
Lục Minh Thời đóng sách lại đặt trên bàn đầu giường, tiện tay cầm lấy remote, tăng nhiệt độ phòng lên hai độ rồi tắt đèn ngủ.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Hai mắt Cố Dịch Tân nhất thời chưa thích ứng kịp, anh nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, đôi mắt còn tự nhiên mà nhìn về phía Lục Minh Thời.
Trong bóng tối, Lục Minh Thời dường như ngồi thẳng.
Đang cởi quần áo.
Hử?
Lục Minh Thời cởi bộ đồ ngủ bằng nhung dày của mình, gấp lại đặt ở một bên, sau đó xốc chăn Cố Dịch Tân lên chui vào.
!
Một thân thể ấm áp run rẩy lăn vào, sau đó mau lẹ tấn lại góc chăn, rồi nằm xuống nhìn trời như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Minh Thời giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường, hắn nhìn chằm chằm trần nhà như đang thưởng thức Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Nhưng đây là chăn đơn, hai người nằm chung hiển nhiên sẽ hơi chật chội, Cố Dịch Tân trở mình, nhìn sườn mặt gần kề của Lục Minh Thời, hơi thở thở ra phả hết vào trên cổ và tai hắn.
Lục Minh Thời cuối cùng không kiềm được mà nhìn Cố Dịch Tân một cái.
Trong bóng tối, đôi mắt Cố Dịch Tân sáng lấp lánh như vì sao.
Họ nằm quá gần, độ ấm trên người dần dần trở nên đồng bộ.
Cố Dịch Tân nửa người là lạnh, nửa người lại ấm.
Không quá thoải mái.
Anh muốn thay đổi tình trạng này một chút.
Cố Dịch Tân chớp mắt, như lơ đễnh hỏi: "Anh có phiền không?"
Phiền cái gì? Lục Minh Thời nghệch mặt.
Hiện tại Cố Dịch Tân đã bắt đầu áp dụng sách lược không phản đối có nghĩa là chấp nhận đối với Lục Minh Thời.
Vì thế anh lập tức vui vẻ hành động.
Một giây sau, hai tay Lục Minh Thời cứng còng ép vào hai bên đùi, dùng tư thế như một quân nhân bị người kia chặt chẽ ôm vào lòng.
Cố Dịch Tân một chân gác, một tay ôm, chặt chẽ, vô cùng hài lòng.
Gà rán ấm áp!
Giống như ôm cái lò lửa lớn!
Cảm giác thật tuyệt, như thể vì anh mà lượng thân chế tạo.
Cố Dịch Tân thoải mái cọ cọ cằm vào vai Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời đánh thương lại không dám nhúc nhích chút nào.
Nhãi con của mình......
Lục Minh Thời giật giật, tìm một tư thế không bị đè nặng.
Hai người đều nằm nghiêng, cánh tay Cố Dịch Tân vẫn ôm chặt Lục Minh Thời, chân cũng không chút khách khí quàng qua eo người ta.
Trái tim Lục Minh Thời đập thình thịch, đập vừa nhanh lại vừa mạnh, rất sợ sẽ bị nghe thấy.
Cố Dịch Tân ôm cơ thể ấm áp không ngừng toả nhiệt vào lòng, chỗ nào cũng thấy rắn chắc, ngoại trừ bụng.
Cố Dịch Tân nhướng mày, chú ý đến biểu tình trên mặt Lục Minh Thời, thử đặt tay trên bụng nhỏ của hắn.
Cố Dịch Tân: owo!
Bàn tay Cố Dịch Tân chạm vào nơi đó, Lục Minh Thời tức khắc đứng hình.
Thấy Lục Minh Thời không phản ứng lại, Cố Dịch Tân yên tâm, to gan mà sờ tới sờ lui.
Lục Minh Thời run run, giọng nói trầm thấp hỗn loạn: "Cậu làm gì đó."
Cố Dịch Tân miễn cưỡng rút tay lại.
Nhưng Lục Minh Thời đã bị anh sờ đến mất tự nhiên.
Cố Dịch Tân mặc áo ngủ, mà Lục Minh Thời đã cởi áo ngủ, anh quậy hắn như vậy, không ra vấn đề mới là lạ.
Lục Minh Thời giãy giụa nói: "...... Tôi thấy cậu cũng không lạnh, tôi về bên kia ngủ...."
"Tôi lạnh."
Cố Dịch Tân ngay lập tức hắt xì.
Lục Minh Thời:......
*
Sau đó là "Thời gian Cố Dịch Tân đã ngủ ngon nhưng Lục Minh Thời lại bị anh quậy đến mất ngủ".
Lục Minh Thời nhận ra Cố Dịch Tân thật sự rất thích bụng nhỏ của mình, ngủ rồi mà tay cũng không thành thật.
Lúc đầu là tay không thành thật, sau thì lại......
Lục Minh Thời bị anh cọ cho hoàn toàn không thể đi ngủ.
6 giờ sáng.
Lục Minh Thời treo hai quầng thâm lớn dưới mắt, như người mất hồn mà nhìn trần nhà.
...... Quả nhiên vẫn cần phải phân chăn ra ngủ.
Đang mộng X, Cố Dịch Tân hoàn toàn sử dụng hắn như con búp bê hình người.
Khi anh muốn giải quyết vấn đề, liền cọ vào người hắn......
Dừng, dừng lại.
Cái này không thể miêu tả được.
Lục Minh Thời dùng một cánh tay chống người dậy, đánh giá Cố Dịch Tân đang còn mơ màng ngủ ngon.
Lục Minh Thời quyết định cưỡng hôn anh.
Tuy rằng dùng từ cưỡng hôn, hơn nữa cái từ này lại vô cùng phù hợp với một tổng tài bá đạo như Lục Minh Thời, nhưng xét đến cùng cũng là nhân lúc người kia ngủ mới dám hành động.
Lục Minh Thời hung hăng hạ quyết tâm.
Lục Minh Thời ngồi quỳ lên, từ từ cúi người xuống, nhìn gương mặt Cố Dịch Tân ngày càng gần.
Oa.
Sao đứa nhỏ này lớn lên lại có thể đẹp như vậy?
Khi còn nhỏ, hắn đã từng chứng kiến cảnh cậu mặc quần thủng đáy chạy tới chạy lui, nhưng cũng không thấy mê người như lúc này.
Lục Minh Thời nín thở, kề sát vào, sát vào......
Sắp sửa môi chạm môi.
Cố Dịch Tân đang nằm im đột ngột không hề báo trước trở mình quay qua bên mép giường, đang nói mớ cái gì đó trong miệng.
Lục Minh Thời: "......"
Lục Minh Thời đứng dậy.
Lục Minh Thời chán nản cúi đầu.
Lục Minh Thời sờ sờ nhãi con.
Lục Minh Thời cổ vũ bản thân mình.
Lục Minh Thời quyết tâm không ngừng cố gắng.
Lục Minh Thời dứt khoát lăn xuống giường, chỉ mặc chiếc áo ngủ, run cầm cập đi đến mép giường bên kia.
Hắn chắc chắc sẽ thực hiện thành công kế hoạch của mình!
Trước khi thực hiện kế hoạch, Lục Minh Thời còn đi đánh răng rửa mặt sạch sẽ.
Vừa đánh răng vừa tự nhủ với lòng, tất cả là vì đứa nhỏ!
Quay lại phòng ngủ, Lục Minh Thời cảm thấy bản thân tràn đầy dũng khí, theo gió tung bay, nhiệt liệt cổ vũ.
Sau đó hắn phát hiện Cố Dịch Tân lại đổi sang tư thế nằm ngửa.
Cái này không làm khó được Lục Minh Thời đang tràn đầy dũng khí.
Hắn đánh cược bò lên giường, hai cánh tay chống hai bên gối đầu của Cố Dịch Tân, cặp chân dài tách ra quỳ gối trên háng Cố Dịch Tân, cả người treo lơ lửng trên không, sau đó hít sâu một hơi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái cúi người xuống ——
Cố Dịch Tân đột nhiên mở mắt.
Sắp chạm đến môi Lục Minh Thời máy móc mà ngừng lại giữa không trung.
Cố Dịch Tân chớp mắt, đờ ra khoảng hai mươi giây mới tỉnh táo lại.
Tiếng thét chói tai của Lục Minh Thời mắc kẹt trong cổ họng.
Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời trước mặt.
"Lục tổng, mới sáng sớm, anh chơi cái gì vậy?"
Lục Minh Thời trầm mặc.
Lục Minh Thời cúi đầu.
Lục Minh Thời nhắm mắt lại.
Lục Minh Thời nhanh chóng động não.
Lục Minh Thời đưa ra một lời giải thích mà hắn chấp nhận được.
Vẻ mặt Lục Minh Thời bình thường, giọng điệu nhàn nhã: "Tập thể dục buổi sáng."
Cố Dịch Tân:?
Chỉ thấy Lục Minh Thời hít sâu một hơi, ở trên giường nhanh chóng làm hai cái hít đất tiêu chuẩn.
Đúng vậy, nửa người trên có thể nói là tiêu chuẩn.
Lục Minh Thời bình tĩnh tự nhiên mà lặp lại: "Nhìn đi, hít đất."
Cố Dịch Tân không còn lời gì để nói.
*
Lục Minh Thời thất thần dùng nĩa gẩy gẩy miếng trứng chiên.
Cố Dịch Tân lo lắng nhìn hắn.
Bệnh của Lục tổng...... hình như ngày càng nặng.
Phá sản có lẽ đã mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho hắn.
Lục Minh Thời nhận ra Cố Dịch Tân đang nhìn bên này, cho rằng anh muốn ăn dĩa trứng chiên của mình, đơn giản đẩy dĩa tới trước mặt anh.
"Cho cậu, ăn đi."
Cố Dịch Tân lo lắng nói: "Anh không ăn sao?"
Lục Minh Thời sầu muộn vuốt vuốt cái bụng.
Lần thứ ba Cố Dịch Tân nhìn thấy hắn vô thức sờ bụng, buộc miệng hỏi.
"Lục tổng, bụng anh không khoẻ à? Sao anh cứ sờ bụng miết vậy?"
Lục Minh Thời có chút mất hồn mất vía, hai giây sau mới nhận ra Cố Dịch Tân đang hỏi mình cái gì.
"Ling king"
Nĩa trong tay hắn nằm trên mặt đất.
—————????????—————
•
•
•
Lục Minh Thời không chịu nói, Cố Dịch Tân cứ vậy mà từ bỏ sao?
Đó là không thể.
Cố Dịch Tân lén nhớ kỹ số điện thoại của An Kiều.
An Kiều đang ở văn phòng viết luận văn, vừa nghe điện thoại, không ngờ lại là vị kia nhà Lục tổng.
Khao khát được hóng chuyện đã nhanh chóng chiến thắng tình yêu của y dành cho học thuật.
Cố Dịch Tân mô tả một loạt các triệu chứng của Lục Minh Thời.
"Nhiệt độ cơ thể Lục tổng rất cao, tuy rằng lúc ôm vào rất thích nhưng tôi lo lắng có liên quan đến tình trạng không khoẻ của anh ta. Lục tổng có phải bị sốt nhẹ kéo dài hay không?"
"Buổi sáng Lục tổng không chịu ăn sáng, lại chạy xuống bếp đòi ăn cơm chan canh chua. Hai ngày nay anh ta luôn ôm bụng, có phải là do ăn uống không điều độ mới dẫn đến bệnh bao tử hay không?"
"Tinh thần của Lục tổng hình như cũng có chút vấn đề, 6 giờ sáng ở trên người tôi mà tập hít đất. Anh ta gọi đó là hít đất ư?"
Tường thuật lại toàn bộ sự tình, Cố Dịch Tân thận trọng hỏi An Kiều: "Lục tổng rốt cuộc bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"
An Kiều quyết định sẽ nói giúp sếp mình một phen.
"Cố thiếu, quả thực Lục tổng đang bị bệnh nặng."
"Lục tổng không chỉ mắc bệnh ở thân thể, cũng không bị bệnh ở não, mà là ở trong lòng."
"Bệnh của Lục tổng có quan hệ rất lớn với anh, nhưng anh ta không cho phép tôi nói với anh, còn lại, mong anh tự mình đi hỏi anh ta."
Cố Dịch Tân do dự nói: "Tôi hỏi, nhưng anh ta kiên quyết không chịu nói."
An Kiều đảo mắt.
Đoán cũng đoán được rằng.
Lục tổng trước kia cũng không phải người nhàm chán như vậy, chắc chắn là do hoóc môn mang thai gây hoạ đây mà.
An Kiều quyết định tiếp tục tiêm thêm một liều mạnh.
"Tôi có cách này có thể khiến sếp chịu nói ra sự thật."
Cố Dịch Tân vô thức nắm chặt điện thoại, vẻ mặt quan tâm.
"Anh nói."
An Kiều cười nói: "Chỉ cần Cố thiếu rời Lục gia một thời gian."
......
Chẳng phải đơn giản quá sao?
Vì thế chúng ta may mắn chứng kiến Cố Dịch Tân lần thứ tư chạy trốn.
Hết chương 36
(*) Thanh minh thượng hà đồ: có nghĩa "Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh Minh" của hoạ sĩ Trương Trạch Đoan.