Diệp Phàm đang ở quê, gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, đương nhiên không biết ngoài kia sự việc đã ầm ĩ và hỗn loạn đến như vậy. Trái lại, cha mẹ cô mấy hôm nay thậm chí trước cửa nhà cũng không dám ló đầu ra, ở trong nhà đau đầu nhức óc.
“Ông à, con gái của chúng ta thường ngày nhìn qua không có chỗ nào thu hút, tôi còn lo nó không lấy được chồng. Ai ngờ nó lại được hoan nghênh như vậy, còn làm ra chuyện lớn thế này. Mấy ngày nay tôi thật sự cảm thấy như đang nằm mơ vậy…” Mẹ của Diệp Phàm mấy hôm nay bị giới truyền thông làm phiền đến mức không còn biết nổi nóng là thế nào, đành trốn ở trong nhà tự kỷ.
Diệp Viên Triêu sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.
“Không ngờ người đàn ông đã từng kết hôn kia còn chạy đi đánh nhau với Tần Nặc. Cũng đâu phải là trẻ con, đánh nhau có thể giải quyết được vấn đề gì sao! Lớn rồi sao còn hành động xốc nổi như thế chứ. Đừng nói là thật lòng thích con gái nhà chúng ta nha…” Mẹ Diệp nói đến những lời này, giọng điệu càng thêm yếu ớt, giống như là thì thầm tự nói với chính mình.
“Bà đừng nói nữa!” Diệp Viên Triêu thở dài nặng nề, “Tôi sẽ không đồng ý để tiểu Phàm đi làm mẹ kế cho nhà người ta đâu. Bà gọi điện cho con bé, bảo nó ở nhà ngoại thêm vài ngày nữa. Dù thế nào cũng không được cho nó biết cái tên họ Đoàn kia đánh nhau với Tần Nặc. Bằng không, dựa vào tính tình của nó, e là nó lại dao động.”
Bị chồng nói như thế, trái tim lung lay của mẹ Diệp liền kiên định trở lại. Bà đứng dậy gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đang ở nhà giúp bà ngoại chuẩn bị cơm tối. Nhận được điện thoại của mẹ, cô vội vàng lau tay rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.
“Mẹ, ba mẹ vẫn khỏe chứ? Ba về nhà chưa ạ?” Cô có chút kích động, mặc dù mới rời nhà có mấy ngày, cô đã rất nhớ cha mẹ ở nhà rồi.
“Khỏe, khỏe, ba mẹ đều khỏe cả.” Viền mắt mẹ Diệp thoáng cái đã ươn ướt nước mắt, cố nén khó chịu vào lòng, lại nói: “Đừng hỏi thăm về ba mẹ nữa. Con gái à, con ở đó có quen không?”
“Bà ngoại, cậu, mợ mọi người đều đối xử tốt với con. Con ở đây cũng rất quen. Được rồi, mấy tên phóng viên đó vẫn còn làm phiền ba mẹ sao?” Cô bây giờ không yên lòng nhất vẫn là chuyện này.
Mẹ Diệp ngẫm nghĩ một lát, mới nói: “Đa số đều đã bỏ đi, vẫn còn một số ít tương đối khó chơi. Nhưng mà con không cần phải lo lắng, ba con và mẹ vẫn có thể ứng phó được.”
Nghe mẹ nói như thế, Diệp Phàm thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá! Xem ra con sẽ sớm được về nhà rồi.”
“Đừng!” Mẹ Diệp nôn nóng.
“Sao vậy ạ? Xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Phàm nghe thấy giọng điệu khác thường của mẹ.
“Không có chuyện gì, ý của mẹ là con không dễ dàng gì mới có một kỳ nghỉ dài hạn. Nếu con đã đến thăm nhà bà ngoại, thì nên ở thêm vài ngày nữa rồi hẵng trở về.” Mẹ Diệp vội vàng lấp liếm.
“Dạ.” Diệp Phàm lên tiếng đáp lại, vẫn bất an mà hỏi lại lần nữa: “Mẹ, mẹ khẳng định thật sự là không có chuyện gì chứ?”
“Thật sự là không có chuyện gì. Mẹ chỉ là lo những tên phóng viên kia không dễ dàng gì bỏ đi rồi đột nhiên quay lại, nhìn thấy con trở về lại kéo nhau trở lại thì toi. Đến lúc đó lại phiền hà thêm nữa.”
“Được rồi.” Diệp Phàm cuối cùng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bằng lòng nói, “Con biết rồi, con sẽ ở đây thêm một quãng thời gian nữa. Mẹ và ba nhớ giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì điện thoại báo cho con biết nha.”
“Yên tâm đi! Con cũng vậy, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.” Mẹ Diệp vất vả lắm mới cúp được điện thoại cho con gái, lòng không khỏi thở dài. Chuyện này không biết còn có thể giấu con gái được bao lâu nữa.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm sau khi nhận điện thoại của mẹ, trong lòng lại lo sợ bất an hơn trước. Không biết vì sao, cô lại có cảm giác hình như mẹ cô đang gạt cô cái gì đó. Là chuyện gì nhỉ?
Mặc dù nhà ngoại internet không thông, nhưng điện thoại của Diệp Phàm chí ít vẫn có thể sử dụng được. Diệp Phàm xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lên mạng để tìm kiếm tiến triển của sự kiện kia.
Thật ra, từ lúc đến đây, cô đã hạ quyết tâm không quản chuyện này nữa. Thế nhưng cô bị lòng hiếu kỳ thôi thúc. Cô vào trang tìm kiếm bằng điện thoại di động, đánh vào ô tìm kiếm cái tên “Tần Nặc”. Loáng một cái, các tin tức về Tần Nặc ùn ùn kéo đến như thác đổ. Mà gần như trong mỗi một cái tin đều có chứa ba chữ “Đoàn Diệc Phong”, nhất thời khiến Diệp Phàm khiếp sợ đến choáng váng.
Đoàn Diệc Phong đi tìm Tần Nặc sao? Hai người còn đánh nhau? Sự việc lại ầm ĩ rồi đến sở cảnh sát? Là vì… cô?!
Mỗi một mẩu tin đập vào mắt Diệp Phàm, cô nhất thời có chút đứng ngồi không yên.
Đoàn Diệc Phong có ý gì đây? Không phải Tư Thanh Ngôn đã trở về rồi sao? Không phải anh định không từ mà biệt sao? Vì sao bỗng nhiên lại… Lẽ nào…
Diệp Phàm không dám nghĩ tiếp nữa. Cô rất sợ nghĩ nhiều sẽ làm dao động trái tim khó khăn lắm mới kiên quyết được của chính cô. Nhưng mà muốn không lung lay mà được sao? Cô rất muốn đứng trước mặt Đoàn Diệc Phong ba mặt một lời. Mối tình này đối với cô mà nói đến rất bất ngờ, và cũng phải chạy trốn rất thình lình. Vào giây phút này, cô bỗng nhiên không muốn trốn tránh tiếp nữa.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Diệp Phàm đưa ra một quyết định. Cô phải về, ngay lập tức!
Cùng lúc đó, tại thành phố S xa xôi, buổi tối với Đoàn Diệc Phong cũng không mấy yên ổn.
Tư Thiến Thiến bị Đoàn Diệc Phong hét vào mặt ở sở cảnh sát. Ngoài mặt tuy rằng cô ta không dám hó hé, nhưng cũng tủi thân trong lòng. Về đến nhà, cô ta lập tức đem câu chuyện thêm mắm dặm muối kể với Tư Thanh Ngôn.
Nghe xong chân tướng sự việc, sắc mặt của Tư Thanh Ngôn khẽ sượt qua chút bi thương, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Sau khi cô dỗ tiểu Dự đi ngủ, liền gọi điện thoại cho Đoàn Diệc Phong.
Mấy ngày nay, vì Tư Thanh Ngôn đã trở về, còn tiểu Dự thì không thể không có ai chăm sóc. Cho nên Đoàn Diệc Phong cũng rất tự giác đến ngủ ở khách sạn, để lại nhà cho Tư Thanh Ngôn và tiểu Dự ở. Hai người gần như đều liên lạc qua điện thoại.
“Thanh Ngôn, có chuyện gì sao?” Giọng của Đoàn Diệc Phong nghe qua có chút uể oải.
“Em nghe chuyện rồi, anh ổn chứ?”
“Là Thiến Thiến đã nói với em chuyện gì sao?” Đoàn Diệc Phong không muốn thừa nước đục thả câu.
Lời nói thẳng thắn của anh khiến Tư Thanh Ngôn có phần kinh ngạc, nhưng cô cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Cô cũng nói thẳng với anh: “Đúng vậy, tính tình đỏng đảnh tiểu thư của Thiến Thiến em cũng hiểu rất rõ, cho nên lời của em nó em không tin hoàn toàn. Em muốn nghe anh nói.”
“Không có gì hay để nói.” Giọng nói của Đoàn Diệc Phong bỗng nhiên nhỏ hơn. Không hiểu vì sao, anh chợt không muốn kể những chuyện liên quan đến Diệp Phàm với Tư Thanh Ngôn. Đây là kỷ niệm giữa hai người, anh không muốn lại phá hỏng.
“Anh không muốn nói em có thể hiểu. Mặc dù em chưa từng gặp cô ấy, nhưng một cô gái có thể làm anh động lòng, em tin cô ấy nhất định là cô gái tốt.” Tư Thanh Ngôn bình tĩnh nói chuyện: “Phong, mấy năm nay em ở trong đó, mọi chuyện đều là nhờ anh chăm sóc tiểu Dự. Anh đã hy sinh quá nhiều, anh không nợ em cái gì cả, tất cả đều là em và tiểu Dự nợ anh. Bây giờ em đã ra rồi, ở trong đó em đã suy nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện. Có thể chăm sóc tiểu Dự, được ở cùng con dạy dỗ nó trưởng thành, với em như thế là đủ rồi. Em bây giờ không ao ước điều gì cả, chỉ hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của chính anh.”
Nói xong những lời này, Tư Thanh Ngôn nhẹ nhàng cúp máy. Cô quay đầu lại ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của tiểu Dự, nét mặt thoải mái giống như trút được gánh nặng.
Mà Đoàn Diệc Phong ở đầu dây bên kia, sắc mặt cũng hoàn toàn không khác là bao. Anh muốn đi tìm Diệp Phàm, không sợ trả giá tất cả. Anh nhất định phải tìm được!