• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài hành lang bệnh viện….
Long và Hoàng ngỗi xuống hàng ghế ngoài hành lang, trông mặt 2 thằng nhóc phờ phạc lắm, cả đêm tụi nó không ngủ và chốc chốc lại phóng đi tìm Trúc. Tụi nó ngả người ra sau ngồi nhắm mắt, có lẽ bây giờ tụi nó mới yên tâm đc phần nào. Chợt nhớ ra câu nói lúc nãy của Hoàng, Long hỏi
- Câu có thể giải thích cho tôi đc ko?
- Chuyện gì? – Hoàng vẫn nhắm mắt
- Chuyện cậu nói về Minh Hồng đó, tôi ko hiểu gì cả
- Chuyện đó hả, đó là do chúng tôi suy đoán thôi,
- Là sao?
- Là thế này…….sau đó….và thế là….nhưng…. và thế là chúng tôi đang nghi ngờ thủ phạm chính là Minh Hồng – Hoàng kể lại hết từ chuyện tin nhắn đến chuyện tin đồn, rồi chuyện Trúc bị nhốt
- Có chuyện đó thật sao? – Long nắm chặt tay, nó đang kìm nén cơn tức giận xuống, ko ngờ Minh Hồng lại quá xảo trá ác độc đến thế

- Phải, nhưng hiện tại chưa tìm đc bằng chứng để kết luận ai là thủ pham nhắn tin, lúc nãy tôi chỉ dọa vậy để phủ đầu thôi. – Hoàng nói giọng chán nản
Long suy nghĩ 1 lúc, đăm chiêu lắm thì nó chợt nảy ra sáng kiến
- Đúng rồi…cái điện thoại đó…. –Long cười toe toét
- Cái điện thoại làm sao? Í cậu nói tin nhắn cho tôi trong điện thoại của Trúc hả, cô ta đâu có ngu mà ko xóa đi chứ, xì…tưởng gì
- Không…!! Dấu vân tay, chắc chắn in dấu vân tay của thủ phạm, từ hôm qua đến giờ chỉ có Trúc với cô ta đụng vào máy. Nếu cô ta ko xóa đi thì ta có thể tìm ra kẻ chủ mưu
- Đúng rồi!!! Cậu thông minh quá, vậy mà tôi ko nghĩ ra chứ - Hoàng đập vào trán nó
- Tôi sẽ cho tiến hành ngay dấu vân tay, phen này hung thủ chạy đi đàng trời
- Nếu cô ta là vợ sắp cưới của cậu thì sao – Hoàng nhìn Long nghi ngờ
- Tôi rất ghét con nhỏ đó, ghét từ hồi cấp 1 lận, nó hay chành chọe với Trúc lắm, vậy mà ko hiểu sao bố mẹ nó với ba mẹ tôi lại đính ước với nhau. Tôi chỉ giả vờ chấp nhận thôi. Tôi sợ nếu tôi ko nghe theo ba tôi sẽ làm Trúc tổn thương, ông ý vốn là người sắt đá, muốn gì phải làm bằng đc… Tôi thì ko muốn Trúc bị làm sao, nhưng đã đến nước này thì…. – Long trầm ngâm
- Vậy sao? Hóa ra là như thế, chứ tôi tưởng cậu mắt có vấn đề nên chọn con nhỏ đó làm vợ chứ - Hoàng nhếch mép
- Vậy còn cậu, tôi nghe cậu nói cậu là….- Long ngập ngừng
- …là vị hôn phu chứ gì? Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra điều đây hôm đi sinh nhật Hùng thôi. Tôi nghĩ chuyện này với Trúc là quá bất ngờ, có lẽ cô ý khó có thể chấp nhận điều này, tôi ko muốn ép Trúc….tôi….
- Cậu…thích Trúc lắm đúng ko?
-………………….- Hoàng im lặng cười nhẹ
- Vậy là đúng rồi…Chúng ta đều giống nhau…Trước kia tôi lo lắng khi Trúc ở bên cạnh cậu…Tôi sợ cậu sẽ làm Trúc tổn thương, tôi sợ cậu sẽ cướp mất Trúc của tôi…Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác, cậu yêu thương quan tâm Trúc như thế ko có nghĩa lý gì cậu sẽ làm tổn thương cô ý, nhất là thời điểm này tôi nghĩ cô ý sẽ an toàn khi ở bên cậu, còn về việc kia tôi muốn….chúng ta…cạnh tranh công bằng… - Long nhìn Hoàng nói
- Cạnh tranh…công bằng?

- Phải? Tôi muốn Trúc đc hạnh phúc, hãy để Trúc lựa chọn…Đc chứ? Nếu cô ý chọn cậu tôi sẽ rút lui, và chúng tôi vẫn là bạn bè bình thường thôi – Long cười nhẹ
- Được, tôi đồng ý – Hoàng cười
2 thằng nhóc bắt tay nhau….Trông chúng nó ko ai nghĩ là tình địch của nhau cả.
- Muốn cạnh tranh thì phải ăn đã chứ - Hùng ở đâu xuất hiện, nó cầm trên tay 4 cái túi to đùng đủ thứ lỉnh kỉnh, nào là đồ ăn, nào là sữa, nước, trái cây, bánh ngọt….
- Ối trời mày mua cho cả cái bệnh viện này ăn đấy hả?
- Thằng khốn, ko đỡ dùm tao đi lại còn ở đó mà kêu hả - Hùng nhắn nhó
- Đây đây, làm gì khó tính thế, có gì cho tao ăn ko, tao đói muốn xỉu rồi nè – Hoàng nhe răng cười
- Đây nè, của mày với Long đó, tao đem vào cho Dung ăn
- Khoan…..- Hoàng và Long đồng thanh kêu
- Gì nữa?
- Mày ko đc vào, Dung đang thay đồ cho Trúc ở trong đó – Hoàng nói nhanh

- Vậy sao? Vậy tao đợi ngoài này vậy
Đúng lúc đó Dung ngó đầu ra nói
- Mọi ngươi ơi vào đi, xong rồi đó, Trúc đỡ sốt rồi hi hi hi
3 thằng nhóc lao vào, Long và Hoàng mỗi thằng cầm 1 tay Trúc, sờ trán Trúc, rồi nhìn nhau…cười ha ha ha. Dung chả hiểu gì cả, quay ra nhìn Hùng,
- Mấy thằng hâm í mà e, e ăn đi, từ hôm qua đến giờ chưa ăn uống ngủ nghỉ gì cả, mệt lắm đúng ko? – Hùng cười dịu dàng với Dung
- Dạ, e cảm ơn anh – Dung cười lí nhí đáp lại
…………………………………………� �………………….
Trúc dần dần mở mắt ra….trước mặt nó là 1 màu trắng toát, đầu nó nhức như búa bổ, từng đốt xương như muốn rời ra, cổ họng nó khát cháy. Mọi vật đang mờ mờ ảo ảo bỗng rõ dần trong mắt nó. Nó nhìn xuống thấy 1 cảnh tượng rất là ngộ nghĩnh: 2 thằng nhóc Hoàng và Long ở 2 bên giường nắm chặt tay nó và gục đầu xuống giường ngủ ngon lành, Dung gục vào vai Hùng ngủ còn Hùng ngả người ra sau và ngủ nốt. Nói chung là cả phòng đã ngủ và chỉ có mỗi Trúc là thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK