“Đừng nháo nữa!”
Sư thúc luôn ôn nhu với nàng chính là đây sao? Trên cổ Đoàn Tụ chân nhân, một bạch xà như chiếc đũa duỗi thẳng nửa người trên, bị tóm được, cái đuôi lại duỗi ra, lại bị chụp được….
Bạch Tỳ theo Đoàn Tụ chân nhân đi từ đông sang tây trong Bồng Lai cảnh giới, dọc theo đường đi, đa phần Đoàn Tụ chân nhân đều không cần rat ay, chỉ dựa vào giá trị nhan sắc của bản thân đã có thể giải trừ phần lớn tranh cãi võ lực.
Những tu sĩ từng gặp qua đều nhớ hình ảnh như vậy: một con giống xà lại không phải xà màu trắng quấn chặt trên cổ Đoàn Tụ chân nhân diễm áp quần phương, thỉnh thoảng lại bị tay Đoàn Tụ chân nhân vỗ vào đầu rắn đang thụt thò không ngừng, hoặc là bị Đoàn Tụ chân nhân lấy ngón tay cuốn đuôi rắn thành các vòng.
Nội tâm Bạch Tỳ đang rất nóng nảy, thử nghĩ xem một cô nương bị cởi hết, từ bộ ngực đến cái đuôi đều phải dính chặt với kẻ khác phái có tâm tư xấu xa xem ____ thật xấu hổ quá đi mất.
Ánh mắt Đoàn Tụ chân nhân nóng rực, giống như Bạch Tỳ là bạn chí cốt đã thất lạc nhiều năm, cho dù Bạch Tỳ không tình nguyện cắn nhảy như thế nào, Đoàn Tụ chân nhân đều bày ra bộ dáng thâm tình: “Bạch xà ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn si mê Bạch xà như mối tình đầu.”
Có thể là do Đoàn Tụ chân nhân quá mức xinh đẹp, lại bị áp chế ở kỳ Trúc Cơ nên bất hạnh mà bị thương, có lẽ do ảnh hưởng đến nhan sắc, Đoàn Tụ chân nhân không thể không động thủ, cứ như vậy lặp lại thành một khối tuần hoàn ác tính, càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi gặp Vương Linh.
“Đoàn Tụ sư thúc?” Vương Linh rút trường kiếm răng báo ra, chắn trước mặt Đoàn Tụ chân nhân.
“Sư điệt ở chỗ này một mình sao?”
“Vâng, chỉ là kiếm sơn còn xa, không biết có thể đi cùng đường với sư thúc không?”
Đoàn Tụ chân nhân vốn định treo xà tự mình thẳng đến kiếm sơn, nhưng tình thế trước mắt đều ở Trúc Cơ, hợp thành một đội hiển nhiên sáng suốt hơn.
“Cũng tốt.”
Vương Linh cảm tạ Đoàn Tụ chân nhân, đi theo sau không xa không gần. Ngày thường sư môn Tử Ngôn tiên tử có giao tình rất thân với Đoàn Tụ chân nhân, trước khi đi lại một lần nữa dặn dò mình, theo sát Đoàn Tụ chân nhân.
Vương Linh chính là đệ tử nội môn của Tử Ngôn tiên tử cũng là tiểu sư muội của Chu môn chủ, cực kì được Tử Ngôn tiên tử yêu chiều. Điều này đương nhiên là do trong đám đệ tử của Bất Chu Sơn, Vương Linh cùng Lưu Niệm Khanh được coi là xuất sắc nhất.
Đoàn Tụ chân nhân lại càng không biết, con cưng của trời như Vương Linh lại có quan hệ cực kì thân thiết với đệ tử ngoại môn như Bạch Tỳ
-__________-!!!
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trong bí cảnh là cực kì lớn, ban đêm những yêu thú cường đại da dày thịt béo sẽ thường ẩn nấp để săn bắt nhân tu. Cách kiếm sơn khoảng một vạn dặm nữa, trong sơn cốc một nam một nữ hai tu sĩ bị vài chục con khỉ mặt xanh vây công, nam tu xinh đẹp kinh diễm, nữ tu linh khí bức người, hai người tựa lưng vào nhau thở hổn hển.
