Đầu tiên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô luân của hắn cứng ngắc, tiếp theo lại bắt đầu run rẩy, rồi từ từ chỗ bị tát đỏ lên như một trái táo chín.
Hàn Thượng vốn ngày thường xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mắt hoa đào lưu quang tràn đầy làm cho hắn có vẻ còn muốn đẹp hơn so với nhiều nữ tử. Nhận một cái tát này hai má hồng lên cùng vẻ mặt ngạc nhiên bất khả tư nghị khiến cho hắn giống như một tiểu nương tử bị kẻ khác nhục nhã.
Nhưng chờ đến thời điểm Hàn Thượng dần dần ý thức được mọi chuyện, cặp mắt hoa đào luôn cười đến lỗ mảng lạnh dần xuống, ánh mắt lợi hại như tên bắn về phía Cận Liễu Liễu.
“Tiểu dương nhi, xem ra ngươi càng ngày càng không nghe lời. Không biết có phải được Cổ gia nuông chiều quá hay không, sức mạnh tạo phản của ngươi dường như chỉ tăng không giảm a.”
Nước mắt Cận Liễu Liễu đã sớm dâng đầy hốc mắt, lại không dám để cho nó nhỏ ra. Nàng biết chính mình đã làm chuyện sai, hơn nữa lại còn là vô cùng sai .
Nàng hiểu được nam nhân trước mặt này là ái tử của hoàng đế, cũng hiểu được một câu nói tùy tiện của hắn có thể làm cho nàng chết không có chổ chôn, càng hiểu được hiện tại sinh tử của cha Cổ Vưu Chấn còn đang phụ thuộc vào Hàn Thượng.
Nhưng là khi Hàn Thượng đè trên người nàng, hơn nữa thời điểm hắn hôn nàng, thân thể của nàng không tự chủ được đã gây chuyện.Sau khi nàng xong đánh một cái tát, mới phát hiện mình vừa đánh một người tuyệt đối không thể đánh, hiện tại gặp trở ngại mà sát tâm cũng có thể nổi lên.
Ánh mắt Hàn Thượng càng ngày càng lãnh liệt, lạnh đến nỗi Cận Liễu Liễu căn bản không dám nhìn hắn. Nhưng hắn lại cố tình vươn tay qua, nắm cằm nàng.
“Con cừu nhỏ dịu ngoan đáng yêu nếu biến thành cọp mẹ thật là vạn lần không được, tiểu vương tuyệt đối không có hứng thú đem tâm tư đặt ở trên người đàn bà đanh đá này. Tuy rằng sự hung hãn của ngươi là vì Cổ gia bảo vệ trinh tiết…”
Hàn Thượng nói xong dần dần ngừng lại, bắt buộc Cận Liễu Liễu nhìn thẳng vào ánh mắt âm lãnh của hắn, sau đó gằn từng chữ như muốn bắt nàng khắc sâu vào đầu óc, tiếp tục nói: “Nhưng nếu ngươi muốn sống tốt ở trong vương phủ của ta, ngươi tốt nhất đem tất cả tâm tình linh tinh xóa hết đi cho ta, biến …hừ hừ…”
Hắn cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, xoay người xuống giường bước đi đến gian ngoài không chút văn nhã nào dùng chân đá văng cửa đại môn rồi đi ra ngoài.
Hứa Tam Nương đang đứng ở trong viện phân phó cái gì đó cho hai nha hoàn cùng ma ma phân cho Cận Liễu Liễu, thình lình bị tiếng đá cửa kia làm hoảng sợ.
Đây là làm sao vậy? Tại sao tâm tình tốt của điện hạ lại bị phá hư như vậy?
Hứa Tam Nương mang theo hồ nghi đầy mình, lập tức bỏ qua bọn hạ nhân chạy về phía Hàn Thượng.
Hàn Thượng ngoài cười nhưng trong không cười: “Tam Nương, tiểu nương tử trong phòng này đã có thể giao cho ngươi. Tiểu vương một tháng sau sẽ đến nghiệm hóa, nếu đến lúc đó không đạt yêu cầu, Tam nương ngươi tự biết nên làm như thế nào.”
Trong lòng Hứa Tam Nương “lộp bộp” một tiếng, biết Hàn Thượng mỗi lần ngoài cười nhưng trong không cười, có nghĩa hắn thực mất hứng. Vì thế lập tức đáp ứng, sau đó quỳ xuống cung đưa Hàn Thượng rời đi.
Chờ Hàn Thượng đi xa Hứa Tam Nương mới đứng dậy mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi vào trong phòng, vừa quẹo vào buồng trong xem, phát hiện vẻ mặt Cận Liễu Liễu dại ra nhìn vào mũi chân mình, vẻ mặt cô tịch.
Hứa Tam Nương bước đi qua, thanh âm mát lạnh: “Liên phu nhân vừa rồi đã làm cái gì?”
Cận Liễu Liễu không ngẩng đầu, cũng không nói.
Hứa Tam Nương nở nụ cười: “Liên phu nhân thật ra rất quật cường, nhưng ta biết nữ nhân quật cường đều không có kết cục tốt.Namtử trên thế gian này đều là thích mềm không ưa cứng .”
Cận Liễu Liễu nghe được những lời nói làm cho nàng cảm thấy mới mẻ, nhất thời đã quên khổ sở, bất giác ngẩng đầu nhìn Hứa Tam Nương.
Hứa Tam Nương thấy nàng có phản ứng, liền nhẹ nhàng đi qua giữ chặt một bàn tay của nàng, ngồi xuống mép giường.
“Liên phu nhân năm nay hơn mười…?”
“Đến Tết mới mười sáu.” Cận Liễu Liễu thấy Hứa Tam Nương nói chuyện thân thiết, không tự chủ được trả lời.
Hứa Tam Nương lại duỗi tay kia ra vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Cận Liễu Liễu: “Đã không còn nhỏ, thời điểm ta lớn như Liên phu nhân đã là đầu bài tại kinh thành.”
Lòng hiếu kỳ của Cận Liễu Liễu khơi dậy: “Đầu bài? Là ở thanh lâu sao?”
Hứa Tam Nương thấy trên mặt Cận Liễu Liễu không có ý coi thường, trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm. Vì thế tươi cười cũng ôn hòa vài phần: “Đúng nha.Ta xuất thân ở Xuân Phong Lâu lớn nhất kinh thành. Liên phu nhân biết nơi đó không?”
Cận Liễu Liễu lắc đầu: “Ta vừa đến kinh thành chưa quá hai ngày.”
“Ngươi nếu ở một thời gian nữa liền sẽ biết. Bên trong kinh thành này nữ tử xinh đẹp nhất chỉ có tại hai địa phương.”
“Đó là những nơi nào?”
“Một nơi là hoàng cung, một nơi khác chính là Xuân Phong Lâu. Đương nhiên, đây là dân gian đồn đại, thành thật không thể để cho Thánh Thượng biết đến, dù sao cũng là chuyện không lịch sự. Bất quá Xuân Phong Lâu có thể nổi danh cùng nhóm nương nương trong cung, Liên phu nhân nên biết trong Xuân Phong Lâu các cô nương đẹp đến mức nào.”
Cận Liễu Liễu không hiểu chuyện, chuyện thích nhất trên đường đi chính là đọc sách. Hiện tại nghe được Hứa Tam Nương dùng thanh âm êm tai đều đều, dần dần đã nghe hiểu được.
“Vậy người là đầu bài có thể xem như nữ tử xinh đẹp nhất kinh thành đi?”
“Điều này cũng không chắc, dù sao còn có nhóm nương nương trong hoàng cung?Ta cũng không có phúc gặp qua. Ha ha, Liên phu nhân không cần tôn xưng cho ta, ta bất quá chỉ là hạ nhân, Liên phu nhân gọi ta Tam Nương là được.”
“Nhưng là?”
“Liên phu nhân gọi ta Tam Nương ta mới cảm thấy vui.”
“Ân, Tam Nương.”
Hứa Tam Nương lại vỗ vỗ tay Cận Liễu Liễu, nàng phát hiện mỗi lần Cận Liễu Liễu mỉm cười đều giống như mặt trăng tròn tỏa sáng, xinh đẹp và thuần khiết.
Nàng cũng phát hiện Cận Liễu Liễu tâm tư đơn giản, nhưng quả thật là một kẻ có thể đào tạo được.
“Liên phu nhân vào Cổ gia được bao lâu rồi?”
“Mới Lập Thu không lâu ta đã phải đi .”
“Ngươi bộ dạng đẹp như vậy cha mẹ làm sao lại bỏ được ngươi đi cho người khác làm thiếp?”
“Nhà của ta rất nghèo, cha ta bệnh hàng năm, đến thời điểm mùa hè sẽ không có tiền bốc thuốc uống. Vừa vặn khi đó Cổ gia nói muốn tìm một tiểu thiếp, tìm được đến nhà chúng ta nương ta liền đồng ý .”
“Nguyên lai là như vậy, ta còn đang nghĩ làm sao có thể đây. Bất quá người trước đây chỉ làm thiếp. Hiện tại có thể đến vương phủ, Cổ gia kia làm sao so được? Sau này nếu hầu hạ điện hạ cao hứng, nói không chừng còn có thể làm sườn phi, đây chính là việc vui a, tại sao Liên phu nhân lại có vẻ mặt u sầu? Nếu ta nha, có thể đến vương phủ, ta nhất định là vô cùng cao hứng. Điện hạ chúng ta bộ dạng như vậy, tại bên ngoài chỉ sợ thật đúng là khó có thể tìm được: có địa vị, có bộ dạng, có tài học, có võ công, trong kinh thành này các thiên kim tiểu thư muốn tiến vào Tiêu Dao vương phủ chỉ sợ xếp hàng cũng có thể sắp đến sông đào bảo vệ bên ngoài thành. Kỳ thật chúng ta làm nữ nhân, cùng ai mà không được a. Nếu đã theo, tự nhiên là nguyện ý theo người tốt nhất, người nói đúng không?”
Hứa Tam Nương nhìn ra Cận Liễu Liễu lương thiện đơn thuần, liền chuẩn bị cùng nàng hảo hảo nói chuyện tâm tình.
Cận Liễu Liễu cư nhiên thở dài một hơi: “Kỳ thật ta cũng không thể nào hiểu được lúc trước ở Cổ gia ta tâm tâm niệm niệm muốn rời đi, muốn về nhà đoàn tụ cùng cha mẹ.”
“Hài tử ngốc, nào có cô nương có thể ở nhà cả đời đâu? Không phải đều nói khuê nữ đã gả ra ngoài là bát nước hắt đi a. Ngươi sớm hay muộn không phải gả sao?”
“Ân, ta cũng hiểu. Sau lại, ta đi theo phu quân cùng lên kinh thành, dọc theo đường đi ta gặp rất nhiều chuyện mới mẻ cũng hiểu được rất nhiều đạo lý. Ta hiểu được nữ nhi sớm hay muộn cũng phải xuất giá, cũng hiểu được phu quân ta kỳ thật đối đãi với ta tốt lắm. Cho nên ta đã sớm quyết định đời này đi theo hắn. Nhưng là hiện tại bỗng nhiên lại bảo ta theo một nam nhân khác. Tam nương, ta có chút hồ đồ.”
Hứa Tam Nương vẫn mỉm cười : “Hài tử ngốc, điều này chứng tỏ rất nhiều nam nhân đều muốn ngươi a. Chính ngươi tự soi gương cũng nên hiểu được bộ dạng giống ngươi như vậy cho dù hiện tại không có người đến đá một cước, sau sau này cũng rất khó nói .”
“Nhưng là, mẹ ta đã từng nói một nữ không thể gả hai chồng.”
“Mẫu thân ngươi nói đó là nữ tử cưới hỏi đàng hoàng, nhưng còn ngươi? Bất quá là chỉ là thiếp. Thiếp thất bị đưa tới đưa đi vốn chính là chuyện bình thường. Ngươi nếu từng là Cổ gia thiếp thất, khó bảo toàn tương lai Cổ công tử gì đó sẽ không đem ngươi đưa cho người nào khác.”
“Phu quân, phu quân hắn sẽ không.”
“Hài tử ngốc, nếu hắn thật sự sẽ không, ngươi làm sao có thể bảo trụ trinh tiết đến bây giờ? Hắn ký lưu lại trinh tiết của ngươi, lại mang ngươi lên kinh chỉ sợ sớm đã tính toán kỹ lưỡng, muốn bắt ngươi đền đáp, muốn đưa ngươi đi cứu cha hắn.”
Cận Liễu Liễu như bị sét đánh, trong lòng như là bị vạn tên xuyên qua, chợt ngay cả khí lực hô hấp cũng không có .
Cổ Vưu Chấn hắn nguyên bản chính đã tính đem nàng tặng cho người khác ?
Không có khả năng !
Nhất định không có khả năng !
Nhìn thấy biểu tình đau xót của Cận Liễu Liễu, Hứa Tam Nương biết những lời của mình đã có tác dụng. Vì thế lại thân thủ dùng sức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, kiên định nói: “Namtử đều là không thể tin, chẳng sợ ngày đó hắn từng thề non hẹn biển, nhưng không được bao lâu sau cũng đều sẽ quên hết. Lúc đó khi ngươi tỉnh mộng mới có thể phát hiện gắn bó như keo sơn bất quá đều là một giấc mộng hão huyền.”
Môi Cận Liễu Liễu run run: “Nhưng… nhưng…”
“Nếu hắn thật tâm đối đãi với ngươi hắn làm sao có thể đem ngươi đi tặng cho người khác?”
“Bởi vì, bởi vì hắn muốn cứu cha hắn.”
“Đúng vậy, bởi vì ngươi chỉ là một thiếp thất, vốn đã không quan trọng gì, tặng cũng sẽ tặng. Ta thấy Cổ công tử này chẳng những tâm ngoan, hơn nữa cũng rất giỏi về tính kế. Dọc theo đường đi chịu đựng không chạm vào ngươi-tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị này, còn ôn ngôn mềm giọng dỗ dành không ngoài ý đồ muốn cho ngươi cam tâm tình nguyện bị hắn biến thành lễ vật tống xuất đi. Sau đó ngươi còn đau lòng cho hắn, tưởng niệm hắn. Ngươi xem ta nói có phải không?”
Cận Liễu Liễu cực không tình nguyện, nhưng vẫn gật gật đầu. Hứa Tam Nương nói đều đúng, nàng luôn luôn đau lòng cho hắn, cũng luôn luôn nghĩ đến hắn.
“Đứa nhỏ này a, ngươi cũng không thể lại tiếp tục ngu như vậy nữa. Nếu ngươi vẫn lưu luyến hắn như vậy chẳng phải đúng như ý hắn? Tương đương ngươi bị hắn bán còn lại ngốc nghếch thay hắn đếm bạc! Làm nữ nhân như chúng ta thứ đáng sợ nhất là một chữ: ngốc!”
“Ta… Ta…” Cận Liễu Liễu mê mang, tình cảm và niềm tin của nàng bắt đầu lung lay sắp đổ.
“Liên phu nhân có muốn nghe ta kể chuyện xưa của ta không?” Hứa Tam Nương bỗng nhiên chuyển đề tài.
“Ách? Cái gì? Đương nhiên.”
“Ta từ nhỏ đã sinh ra tại Xuân Phong Lâu kia, “một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng” là câu thơ đầu tiên ta biết đến. Nương ta là một nha hoàn hầu hạ các cô nương Xuân Phong Lâu. Bởi vì bị một khách nhân say rượu bắt buộc mới sanh ra ta. Thời điểm ta vừa được năm tuổi, người người đều khen ta ngọc tuyết khả ái, chủ chứa Xuân Phong Lâu chỉ liếc mắt nhìn ta một cái liền tách ta ra khỏi bên người nương ta.Từ ngày đó trở đi ta cũng không còn có gặp lại nương ta. Sau lại, ta nghe những nha hoàn khác trong lâu nói, chủ chứa lấy mười lượng bạc cùng khế ước chuộc thân của nương ta mua ta rồi. Sau đó, ta liền luôn luôn ở trong Xuân Phong Lâu, bị đủ loại các cô nương dạy đủ các kỹ năng. Nói ra cũng là kỳ quái, người khác muốn học đều phải mất một hai ngày gì đó, ta chỉ mất nửa ngày là có thể thuộc hết. Người ta đều cười nói: cái người cha không biết tên của ta nhất định là người thông minh tuyệt đỉnh cho nên ta mới có thể thông minh như vậy. Sau đó đến năm ta mười bốn tuổi, chủ chứa đã kêu ta đi ra ngoài tiếp khách, ta khi đó cũng không có biện pháp nào, đánh chết cũng không muốn đi ra ngoài tiếp khách. Khi đó cũng không biết đã trúng bao nhiêu trận đòn. Nên ta mới nói ta với ngươi có tính quật cường giống nhau, luôn phải rơi nước mắt, còn chưa kịp nói gì đã liên tục bị đánh.
Bỗng nhiên có một ngày chủ chứa gọi người thả ta, lại chữa thương cho ta, cho ta uống thuốc. Ta khi đó tuổi quá nhỏ, chỉ nhớ rõ lúc ấy đặc biệt vui vẻ a, nghĩ rằng cuối cùng chủ chứa cũng nghĩ thông. Chờ thêm vài ngày ta dưỡng thương khỏi hẳn, chủ chứa lại bưng một chén canh tới vội cho ta uống, nói là bổ thân mình. Ta tin là thật, bưng bát uống hết. Nhưng sau khi uống xong toàn thân ta liền khó chịu, giống như phát sốt cả người nóng rực, trong đầu cũng không quá rõ ràng. Sau đó ta bị người ta đưa sang một phòng khác, cứ mơ hồ như vậy trinh tiết cũng không còn.
Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ta mới biết được đêm đầu tiên của ta bị chủ chứa bán năm trăm lượng. Chủ chứa vừa vào phòng đã cho rằng ta sẽ khóc, sẽ nháo, nhưng là ta không có. Bởi vì khi đó ta đã biết, khóc nháo có ích lợi gì a, cho dù có khóc nháo như thế nào ta cũng vẫn sẽ bị vây ở trong Xuân Phong Lâu đến khi lớn tuổi sắc suy bị đuổi ra ngoài.
Vì thế ta không hề quật cường, chủ chứa bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó. Đồng thời, ta cũng vụng trộm lén học theo cô nương đẹp nhất trong lâu, mặc kệ là nói chuyện, dáng đứng hay dáng vẻ khi ăn cơm uống trà, thậm chí một cái ngẩng đầu một cái cúi đầu, cũng đều là một môn học lớn. Ta học thực chăm chỉ, hơn nữa cũng không ngừng nếm thử bất đồng trên người khách nhân. Một năm sau, bầu lại hoa khôi ta đả bại tất cả cô nương, làm đầu bài Xuân Phong Lâu. Lại thêm một năm nữa, ta đã có thể tự do lựa chọn khách nhân. Tiền ít không chọn, tướng mạo không tốt không chọn, không thông viết văn không chọn… Bao nhiêu người vung tiền như rác, thậm chí chỉ vì muốn nghe ta đàn một tiểu khúc.
Liên phu nhân có biết đây là vì sao không?”
Nói tới đây, Hứa Tam Nương bỗng nhiên dừng lại hỏi Cận Liễu Liễu một câu.
Cận Liễu Liễu đương nhiên là lắc đầu.
Hứa Tam Nương mỉm cười tiếp tục nói: “Bởi vì nam nhân đều ti tiện. Ngươi càng đem tư thái lên cao, bọn họ lại càng gắt gao dán vào ngươi, thậm chí nguyện ý cúi đầu hôn giầy của ngươi.”
Hứa Tam Nương lại dừng một chút, hỏi: “Liên phu nhân biết sau đó ta như thế nào không?”
“Tam Nương mời nói.”
“Ta mất năm năm thời gian cuối cùng cũng dành dụm đủ bạc để chuộc thân, nhưng chủ chứa cũng không muốn nhả ra cái cây hái ra tiền là ta đây. Lúc ấy rất nhiều nam nhân có quyền thế đều nguyện ý giúp ta chuộc thân, điều kiện tiên quyết đương nhiên là nạp ta làm thiếp.
Ta cự tuyệt tất cả. Bởi vì ta biết mặc kệ lúc trước ngươi có danh chấn thiên hạ ra sao, một khi ngươi đã là cơ thiếp của một nam nhân, hắn liền không bao giờ coi ngươi là trân bảo nữa. Qua vài năm nữa, ta lớn tuổi sắc suy sẽ chỉ có thể ở trong nhà nam tử có quyền thế cô độc chết già.
Ta tuy rằng hy vọng sớm rời khỏi Xuân Phong Lâu một chút, nhưng vô luận như thế nào ta cũng không muốn mất đi tự do. Đối với một nữ tử từng rơi vào phong trần mà nói tìm được phu quân chính là hy vọng xa vời.
Nhưng ai biết rằng khi đó ta cư nhiên thật đúng là gặp được một nam tử như vậy, hoặc là nói ta đã tự cho rằng ta đã gặp. Ta cả ngày đều nghĩ đến hắn dần dần không hề tiếp khách.
Hắn nói trong nhà thiếu tiền, ta liền đem toàn bộ bạc mình tiết kiệm nhiều năm cho hắn. Hắn mỗi ngày đều theo ta lời ngon tiếng ngọt, nói đợi cho sinh ý trong nhà tốt lên sẽ nguyện ý lấy ta làm vợ. Rồi đến một ngày sau khi hắn uống rượu, chính tai ta nghe được hắn nói ra những lời nhục mạ, ta mới hiểu được hắn xuất hiện căn bản chính là kế của chủ chứa, mục đích là vì ngăn cản ta rời đi.
Chủ chứa đương nhiên thành công, bên người ta sớm đã không còn bạc chuộc thân. Ta đuổi nam nhân kia đi, lại cùng chủ chứa có một hiệp nghị, ta giúp nàng lại kiếm bạc ba năm, hơn nữa giúp nàng bồi dưỡng ra một hoa khôi, nàng liền nguyện ý thả ta rời đi.
Ba năm sau, ta cuối cùng cũng được như ý, mang theo khế ước chuộc thân rời khỏi Xuân Phong Lâu. Tiền trên người chỉ đủ mở một cửa hàng phấn nhỏ, ta phải dựa vào cái nghề nghiệp này. Đáng tiếc ta không am hiểu chuyện buôn bán, lại thêm có nhiều bọn lưu manh đến quấy rầy, sinh ý dần dần cũng không được.
Ta lúc trước khi rời đi là muốn mở một kỹ viện của riêng mình, nếu không có nam tử gạt tiền kia xuất hiện, ta chỉ sợ sớm đã có lầu xanh của chính mình.
Có thể là trời không tuyệt đường người. Vài năm trước trong lúc điện hạ vô ý bước vào cửa hàng son kia của ta, sau khi nhận ra ta là ai đã nói muốn cùng ta làm một vụ mua bán.
Hắn muốn ta giúp hắn huấn luyện tiểu mỹ nhân, mà hắn giúp ta ra tiền xuất lực mở một thanh lâu, tất nhiên là ta đáp ứng. Vì thế liền cùng điện hạ ký một khế ước. Thực không dám đấu diếm chỉ cần qua một năm nữa ta có thể bứt ra rời đi.
Ta thấy Liên phu nhân đơn thuần dễ thân, theo tính tình quật cường giống như ta năm đó, ta mới có thể nói cho ngươi nghe. Nữ nhân có thể cùng nam nhân buôn bán, nhưng quyết không thể dễ dàng tin lời thề của một người nam nhân.Namtử thế gian bạc tình, nữ tử muốn sống tốt chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể tin tưởng chính mình.”
Cận Liễu Liễu bị đoạn chuyện xưa của Hứa Tam Nương làm cho trợn mắt há hốc mồm, nàng cơ hồ không thể tin được sẽ có người có thể có cuộc sống lận đận như vậy
“Tam Nương, ta…”
“Ta với Liên phu nhân đều là nữ nhân, ta sẽ không hại người. Người không biết trong vương phủ này nữ tử tuy ít nhưng lục đục với nhau cũng không thua gì hoàng cung. Người nếu ngay cả niềm vui của điện hạ cũng không chiếm được vậy chỉ sợ chỉ ngươi sẽ bị đày đến một phòng cuối phủ đi, thê thê thảm thảm vượt qua quãng đời còn lại.
Nhưng là, người cam tâm sao? Người còn trẻ tuổi như vậy! Nếu Cổ gia đem người tống xuất đến đây người cũng đã là người của điện hạ. Giống như ta đã nói, mặc kệ là nam tử cao quý cỡ nào chỉ cần tư thái của người cao hơn hắn, hắn tự nhiên sẽ cầu ngài.”
“Nhưng là, cái gì cũng ta không hiểu.”
“Liên phu nhân yên tâm, có ta ở đây.”
Hứa Tam Nương gắt gao cầm tay Cận Liễu Liễu: “Liên phu nhân, khóc và nhịn nhục không giải quyết được vấn đề gì. Chỉ cần Liên phu nhân nguyện ý học, ta nắm chắc trong vòng một năm làm cho người diễm bá kinh thành.
Chỉ có đến lúc này người mới không cần sống mà phải xem ánh mắt người khác cùng nam nhân gì đó. Bởi vì chỉ cần người nháy mắt một cái, chỉ sợ nam tử nguyện ý vì người mà chết cũng không ít. Liên phu nhân, chỉ cần người nguyện ý Tam Nương nhất định toàn lực làm!”
Cận Liễu Liễu bị lời của nàng là cho cảm động, nhất thời trong lòng trăm suy nghĩ ngổn ngang đều chỉ hóa thành một câu: Ta không cam lòng.
Vì thế nàng cũng gắt gao nắm lấy tay Hứa Tam Nương, kiên định nói: “Tất cả đều nghe Tam Nương.”
Khối đá tảng trong lòng Hứa Tam Nương cuối cùng cũng rơi xuống, nàng biết đã hoàn toàn thu phục được Cận Liễu Liễu. Mà thanh lâu của nàng tự nhiên cũng ở ngay trước mắt.