Đào Hoa nghe Lý Ẩn nói thế, cũng muốn chiều ý chàng nhưng môi cứ giần giật, tiếng phu quân không sao thốt ra khỏi miệng.
Lý Ẩn thở dài, tựa cằm lên vai Đào Hoa: “Nàng không chịu thì thôi vậy. Có điều tay ta đang bị thương, Yêu Yêu ngồi lên có được không?”
Hai người bấy giờ đang ôm nhau chính diện, hai đầu gối Đào Hoa đang tách ra quặp vào bên hông Lý Ẩn. Tuy gậy th*t vẫn chưa chính thức vào nhưng chỉ cần thẳng lưng một chút là có thể ma sát nhau rồi.
Lý Ẩn đợi một lát, không thấy Đào Hoa nói gì thì lại dỗ: “Lúc trước ta đã dạy nàng rồi, nàng có nhớ không? Thư phòng trong phủ nàng….”
Lý Ẩn còn chưa nói dứt, Đào Hoa đã vội vội vàng vàng che miệng chàng, “Ta…..ta nhớ rồi, chàng đừng có nói nữa.”
Nếu lần này dùng tư thế nữ trên thì vào nhất định sẽ rất sâu, Đào Hoa đương nhiên nhớ lần trước bị Lý Ẩn ra ra vào vào đến mức ý loạn tình mê thế nào. Nhưng nàng nhớ đến chuyện hai người đã lâu lắm rồi không gặp, mà còn lại sắp chia tay nhau nên đã nâng mặt Lý Ẩn lên, hôn khoé miệng chàng: “Ta…..nghe lời chàng.”
Đào Hoa dứt lời, hạ tầm mắt, ngay lập tức nhìn rõ gậy th*t đỏ sẫm hung hãn kia đang dựng thẳng, chọc vào phần bụng nhỏ trắng nõn của mình, đầu khắc còn chảy chút dịch trắng.
Lý Ẩn bị nàng nhìn đến mức xuân tâm nhộn nhạo, khàn giọng nói: “Nàng sờ sờ nó chút.”
Đào Hoa nghe xong, một tay vịn vai chàng, một tay lần xuống dưới vuốt ve gậy th*t. Nàng không ngừng tay, còn cảm thấy gậy th*t kia như vật sống vậy, cứ nẩy nẩy lên trong tay nàng.
“Nóng quá.”
Câu này của Đào Hoa vừa có vẻ oán giận vừa có vẻ nũng nịu, Lý Ẩn nặng nề hôn nàng một cái, “Ừ, ta nóng lắm. Thế nên nương tử dùng huyệt mềm kia của mình tưới nước cho ta đi, nhé?”
Đào Hoa nghe chàng nói thế thì cũng động tình, bèn nâng eo hướng huyệt mềm của mình về phía gậy th*t. Nhưng có lẽ vì lâu ngày chưa làm, thứ nóng bỏng kia vừa chạm vào hai cánh thịt non, cả người nàng đã bắt đầu không tự chủ được run rẩy.
“Ưm a” Đào Hoa thở hổn hển rên rỉ, ôm đầu Lý Ẩn càng chặt hơn.
Lý Ẩn bỗng nhiên bị vùi vào trong khuôn ngực nàng, ngửi mùi hương chỉ thuộc về Đào Hoa, tâm thần cũng mê muội hẳn đi, chàng lập tức vươn đầu lưỡi liếm mút. Hai đỉnh ngực Đào Hoa được môi răng Lý Ẩn trêu chọc, người càng nhũn và run hơn. Lý Ẩn thấy thế, bèn ấn mông nàng sát lại gần thân dưới mình hơn, đồng thời đẩy hông một phát, để gậy th*t bắt đầu xâm nhập huyệt mềm ướt dầm dề kia.
Đào Hoa đột nhiên được lấp đầy, kéo kéo tóc Lý Ẩn mà nói: “Nhẹ chút.”
Lý Ẩn bị nàng kéo tóc đến đau, bèn vịn một bên mông căng tròn của nàng bảo: “Nếu ta không làm nàng hài lòng được thì nương tử cứ tự mình đến ăn đi thôi.”
Đào Hoa biết chàng cố ý làm khó mình bèn cắn tai Lý Ẩn: “Chàng lại bắt nạt ta!”
Lý Ẩn thấy nàng hoạt nháo như thế thì thoải mái cười: “Ta nào dám, còn đang sợ nàng vứt bỏ ta đây này.”
Đào Hoa nghe xong, bèn ôm mặt chàng mà rằng: “Vậy….phu quân đến yêu ta đi.”
Lý Ẩn vừa nghe Đào Hoa gọi mình là phu nhân thì phấn chấn tinh thần ngay, “Được, vi phu thương nàng. Nương tử, nàng nhìn này.” Lý Ẩn nói rồi, dạy Đào Hoa chống hai tay, ngả người ra sau, kéo chăn gấm làm đệm lót cho nàng, như thế, chỗ giao hợp của hai người cũng nhìn rất rõ.
Đào Hoa còn đang cố gắng ổn định thân thể, Lý Ẩn đã không chờ nổi nữa, chàng thúc hông, đẩy gậy th*t của mình sâu vào. Đào Hoa bên kia cứ thế trơ mắt nhìn gậy th*t đỏ sẫm giống như đang tách huyệt mềm của mình thành hai vậy, “cánh hoa” dán lên hai bên gậy th*t khiến nàng nhìn mà nóng ran cả người, huyệt mềm cũng bắt đầu “tự giác” hút lấy gậy th*t Lý Ẩn.
Lý Ẩn cũng đã nhịn nhục nửa năm nhưng chỉ dám nhẹ nhàng “yêu thương” nàng. Nhưng lần này đến phiên Đào Hoa chịu không nổi, nàng vặn eo, “ăn” hết toàn bộ gậy th*t.
Lý Ẩn thế mà lùi lại, nhéo mông nàng rồi bảo: “….Ban nãy nương tử kêu ta làm nhẹ.”
Đào Hoa vỗ mạnh cái bàn tay hư hỏng đang miết mông mình rồi nhào đến cắn cằm chàng, cằn nhằn: “Sao chàng lại xấu tính thế?”
Cũng không phải lần đầu tiên Lý Ẩn bị nàng cắn lúc đang mây mưa, chỉ cười cười không đáp. Nàng thấy chàng lưu manh như thế thì bèn rướn eo lên, học theo Lý Ẩn, nhấp lên nhấp xuống ăn gậy th*t. Lý Ẩn nửa ngồi nửa nằm, nhìn Đào Hoa đang ra sức “phục vụ” mình, chàng thấy eo nàng vặn vẹo, thấy khuôn ngực đẫy đà lắc lư theo từng cú nhấp, thấy huyệt mềm bao bọc lấy thứ kia của mình, chỉ một lúc sau đã bắt đầu muốn bắn.
Lý Ẩn thấy mình sắp không xong rồi thì bèn nhéo eo Đào Hoa mà rằng: “Yêu Yêu, mau đứng lên, ta….sắp bắn.”
Nhưng Đào Hoa nghe xong thì lại tỏ vẻ chẳng bận tâm, nàng ôm chàng, tốc độ nhấp càng nhanh hơn, “Phu quân…..bắn bên trong đi mà.”
Vừa dứt lời, cả thân thể bỗng căng cứng, là Lý Ẩn bắn. gậy th*t Lý Ẩn bị huyệt mềm của nàng liếm mút đến mức mất kiểm soát, bắn ra luôn rồi.
Sau cuộc mây mưa, hai người ôm nhau nằm ngã ra giường. Đào Hoa vừa nằm xuống đã thấy có thứ gì đó đang cộm eo mình, nàng mò mẫm bên trong áo Lý Ẩn, Đào Hoa sờ thấy một chiếc túi gấm bên trong, thứ đựng trong túi gấm là một vật khá cứng cáp.
Giọng nàng hơi khác thường: “Đây là thứ gì?”
Lý Ẩn cười cười, lấy túi gắm ra đặt vào tay Đào Hoa, “Hổ phù đấy.”
Đào Hoa chưa bao giờ nhìn thấy hổ phù, nàng nhìn ngắm chăm chú một chút rồi trả lại cho Lý Ẩn, “Chàng lúc nào cũng mang theo nó thế này à?”
Lý Ẩn ừ một tiếng, “Nó cũng giống nàng, phải đặt cạnh bên thì ta mới an tâm nổi.”
Tuy nói thì nói thế nhưng Đào Hoa thấy chàng cất nửa mảnh hổ phù bên người mà không đặt ở phủ đô đốc Linh Châu, lòng sinh nghi, “Cái này……Ở Linh Châu có người âm thầm tạo phản?”
Lý Ẩn im lặng một chút rồi mới nói: “Ta vốn không định nói với nàng mấy chuyện phiền phức này, có điều ta đã hứa với nàng sẽ không giấu nàng gì hết — Chuyện bọn trộm ngựa tung hoành Linh Châu đã lâu, ta nghi rằng có kẻ đã âm thầm cấu kết, chống lưng cho bọn này.”
“Vậy…..chàng có tìm được manh mối nào không?”
“Ta không nghi ngờ trường sử Linh Châu, nhưng Yêu Yêu đừng lo, ta đã sai người giám thị y rồi, tên đó không dám làm càn lúc này đâu.”
Đào Hoa nghe xong, bỗng cảm thấy cái chức đô đốc này của Lý Ẩn không dễ ngồi chút nào, nàng vuốt má an ủi chàng. Hai người cứ dựa sát vào nhau như thế một lúc, nhưng cuối cùng nàng cũng phải về phòng nghỉ của mình, dẫu sao ở đây cũng chẳng được tự tại như ở phủ tướng quân nên chàng đưa nàng về.
Có lẽ là vì đã kiệt sức nên Đào Hoa vừa về đã lên giường ngủ ngay. Nàng mơ thấy cảnh mình đội mũ phượng, tay cầm vải đỏ đang gả cho Lý Ẩn. Rồi Đào Hoa bỗng nghe có tiếng người ầm ĩ bên tai, khung cảnh trước mắt tối sầm, nàng vội vã xốc khăn trùm đầu lên, chỉ một thoáng đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Ẩn, nàng mừng rỡ gọi một tiếng phu quân.
Lý Ẩn đang muốn trả lời nàng thì đã bị nhiều khách khứa nàng không biết mặt kéo đi uống rượu. Đào Hoa không muốn thế, lại gọi một tiếng phu quân, nhưng Lý Ẩn cũng không trả lời nàng, càng đi xa nàng hơn. Đào Hoa muốn đuổi theo bóng dáng chàng, tiếng người bên tai càng ầm ĩ hơn. Nàng bị ồn đến mức choàng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy rõ bản thân vẫn còn đang ở trong phòng mình.
Đào Hoa lấy lại bình tĩnh, nghe tiếng động ầm ĩ kia là thật bèn xuống giường, vừa kéo rèm đã thấy bên ngoài sáng rực ánh lửa, ánh lửa bên ngoài sáng đến mức khiến cả gian phòng ban đêm cũng ngời ngời.
Đào Hoa thấy thế, vội vã khoác thêm áo ngoài, đẩy cửa đi ra. Nào ngờ nàng vừa mở cửa đã thấy người Lý Ẩn phái đến canh gác đã gục trên đất. Đào Hoa hoảng sợ rồi, không biết nên đi tìm Lý Ẩn mới tốt hay là ở lại đây mới tốt nữa? Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thấy tìm gặp Lý Ẩn rồi sẽ tốt hơn. Ai ngờ nàng vừa đi vài bước, đã thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc, mặc một thân y phục đỏ sẫm bước đến.
Đào Hoa thấy thì vui mừng khôn xiết, gọi một tiếng Lý Ẩn rồi chạy về phía y. Vừa đi được vài bước đã bắt đầu thấy sai sai, nếu người này là Lý Ẩn, sao lại không trả lời nàng? Nàng vừa định quay đi, người nọ đã phát hiện ra ý đồ của nàng, nhấc chân nhanh nhẹn nhảy đến chắn trước mặt nàng rồi tóm chặt lấy cánh tay Đào Hoa.
Đào Hoa quay đầu nhìn y, người này trông lớn tuổi hơn Lý Ẩn một chút, dù cũng tuấn tú đẹp trai nhưng da ngăm, nào phải Lý Ẩn của nàng?
Người nọ thấy rõ dung mạo Đào Hoa, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười xảo trá, y bảo: “Ngu xuẩn, đến cả tình lang mà cũng nhìn không ra hay sao?”
Hết 50.
Danh Sách Chương: