Cuộc sống thường nhật của Cố Dịch Tân rất ư là sảng khoái.
Ban ngày sáu tiếng đồng hồ hoàn thành nhiệm vụ, gấp đôi tiền lương.
Buổi tối ở hộp đêm giữ xe, kiêm tiếp khách và bảo vệ, lại gấp đôi tiền lương.
Cộng vào là gấp đôi gấp đôi tiền lương.
Hơn nữa có khách hàng sẽ boa thêm tiền cho anh.
Có người nhét thẳng tiền vào túi sau của anh. Tiện tay sờ cái mông rắn chắc vài cái. Cố Dịch Tân xem tiền là trên hết nên đều hiến dâng gương mặt tươi cười.
Đương nhiên, nếu anh gặp được loại hình ưa thích, chẳng hạn nam nhân cao lớn ngon giai, còn sẽ tặng kèm một cái wink. ????
Lúc đấy sẽ có mấy người đương trường dính thính. Trong số đó có một nam nhân thành thục tưởng sẽ lôi được anh đi mướn phòng...
Nhưng bị Cố Dịch Tân từ chối.
Anh đang trong thời gian công tác, không thể tự tiện rời khỏi vị trí.
"Vậy cho xin cái số điện thoại được không?" Anh zai thành thục không chịu bỏ cuộc.
"Tôi không có điện thoại."
Cố Dịch Tân thực sự không mua di động, trong lòng anh luôn có nỗi sợ, nghi Lục Minh Thời có thể sẽ căn cứ vào số điện thoại mà tìm được mình.
Nên dứt khoát không dùng công nghệ thông tin, trở về với nếp sống nguyên thủy.
Đối phương nghĩ mình lại bị từ chối. thấy người mới này không dám dùng đao thật kiếm thật, quả nhiên là được hộp đêm mời về để lừa tiền rượu........
Cứ như vậy, mười đóa đào hoa rớt đi tám đóa.
Dư lại hai đóa kia đều là 1.
Khi Cố Dịch Tân tiếc nuối rời khỏi khách sạn, hai anh 1 kia còn đang do dự không biết có nên phá lệ làm 0 hay không. Rốt cục cũng do khuôn mặt Cố Dịch Tân, ở trong giới thực sự rất hiếm thấy.
Làm một gay cởi mở, phòng cũng 'cởi mở' nốt, không lên giường một đêm với cực phẩm như vậy, trở về lỡ hối hận thì biết tính sao?
Nhưng Cố Dịch Tân rất có nguyên tắc, nếu đều là 1, sinh hoạt X rất có khả năng sẽ không hài hòa.
Sinh hoạt X không hài hoà. Vậy chẳng thà không có.
Nói cho cùng những người này còn xa lắm mới khiến anh thực sự động lòng.
Bởi cho dù có là 1, trên người cũng không che giấu được ít son phấn.
Thấy hơi khiết phích à nha.
Chậc.
Cố Dịch Tân đang đi trên đường lớn, đột nhiên nghĩ tới Lục Minh Thời.
Kia vai rộng, eo thon, chân dài.
Cả khuôn mặt nữa.
Không hổ danh siêu cấp thời thượng phản diện pháo hôi công trong nguyên tác.
Quả thật là cực phẩm.
——————????——————
•
•
•
"Tập trung mục tiêu tìm kiếm tại các hộp đêm trong thành phố!"
Lục Minh Thời đen mặt ra lệnh.
Cấp dưới hai mặt nhìn nhau.
"Còn không mau đi!"
Lục Minh Thời lạnh lùng nói.
Vì thế, cấp dưới sôi nổi nhận lệnh, tiếp tục 'truy nã' Cố Dịch Tân.
Lục Minh Thời tắt đèn, để bản thân trong bóng tối ổn định lại cảm xúc táo bạo kia.
Thật kỳ quái. Hiện tại hắn rất dễ nổi nóng.
Má Trần bưng canh gà cẩn thận gõ cửa: "Thiếu gia, tôi làm bữa khuya cho cậu."
Tuy rằng Lục Minh Thời đã kế thừa vị trí gia chủ Lục gia, nhưng má Trần đã quen miệng kêu thiếu gia từ lúc hắn còn nhỏ, nên cứ thế mà kêu luôn.
Gần đây thiếu gia thay đổi nhiều khiến má Trần lo lắng sốt ruột.
Xưa giờ tuy cậu ấy dọa người nhưng luôn ôn hòa tử tế. Còn hiện tại lại trở nên táo bạo, dễ giận, động hay không động đều quăng ném đồ đạc lung tung.
Mới nãy thôi, dì đã nghe thấy tiếng trầm vang không biết là gì phát ra trong phòng thiếu gia.
Theo mấy ngày nay dì quan sát và suy luận, có thể thiếu gia đã đạp quẹo chân cái bàn đá gỗ đỏ.
Lục Minh Thời ổn định bớt cỗ xao động, trầm giọng kêu má Trần vào.
Canh gà đặt ở trên bàn làm việc, màu sắc óng ánh khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Xương gà ô được hầm trong lửa nhỏ tầm hơn 12 tiếng đồng hồ, còn có táo tàu câu kỷ tử, xương được hầm nhừ, không cần nhai, ngậm trong miệng liền tan. (*)
(*) Gà hầm
Hình trên không có kỷ tử, ở dưới mới có, mấy cái đỏ nhạt như ớt á.
Câu kỷ tử = kỷ tử = củ khởi
Táo đỏ = táo tàu
Trăn năm cơ nghiệp của Lục gia, nên được hưởng sự xa xỉ nhường này.
Lục Minh Thời cầm muỗng.
Hắn trầm tư nhìn chén canh trước mặt.
Váng dầu mọi ngày đẹp đẽ bỗng trở nên ghê tởm.
Mùi hương vẫn giống như trước đây nhưng giờ lại không thể chịu được.
Nhiều dầu mỡ.
Không thích.
Lục Minh Thời ghét bỏ đậy nắp chén.
"Dì Trần, về sau đừng làm canh gà hầm nữa."
Hết chương 4