Tuy rằng Cổ gia cũng đã nói trước, không cần đồ cưới cũng được. Nhưng là Cận lão cha cảm thấy cho dù ít cũng nên đặt mua một chút liền lấy gần hết chỗ bạc Cận Liễu Liễu tích cóp được bấy lâu nay làm đồ cưới, muốn cho nàng sẽ không bị người Cổ gia xem nhẹ.
Cận Liễu Liễu tuy rằng vẫn mạnh miệng nói việc này không quan trọng, nhưng thật ra nàng hy vọng có thể giữ chỗ bạc đó lại cho phụ mẫu, nhưng sau khi Cận lão cha quyết định không ai cản được.
Về phần Cổ gia, từ trên xuống dưới nhiều hạ nhân như vậy đã sớm bận đến hai chân rã rời. Viện lớn nhất phủ được dùng làm tân phòng hết thảy gia cụ đồ dùng đều phải thay mới.
Để Cận Liễu Liễu thích thanh tĩnh không bị tiếng động làm phiền, Cổ Vưu Chấn hao hết tâm tư xây dựng hoa viên, dùng cẩm thạch tốt nhất xây nên một ngọn núi giả tinh xảo linh lung, ao cá để Cận Liễu Liễu không cần ra ngoài cũng có thể ngắm cảnh được.
Vì nghênh đón thiếu phu nhân vào cửa, Ngọc Trúc cũng tăng tốc độ, dạy dỗ cẩn thận từng nha hoàn mới mua, đến cả những vú già, nha hoàn cũ trong phủ cũng được dặn dò cẩn thận, e sợ cho các nàng hầu hạ Cận Liễu Liễu không tốt.
Tất yếu cũng phải tổng vệ sinh toàn phủ, toàn bộ đồ dụng tốt nhất dành cho lễ mừng năm mới đãi khách cũng mang ra rửa sạch sạch sẽ. Nơi nơi giăng đèn kết hoa, tất cả người hầu đều mặc quần áo mới.
Thức ăn dùng trong tiệc rượu cũng đã được chọn, Cổ Bân bị làm phiền, toàn bộ công việc đều ném cho Cổ Vưu Chấn, tùy ý hắn sắp xếp.
“Bộ xương cốt già nua này của ta không chịu nổi mệt nhọc đâu, ngươi cũng không phải là lần đầu tiên thành thân khẩn trương như vậy làm cái gì?” Hắn nhìn con sốt ruột đến sắp phát hỏa, lạnh lùng nói.
Cổ Vưu Chấn căn bản không rảnh quan tâm phụ thân hắn, tự bản thân đi xem thực đơn rồi chọn thiệp mời, ngay cả số ghế hay cái gì linh tinh hắn cũng đều đích thân xem qua một lần.
Hiện tại khắp kinh thành đều nói cái người thiên thượng có địa hạ vô cổ Thượng Thư Cổ Vưu Chấn đại nhân muốn kết hôn, cưới nữ tử từng là thiếp thất của Lục điện hạ, nữ tử từng dùng tiếng ca rung động toàn thành.
Lần này nàng lại trở thành tiêu điểm của toàn thành. Trong lòng mọi người đều có một nghi vấn, nữ nhân này rốt cuộc có sức quyến rũ gì?
Lúc trước Lục điện hạ vì nàng mới thả phụ thân Cổ Vưu Chấn ra. Mà sau khi Lục điện hạ qua đời nàng cư nhiên còn có thể có biện pháp một lần nữa bắt Cổ Vưu Chấn hàng phục. Hơn nữa không phải làm thiếp cư nhiên là tam môi lục sính, bát nâng đại kiệu đại gả.(nói chung là linh đình long trọng, lễ nghi dùng để cưới vợ cả)
Từ xưa đến nay nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ để chinh phục nữ nhân, mà nữ nhân chính là dựa vào chinh phục nam nhân để chinh phục thiên hạ.
Hiện tại Cận Liễu Liễu bởi vì trước sau chinh phục hai nam tử phong hoa tuyệt đại, tất nhiên theo lý thường cũng chinh phục được mọi người.
Toàn bộ nữ tử đều đang hâm mộ Cận Liễu Liễu, có thể gả cho Cổ Vưu Chấn nam tử tuấn mỹ vô trù, văn thao vũ lược như vậy.
Toàn bộ nam tử đều ở hâm mộ Cổ Vưu Chấn có thể có được Cận Liễu Liễu nữ tử thanh lệ tuyệt tục, đẹp như hoa mùa xuân như vậy.
Kỳ thật rốt cuộc Cận Liễu Liễu trông như thế nào căn bản dân chúng tầm thường không thể nào biết được. Về phần những người trước đây từng gặp nàng ở yến hội đến bây giờ đã hơn ba năm cũng chỉ nhớ là một bóng dáng đẹp mắt mà thôi.
Cận Liễu Liễu vẫn tránh ở trong tiểu viện của Hứa Tam Nương yên lặng may đồ chuẩn bị xuất giá, tin đồn bên ngoài nàng cũng nghe không được. Bất quá mỗi một ngày Hứa Tam Nương đều mang về đến một đống tin tức lớn nhỏ.
Hứa Tam Nương vẫn rất kiêu ngạo, vì vậy toàn thành đồn đại về nữ tử tuyệt sắc là do nàng truyền ra.
Hiện tại lòng Cận Liễu Liễu đều đắm chìm trong cảm giác vui sướng sắp được làm tân nương nên đối với hết thảy tin đồn nàng đều không để trong lòng, mặc kệ hai đệ đệ nghe xong vô cùng nhập thần, nàng luôn nhợt nhạt cười quay đầu liền quên ngay.
Lúc này Cổ Vưu Chấn rất ít đến đây, thứ nhất là vì phải chuẩn bị việc thành thân rất nhiều, việc nhiều không kể hết; thứ hai là cố kỵ Cận lão cha sẽ thuyết giáo hắn.
Bất quá vào đêm khuya, hắn cũng sẽ nhân lúc rảnh rỗi trước mặt đám ám vệ, nghênh ngang tiêu sái bước vào phòng Cận Liễu Liễu.
Đúng lúc hai người đang tình nùng mật ý, Cổ Vưu Chấn lại đã lâu không được thân mật, vì thế lại giở trò lưu manh xông đến Cận Liễu Liễu.
Nhưng Cận Liễu Liễu lại giống như một con cá trạch, mỗi một lần đều trốn ra khỏi dưới thân hắn. Cổ Vưu Chấn sợ hãi nếu gây tiếng động lớn sẽ bị nhạc phụ đại nhân nghe thấy chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin nàng.
“Liễu Liễu, chúng ta đã là lão phu lão thê , nàng xem nàng đừng cố chấp như vậy được không?”(vợ chồng già—–^^^^^^^ta nghĩ là ý anh nói là vợ chồng lâu nawm^^^^^)
“Ai là lão phu lão thê với chàng? Ta chưa từng gả cho nàng.” Cận Liễu Liễu tức giận liếc mắt lườm.
Cổ Vưu Chấn lộ vẻ tiêu sái lại chẳng biết xấu hổ mỉm cười không ngừng cố gắng vươn người qua: “Nương tử ngoan, đây bất quá chỉ là lời xưng hô ngoài miệng thôi, hai người chúng ta người khác không biết, nhưng trong lòng chúng ta biết rõ ràng a. Nương tử, nàng xem còn năm ngày nữa là đến ngày thành thân đâu, bây giờ cũng sắp đến rồi, đúng không?”
Cận Liễu Liễu cười nhìn Cổ Vưu Chấn đang làm mặt hề, cặp mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm, đôi môi đỏ mọng tú lệ nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, khoe ra hàm răng trắng đều như trân trâu: “Dù sao chàng cũng đã đợi lâu như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa có sao đâu?”
“Liễu Liễu.”
Cận Liễu Liễu xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, ngữ cười thản nhiên: “Nghĩa là vài ngày cũng không đợi được? Ta xem chúng ta vẫn nên hủy bỏ hôn sự đi. Dù sao ta ở một mình cũng được…” (lời nói tràn đầy ý cười)
Nháy mắt Cổ Vưu Chấn liền trở lại nghiêm túc đứng đắn: “Chờ, chờ, bao lâu cũng chờ được.”
Hắn chậm rãi cọ cọ lên người Cận Liễu Liễu, ngồi xuống bên cạnh nàng xem thứ đồ trong tay nàng, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Khăn uyên ương hí thủy, còn một chút nữa là thêu xong. Ngày thành thân định quá sớm lúc đầu ta còn sợ không kịp.” Cận Liễu Liễu ôn nhu cười.
Trong lòng Cổ Vưu Chấn như có dòng nước ấm chảy qua ôm lấy nàng, nói: “Trong nhà có tú nương, kỳ thật toàn bộ cứ để cho nhà ta xử lý cũng như nhau thôi.”
“Như vậy sao được? Tú nương thêu nào có được tốt như ta tự thêu.”
“Ta chỉ sợ nàng bị mệt thôi.”
Cận Liễu Liễu hé miệng nở nụ cười dịu dàng: “Cho dù ta đồng ý phụ thân ta cũng sẽ không đáp ứng a. Hắn sợ nhất là ta thiếu đồ cưới gả đi bị nhà các ngươi xem thường.”
Cổ Vưu Chấn nói: “Làm sao có thể? Ta cưới được nàng như tiên nữ trên trời, chỉ sợ nàng không muốn gả, ai vì mấy chuyện đồ cưới này mà gây khó dễ cho nàng?”
“Cho dù chàng và phụ thân chàng không nói gì nhưng hạ nhân nhà chàng không khỏi sẽ đàm tiếu. Nhà của ta cố gắng một chút cũng bớt một ít chuyện cho người ta nói đúng không?”
“Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo.” Vẻ mặt Cổ Vưu Chấn nịnh nọt.
Cận Liễu Liễu lại liếc mắt lườm: “Đó là phụ thân ta nói, ta làm sao có thể dự đoán được nhiều như vậy? Đúng rồi, ngày mai sẽ thử gả y. Từ ngày mai trở đi chàng không được tới đây, ta nghe người ta nói trước khi thành thân mà gặp mặt sẽ không được tốt .”(áo cưới)
“Cái gì? Ngày mai sẽ không được đến đây? Nàng nghe những lời đồn này ở đâu? Ai nói trước khi thành thân không được gặp mặt ?” Cổ Vưu Chấn có chút nổi giận.
Cận Liễu Liễu nói: “Thà rằng tin còn hơn không, nghe lời người già mới tốt. Chàng không muốn thanh thản ổn định thú ta về?”
Cổ Vưu Chấn hơi nhíu mày: “Vậy chỉ có thể nghe nương tử.”
“Sẽ phải nghe, chàng nhìn mặt chàng kìa.” Cận Liễu Liễu sẳng giọng, nhưng là trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Buổi tối cứ ngồi dưới đèn như vậy nàng thiêu thùa may vá, Cổ Vưu Chấn ở một bên nhìn nàng, hai người trò chuyện bất tri bất giác cũng đến hơn nửa đêm.
Cận Liễu Liễu đi thêm dầu thắp một lần nữa, khi trở về Cổ Vưu Chấn đã tựa vào nhuyễn tháp ngủ say.
Cận Liễu Liễu hơi hơi có chút giật mình, quen biết hắn lâu như vậy vẫn đều cảm thấy hắn không gì không làm được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của hắn nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Thời gian này nhất định hắn bận đến sắp hỏng rồi.
Nghe hắn nói vì việc hôn nhân, hắn đã xin Hoàng thượng mười ngày nghỉ ngơi, lại vì phải làm bù việc của mười ngày khi làm công sự hắn ngay cả đại tiện cũng không dám đi.
Về nhà còn phải lo chuyện thành thân lớn nhỏ cũng khó trách hắn mệt đến như vậy.
Tuy rằng bây giờ là mùa hạ, nhưng sau nửa đêm vẫn có chút cảm giác hơi lạnh. Cận Liễu Liễu khinh thủ khinh cước cầm một cái chăn mỏng đắp lên người Cổ Vưu Chấn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi cứ ngồi như vậy nhìn hắn.
Khuôn mặt vẫn như ngày trước đẹp như vẽ, nhưng lại không nhu khí giống nữ nhi, có vẻ tư thế oai hùng. Lông mi rất dài, da mặt tinh tế mịn màng, cái mũi cao thẳng hài hòa cùng hàng mi dài mang đến cảm giác ôn nhu.
Mi tâm không còn nhíu chặt giống như lúc mới gặp lại, như là hàm chứa vô cùng vô tận ưu sầu, hiện thời mi tâm trơn bóng như ngọc.(chỗ giữa lông mày)
Môi hắn mềm mại, ấm áp, cười rộ lên vô hạn phong tình.
Cận Liễu Liễu nhớ tới mỗi lần cùng hắn tình nồng ý mật, hoặc cuồng bạo, hoặc ôn nhu hôn, mặt bất giác đỏ lên, đôi tay nhỏ bé bất tri bất giác liền vươn đi qua nhẹ nhàng chạm lên bạc môi như hai cánh hoa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bạc môi đột nhiên mở ra, nhẹ nhàng cắn hai ngón tay của Cận Liễu Liễu. Nàng sợ hãi nhảy dựng, “A” kêu nhỏ lên một tiếng đã thấy Cổ Vưu Chấn tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt gian xảo nhìn nàng.