Sơn sao, cao khoảng nửa mét, đầu to dài, giữa sống mũi hai bên nổi lên một gằn nhỏ, xương sống hai bên phân thành hai bên lộ rõ dưới lớp da, da bên ngoài màu lục, xen lẫn hồng nhạt. Hình dáng hơi giống khỉ, thêm nữa là bộ lông kín toàn thân, từ xa nhìn lại, cực kì dễ bị nhầm thành người.
Bạch Xà bị cầm cổ ném xuống đất, Đoàn Tụ chân nhân sờ khóe miệng rướm máu, nói với Vương Linh: “Sang bên kia chờ.”
“Hừ, một đám hổ lốn.” Đoàn Tụ chân nhân điều động linh khí toàn thân, truyền vào trong trường kiếm, gió đêm gào thét, trường bào màu trắng được gió hong khô, trường kiếm chui vào trong mặt đất, Đoàn Tụ chân nhân lấy mình làm tâm, nắm chuôi kiếm, xoay tròn. Chuôi kiếm lướt qua đến đâu bắn ra một đạo ánh sáng vào vách tường, ánh sáng kéo dài, trường kiếm rút ra, hướng thẳng bầy sơn sao, ánh sáng nháy mắt bao bọn chúng lại, tiếng kêu rên thê lương liên tiếp vang lên, ánh sáng từ từ thu nhỏ lại, cho đến khi biến mất.Kinh /thue/dien";dan[lequydon
Tiếng gào thét biến mất, Đoàn Tụ chân nhân chống kiếm quỳ một chân trên đất: “Phốc.” phun ra một ngụm máu tươi, gục xuống đất không dậy nổi. Vương Linh thấy thế cuống quít chạy đến đỡ.
Sơn sao biến mất trong động trở nên rộng rãi hơn nhiều, Vương Linh thu xếp cho sư thúc đang hôn mê ổn thỏa xong, đút đan dược, tĩnh tọa điều khí ngay tại chỗ.
“Vương Linh, Vương Linh.”
Vương Linh nhìn một vòng, trong động, trừ bạch xà cùng mình, không còn vật sống nào nữa.
“Ta là Bạch Tỳ.”
Bạch xà nằm trên mặt đất, thân thể cứng nhắc, lúc thẳng lúc cong, như đang tránh khỏi cái gì.
“Ngươi…ngươi có thể nói chuyện!” Vương Linh ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi…ngươi là Linh Thú!” Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Ngươi…ngươi bị rút gân rồi hả?”
Khổn Tiên Thằng (thừng trói tiên) vốn nhỏ như sợi chỉ bạc mắt thường khó phân biệt được, lại buộc thân rắn trắng, chỉ giãy dụa thôi cũng đau tới cắt da cắt xương.
“Đoàn Tụ sư thúc bắt cóc ta, dùng Khổn Tiên Thằng.”
“Sư thúc vừa mới liều chết đánh nhau, làm sao có thể…” Nếu không có Đoàn Tụ chân nhân, Vương Linh đã sớm bị vài chục khỉ mặt xanh xẻ thịt.
“Hắn muốn ngủ với ta, phi lễ ta, cường. Bạo ta.”
Liên tưởng đến hôm bái sư đó Đoàn Tụ chân nhân không như ý nguyện thu được Bạch Tỳ làm đệ tử, lại thêm mấy lời đồn đại từ trong tông môn, Vương Linh đã tin tưởng mấy phần.
“Không ngờ lời đồn là thật.” Nàng bưng bạch xà lên, “Nhưng sao ngươi lại biến thành bộ dạng này.”
Cũng không phải không tin vào nhân phẩm của Vương Linh, Bạch Tỳ lại càng tin tưởng vào sự dụ hoặc của thần thú hơn.
“Bị thi pháp đó, để thuận tiện mang theo.”
Vương Linh không khỏi cảm thấy thán phục, không ngờ trên thế gian này còn có thuật pháp kì diệu như vậy, nhưng nghĩ lại ở vào vị trí của Bạch Tỳ, đang làm người lại phải biến thành cái bộ dạng này, nhất định là sống không bằng chết.
“Làm sao cởi được Khổn Tiên Thằng ra?”
Khổn Tiên Thằng là một trong mười đại linh khí, trừ phi có chủ nhân niệm chú, trước mắt, dù thế nào Vương Linh cũng không thể tổn hại sư thúc kiêm chiến hữu Đoàn Tụ chân nhân, nàng lại nhớ đến tình đồng môn, thương hại Bạch Tỳ phải hóa thân thành xà.
Chợt nghe Đoàn Tụ chân nhân ho khan hai tiếng, Vương Linh nắm lấy bạch xà, nhanh chóng niệm quyết bỏ chạy.
-_______________-!!!
Từng tu sĩ đều muốn nắm giữ một pháp khí mạnh mẽ, kiếm do họ Từ làm đứng đầu, Bồng Lai từng là động phủ do đại sư đúc kiếm Từ Phu Nhân mở ra. Vị trí kiếm sơn ở góc tây nam Bồng Lai, Từ Phu Nhân chôn cùng kiếm, nơi an tang đều là danh kiếm chôn theo, đặc biệt là đoản kiếm của Từ Phu Nhân.
Nhìn từ xa, khói tím bay lượn lờ, kiếm quang lấp lánh. Ngọn núi cao vút nấp trong mây, tạo nên thiên cảnh chốn nhân gian. Đám nhân sĩ không khỏi giật mình trước cảnh kiếm sơn hùng vĩ nguy nga.
“Các vị đạo hữu, lão phu đi trước một bước.” Thủ lĩnh núi Côn Lôn nhảy lên, những đồng môn khác cũng theo sát phía sau.
Mọi người dưới chân núi chà sát tay, hưng phấn không ngừng, hét vang chuẩn bị lên núi.
Cách một ngàn mét dưới một gò đất, một người một xà ghé đầu ngắm nhìn.
“Lạ quá, nếu kiếm ở trên đỉnh núi, vậy chả lẽ phải bò cả đời để thấy được bóng kiếm ấy sao!” Bạch Tỳ mất hứng lầm bầm nói.
“Kiếm hữu duyên, kiếm cũng tự tìm chủ nhân của nó.” Vương Linh trời sinh tính cẩn thận, nàng cũng không muốn gặp phải Đoàn Tụ chân nhân ở kiếm sơn. “Hình như sư thúc còn chưa tới, nếu không chúng ta lên kiếm sơn xem trước một chút?”
Bạch xà nghĩ ngợi một chút gật đầu, Vương Linh cầm bạch xà vừa muốn đứng dậy, bạch xà kêu lên: “Đặt ở đây đi, tương đối bí mật.”
Vương Linh cúi đầu xem xét, ánh mắt bạch xà sáng quắc nhìn chằm chằm ngực mình…
Trong vòng một chén trà, đã có không ít người chạy xuống núi, tuyên bố sẽ tìm được kiếm của chính mình. Những người chờ đợi ở chân núi cũng bắt đầu tìm kiếm.
Vương Linh tăng linh lực, kiểm tra trong phạm vi mười dặm đều không tìm thấy hơi thở của Đoàn Tụ chân nhân, bước lên trường kiếm, xông thẳng tới đỉnh núi.
Hướng núi mà đi, lướt trên thân kiếm, sương trắng mịt mờ, từ chỗ giữa sườn núi lên, cứ cách tầm chục mét lại thấy được hình thái khác nhau của kiếm, hoặc tán loạn rơi trên đất hoặc lơ lửng nơi không trung, hoặc cắm vào giữa khe núi…
Linh khí trong cơ thể di chuyển bắt đầu từ huyệt Dũng Tuyền, hội tụ ở đan điền, đi thẳng lên hai mắt, tầm mắt mở rộng ra, cực rõ ràng. Lúc gần lúc xa, vô số linh khí mê người tản ra từ linh kiếm, Vương Linh chạy đi, không dừng lại tại chỗ nào, luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó. Rốt cuộc, nàng nhìn thấy một thanh kiếm toàn Kinh";thue/dien"dan-lequydon thân đen kịt, nằm ngang trên mặt đất, linh khí tràn đầy, trường kiếm bị dẫn dắt tới đây, Vương Linh mơn trớn thân kiếm, mặt càng thêm tối lại, đây là một thanh kiếm dài ba thước, làm từ cây ngô đồng, đuôi kiếm nạm đen cong, hầu như không còn nhìn được hình dáng nữa.
Vương Linh vê rách đầu ngón tay, máu rỉ ra kiếm: “Tiêu Vĩ?”
Trường kiếm réo vang, âm tựa như đàn. Thân kiếm bắn ra, thẳng vào Cửu Tiêu, sau khi rơi xuống lần nữa đã hóa thành thanh Thất Huyền cổ cầm. Vương Linh một tay cầm, một tay nhẹ nhàng chạm lên dây đàn, tiếng đàn bốn phía, như tiếng đá rơi trong nước, không khí truyền ra tiếng đàn đầm đục.
Bị chấn động ngoài một phương trời đất còn có Bạch Tỳ, nàng bị tiếng cầm chấn động đến rơi xuống mặt đất. Vương Linh đắm chìm trong lĩnh ngộ tự nhiên không cảm nhận được xung quanh mình thế nào. Bạch Tỳ lăn lộn trên mặt đất chống lại sức mạnh của tiếng đàn.
“Hừ, thì ra là trốn ở chỗ này.”
Sương mù nhàn nhạt, âm thanh người tới lơ lửng, trên trán có nốt chu sa, áo trắng hơn tuyết, càng tôn lên vẻ đẹp hơn hoa đào. Thân thể Bạch Tỳ buông lỏng, ngay lập tức bị tiếng đàn đẩy ra, đụng vào một tảng đá lớn.
“Ha ha ha, ngu xuẩn như vậy, sao ngươi có thể sống được đến tận bây giờ chứ!” Đoàn Tụ chân nhân đi rất chậm, Bạch Tỳ bị dính chặt vào đá, tiếp tục ngọ nguậy. Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là khoảng cách đến cái chết, biết rõ mà vẫn không thể trốn.
Nàng hận không thể mài đá thành một cái động, thân thể ma sát nhiều đến phát đau, lân mịn cũng đã huyết nhục mơ hồ.
“Ngoan ngoãn nhận thức bổn tọa làm..” Chữ chủ còn chưa nói xong, trước mắt Đoàn Tụ chân nhân đã hiện ra một luồng bạch quang cực mạnh, cả tòa kiếm sơn đung đưa, những kiếm vô chủ nhanh chóng bay về phía luồng bạch quang, chuôi kiếm trên cao, kiếm tụ thành vùng, cộng hưởng nhau tạo nên những âm thanh ông ông.
Bạch quang yếu dần, vạn kiếm phi thiên, ánh sáng từ từ hóa thành một hình người, ánh sáng tan đi, một thiếu nữ xinh đẹp đứng đó, trong mắt long lanh như nước, đôi môi như hai cánh hoa khẽ bật ra tiếng leng keng như suối: “Thằng nhãi, dám mưu toan nhúng chàm Thần Thú, ngươi biết tội của mình chưa?”
Đoàn Tụ chân nhân trợn tròn hai mắt, đột nhiên điên cuồng cười to: “Mình người đuôi rắn, đây mới chân chính là thần thú Bạch Tỳ, ha ha ha.”
Hắn ném chiết phiến đi, hai tay bắt quyết, phun một ngụm máu về phía chiết phiến. Đuôi rắn của Bạch Tỳ quét ngang, giao thủ với chiết phiến, lân mịn rỉ ra từng chút huyết sắc.
“Ha ha ha, Thái Cực đồ cũng không phải thứ kẻ mới lên Trúc Cơ như ngươi có thể phá.” Mái tóc dài của Đoàn Tụ chân nhân xõa xuống, theo gió bay bay, khoa trương cười lớn.
Bạch Tỳ thúc Yêu đan lần nữa, đuôi rắn lại vùng vẫy, Đoàn Tụ chân nhân chỉ huy thái cực đồ, liên tiếp ngăn lại công kích từ Bạch Tỳ. Nơi giữa sườn núi, đấu hơn trăm hiệp, thế công Bạch Tỳ yếu dần, nhiều chỗ đuôi rắn thịt đã be bét. Đoàn Tụ chân nhân ngày càng liều mạng, tiếp tục xuất ra Khổn Tiên Thằng.
Thái cực đồ hạ xuống, Bạch Tỳ đang khó khăn chống lại chợt thấy người nhẹ bẫng, ngửa đầu nhìn, trên Thái cực đồ, một người áo đen tuyền chắp tay đứng, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra hiện rõ con ngươi ánh kim, giữa hai lông mày bễ nghễ nhìn Cửu Châu, không khỏi khiến người ta muốn quỳ lạy.
Hắn chậm rãi hạ xuống, mỗi bước đến gần, tâm lại không khỏi xao động. Cuối cùng, ánh sáng chói chang nhạt đi, Bạch Tỳ vẫn mở lớn miệng thật lâu cũng không nói ra lời. Đây đương nhiên là nam nhân đẹp mắt nhất nàng biết, từng gặp tại rừng đào, hắn không nói, nàng lại té xỉu nhưng nàng vẫn nhớ. Tóc đen dài chấm đất như đêm tối trải dài, lại tản ra hấp dẫn vô cùng, trường áo đen tuyền, thân thể thon dài cân xứng, khí phách nổi bật không chịu chút hao mòn của thời gian, tự như suối chảy, nhẹ nhàng trường tồn cùng thời gian.
“Vẫn ngốc nghếch như vậy.” Bạch Tỳ lại lần nữa nghe được âm thanh của hắn, đột nhiên cảm thấy đây là âm thanh dễ nghe nhất nàng từng nghe qua. Thế sự biến đổi khôn lường. Một câu nói, tựa như chờ đợi đã lâu, xuyên qua vạn năm, tránh khỏi xiềng xích luân hồi. Thời gian như thiêu đốt, tro bụi trong ký ức lại lần nữa bùng lên, không ngừng luân phiên trong đầu Bạch Tỳ. Chuyện xưa vạn năm lại tựa như mới vừa hôm qua.
“A Sơ, huynh thật là đẹp mắt.”
“A Sơ, chúng ta chơi trò quấn quanh cành cây đi.”
“A Sơ, huynh xem, cái đuôi có thể quăng ra chưa này…”
“Trừ Nữ Oa, A Sơ là người quan trọng với ta nhất!”
“A Sơ, nếu ta chết, huynh sẽ đến tìm ta chứ?”
Khi đó trời cao mây xa, vạn vật mới sinh, dưới chân núi Bất Chu Sơn, cỏ thơm rậm rạp, người thiếu nữ đuôi rắn trắng mịn nâng vòng hoa, ngoái đầu lại nhìn cười với hắn…
Đại Yêu Cửu Châu, sinh ra một đôi, đực là Đằng Xà, cái là Bạch Tỳ.
Thời đại hồng hoang, chúng thần đấu pháp, thủy thần Công Cộng thua hỏa thần Chúc Dung, dưới cơn nóng giận đầu đụng vào phía tây Bất Chu Sơn, khiến trời bị sụp xuống, Nữ Oa tự dùng mình vá trời…
“A Sơ, chín tầng trời vẫn còn một nơi bị bỏ sót.” Thiếu nữ cầm đuôi rắn của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, “Cộng thêm ta, vừa vặn đủ.”
Nàng nhảy lên, theo cơn gió bay đi, cuối cùng biến mất nơi khuyết thiếu của Cửu Trọng Thiên kia.
Sau đó, thiên địa tuần hoàn, vạn vật sinh sôi, trong vạn năm thế sự xoay vần, triều đại cũng thay đổi, thần tự suy thoái mà nhân tu lại nổi lên.
Nữ Oa: vạn năm sau, thần thú Đằng Xà mang theo Bạch Tỳ cùng tập hợp tiếp tục tu bổ vùng trời phía tây.
Thần thú không có luân hồi, cho nên hắn dùng ba ngàn năm thu thập ba hồn sáu phách của nàng, ba ngàn năm ân cần chăm sóc, bốn ngàn năm sau sử dụng một nửa linh lực của mình, phá tan thời không tìm được phách thứ bảy thất lạc của nàng, vì vậy bây giờ mới có Bạch Tỳ.
Hắn tự nói với mình, đây là làm theo mệnh của Nữ Oa.