• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Trác Nghiêm Đắc Dụ đã hạ lệnh cho Nhất Tịnh và Nhị Tịnh điều quân lính đến các phủ quan lại có hành vi tham nhũng để phá kho lương trong phủ, thấy cờ hiệu của Dụ Vương nên không tên nào dám chống lại, chỉ biết ôm nhau giả vờ than khóc. Khúc Hồ ra lệnh cho quân lính mang toàn bộ lương thực, lúa gạo lấy được ra bến thuyền, con thuyền khá lớn, Khúc Hồ nhân lúc buổi sáng trên đường phố nhộn nhịp đã gõ mỏ khua chiêng inh ỏi thu hút sự chú ý của mọi người, giọng cô to khỏe vang khắp bến thuyền :
-MỌI NGƯỜI CÓ THỂ NÁN LẠI NGHE TA KỂ CHUYỆN KHÔNG ? SAU ĐÓ THÌ MỖI NGƯỜI CÓ THỂ MANG VỀ MỘT ÍT LƯƠNG THỰC, NGƯỜI CỦA TA ĐANG CHỜ CHIA CHO MỌI NGƯỜI …
Dân chúng tụ tập ngày càng đông hơn, kẻ đứng người ngồi, họ tò mò vì đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp lại còn lớn tiếng muốn kể chuyện và phát lương thực, Khúc Hồ cũng chậm rãi ngồi xuống, cô đong đưa chân xuống nước và nói :
-Có thể xưa nay mọi người đều biết đến cái tên Dụ Vương như một tên ác thần vô nhân tính đúng không, mọi người cứ hô to câu trả lời, đừng sợ.

-ĐÚNG. – Hàng trăm giọng nói đồng thanh cất lên.
-Đúng là vậy, nhưng Dụ Vương không giết những người không liên quan, Dụ Vương chỉ đang cố tiêu diệt những vị tham quan đang làm bách tín khổ cực, có thể nếu nói ta là nữ nhân của Dụ Vương thì nhất định mọi người không chịu nghe lời ta nói, nhưng xin mọi người hãy sáng suốt nhận rõ đâu là thật đâu là lừa dối. – Khúc Hồ nói, những lời thật tâm nhất mà khi cô đến đây và chứng kiến cảnh bè cánh tay sai của tham quan ra sức bốc lột dân chúng.
Sau đó tiếng xì xào được vang lên, truyền đi rất xa, Khúc Hồ im lặng quan sát, cô đang dùng chiêu “mua chuộc lòng người”, vài người đến từ Tây Thành cũng nhận ra vị ân nhân đã giúp họ trồng trọt lúc trước và những câu chuyện về sự chân thành hết mình giúp đỡ của Khúc Hồ được truyền tai nhau, già trẻ lớn bé đều được nghe. Đáp lại sự nhiệt tình của Khúc Hồ là sự ủng hộ vào lời nói của cô, Khúc Hồ cười thầm trong suy nghĩ, cô đứng dậy và tung ra đòn cuối :
-Dụ Vương vì nhận thấy bách tích miền nam đang bị bốc lột bởi những bè lũ ô quan nên đã hạ lệnh thu lại toàn bộ lương thực của những kẻ này chia đều lại cho mọi người, với những ai có bệnh đều được chữa trị miễn phí bởi những thần y tài giỏi đến từ Giang Châu, nếu có quan lại nào ý thế ức hiếp bách tín thì mọi người hãy cho lên tiếng, Dụ Vương nhất định đứng ra trụ trì công bằng.
Sau khi Khúc Hồ ngừng nói thì lập tức dân chúng liền quỳ lạy đội ơn Dụ Vương không ngớt, Khúc Hồ nhảy khỏi thuyền và vội vàng đỡ tất cả những người nào đang quỳ đứng dậy, cô hướng dẫn họ đến lấy lương thực. Bách tín miền nam dần dần truyền tai nhau những việc làm giúp đỡ dân chúng của Dụ Vương, dân chúng dần dần không nơm nớp lo sợ nữa. Trác Nghiêm Đắc Dụ lặng lẽ quan sát, hắn cũng khẽ trầm tư lại, lời nói tuy không có gì sâu sắc nhưng lại trấn an được lòng dạ người khác, ái phi của hắn rốt cuộc là người thế nào ?
Tăng Ngô Trị há hốc vì mưu lược của Khúc Hồ, nữ nhân này rất biết cách khiến bách tín đi theo suy nghĩ của cô, thật đáng khâm phục. Bá Tuần Chi cũng chỉ biết mỉm cười nhìn Khúc Hồ, nữ nhân thông mình này phải quy phục Tề quốc và cùng y thảo lược những mưu kế chính trị trong công cuộc đòi quyền tự chủ. Nhưng hai người bọn họ phải tức tốc quay về Tề quốc ngay, Chu Du đã bí mật thông báo về tình hình nguy hiểm hiện tại trong cung khi loạn thần lại đang muốn nhân cơ hội hoàng đế chiêu binh mà cướp ngôi.
Mất hơn một tháng ở miền Nam, mọi chuyện đều tốt đẹp giống như dự định ban đầu, Trác Nghiêm Đắc Dụ quay lại tiếp tục kế hoạch ứng chiến tiếp theo khi nhận được tin báo rằng Ngụy Tề lại bắt đầu dấy binh nổi lên. Khúc Hồ cưỡi Ô Vân chạy ngang bằng Xích Thố của Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô nói :

-Về phủ lần này ta muốn trở về nhà một chuyến, ta rời nhà cũng gần 1 năm nay, nhất định cha rất lo lắng.
-Thành hôn xong ta sẽ đưa nàng đi. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía trước.
-Thành … cái gì thành hôn gì chứ ? – Khúc Hồ suýt rơi khỏi ngựa khi nghe hai chữ này.
-Nàng sẽ là Vương Phi chính thức của ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Nhưng chàng chưa hỏi ý ta có chấp thuận hay không ? – Khúc Hồ cáu.

-Đồng ý hay không không đến lượt nàng phản đối. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhắc.
Khúc Hồ cau có nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ, tên khốn này dám tự tiện quyết định chuyện hôn sự của cô mà không xem cô ra gì, đúng là bực hết sức nói mà. Lúc về đến Dụ phủ thì người đầu tiên Khúc Hồ thấy là Túc bà bà đang chống gậy đứng chờ, phía sau là đám gia nhân đang cúi đầu, Khúc Hồ nhảy xuống khỏi ngựa và hành lễ trước bà bà, Trác Nghiêm Đắc Dụ bước đến, hắn không nói gì cả, im lặng đi vào trong phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK