Chiến sự đầu thu đang bắt đầu được chuẩn bị, vua Hạ cùng các quan tướng trong cung ráo riết chiêu bình phòng thủ trong kinh thành, bên ngoài để cho quân Dụ Vương đàn áp hai nước chư hầu là Ngụy Tề và nhân cơ hội làm yếu sức quân Dụ Vương. Lư Sư Y cùng Bá Tông đưa quân đến biên cương miền Nam chặn đánh một nhánh quân Ngụy dưới danh nghĩa và cờ hiệu của Dụ Vương hòng gây thêm oán thù giữa Ngụy và Dụ Vương. Vua Tề - Chu Du nhận tin báo về trận đánh lén của Dụ Vương ở biên cương miền Nam liền tức tốc hối thúc hai vị tướng khác trong triều đưa quân đến giải vây cho quân Ngụy và quân mình. Vua Ngụy giận dữ, liền dấy cờ khởi binh khắp nước, tấn công vào những cứ điểm yếu của Giang Châu.
Trác Nghiêm Đắc Dụ nhận được tin báo có kẻ mạo danh hắn làm càn ở khắp nơi hòng gây thù chuốc oán, Khúc Hồ vừa nghe tin liền chạy đến chỗ hắn, Nhất Tịnh có ý muốn ngăn lại nhưng Trác Nghiêm Đắc Dụ ra dấu cứ để cô can thiệp, đây là trận đánh nổi bật nhất thời Hạ khi đồng thời cả ba nước liên kết chống lại quân Dụ Vương. Nhìn tấm bản đồ rất rộng trên bàn, Khương Phản đang ngồi bên cạnh Trác Nghiêm Đắc Dụ, họ đang bàn bạc kế sách ứng phó, Khúc Hồ liền hỏi :
-Đã có đợt quân nào tấn công vào Giang Châu chưa ?
-Phu nhân, Giang Châu là địa điểm khó tấn công nhất, sao người lại hỏi như thế ? – Tam Tịnh đứng phía sau Trác Nghiêm Đắc Dụ hỏi.
-Vậy thì nhất định mọi người sơ hở rồi, ở đây này, nơi này có thể đưa một đoàn quân lớn đi qua mà không bị phát hiện. – Khúc Hồ lập tức kéo phần bản đồ Giang Châu lại và chỉ vào hướng dãy núi gần con sông ngăn cách hai thành lớn.
-Con sông này quanh năm nước đều rất nông, dãy núi cao hiểm trở lại nhiều thú hoang thì sao một đám quân lính có thể tự do đi lại ? – Khương Phản ngạc nhiên nhìn cô.
-Nữa năm trước ta đã cho người khai thông con sông phía thượng nguồn ở Tây Thành, nên lượng nước đã tăng lên rất cao, cộng thêm một mùa lũ vừa qua, ta đoán nước đã dâng cao gần ngang bằng dãy núi. – Khúc Hồ giải thích.
-Vậy nàng có diệu kế gì ? – Lúc này Trác Nghiêm Đắc Dụ mới khẽ hỏi.
-Ta muốn đến đó trước khi quân Ngụy Tề kịp lúc đến nơi, ta sẽ tìm cách ngăn lại. – Khúc Hồ nói.
-Được, nàng sẽ đi cùng Nhất Tịnh và Tứ Tịnh. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đồng ý.
-Còn nữa, chàng nhất định không được đánh thẳng vào trực diện hai quân Ngụy Tề, trong đó gần một nữa là dân thường chưa hề biết đến giết người là gì, nếu được thì chàng hãy xem xét mọi việc bất thường trong cung. – Khúc Hồ nói.
-Ta sẽ cân nhắc, nàng nhớ cẩn thận.
Khương Phản nghe toàn bộ cuộc nói chuyện mà kinh hãi, nữ nhân này thông minh đến đáng sợ, nếu sau này Dụ Vương lên ngôi và có nữ nhân này bên cạnh thì nhất định như hổ mọc thêm cánh. Khúc Hồ rời đi cùng hai người kia, ai mà nghĩ đường đường là phu nhân của Dụ Vương mà lại dám một mình thân chinh đi ngăn cản sự tấn công của quân Ngụy Tề, để tránh chậm trễ, Khúc Hồ liền cải trang thành nam nhân bình thường, Ô Vân được dịp ra trận cũng phấn khích vô cùng, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh lo lắng không ngừng. Trác Nghiêm Đắc Dụ căn dặn vài điều quan trọng rồi liền cho người hộ tống Khúc Hồ đi.
Mất hơn một ngày thì đoàn người của Khúc Hồ đến được dãy núi gần sông, đúng là do địa hình thấp nên nước đã dâng lên rất cao, muốn che lấp cả những ngọn núi thấp, nếu như bơi qua thì nhất định dễ dàng, Khúc Hồ nhảy xuống ngựa, cô bước cẩn thận xuống phía dưới và đứng nhìn xung quanh, bạt ngạt là những khu rừng, một phần do rừng lớn nên cản dòng chảy khá hiệu quả, gây ngập úng. Nếu có thể thì chắc phải làm nổ phần rìa rừng phía dưới kia, mở rộng diện tích lòng sông để nước chảy nhanh hơn, mới mong có hi vọng làm hạ mực nước sông ở những dãy núi che chở Giang Châu. Muốn làm thuốc nổ, đúng rồi, Khúc Hồ chợt lóe ra suy nghĩ làm hỏa dược, nhưng tìm đâu ra nguyên liệu đây. Khúc Hồ quay lại chỗ Nhất Tịnh và nói :
-Huynh có thể tìm cho ta bột lưu huỳnh, muối thủy ngân và bột đồng không ?
-Muối thủy ngân ? – Nhất Tịnh ngớ người hỏi lại.
-Là thứ giống muối nhưng mà cứng hơn, độc vô cùng, Khương Phản có không nhỉ ? – Khúc Hồ ngẫm nghĩ.
-Thần biết một nơi có những thứ này, tìm nơi bán các loại độc dược nào. – Tứ Tịnh nói.
Quả đúng không sai, những thứ Khúc Hồ cần đều có ở đây, cô mua một lượng khá nhiều và quay lại khu rừng, lần đầu tiên làm hỏa dược đối với một sinh viên đang có ý định phá hoại tài nguyên môi trường, Khúc Hồ cười trừ chứ không biết làm gì hơn. Nguy hiểm thì có nhưng mà nếu không liều thì ngộ nhỡ sau khi quân Ngụy Tề tiến vào thì lại là nguyên nhân khiến Trác Nghiêm Đắc Dụ nổi cơn điên thì sao, chẳng ai có thể biết được lí do vì đâu sau khi lên ngôi mà hắn đột nhiên tàn ác hơn, trước mắt cứ dàn xếp được chuyện nào thì hay chuyện đó vậy.
Ở bên phía Hạ Mãn Bạo Uy cũng vội vàng trông thấy, quân Ngụy Tề vừa xông trận thì liền bị các tướng lĩnh khác của vua Hạ tiến đánh, bại thắng chưa rõ ràng nhưng tất cả binh sĩ hai bên giao chiến đều bị tổn hại vô số. Lư Sư Y liền nhân lúc đó giả vờ rút binh, quân Ngụy được thế tưởng quân Hạ chịu thua mà lui quân nên đã thừa thắng xông lên vào lãnh thổ nước Hạ. Lư Sư Y đã có tính toán trước đó, dụ quân Ngụy đi vào lãnh thổ để quân Dụ Vương thay y tiếp tục chiến đấu, làm mất sức quân Dụ Vương.
Danh Sách Chương: