• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Táoo~

----------------------------

Dung Giai sửng sốt, cả người như đông cứng lại không thể tin vào những lời mình nghe, chỉ có thể ngây ngốc nhìn thiếu nữ trước mắt đang cười ngọt ngào với mình, cảm giác như đang sống trong giấc mơ vậy.

Một lúc sau mới hỏi một câu, "Thật sao?" rồi lại lắc đầu, "Không được, em không thể gạt anh, anh sẽ tin là thật."

"Đồ ngốc." Vưu Thị Họa nhẹ mắng một tiếng, đột nhiên nâng tay kéo anh lại, hôn nhẹ lên vết thương trên má đã được dán băng gạc, tay trái chậm rãi xoa đầu thiếu niên, trong giọng nói mang theo vẻ đau lòng, giống như dỗ dành một đứa trẻ, "Được rồi, hôn một cái, không đau nữa nha ~"

Mặt Dung Giai đỏ bừng, anh không muốn bị cô coi như đứa trẻ mà dỗ dành, nhưng lại tham luyến ôn nhu cô dành cho mình, khóe môi không nhịn được khẽ nhếch.

Cánh môi anh giật giật, cảm thấy cả người nóng bừng, "Nơi này cũng vậy..." Dung Giai vươn ngón tay dài chỉ lên môi mình, "Vô cùng đau..."

Vưu Thị Họa buồn cười nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc muốn hôn, cảm thấy đáng yêu vô cùng, cô cũng không ngại ngùng nữa, trực tiếp hôn chụt một cái, vừa định rời đi, sau gáy đã bị một bàn tay lớn đè lại.

Đáy mắt Dung Giai là ánh lửa lan tràn mà cô chưa từng thấy bao giờ, cường thế bá đạo, nhưng lại mang theo dịu dàng lưu luyến.

Lưỡi Dung Giai quét tới quét lui trên khóe môi cô, vội vàng muốn thăm dò đi vào, mà đôi môi non mềm của thiếu nữ lại gắt gao không mở, không cho anh một chút cơ hội.

Trong mắt Vưu Thị Họa tràn đầy ý cười, cô cố ý không mở miệng, nhìn dáng vẻ anh vội vàng lại bất đắc dĩ, cười đến mi mắt cong cong.

"Họa Họa, mở miệng ra, cầu xin em." Dung Giai không có cách nào khác, chỉ có thể hạ mình cầu xin cô mở miệng cho anh hôn, hương vị ngọt ngào kia anh đã thèm muốn không biết bao lâu nay.



Vưu Thị Họa hơi lùi về sau, tay nhỏ nắm lấy một bên mặt không bị thương của anh, tỏ vẻ hung hãn, "Sau này anh không được xúc động như vậy nữa, nghe thấy không?"

Dung Giai cảm thấy dáng vẻ này của cô quá đáng yêu rồi, điên cuồng gật đầu tỏ vẻ nhớ kĩ, đôi mắt lại nhìn chằm chằm miệng nhỏ lúc đúng lúc mở, "Ừm, sau này anh nhất định sẽ cẩn thận."

Chỉ cần không phải là chuyện liên quan tới em, anh đều có thể bình tĩnh xử lý, nhưng nếu là chuyện của em, lý trí vứt hết.

Vưu Thị Họa vừa lòng, tiến lại gần, tiếp tục cùng anh ôm hôn.

Dung Giai ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô, làm cô không thể thoát ra, chỉ có thể dựa vào người mình.

Rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này. Dung Giai nhẹ nhàng nâng cằm bạch ngọc trơn bóng của thiếu nữ, đầu tiên là hôn nhẹ lên môi, sau đó cẩn thận dùng lưỡi thăm dò vào bên trong. Vưu Thị Họa cũng không làm khó anh nữa, mở miệng để anh tiến vào, vừa chạm tới cái lưỡi đinh hương đáng yêu, Dung Giai lập tức điên lên mạnh mẽ quấn lấy, sợ cô bỏ chạy, gắt gao không bỏ.

Hai mắt thiếu nữ nhắm lại, Dung Giai chỉ tiếc vì không thể nhìn thấy đôi mắt linh động kia của cô, thật sự muốn để cô mở to hai mắt để nhìn tình yêu nồng đậm nơi khóe mắt anh, cháy bỏng lại điên cuồng.

Trong đại sảnh bệnh viện, một đôi nam nữ dung mạo xuất sắc ôm hôn nhau, bất chấp ánh nhìn tò mò kinh ngạc hay ác ý của người khác, trong tim trong mắt chỉ có nhau.

Ban đầu Vưu Thị Họa thấy Dung Giai hôn còn tốt, một lúc sau lại cảm thấy anh giống như muốn nuốt mình vậy, cô bị hôn miệng đều đau nhức cả rồi mà Dung Giai còn không buông ra. Vưu Thị Họa chỉ có thể duỗi tay chọc chọc lồng ngực cứng rắn của anh, tỏ vẻ mình sắp không chịu được, lúc này Dung Giai mới buông cô ra, đầu lưỡi còn lui luyến liếm cánh môi đã sưng đỏ một lần.

Vưu Thị Họa vô lực nằm trong lồng ngực anh thở dốc, đôi mắt lấp lánh hơi nước, cánh môi sưng đỏ, người ta nhìn thôi đã biết cô vừa trải qua chuyện gì.

Tay phải Dung Giai nhẹ nhàng ôm lấy cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

"Đừng cười nữa, miệng anh không đau sao?" Vưu Thị Họa trừng mắt nhìn anh một cái, "Đi thôi, về nhà."



Dung Giai ngoan ngoãn đứng dậy, bàn tay nắm chặt tay cô không buông, Vưu Thị Họa rút mãi không được, cũng để mặc anh.

Nóng muốn chết còn nắm tay!

Ra khỏi đại sảnh bệnh viện, nhìn sắc trời đã tối đen như mực, lúc này mới phát hiện đã muộn.

Chiếc Ferrari đâm vào gốc cây cũng đã không thấy đâu, ánh mắt Dung Giai chợt lóe, động tác của Dung Khiêm cũng thật nhanh.

Vưu Thị Họa hiển nhiên đã thấy, cô cũng không hỏi nhiều, cô biết Dung Giai sinh ra trong gia đình hào môn, nhưng cụ thể thế nào cô cũng không muốn quan tâm.

"Em đưa anh về Cửu Thiên? Hay là về nhà?" Vưu Thị Họa vuốt tóc bị gió đêm thổi ra sau tai, nghiêng người hỏi anh.

Dung Giai lắc đầu, ngữ khí đương nhiên, "Anh đến nhà em ngủ."

"Em xem, anh cũng bị thương rồi." Dung Giai nâng cánh tay lên, vẻ mặt ấm ức, "Em cũng biết, bố mẹ anh không quan tâm anh... Nếu bạn gái anh cũng mặc kệ anh... " Anh cúi đầu, cũng không nói tiếp.

Ok, fine.

Vưu Thị Họa không còn gì để nói.

Bây giờ còn có thể trả hàng không?

Lúc quay về tiểu khu cũng đã hơn 10 giờ, Vưu Thị Họa nhìn anh vui sướng mua đủ loại đồ dùng sinh hoạt trong siêu thị, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK