Chử Uyên ngủ suốt mười ngày mới tỉnh lại, mới vừa mở mắt liền thấy Lưu Niệm Khanh nằm ở bên mép giường.
Nương theo ánh nến mờ nhạt, bóng hàng mi dài thon mảnh của thiếu niên chiếu lên trên mặt thật dài giống như cây quạt, Chử Uyên vươn tay ra lại vội vàng rụt trở lại, trẻ con mà, tự mình nuôi lớn luôn không giống nhau, là bắt đầu từ khi nào, Thánh chủ Mạc Vấn Thiên dứt khoát quả quyết biến thành gà mẹ ấp trứng. Gà, mang theo con nhỏ ấp ra. Gà đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn không nói, còn thời thời khắc khắc lo lắng cho đứa con nhỏ này. Gà có to lớn hay không, kết quả càng nhìn càng cảm thấy: vẫn là con nhà ta tốt.
Tu tiên giả lục căn thanh tịnh đi nữa, cũng không chịu nổi dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng một người mấy chục năm như vậy, ngươi bỏ ra càng nhiều, lại càng không bỏ được, rất giống như là uống rượu độc giải khát......
"Nếu ngươi biết là ta dẫn người tịch biên nhà mẫu thân ngươi, ngươi còn có thể tha thứ cho ta không?"
Chử Uyên tự lầm bầm một mình, lo sợ không yên nên không có nhìn thấy hàng mi của người thiếu niên đang nằm sấp trên giường khẽ rung rung.
——
Cùng lúc đó trong tòa Hắc Tháp, có người ưu sầu có người vui mừng.
Bạch Tỉ nhìn thấy từ thời khắc Thần Quân đại nhân thức tỉnh, cảm thấy cả vực sâu Vô Vọng đều được thắp sáng lên, vạn lí tinh không giống như Tu Tiên Giới Cửu Châu, thông thoáng rộng mở. Hứng thú vừa đến, đến nỗi lôi kéo Đằng Chi Sơ tới Hắc Tháp dạo chơi một ngày, dồi dào sức lực một lát đi vòng qua chỗ này xem một chút, một lát khác nhảy đến chỗ kia nhìn một chút, chọc cho Từ Phu Nhân cùng đi theo ở phía sau liên tục che mặt, trong lòng mặc niệm: Mặt hàng này không thể nào là đồ đệ bảo bối của ta, đồ đệ bảo bối của ta không có khả năng không có kiến thức như vậy......
"Phu Nhân, người đừng cứ theo ở phía sau, cùng nhau xem một chút đi, thật mới mẻ."
Bạch Tỉ vẩy vẩy tay về phía Từ Phu Nhân, Từ Phu Nhân thẳng thừng xem như không biết, làm sao tiếp nhận? Đáp lời ở trước mặt Đằng Xà Thần Quân, sau đó Đằng Xà Thần Quân nhất định sẽ giận dữ, chỉ trách tên mình quá hung tàn!
"Phu Nhân?"
Đằng Chi Sơ cau mày, ánh mắt liếc về trên người Từ Phu Nhân đang nhảy tót vào trong góc xó cả khuôn mặt vùi vào phía sau bàn. Mông đùi Từ Phu Nhân co lại, hoa cúc căng thẳng, mặt chôn sâu hơn, còn thiếu chút nữa dán tờ giấy nói, đừng nhìn ta, nhìn nữa ta sẽ xơi tái ngươi!
"A Tỉ."
"Hả?"
Đằng Chi Sơ bình tĩnh nhìn Bạch Tỉ, không lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, mở lòng bàn tay ra rồi đưa tay về phía Bạch Tỉ.
Bạch Tỉ sửng sờ một chút, một màn trước mắt này trùng lặp với cảnh tượng trong trí nhớ, ở trên Kiếm Mộ bí cảnh Bồng Lai, khi nàng cho rằng lại sẽ rơi vào trong tay Hợp Hoan thì chính ở chỗ này A Sơ của nàng như thiên thần xuất hiện ở bên người nàng, đồng tử màu hoàng kim thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, duỗi tay về phía nàng.
"Ôi chao" Từ Phu Nhân vỗ xuống ót mình, mới vừa rút đầu ra đã nhìn thấy một màn không thích hợp với người già như vậy, một người không nhẫn nại, lại soàn soạt tìm cảm giác tồn tại rồi.
Trong ánh nến sáng tắt, thiếu nữ linh khí bức người, nam tử anh tuấn cao lớn, thấy thế nào cũng đều là giai ngẫu trai tài gái sắc Thiên Thành, Từ Phu Nhân theo khe hở nhìn lén, ở đối diện Bạch Tỉ chớp mắt với ông ấy......
Nha đầu này, phô bài tình cảm cũng không chuyên tâm á!
Lúc đi dạo đến tầng thứ tám mươi của Hắc Tháp, trong lòng Bạch Tỉ bắt đầu cảm thấy là lạ, kể từ sau khi thăng lên cảnh giới Hóa Thần, nàng bắt đầu nhạy cảm với linh khí dao động chung quanh và thay đổi của Ngũ Hành hơn.
Chẳng hạn như hiện tại, nàng có thể dễ dàng bắt được năng lượng tinh khiết của đất li ti quanh quẩn trong không khí, hơn nữa hết sức quen thuộc, theo lý đất là quẻ khôn, chịu tải vạn vật, chủ yếu sinh dưỡng tích chứa năng lượng, nhưng theo Bạch Tỉ cảm nhận được lại mơ hồ ẩn chứa lạnh lẽo li ti, giống như cả vùng đất bị chôn vùi trong băng tuyết vào ngày mùa đông, thuần hậu, lạnh lùng.
Điều này làm cho Bạch Tỉ nghỉ đến một người, người đầu tiên nhập môn Bất Chu, hôm qua cùng ở Hắc Tháp còn từng mặt đối mặt đánh nhau - Lưu Niệm Khanh.
Mà bên cạnh hắn còn có một người, hơn nữa còn mang theo mùi vị huyết tinh đặc hữu thần bí......
Cũng rất quen thuộc, hôm qua lúc mới từ Luyện Yêu Hồ đi ra cũng cảm thấy, trong lòng Bạch Tỉ có hai phỏng đoán không thể tưởng tượng nổi.
——
Có lẽ động tác của Chử Uyên làm kinh động đến thiếu niên đang nằm sấp trên chăn, Lưu Niệm Khanh mắt mang mông lung, vẫn còn mơ ngủ, hắn gọi một tiếng: "Nghĩa phụ?" Đứng dậy dịch dịch góc chăn, ngồi trở lại ghế một lần nữa.
Sắc mặt của Chử Uyên đã tốt hơn rất nhiều, hắn khẽ động khóe miệng, nở nụ cười hiếm thấy.
"Nghĩa phụ, người cười thật kỳ quái."
Chử Uyên có chút lúng túng, ho khan một tiếng, mặt khôi phục lại dáng vẻ lạnh lẽo: "Ngươi làm?"
Ý hắn là ngươi đặt ta lên trên giường?
Lưu Niệm Khanh gật đầu một cái, nói: "Nghĩa phụ, A Khanh muốn hỏi người một vấn đề?"
"Nói."
"Công ơn sinh dục và công ơn nuôi dưỡng, cái nào nặng hơn?"
Chử Uyên không khỏi hoài nghi, lời mình mới nói lúc nãy đã bị hắn nghe được rồi sao?
"A Khanh cho là, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn công ơn sinh dục, sinh mà không dưỡng (nuôi), phụ mẫu thất trách, nuôi con dạy con, đương nhiên ân tình nặng như núi."
Lưu Niệm Khanh thở dài một hơi, giọng nói rét lạnh: "Nhưng người hại mẫu thân ta, tức là bản thân không thân quen với nàng, mối thù giết mẫu diệt quốc, A Khanh cũng không dám không báo."
——
Cửa vang lên một tiếng "Két", bên ngoài mây đen vì đêm tối phủ kín sa y, dưới cơn sóng quỷ dị, ngoài cửa xa xa, có ba người đứng, Bạch Tỉ và "Vị hôn phu" của nàng, còn có một người đứng sau lưng hai người cố ý ưỡn thân ra nhưng nhìn thế nào cũng thấy thô bỉ - Từ Phu Nhân.
Bên trong cửa, Lưu Niệm Khanh đưa lưng về phía ba người, đứng ở bên giường hẹp, ba mặt màn giường che khuất người trên giường, mùi máu tanh nồng nặc kia đập vào mặt.
Mà trên tay Lưu Niệm Khanh, là một thanh trường kiếm sắc bén sáng như tuyết, chỗ mủi kiếm, có cái gì đó đang nhỏ giọt tí tách......
Tiếng mở cửa ở trong màn đêm yên tĩnh hết sức đột ngột, Lưu Niệm Khanh quay đầu, mặt vô biểu tình quét mắt nhìn ba người, giơ kiếm lên máy móc đi ra cửa, thẩn thờ đi xa......
Từ Phu Nhân chầm chậm đi qua, một bước nhảy tót lên trước giường hẹp, không biết ông ấy móc ra một thanh đoản đao từ nơi nào, nhắm ngay Chử Uyên, giả vờ đâm xuống ——
Cuối cùng đoản đao ngừng ở giữa không trung, trên chuôi đao, hai cái tay để chồng lên nhau, một cái làn da già nua nhăn nheo gầy như que củi, một cái thon dài như cọng hành vót.
Từ Phu Nhân theo tay nhìn lên trên thẳng đến giữa lông mài ẩn nhẫn cùng rối rắm của Lưu Niệm Khanh.
"Ngươi không thể giết hắn?"
Từ Phu Nhân không vui, trên tay càng gia tăng thêm ba phần lực: "Bao nhiêu lần ta thiếu chút nữa chết ở trong Luyện Yêu Hồ, hôm nay không thể không giết hắn cho hả giận."
Bạch Tỉ biết trong cơ thể Từ Phu Nhân linh lực có thể điều động không nhiều lắm, vội vàng đi tới khuyên giải: "Trên giường chính là Chử Uyên kia sao? Thôi vậy thôi vậy, chúng ta cũng không làm sao, trước tiên bỏ qua cho hắn đi." Vừa nói vừa nháy mắt với Từ Phu Nhân.
——
Bạch Tỉ quả thật đã từng suy đoán việc này, thế nhưng khi người trước mặt cứ trực tiếp nói ra như vậy thì vẫn bị chấn động nhất thời nói không ra lời.
"Năng lượng Thổ (đất) Ngũ Hành các ngươi muốn tìm, là ta."
Lưu Niệm Khanh nói như vậy, vẻ mặt nhàn nhạt, hết sức thản nhiên.
Bỗng nhiên Bạch Tỉ toát ra một suy nghĩ càng quái dị, trong Tu Tiên Giới Cửu Châu, có một đôi tay vô hình, mang những thứ có liên quan đến vá trời tập trung tất cả ở bên người nàng, ví dụ như A Sơ, ví dụ như Vương Thần, ví dụ như như Triễn Nhan, ví dụ như...... Lưu Niệm Khanh.
Một đường tới nay đủ các loại, căn cứ theo phương thức như thế, Vũ Văn Dạ kia, Bạch Tỉ cầu trợ Đằng Chi Sơ giúp đở xem một chút: "Vũ Văn Dạ cũng là?"
Thần Quân đại nhân gật đầu cười, Bạch Tỉ dứt khoát động não mở rộng ra, rà soát vị thứ năm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người, nhưng lại không xác định chắc chắn: "Sư tôn...... Tiêu Diễn, cũng là?"
Đằng Chi Sơ lại gật đầu một cái, nói: "A Tỉ, năng lượng Ngũ Hành cũng không phải chỉ có năm người, trong đó năng lượng Thổ chia làm âm thổ dương thổ, Lưu Niệm Khanh là âm thổ, nàng là dương thổ, người nhận năng lượng Ngũ Hành cần phải dâng tặng các loại năng lượng Ngũ Hành, từ đó luyện thành Ngũ Thái Thạch (đá năm màu)."
Bạch Tỉ nói tiếp: "Sư tôn dâng tặng chính là Hắc Liên, Triễn Nhan chính là Nhất Thủy Gian, Vũ Văn Dạ chính là Tam Xoa Kích?"
"Ừhm."
Lưu Niệm Khanh cũng không có pháp bảo bản mệnh tương tự, hỏi: "Ta là cái gì?"
"Ký ức", Đằng Chi Sơ lại chuyển sang Bạch Tỉ: "A Tỉ...... Là thân thể."
Rốt cuộc Bạch Tỉ đã hiểu tại sao Thần Thú Bạch Ly đã từng chết rồi, bởi vì thân thể của nàng nhận năng lượng Ngũ Hành, chẳng lẽ lần này......
Nàng mới mười tám tuổi á, cuộc sống vẫn còn khá dài.....
Nàng còn có rất nhiều nguyện vọng chưa có thực hiện, ví dụ như cùng A Sơ du lãm Cửu Châu, ví dụ như cùng A Sơ sinh một đàn con, ví dụ như...... Ví dụ như ——
Trong những ví dụ này, từng cái đều là A Sơ, nhưng nàng lại phải rời khỏi A Sơ rồi.
Bạch Tỉ nhìn Đằng Chi Sơ, trước mắt dần dần mơ hồ, mờ mịt thành một mảnh: "A Sơ, ta......"
Nàng rất muốn nói, A Sơ ta không muốn đi vá trời, có thể không đi hay không?
Đằng Chi Sơ thu mắt lại, rồi bỗng chốc mở ra: "A Tỉ, đừng sợ, có ta ở đây."
Có chàng ở đây thì thế nào? Còn không phải là phải đi chịu chết, A Sơ chàng nói chàng thích ta, chàng thích hay là muốn nhường bước cho cái gọi là vá trời!
Chàng tìm đến Bạch Tỉ, là bởi vì nhớ nhung hay là vá trời?
——
Bên ngoài Hắc Tháp, nam tử mặc trang phục màu đỏ hít sâu một hơi, mới giơ tay lên đẩy cánh cửa lớn màu đen ra. Trong ánh nến chập chờn, mọi người cùng nam tử mặc trang phục màu đỏ không hẹn mà gặp.
Bạch Tỉ chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra một cuộc tranh đấu có thể nhanh chóng hạ màn như vậy, khó trách luôn có người nói, cao thủ so chiêu, một chiêu cũng đủ rồi, hai người gặp mặt trực tiếp đánh, hơn nữa trực tiếp xuất ra đại chiêu của mình.
Tầm mắt xem cuộc chiến của mọi người, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh, Đằng Chi Sơ xuất ra Thái Cực Đồ cùng Nghênh Kích của Đỗ Vũ va vào nhau. Một khắc sau, Đỗ Vũ ầm ầm rơi xuống đất, Thái Cực Đồ lặng lẽ trở về vị trí cũ.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Đằng Chi Sơ đến gần Đỗ Vũ, dùng tay lấy ra Nguyên Anh, bóp nát. Đỗ Vũ sắc mặt xám trắng, không kêu một tiếng, Đằng Chi Sơ lại cắm vào trong tim Đỗ Vũ, lấy ra một hòn đá màu đen —— chính là tức nhưỡng.
——
Trên núi Bất Chu, Thiên Hạ Tây Phương, Tiêu Diễn thấy người đối diện tới cười đứng dậy nghênh đón, Vũ Văn Dạ bị trói ở cự thạch (hòn đá lớn) bên cạnh hắn không ngừng giãy dụa.
Phía trên bầu trời, một tiếng rồng ngâm vang dội, Cự Long (con rồng lớn) đáp xuống đất hóa thành thiếu niên mày rậm mắt to, cách đó không xa, Phục Thiên Chân Nhân mang theo Ôn Cửu Tử Ngôn cúi đầu chờ đợi.
Đằng Chi Sơ nâng ba viên tức nhưỡng trong tay lên, Thái Cực Đồ hóa thành lò luyện ba chân, Hắc Liên, Nhất Thủy Gian, Tam Xoa Kích, cùng với linh khí sương mù trên người Lưu Niệm Khanh.
Năm tia sáng từ trong lò luyện bắn ra, Đằng Chi Sơ lấy chủy thủ Từ Phu Nhân kiên nhẫn cắt rời......
Một ngày sau, vá trời Tây Phương hoàn thành.
——
Một ngày qua, Bất Chu giống như thường ngày, ánh dương trên cao chiếu sáng rực rỡ, cảnh tượng một mảnh trời trong nắng ấm, Tề Hòa Đế bị buộc "Nhường ngôi" cho Tiêu Diễn, Nam Lương thành lập.
Nơi nào đó của Cửu Châu, một nam một nữ, hai bóng người đen trắng đứng ở bên bờ rìa, nhìn bóng người trên thuyền lắc lư trong hồ.
"A Sơ, chàng đã sớm nghĩ đến dùng tức nhưỡng thay thế thân thể của ta sao?"
Đằng Chi Sơ yêu thương sờ sờ đầu Bạch Tỉ, ấn lên một nụ hôn.
Thanh mai trúc mã cùng bầu bạn, không phụ Thiên Đạo không phụ khanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Cảnh thăm dò trước một ngày mỗi ngày
Bạch Tỉ: Tiểu Hắc ngoan, chờ ta thu dọn xong cùng tiến lên chiến trường.
Tiêu Diễn: ngươi muốn cùng ai đi thu dọn sân khấu?
Bạch Tỉ: không, không phải đập phá sân khấu ——
Tiêu Diễn: vi sư nghe nói ngươi muốn đi đập phá sân khấu!
Đệ tử giáp Tiêu Diễn: sư tôn, người không phải một mình!
Đệ tử ất Tiêu Diễn: sư tôn, người không phải một mình!
Đằng Chi Sơ: tổ huấn thêm một điều, không đủ thông minh, trục xuất khỏi Bất Chu.
--- ------oOo---- -----