• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Hoa nghe Lý Ẩn bảo chàng chỉ vô tình tổn thương mình thì thở dài trong lòng, không biết đáp lời thế nào nên chỉ ừ khẽ một tiếng.

Lý Ẩn thấy vẻ mặt nàng đã thả lỏng hơn thì nắm lấy tay nàng, không thấy nàng phản kháng thì yên tâm hơn một chút. Chàng biết chuyện tách tranh đã tạo ra khoảng cách của hai người, cần phải có thời gian để hàn gắn. Thế nên chàng cũng không vội, bắt chuyện: “Vừa rồi thấy nàng tiễn khách, vị khách quý ấy là ai mà nàng phải đích thân đưa tiễn thế?”

“Là ân sư dạy ta, tiên sinh Xích Thuỷ.”

Lý Ẩn nghe thế thì nhướng mày, nhủ thầm rằng không ngờ vị sư phụ vẽ ra quyển Hoa Doanh lại mang dáng dấp nho nhã khiêm tốn như vậy, chỉ là nàng đã không muốn nói với mình chuyện Xích Thuỷ tiên sinh là Tiếu Tiếu tiên sinh nên chàng cũng rất vui lòng giả vờ không biết.

Lý Ẩn nói tiếp: “Hoá ra là ân sư của Yêu Yêu đấy ư? Vậy ta sau này sẽ dành thời gian đến bái kiến ông ấy một phen.”

Đào Hoa nghe chàng nói còn nghĩ thầm, ông ấy còn không bằng lòng nhìn mặt chàng đâu đấy, huống chi hai người, một người kiêu ngạo một kẻ độc đoán. Nếu mà có gặp nhau thật còn không biết sẽ quậy nên chuyện gì, đành phải nói: “Ân sư rày đây mai đó, muốn gặp ông không phải chuyện dễ gì.”

Lý Ẩn dường như đoán được suy nghĩ của nàng, cười cười: “Nàng sợ gì đấy? Xích Thuỷ tiên sinh là trưởng bối của nàng, đương nhiên ta cũng sẽ xem ông ấy như trưởng bối của ta.”

Đào Hoa nghe chàng nói thế thì lòng cũng được an ủi đôi chút. Nhưng vẫn nghĩ hai người không gặp nhau là tốt nhất, bèn qua loa ừ đại.


Lý Ẩn thấy nàng không muốn nhiều lời, không đề cập tới chuyện Xích Thuỷ tiên sinh nữa.

“Không bao lâu sau nàng sẽ đến Linh Châu với ta, nên chuẩn bị hành trang sớm một chút. Ta thấy Đan Sa được việc hơn Anh Thảo, nàng nên mang Đan Sa đi theo bên cạnh để cô nàng hầu hạ mình cho chu toàn. Nàng chỉ cần chuẩn bị quần áo và đồ vật tuỳ thân, những thứ còn lại ta sẽ tự lo.”

Đào Hoa còn đang do dự không biết có nên đến Linh Châu không, nàng không ngờ Lý Ẩn chỉ nói với nàng một câu rồi tự an bài thoả đáng nhanh chóng đến vậy. Lý Ẩn càng cẩn thận sắp xếp thì lòng nàng càng bất an thêm.

Nhưng nàng vừa định mở miệng, Lý Ẩn đã nói tiếp: “Đường đến Linh Châu xa xôi, chỉ sợ không thể mang theo xe ngựa, hôm nay ta cố ý thúc ngựa đến đây là cũng vì muốn tập cho nàng một chút.” Lý Ẩn nói rồi, kéo kéo tay nàng: “Chúng ta đi nhìn con ngựa kia chút nhé. Ngựa này đã được thuần hoá cẩn thận, khá là ngoan, nàng không cần……”

“Lý Ẩn!” Đào Hoa nghe đến đây, không kiềm được ngắt lời.

“Hả?”

Đào Hoa im lặng, tránh khỏi tay Lý Ẩn. Lý Ẩn tuy buông tay, nhưng vẫn đang ngỡ ngàng nhìn nàng chăm chú. Hai người cứ nhìn nhau như thế, không nói gì.

Một lúc sau, Lý Ẩn chắp tay ra sau lưng, hỏi: “Nàng có chuyện muốn nói sao?”

Đào Hoa giương mắt nhìn thẳng vào chàng, nói rõ từng chữ: “Ta không đi Linh Châu.” Tuy nàng không gằn giọng, nhưng giọng điệu kiên quyết.

Lý Ẩn thu lại vẻ mặt của mình, “Tại sao?”

Đào Hoa dừng một chút mới nói: “Lần này ngươi đi Linh Châu lần có chuyện công, mang theo nữ quyến đã không ổn. Huống chi ngươi và ta….trai chưa vợ gái chưa chồng….”. T𝙧a𝓃g gì 𝗺à hay hay 𝑡hế [ T𝙧U𝗺𝑡𝙧𝘂 yệ𝓃.V𝓃 ]

Lý Ẩn cười cười, nụ cười ấy mang theo mấy phần xót xa: “Yêu Yêu, ta muốn đi với nàng nên đã suy nghĩ những chuyện này từ sớm rồi. Tính ta thế nào nàng còn chẳng rõ hay sao? Nếu nàng bằng lòng muốn đi cùng thì sẽ trăn trở những chuyện này à?”

Lý Ẩn thấy nàng không trả lời, thở dài rồi cầm tay nàng: 

“Nàng và ta đã đến từng tuổi này rồi, cưới gả cho nhau là chuyện đương nhiên. Khỏi cần huynh trưởng hay Đào đại nhân cho phép nữa, sau khi bình xong loạn thổ phỉ, hai chúng ta kết bái phu thê ở thành Linh Châu uôn đi.”


Tuy người ta hay bảo chuyện hôn nhân phải có lệnh phủ mẫu, lời bà mối mai. Nhưng với luật pháp thời Lý, chỉ cần nữ tử đã qua tuổi cập kê, nam tử qua lễ cập quan thì đều có thể kết hôn mà không cần sự cho phép của phụ mẫu mình.

Đào Hoa lại chẳng nói gì.

Lý Ẩn nhìn vẻ mặt nàng, càng bất an hơn, chàng bật thốt ra câu hỏi kìm nén đã lâu: “Nàng muốn đổi ý?”

Đào Hoa nghe được hai chữ đổi ý, đốt nhiên ngẩng đầu, chỉ cảm khái sao mà chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc đeo trên ngón tay mình lại nặng nề quá, cứ như một tảng đá lớn đè lên cả lồng ngực nàng.

“Ta….Ta chỉ….” Đào Hoa tâm phiền ý loạn, cảm thấy nói gì cũng không đúng: “Ta lớn đến vậy rồi nhưng lại chưa từng rời kinh bao giờ, ta sợ lắm….Lý Ẩn, ta ở kinh thành chờ ngươi có được hay không?”

Lý Ẩn không phản bác mà chỉ hỏi: “Sao nàng lại không gọi ta là Tàng Phong?”

Nếu lần này Đào Hoa gọi chàng là Tàng Phong thì cũng là đã bằng lòng bỏ qua chuyện tách tranh. Khoé môi nàng giần giật, hai chữ Tàng Phong cứ kẹt lại trong miệng, không sao thốt nổi thành lời.

Lý Ẩn cũng chẳng lấy làm giận, đưa tay vén tóc con ra sau tai nàng, cười nói: “Gấp làm chi? Dẫu sao ta cũng vẫn thích kiểu không biết nói dối, giấu diếm của nàng.”

Đào Hoa ngẩn người, đang định mở miệng thì đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Anh Thảo.


Lý Ẩn đang muốn cho lui, Đào Hoa đã vội vã gọi cô nàng vào, vừa dứt lời, tay cũng đã bị Lý Ẩn nắm lấy. 

Anh Thảo đi vào, thấy bầu không khí giữa hai người thì bắt đầu hối hận, thầm nhủ nếu ban nãy để Đan Sa đến đưa thư là vẹn cả đôi đường rồi. Chuyện là Đào Hoa chờ thư nhà của Đào Tây Phượng đã lâu, hôm nay cuối cùng thư cũng đã đến phủ rồi. Anh Thảo biết Đào Hoa đang chờ nên mới xung phong đi báo tin.

Không ngờ Lý Ẩn biết đây là thư do Đào Tây Phượng gửi tới thì vui trong lòng lắm. Gia thế chàng tốt, lý lịch trong sạch, Đào Tây Phượng không có lý do gì lại cự tuyệt yêu cầu cưới Đào Hoa của chàng. Có điều Đào Tây Phượng vốn rất yêu chiều nhi nữ, nên việc hôn nhân này có thành hay cũng cuối cùng vẫn phải xem tâm ý Đào Hoa thế nào đã.

Đào Hoa bên kia thì không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là nhiều ngày rồi không nhận được tin tức thư từ gì từ phụ thân, trong lòng có chút sầu lo, thế nên nàng mặc kệ Lý Ẩn đang đứng cạnh, xé mở thư rồi đọc luôn tại chỗ.

Lý Ẩn thấy nàng đọc thư, càng đọc vẻ mặt nàng lại càng tối đi thì không nhịn được hỏi: “Yêu Yêu, có chuyện gì à?”

Đào Hoa quay đầu nhìn chàng, sắc mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy chẳng nói được gì.

Lý Ẩn thấy mà đâm sợ, cầm thư trên tay nàng xem. Thư này do người thiếp họ Liễu viết, thì ra mấy tháng trước Đào Tây Phượng có liên luỵ đến một bản án tham ô, đã tạm thời bị cách chức để điều tra rồi.

Hết 36.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK