Quả nhiên, Đoàn Diệc Phong kề sát vào tai cô, giọng nói cũng khàn khàn, “Ừ, đói…” Hơi thở của anh phả lên mặt cô, vuốt ve làn da mềm mại của cô. Khuôn mặt cô càng thêm ửng đỏ, càng thêm quyến rũ, khiến người ta không kìm được mà muốn cắn một cái. Đoàn Diệc Phong ép người xuống, nhẹ nhàng gặm nhắm xương quai xanh của cô.
Diệp Phàm run rẩy một lúc, nhất thời cảm thấy cả người như mềm nhũn cả ra. Mắt thấy tự mình mời anh ra tay. Ngay lúc anh đưa tay cởi nút áo của cô, lòng ngực cảm nhận không khí mát lạnh tràn vào khiến cô tỉnh táo trở lại. Trong nháy mắt, cô nhớ đến bức hình trong phòng Đoàn Dự, vẫn cảm thấy anh có bí mật gì đó đang giấu diếm mình, không suy nghĩ nhiều chìa tay đẩy anh ra.
Đoàn Diệc Phong không ngờ lúc này Diệp Phàm còn có thể phản kháng, liền dừng lại. Đôi mắt phát sáng đang nhìn cô chằm chặp như một con thú săn mồi: “Sao vậy?”
Bị ánh mắt chăm chú khóa chặt như thế, Diệp Phàm có chút chột dạ. Dù sao bức ảnh kia cũng là do cô xem lén, nếu cứ hỏi thẳng anh như vậy, có phải anh sẽ cảm thấy cô rất nhỏ mọn hay không? Đôi mắt cô chợt lóe sáng, viện cớ nói: “À, anh vừa mới trở về, em thấy nên ăn cơm trước đã!”
Thấy lời nói mập mờ của cô, Đoàn Diệc Phong nhìn chòng chọc cô một lúc, sau đó không miễn cưỡng nữa. Anh đứng dậy từ ghế sô pha, lại chìa tay cho cô.
Diệp Phàm cầm lấy tay anh, tức thì được anh kéo dậy khỏi ghế. Bởi vì dùng sức quá trớn, lúc đứng lên đầu cô va vào bộ ngực rắn chắc của anh. Cô liền cảm thấy như đụng vào bức tường kiên cố vậy.
A, người đàn ông này việc gì phải luyện tập cơ thể rắn chắc như vậy làm gì chứ? Diệp Phàm cảm thấy hơi tủi thân, đưa tay xoa trán. Ngay lúc này, Đoàn Diệc Phong lại bỗng nhiên thò tay sang, giúp cô cài nút áo sơ mi lại.
Áo sơ mi của cô đã bị anh cởi ra hơn phân nửa. Lúc anh giúp cô cài trở lại, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào ngực Diệp Phàm, cô thoáng cái đỏ mặt cả lên, không dám nhìn thẳng vào anh. Khi Đoàn Diệc Phong cài nút áo cho cô xong, sau đó lại giúp cô chỉnh sửa lại quần áo, dịu dàng nói: “Được rồi, ăn cơm nào.”
Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Phàm lại có phần xấu hổ, ngại ngùng. Với đàn ông mà nói, khi súng ống đã lên nòng, nửa đường tắt lửa rất dễ bị hỏng. Tựa như việc cô vừa làm, dường như thật sự rất không tốt tí nào. Nghĩ như thế, cô không khỏi tự trách trong lòng, rảo bước tới trước xới cơm cho anh.
“Anh nếm thử xem, thật ra thì em đã lâu rồi không xuống bếp, không biết có ăn được hay không nữa.” Diệp Phàm nói thật, mặc dù cô đã học kỹ năng từ cha của cô. Nhưng dù sao kinh nghiệm thực tế của cô còn ít, không biết một người quen ăn cơm nhà hàng như Đoàn Diệc Phong có thể thích ứng với bữa ăn bình thường của cô hay không.
“Để anh ăn thử.” Đoàn Diệc Phong vừa nói xong, gắp một miếng xương sườn cắn một cái.
Diệp Phàm không biết vì sao mình lại hồi hộp như vậy. Cô nhìn anh ăn món mình nấu mà cảm thấy lòng ngực lo lắng thấp thỏm. Ánh mắt long lanh nhìn anh chăm chú, rất sợ cô vô tình bỏ sót biểu hiện nào đó của anh.
Sự thật chứng minh, tài nấu nướng của Diệp Phàm đúng là không tệ. Đoàn Diệc Phong vốn không chờ mong một cô công chúa được cha mẹ chăm lo từng chút từ nhỏ đến lớn như cô sẽ biết nấu ăn. Thế nên, anh đã định bụng cho dù thức ăn khó nuốt thế nào cũng phải gật đầu khen ngon. Kết quả là mới ăn được một miếng, anh đã phát hiện mùi vị món ăn này tốt hơn so với tưởng tượng của anh, hơn nữa không chỉ tốt hơn một chút.
Thấy Đoàn Diệc Phong giãn vết nhăn giữa hai hàng lông mày, Diệp Phàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng bắt đầu cầm đũa.
Dù sao cũng là đồ ăn do chính mình nấu, lại còn được ăn với người mình thích, đương nhiên Diệp Phàm ăn rất ngon miệng. Cô vừa ăn vừa trò chuyện với Đoàn Diệc Phong, kể những chuyện đã xảy ra trong thời gian anh vắng mặt. Nói đông nói tây, đề tài câu chuyện tự nhiên lại chuyển đến vấn đề của Mã Ly.
“Ly Ly nói đã chia tay với Thẩm công tử, em thấy bạn ấy hình như không sao. Hôm đó bạn ấy còn lôi kéo em đi dạo phố, ăn uống. Tinh thần còn tốt hơn so với em nhiều, không có bộ dạng đang thất tình một chút nào… A, đúng rồi!” Nói đến dạo phố, Diệp Phàm nhất thời nhớ đến chuyện ngẫu nhiên gặp Tần Nặc hôm đó.
Tuy rằng lúc đó cô không đồng ý với anh ta, nhưng nếu đã lên tiếng, chi bằng nói thử xem sao. Vì vậy Diệp Phàm nói: “Nói ra thì, hôm đó em đi dạo phố với Mã Ly, có gặp phải một người. Anh đoán xem là ai?”
“Ai thế?” Đoàn Diệc Phong hỏi.
“Tần Nặc, chính là người bạn trai mà em vợ anh dẫn đến ngày hôm đó.”
“Hả?” Đoàn Diệc Phong nheo mắt, đôi tay cầm đũa khựng lại.
Diệp Phàm không nhận thấy sự khác thường của anh, tiếp tục nói: “Em thấy anh ta là khách mời trong một buổi hòa nhạc ngoài trời. Không ngờ sau khi tiết mục kết thúc, để trốn các fan của mình, anh ta đã cải trang, vừa hay đụng phải em. Ấy vậy mà anh ta còn nhớ em, chúng em có nói chuyện với nhau một chút.”
“Cậu ta nói gì?”
Diệp Phàm liền đem chuyện đã xảy ra ngày hôm đó nói ra hết một lần.
Đoàn Diệc Phong nghe xong lại không nói gì, dường như có chút đăm chiêu.
Diệp Phàm cảm thấy hơi bất an, dù sao công việc của anh, cô cũng không nên nhúng tay vào. Cô liền nói vòng vèo: “Thật ra anh ta chỉ nói như vậy thôi, em thấy anh cũng rất bận rồi. Nếu không có thời gian thì đừng miễn cưỡng chính mình, công việc của anh còn làm chưa xong mà.”
Lại không ngờ Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi cô: “Em cảm thấy cậu ta thế nào?”
Cậu ta? Tần Nặc sao? Diệp Phàm nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Anh ta nhìn không rõ là người tốt hay xấu, nhưng mà em thấy anh ta rất có khí chất nghệ sĩ, hôm đó biểu hiện trình diễn cũng khá tốt.”
Đoàn Diệc Phong gật đầu.
“Vậy anh sẽ viết ca khúc cho anh ta sao?” Diệp Phàm thử hỏi.
“Anh sẽ cân nhắc xem sao.” Anh gật đầu, “Tuy nhiên, giới giải trí này rất phức tạp, nếu sau này có gặp lại cậu ta, em cố gắng hết sức tránh xa cậu ta một chút.”
“Dạ.” Diệp Phàm cũng gật đầu, cái này không cần anh nhắc, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ.
Cuối cùng đề tài về Tần Nặc cũng kết thúc tại đó. Hai người trò chuyện một lúc nữa, Đoàn Diệc Phong liền nhắc đến chuyện đi học của Đoàn Dự.
Diệp Phàm vô cùng xúc động gật gù tán thành: “Đúng vậy, bây giờ đi học tiểu học còn khó hơn học đại học nữa.”
“Cũng may anh vừa mới liên lạc với một người bạn cũ, vừa vặn làm việc hành chính trong ngôi trường kia. Chỉ là, đối phương muốn tiếp xúc trước với tiểu Dự một chút. Cho nên anh định vài hôm nữa sẽ đưa tiểu Dự đến trường xem sao.”
“Thật ạ? Vậy em cũng đi!” Diệp Phàm lập tức xung phong ra trận.
Đoàn Diệc Phong không nghĩ tới việc Diệp Phàm lại muốn đi cùng. Thành phố này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, lỡ đâu gặp một người quen cũng khó tránh khỏi. Hai người họ đang quen nhau, anh vì suy nghĩ cho cô mà vẫn luôn kiêng dè, chỉ có điều… Đoàn Diệc Phong nghĩ đến đây, đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
Có một số việc phải xảy ra thì cuối cùng vẫn sẽ xảy ra, chi bằng thuận theo tự nhiên là được.
Anh cười gật đầu: “Được, cùng đi đi.”
***
Qua vài ngày, Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong đưa cậu nhóc tiểu Dự kia đến trường. Đó là một ngôi trường công lập nổi tiếng nhất thành phố này, có gần một trăm năm lịch sử. Bất luận là trang thiết bị trường học hay là nguồn nhân lực giảng dạy đều khiến hai người rất hài lòng.
Cậu nhóc Đoàn Dự kia chưa từng trải qua cuộc sống tập thể. Lần đầu cậu bé đến trường, đều vô cùng hiếu kỳ đối với tất cả mọi thứ. Nhưng khi đối mặt với lần đầu tiên như thế này, suy cho cùng cậu bé vẫn có chút khẩn trương, một mặt nắm chặt tay Diệp Phàm, lôi kéo đi khắp nơi, một mặt tò mò quan sát chung quanh.
Tiếp đón bọn họ chính là một người đàn ông trung niên mập mạp, đeo một đôi kính đen, đầu hói nhưng tóc vẫn gọn gàng trơn bóng, nhìn khá buồn cười, có chút giống một chú chuột chũi.
Diệp Phàm cảm thấy ngắm nhìn dáng vẻ người này rất vui, trong lòng cô len lén cười trộm. Người nọ lại chào đón Đoàn Diệc Phong bằng một cái ôm vững chắc rất lâu, “Đại Phong! Mấy năm qua cậu trốn ở đâu vậy hả! Có biết anh em chúng tớ nhớ cậu muốn chết không hả? Sao nhiều năm không gặp, cậu nhóc nhà ngươi vẫn đẹp trai thế hả?”
Đoàn Diệc Phong mỉm cười, rất tự nhiên đánh nắm tay với người đó: “Đừng nói đến tớ, cậu cũng vậy mà. Cả chục năm không gặp, không ngờ anh chàng đẹp trai năm đó lại có thể làm thầy giáo gương mẫu cơ đấy.”
“Cái gì mà thầy giáo gương mẫu? Còn không phải vì kiếm miếng ăn sao. Cậu xem tớ bây giờ đi!” Người nọ vỗ vỗ cái bụng bia của mình, “Bao năm rồi không còn ai gọi Vương đẹp trai[1] nữa mà đều gọi Vương béo rồi. Nhớ khi đó mấy anh em chúng ta vẫn còn chơi ban nhạc, bao nhiêu cô gái kêu gào ầm ĩ đòi kết hôn với tớ à! Tớ bây giờ mà nói thế, chẳng có ai tin tớ cả!” Ông anh béo này quả nhiên thích đùa, nói chuyện cũng tiếu lâm. Mới nói mấy câu, Diệp Phàm đứng bên cạnh đã bật cười khúc khích.
[1] Người này tên Vương Soái, chữ Soái ở đây có nghĩa là đẹp trai.
Cô vừa cười, đã thu hút sự chú ý của Vương Soái kia.
“Ồ!” Anh ta đi tới, cười tủm tỉm đến gần quan sát Diệp Phàm.
Diệp Phàm lúc đầu còn đang cười, bỗng nhiên phát hiện người nọ đang đi về phía mình, nhất thời hơi khẩn trương, lui về sau vài bước.
“Không được đến gần mẹ cháu như vậy!” Đoàn Dự vốn đang ngượng ngùng trốn sau lưng Diệp Phàm chợt lao lên trước, dang hai cánh tay nhỏ nhắn, chắn trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt không sợ hãi.
Vương Soái kia lập tức vui cười: “Khà khà! Chú em, con trai chú xem ra khá tốt đấy. Đứa con này chú nuôi rất… có triển vọng!”
Diệp Phàm cảm thấy có phần xấu hổ, vội kéo cậu bé vào lòng, mặt khác nhận lỗi: “Ôi xin lỗi, cháu nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Ai nói con không hiểu chuyện chứ? Ông chú quái dị kia, sao lại say mê nhìn mẹ con chằm chặp làm gì?!”
Diệp Phàm thoáng cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Vương Soái và Đoàn Diệc Phong đứng bên cạnh đều vui vẻ bật cười ha hả. Chỉ có Đoàn Dự vẫn hai tay chống nạnh, bĩu môi, hếch mặt với biểu cảm “Ai dám đụng đến mẹ con, con cắn chết người đó!”
“Đại Phong à, đứa con của chú, ông anh này rất thích! Anh có thể giúp được nhất định sẽ giúp chú, yên tâm đi!”
Lúc Diệp Phàm đưa Đoàn Dự đi tham quan trường học, Vương Soái nói với Đoàn Diệc Phong, “Nhưng mà nói đi phải nói lại, không ngờ con trai cậu lại lớn như vậy. Ôi chao, nhớ chúng ta hồi đó quá! Mấy người chúng ta đều là những tên nhóc không biết trời cao đất dày mà lập ban nhạc, đều muốn có một ngày sẽ trở nên nổi tiếng, đến cuối cùng chỉ có mình cậu là kiên trì đi tiếp. Mấy người kia người thì kinh doanh, người thì làm quan chức, chỉ có tớ là không có tiền đồ nhất đi làm một thầy giáo tiểu học.”
“Đừng nói thế. Mỗi người đều có chí hướng riêng. Tớ thấy cậu như bây giờ rất tốt, chí ít chúng ta bây giờ còn có thể tụ tập cùng nhau.”
“Nói vậy cũng đúng. Con người đều sẽ trưởng thành. Nhớ năm đó chúng ta còn đánh lộn bị tạm giam trong đồn cảnh sát nữa chứ…” Vương Soái nói đến đây, chợt dừng lại, dường như anh ta ý thức được bản thân đã nói những chuyện không nên nhắc đến. anh ta lập tức chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, vợ của cậu nhìn qua thật sự rất trẻ, giống như một cô nhóc vậy.”
“Cô ấy là bạn gái của tớ.” Đoàn Diệc Phong giải thích.
“Hả?” Vương Soái ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Ha ha, bạn gái cũng tốt à, một ngày nào đó sẽ biến thành vợ thôi mà!”
Đoàn Diệc Phong cười cười, không nói.
Anh không nói lời nào, trái lại Vương Soái lại không nhịn được, lên tiếng: “Tớ nói này đại Phong à, cậu đừng trách người anh em này nhiều chuyện nha. Cô gái kia là bạn gái cậu, vậy con trai…”
“Là con trai của Thanh Ngôn.”
“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Vương Soái đột nhiên đông cứng, vẻ mặt trở nên kỳ quái.
“Sao vậy?” Đoàn Diệc Phong hỏi.
“Không có gì.” Vương Soái cứng nhắc cười trừ, “Không có gì đâu, có lẽ tin tức tớ nghe được trước đây bị sai lệch rồi. Cậu biết mẹ tớ mà, cũng nhiều năm rồi không gặp mặt, rất nhiều chuyện của các cậu tớ đều nghe người khác nói lại…”
“Tớ biết cậu muốn nói cái gì.” Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên cắt ngang lời anh ta, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt, hơi gật đầu, “Không sai, tiểu Dự là con trai của Thanh Ngôn và chồng trước của cô ấy.”
Lời vừa thoát ra xong, Vương Soái rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa. Anh ta kéo Đoàn Diệc Phong đứng lại: “Tớ nói này đại Phong, sao cậu lại hồ đồ như thế hả? Chồng trước của Thanh Ngôn chẳng phải là…”
“Diệc Phong, ngôi trường này thật sự rất tốt đó nha!” Diệp Phàm với gương mặt hứng khởi, dắt Đoàn Dự đang đi tới.
Vương Soái lời ra đến miệng lại phải nuốt xuống, mỉm cười gượng gạo, “Đúng vậy, ngôi trường của chúng tôi là trường công lập tốt nhất quanh đây. Chị dâu cứ yên tâm!”
Chị dâu? Diệp Phàm ngẩn người, nhìn người đàn ông sắp bốn mươi tuổi trước mắt gọi mình là chị dâu, trong lòng có một loại cảm giác khó diễn tả thành lời.
May mà Đoàn Diệc Phong liền giải vây: “Được rồi, chúng tớ đến đây lâu như vậy rồi, không quấy rầy cậu làm việc nữa, phải về thôi.”
“Bây giờ đi sao?” Vương Soái có phần không nỡ.
“Ừ.” Đoàn Diệc Phong gật đầu, “Cậu bây giờ đã là lãnh đạo nhà trường, đối nhân xử thế phải gương mẫu, phải chú ý hình tượng một chút. Thời gian tới khi nào cậu rảnh về nhà thì tớ sẽ mời cậu uống rượu, tán dóc ôn chuyện cũ, uống một trận cho đã đời.”
“Được!” Lời này cuối cùng cũng làm khuây khỏa thắc mắc trong lòng Vương Soái một ít, “Tớ không giữ các cậu nữa. Chuyện con trai của cậu, tớ sẽ cố gắng. Cậu đừng quá lo lắng. Cậu cứ lo kiếm thật nhiều tiền, mời tớ uống rượu là được.”
“Một lời đã định?”
“Một lời đã định!”
Hai người bạn tốt lâu ngày mới gặp lại, đập tay xác định, rồi phất tay tạm biệt.
Trên đường trở về, Diệp Phàm dọc đường cười suốt.
Đoàn Diệc Phong nhìn cô qua gương chiếu hậu, cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì mà vui vậy?”
Diệp Phàm vui tươi hớn hở mà quay đầu nói: “Em nói ra thì anh không được cười em nha!”
“Ừ.”
“Em đang nghĩ đến một chuyện ạ. Lúc em đi học thấy thầy hiệu trưởng thì luôn luôn cúi đầu chào thầy, thầy hiệu trưởng bảo được, cho phép mới dám đi. Không ngờ có một ngày lãnh đạo nhà trường cũng có thể gọi em là chị dâu, lúc đầu còn thấy không được tự nhiên lắm, bây giờ nhớ lại thì lại thấy thật ra rất thỏa mãn…”
Diệp Phàm vừa nói xong, Đoàn Diệc Phong “phụt” cười một tiếng, “Thật ra tính tình của cậu ta vẫn không thay đổi, cõ lẽ liên quan đến nghề nghiệp đó.”
“Đúng à, hằng ngày ở cùng với con nít, trái tim sao có thể dễ dàng già đi được… Đúng rồi! Các anh trước đây cùng lập ban nhạc sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy là tay bass, nhìn không ra đúng không?”
Diệp Phàm thành thật gật đầu, “Hoàn toàn không nhận ra luôn đó, Em còn tưởng anh ấy cùng lắm là một tay trống. Vậy còn anh chơi gì?”
“Anh chơi guitar.” Anh nói.
“Vậy ai là hát chính?”
Hát chính sao? Đoàn Diệc Phong đưa mắt nhìn dòng xe cộ lướt qua trước mặt, thản nhiên nói: “Bọn anh không có hát chính.”