Cậu nhìn cô, cậu thấy ánh mắt của cô rõ ràng không phải là Ngọc Liên, cậu nhận ra điều ấy từ những hôm cô vừa tỉnh lại rồi quát nạt cậu.
Thiên Phúc không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cậu vẫn nhận thấy có sự lạ trong đôi mắt của cô ngày hôm ấy. Chỉ là cậu tự lừa người dối mình mà thôi.
Loan Châu kể lại đêm ở bên nhà họ Trần, về việc linh hồn Ngọc Liên hiện ra, cô sợ Thiên Phúc không tin mình nên nói tiếp.
“Tôi nói đều là thật, tôi không phải Ngọc Liên!”
Dường như hiểu ra Thiên Phúc chưa tin mình là người thế kỷ hiện đại, cô lôi giấy bút ra ngồi viết rồi chỉ vào nói.
“Tôi không hiểu chữ viết bây giờ, còn đây là chữ Quốc ngữ, là chữ viết chính thức của sau này. Nếu tôi không phải như tôi nói thì sao tôi viết được?”
Nói xong cô lại nói một tràng thứ ngôn ngữ lạ.
“Là tiếng ngoại ngữ, nước Nam sau này sẽ sử dụng cả tiếng này để giao lưu với những nước khác. Cậu tin tôi chưa?”
Những gì Loan Châu vừa nói càng khiến Thiên Phúc bị loạn trí hơn, chữ viết thì chẳng giống ai, ngôn ngữ thì xì xà xì xồ. Cậu nghĩ nếu cô đúng là từ tương lai thì chẳng nhẽ nước Nam sau này bị đô hộ nữa sao?
Tuy cậu chưa thể tin những gì cô gái trước mặt đang nói, nhưng cậu cũng chẳng ngốc đến mức Ngọc Liên thay đổi mà cậu không nhận ra. Một Ngọc Liên yếu ớt bệnh tật, cả bẻ một cành cây nhỏ còn không làm được, vậy mà bây giờ cô đánh võ một mình hạ năm sáu tên trai tráng.
Một cô gái trước kia chỉ muốn bên cạnh muốn cậu để tâm dù chỉ giả vờ với cô, nay lại vô tâm vô tình đến vậy. Chẳng ai chỉ qua một giấc ngủ mà thay đổi khác thường như vậy cả.
Nếu cho rằng Ngọc Liên muốn hưu phu, thì cô chẳng cần phải cứu cậu khi trong cung làm gì, cái mạng của cô chắc gì cô đã giữ được mà cứu cậu.
Loan Châu thở dài bất lực.
“Cậu không tin tôi, tôi hiểu mà. Nhưng chuyện tôi với cậu…tôi sợ sẽ không thể trở về thời của tôi được nữa.”
Bấy giờ Thiên Phúc mới nuốt nước bọt hỏi cô.
“Cô nói cô không phải Ngọc Liên sao? Cô biết về tương lai nước Nam?”
Loan Châu gật đầu đáp.
“Phải, sau này nước ta trải qua hai cuộc kháng chiến nữa mới độc lập, triều đại này là triều đại cuối cùng của chế độ phong kiến!”
“Hỗn láo! Cô dám phạm thượng!”
Thiên Phúc toan đi đến bóp cổ Loan Châu vì phạm thượng, nhưng cô nhanh chóng lùi lại thủ thế.
“Cậu nhớ khi tôi hỏi về Nữ Vương? Là bởi tôi đã học lịch sử, học về những vị anh hùng đứng lên chống giặc!”
Loan Châu ra sức thuyết phục Thiên Phúc tin mình, bởi cô sợ sẽ có một ngày cô cũng có tình cảm với cậu, không thể rời bỏ cậu.
Giọng cô chợt chùn lại.
“Khi tôi rời khỏi nơi đây, thân xác này là của cô Ngọc Liên, khi ấy cậu hãy chôn cất cô ấy đàng hoàng nhé!”
Bàn tay Thiên Phúc nắm chặt lại, những gì cô ấy nói thật khó tin, nhưng nó lại giống hệt lời tiên đoán trong văn tự của một vị quan triều đại trước.
Thiên Phúc run rẩy, nếu chuyện này là thật, vậy cậu đang yêu ai? Một thân người đã chết Ngọc Liên, hay một linh hồn vô tình gá vào là Loan Châu.
Đột nhiên đang suy nghĩ chợt Thiên Phúc nghe một tiếng rầm, Loan Châu đã ngất xỉu ngay bên chân cậu. Cô đã khóc từ hôm qua, lại cả ngày nay nhịn ăn, sức lực cô gái trẻ cạn kiệt đến ngất đi.
Thiên Phúc chẳng cần biết đây là ai nữa, đơn giản đây là người khiến trái tim cậu thổn thức. Vội bế cô lên giường lay gọi, cậu nhận ra trán cô nóng hổi, rồi cậu ra ngoài gọi Tỵ đi lấy nước với nấu cháo cho cô.
Trở lại ngồi bên cạnh, cậu nhìn gương mặt người cùng cậu kết duyên đang bất tỉnh. Đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán, vuốt ve gương mặt đã tái nhợt vì đói. Tiếng cậu trần khàn.
“Cô là Loan Châu sao? Thật sự Ngọc Liên đã chết rồi sao?”
Cậu tự hỏi mà chẳng có câu trả lời, Tỵ đưa nước đến, cậu dặn nấu cháo để sẵn khi nào mợ của nó tỉnh lại thì sẽ ăn.
Tỵ gật đầu, nó nhìn Loan Châu rồi đi ra ngoài đóng cửa, Thiên Phúc đút nước cho cô, rồi lấy khăn nhúng nước ấm đắp trán hạ nhiệt, cậu định về phòng nhưng nghĩ lại thôi. Cậu ngồi nơi bàn chống tay ngủ tạm, thỉnh thoảng lại đến sờ trán xem cô thế nào.
Đến nửa đêm cô tỉnh, quay sang thấy Thiên Phúc ngồi bên bàn, lòng có chút áy náy, cô thấy mi mắt cậu vẫn còn đỏ, Loan Châu quay lại ngồi dậy thì cậu cũng tỉnh giấc.
“Mợ đi đâu?”
“Tôi đi vệ sinh thôi!”
Vừa nói xong cô thấy choáng váng, cậu nhanh tay đỡ cô.
“Mợ sốt đấy, cẩn thận chút!”
“Cảm ơn!”
Loan Châu đi ra ngoài theo Tỵ, cậu đi xuống bếp gọi người hâm lại cháo cho cô.
Cô trở lại phòng đã thấy bát cháo thơm ngon trên bàn, Thiên Phúc vẫn ngồi đó, cậu bảo Tỵ về phòng nghỉ để mợ cho cậu chăm.
Đẩy bát cháo về phía Loan Châu, cậu bảo.
“Mợ ăn đi, có giận tôi thì cũng phải ăn chứ!”
Loan Châu ngập ngừng, cậu không tin cô sao? Cô im lặng ăn hết bát cháo, mồ hôi túa ra khiến cô thấy dễ chịu.
Lúc này cô mới hỏi.
“Cậu không tin tôi ư?”
Thiên Phúc không nhìn cô mà chỉ từ tốn trả lời.
“Tôi chưa hiểu chuyện mợ nói, nhưng tôi biết rõ Ngọc Liên tôi biết không phải như thế này!”
…****************…