“RẦM”. “XOẢNG” “ẦM” Long đóng cửa thật mạnh, nó vớ lấy cái bình hoa trước mặt và ném mạnh xuống đất, và sau đó nó vớ bất cứ thứ gì trước mặt để ném. Mắt nó nhòe đi, nó đang khóc,..nó ngồi thụp xuống đất. Lời nói của ba nó vẫn văng vẳng trong đầu, tất cả cứ như 1 giấc mơ, không, phải nói là 1 cơn ác mộng. Nó mắt chặt mắt lại, lắc lắc đầu như muốn thoát khỏi cớn ác mộng này, nhưng khi nó mở mắt ra vẫn là căn phòng của nó vấn là cơn ác mộng đó, nó đau đớn hét lên và đấp thùm thụp vào tường, tay nó tứa máu, nhưng nó ko cảm thấy đau, nỗi đau tinh thần bây giờ còn lớn hơn gấp trăm lần. Nó chợt bật khóc nức nở, rồi nó cứ im lặng như vậy. 1 tiếng…2 tiếng trôi qua…Nó nghĩ đến TRúc, hình ảnh Trúc chợt hiện lên trong nó, trái tim nó như thắt lại. Nó ko muốn mất Trúc. Không!!!..Nó sẽ ko để mất Trúc.
Thằng nhóc bật dậy, nó đi vào nhà tắm, xối nước vào người, nước lạnh làm nó tỉnh táo. Hơn bao giờ hết, lúc này nó thật phải tỉnh táo và sáng suốt, làm sao để tránh đc cuộc đính hôn này, làm sao để Trúc ko bị tổn thương vì nó biết nếu nó trái lời ba nó sẽ gây khó dễ cho Trúc. Trước mắt hãy cứ làm theo lời ba đã, chiều nay nó sẽ ra sân bay.
Sau khi tắm rửa mặc đồ xong, nó xuống nhà, ba và mẹ nó có vẻ đã chuẩn bị xong chỉ đợi nó xuống.
- Con sẽ ra sân bay, mấy giờ chúng ta đi? – Long bình thản, và chính thái độ đó khiến ba mẹ nó rất ngạc nhiên, chỉ vài tiếng trước thôi nó còn gào thét đập phá phản đối quyết liệt vậy mà bây giờ trong thằng nhóc bình thản chấp nhận như 1 chuyện hiển nhiên. Là 1 người từng trải ông Trần ba Long thừa biết đc chuyện đó
- Ba rất mừng vì thái độ này của con, tuy vậy thay đổi 1 cách nhanh chóng như vậy hẳn phải có lý do.
- Vâng, ba làm như vậy thực sự là ko tôn trọng con, tự tiện sắp đặt chuyện trọng đại này mà ko hỏi ý kiến con. Tuy vậy con sẽ làm theo lời ba tất nhiên phải có điều kiện – Long lạnh lùng, nói từng chữ rành rọt, thằng nhóc nhìn thẳng vào mắt ông Trần ko hề sợ hãi
- Nếu ba ko đồng ý thì sao?
- Vậy tốt thôi, sẽ không có chuyện con sang Mĩ, càng ko có chuyện con cưới con bé đáng ghét đó, và ba nên kiếm 1 người nào đó thừa kế tập đoàn Hùng Long này đi. – Long vẫn nói giọng đều đều và bình thản và nó định đứng dậy đi lên phòng
- Khoan!!! Thôi đc con nêu điều kiện của con đi
- Thứ nhất con muốn học xong mới tính chuyện đính hôn, dù gì con cũng cần thời gian thích nghi với chuyện này
- Cũng đc – ông Trần gật gù
- Thứ hai, ba ko đc đụng đến Trúc, không ngăn cản chuyện con chơi với Trúc
- Cái này…ba đồng ý
- Thứ 3 nếu con biết bất cứ ai trong gia đình ta hoặc cô ta làm tổn thương Trúc con sẽ hủy hôn
- 3 điều kiện thì 2 cái đã liên quan đến con nhỏ kia, nhưng thôi, ta đồng ý
Vậy là kế hoãn binh đã thành công, tạm thời bây giờ Trúc an toàn, chỉ còn chuyện Minh Hồng nữa thôi. Việc đến đâu tính đến đó vậy, Long thở phào.
…………………………………………� �…………………………………..
Tại sân bay
Ba mẹ Long có vẻ rất háo hức đón chờ gia đình thông gia, chỉ có Long là thờ ơ, nó chả muốn gặp mặt cái con nhỏ đỏng đảnh đáng ghét đó chút nào. Một lúc sau có 1 nhóm người trong đi về phía Long và ba mẹ đứng, trong đó có 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ ăn mặc sang trọng, Long đoán là ba mẹ Minh Hồng và kia 1 con nhỏ mặc 1 chiếc váy lòe loẹt, trang điểm đậm, tóc uốn kiểu cách đeo 1 cái kính to che gần hết khuôn mặt.
- Chào chủ tịch Trần, cả phu nhân nữa, ko ngờ đc cả 2 vị ra đón, chúng tôi thật lấy làm hân hạnh – Người đàn ông mặc bộ vest sang trọng, dáng người tầm thước bắt tay ba và mẹ Long
- Có gì đâu, chúng ta cũng sắp là người 1 nhà rồi mà – ông Trần cười lịch sự
- Vâng, đây là con gái tôi Minh Hồng
- Cháu chào 2 bác ah, trông bác thật phong độ, còn bác gái cháu thấy bác còn đẹp và trẻ hơn trong hình nhiều. Mẹ nhỉ? – Con nhóc liến thoắng, chưa chi đã nịnh nọt lấy lòng
- Cảm ơn cháu, cháu thật dễ thương – Ba mẹ Long mỉm cười có vẻ hài lòng
- Còn đây là….- ba Minh Hồng quay ra phía Long lúc này đang có bộ mặt rất bất mãn
- Àh, đây là Long con trai tôi
- Thì ra đây là thiếu gia nhà anh chị sao, trông đẹp khôi ngôi lắm
- Chào Long, nhận ra mình chứ? Minh Hồng cười duyên với Long
- Ah….uhm….xem nào hình như tôi có gặp cô rồi thì phải – Long giả vờ nhăn trán suy nghĩ
- Long ko nhận ra thật sao, tệ thật đó – Minh Hồng có vẻ phật lòng
- Ah, Minh Hồng, tôi và cô hình như học chung lớp thì phải, lâu lắm rồi, tôi cũng ko nhớ rõ nữa đúng ko nhỉ - Long giả vờ nhớ ra
- Đúng rồi, đúng rồi đó – Minh Hồng cười sung sướng
- Thôi chúng ta đi thôi, tôi đã đặt 1 nhà hàng rất sang trọng rồi, chúng ta ra đấy rồi tha hộ hàn huyên tâm sự - Ba Long biết Long đang có ý định giở trò, nên mở lời kèm theo 1 ánh nhìn ko hài lòng về phía thằng nhóc, thằng nhóc thì giả vờ lờ đi coi như ko nhìn thấy
…………………………………………� �…………………………………..
Trên đường đi, Minh Hồng cứ quấn lấy Long ko rời, hồi nhỏ Long đã đẹp trai rồi, lớn lên trông càng phong độ đỉnh cao hơn, nó mê tít thằng nhóc, trông điệu bộ con nhỏ cứ cố tình làm duyên trước mặt nó mà nó thấy ghê ghê, mùi nước hoa nồng nặc làm thằng nhóc muốn ngạt thở thỉnh thoảng phải quay mặt đi chỗ khác. Hồi nhỏ cô ta đã đáng ghét rồi bây giờ nhìn còn đáng ghét hơn
Đến nhà hàng Dragon, mọi người ăn uống nói chuyện vui vẻ, Minh Hồng thì ra sức gợi chuyện với nó, nhưng nó đáp lại bằng những câu trả lời thờ ơ. Tuy vậy cái phong thái lạnh lùng của thằng nhóc càng khiến con nhỏ mê tít, cả buổi nó cứ nhìn Long 1 cách đắm đuối, còn Long thì cắm cúi ăn.
- Thiếu gia nhà anh có vẻ ít nói nhỉ - Ba Hồng lên tiếng
- À, vâng, tính cháu nó vậy, hơi ít nói, có lẽ do lần gặp vợ tương lai nên cũng hơi ngượng đó
- Vậy sao? Trông 2 đứa chúng nó cũng đẹp đôi đó chứ
- Khụ …khụ …- Long nghe 2 từ “đẹp đôi” mà sặc luôn, nó quay lên cười trừ trước cái nhíu mày của ông Trần
Danh Sách Chương: