- Anh qua bên đấy trời lạnh nhớ mặt áo ấm đấy
- Vâng - Anh gục đầu vào vai cậu, hôn cổ A Diểu
- Ưm... Nhột đấy
- Anh muốn ẵm em theo quá đi mất - Anh luồng tay vào áo vuốt ngực cậu
****
Đến ngày Tiểu Nam xuất viện, cậu vui như được mùa:
- Ah, hoà bình thế giới là đây - Cậu vươn vai, hít thở khí trong lành
- Đồ ngốc, anh dẫn em đi ăn - Lâm Bảo xoa đầu cậu
- Lâu rồi em không được đi chơi với anh cảm giác bây giờ là thoải mái nhất luôn đấy - Cậu nắm tay anh
- Hay là giờ mình đừng đi ăn nữa. Đi khách sạn có vẻ hay hơn - Anh dừng lại ôm eo cậu
- Biến thái - Cậu vừa cười vừa đẩy anh ra
- Ra sân bay với anh - Anh khoác vai cậu
- Sân bay?
- Ừm hôm nay thằng tiểu tử kia đi nước ngoài. Cũng sắp đến giờ bay rồi
- A Diểu đi nước ngoài à?! Còn A Tứ thì sao?
- Lo quá rồi, cậu ta sẽ sớm về thôi. Ba hay bốn năm gì đó
- Ba bốn năm? Lâu lắm đấy. Sẽ nhớ lắm đấy
- Haizzz... Thôi lên xe anh chở em - Anh mở cửa xe cho cậu vào
Ở sân bay cả gia đình anh đang đứng tiễn. A Diểu ngồi cạnh A Tứ cho cậu tựa vào:
- Một lát anh đi nhất định không được khóc đấy. Anh đi không an lòng - Anh xoa tóc cậu
- Vừa đến nơi gọi cho em được không?
- Tất nhiên rồi. Anh yêu em - A Diểu thì thầm trong tay cậu
- Hai người tình tứ quá đấy - Lâm Bảo đứng trước mặt cả hai cũng chẳng để ý cho tới khi anh lên tiếng
- Ôi bạn tôi cậu đến rồi à! - A Diểu ngước mặt nhìn anh
- Cho cậu đấy - Lâm Bảo ném lá bùa bình an mới xin được vào người A Diểu
- Cậu cũng tin vào cái này ư? - A Diểu cầm lên đưa cho A Tứ xem
- Vô tình thấy, không xài nên mang cho cậu - Anh ngồi kế bên
- Tiểu Nam đâu? - A Diểu hỏi
- Cậu ấy đi "xã nước" rồi
- Ây tới giờ rồi - Thím Dương lại gần
- Sớm thế? - Cậu nhìn A Tứ
- Bác à! Để cháu cầm hộ bác va-li - Lâm Bảo cười
- Phải chi thằng tiểu tử này cũng được như con thì hay quá
- Ôi!! Con trai của mẹ sắp đi rồi đây - A Diểu làm nũng với thím Dương
- Vậy thì mau đi đi trễ bây giờ
- A Diểu hên quá anh chưa đi - Tiểu Nam chạy thục mạng tới
- Haizz...tạm biệt mọi người vậy - Anh thở dài cố gắng cười
- Tạm biệt. Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi - A Tứ ôm chặt anh, cậu cố kìm cảm xúc
- Đừng khóc nhé! - Anh ôm chặt lại cậu
- Giữ kĩ sợi dây chuyền này nhé! Anh nhất định sẽ về - Anh sờ mặt cậu rồi nói lời " tạm biệt " cuối cùng với mọi người
Lúc quay mặt đi A Diểu không dám ngoái đầu lại vì anh đang cố giữ không cho cảm xúc trào ra vào lúc này
A Tứ sờ sợi dây chuyền cầu bình an cho anh
*****
Khi về lại tới nhà cũ thân thuộc Tiểu Nam nằm dài trên ghế sofa gọi điện cho A Tứ cả buổi trời để an ủi. Vừa cúp máy thì Lâm Bảo từ trong bước ra nằm đè lên cậu:
- Ây da anh nặng quá đi - Cậu nhăn mặt
- Em êm thật đó - Anh luồng tay vào áo cậu
- Anh nhớ em chết mất - Lâm Bảo cắn nhẹ tai Tiểu Nam
- Ưm...
- Anh yêu em. Rất yêu em - Anh xoay người cậu lại
- Em cũng thế - Cậu hôn môi anh
- Thế chúng ta kết hôn nhé?! Anh muốn kết hôn với em - Anh cười nhẹ vuốt má cậu
- Kết hôn?
End chap 36