“Chàng, chàng không phải đang ngủ sao?”
“Vốn là đang ngủ, nhưng sau đó lại có một nữ tử thèm nhỏ dãi mỹ mạo của bổn thiếu gia, vẫn mơ ước ở bên khiến bổn thiếu gia ngủ cũng bất an. Sau đó tên nữ tử kia cư nhiên to gan lớn mật thân thủ muốn đùa giỡn bổn thiếu gia. Nàng nói bổn thiếu gia làm sao còn có thể ngủ?”
Cận Liễu Liễu dùng sức kéo bàn tay nhỏ bé trở về: “Chàng thật xấu.”
Cổ Vưu Chấn ngồi thẳng người lên, chăn bị chảy xuống eo, thân thủ đỡ đầu vai gầy yếu mềm mại của Cận Liễu Liễu: “Nương tử, bổn thiếu gia cho nàng đùa giỡn, cho dù là Bá Vương ngạnh thượng cung cũng được.”(cái nỳ ai cũng bít nhá, ta trong sáng lém, chả bít đâu)
Cận Liễu Liễu lại vừa bực mình vừa buồn cười, đỏ mặt nở nụ cười, nói: “Được đó, đợi đến ngày thành thân, xem ta Bá Vương ngạnh thượng cung như thế nào đi. Về phần bây giờ chàng vẫn nên ngủ đi, buổi sáng sẽ có người gọi chàng. Nếu chàng không nghỉ ngơi thật tốt,ta chỉ sợ đến lúc đó chàng lòng có dư mà lực không đủ.”
Cổ Vưu Chấn còn muốn tranh cãi vài câu lại bị Cận Liễu Liễu dùng bàn tay nhỏ bé bưng kín miệng: “Phu quân ngoan chàng không mệt sao? Chàng ngủ đi ta ngủ cùng chàng. Bất quá chỉ ngủ không được làm cái khác.”
Mặt Cổ Vưu Chấn lộ ra nụ cười vì thế nhắm mắt lại, Cận Liễu Liễu kéo chăn lên cho hắn sau đó nàng cũng nằm xuống bên cạnh hắn ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, sáng sớm đã không thấy Cổ Vưu Chấn đâu. Cổ Vưu Chấn đương nhiên là đi vào triều, ngay cả Cận Văn Hiên cũng bị cận gia tẩu tử lặng lẽ bế ra ngoài, chỉ để lại một mình Cận Liễu Liễu ngủ say trong phòng.
Nàng thỏa mãn xoa xoa thắt lưng, ngồi dậy lại phát hiện vạt áo mở rộng, ngay cả cái yếm nhỏ tận cùng bên trong màu vàng nhạt cũng bị tháo ra.
Không cần phải nói, nhất định là cái đồ háo sắc kia cởi xiêm y của nàng, trước khi rời đi còn không quên chiếm chút tiện nghi.
Trong lòng nàng thầm mắng, trên mặt lại không giấu được nụ cười. Chậm rãi đứng lên thay xiêm y ôm Cận Văn Hiên đi ăn điểm tâm, chỉ lát nữa gả y sẽ được đưa đến.
Người thợ may là nhân vật nổi danh số một trong kinh thành làm được xiêm y vô cùng tinh xảo, sau khi mặc vào cho dù bộ dáng có như bao cỏ cũng thành thái tử, huống chi Cận Liễu Liễu là một giai nhân thiên sinh lệ chất mạn diệu.
Bởi vì là mùa hè, tuy rằng gả y là bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, nhưng là vì dùng vải sa mỏng sang quý mặc ở trên người chẳng những sẽ không cảm thấy oi bức, ngược lại còn mang đến cảm giác thoải mái mát mẻ.
Cận Liễu Liễu được nha hoàn trợ giúp thay gả y vào nhãn tình người thợ may sáng lên, hưng phấn khiến mặt đỏ bừng: “Đây quả thực là thiên tiên hạ phàm!”
Cận gia tẩu tử cầm gả y lên sờ sờ, nói: “Lúc trước gả cho phụ thân ngươi ta cũng mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm như vậy. Thời tuổi trẻ, ta cũng là khuê nữ xinh đẹp nổi danh khắp mười dặm, nghe nói cha ngươi học vấn đầy mình, vì thế liền gả cho hắn. Sinh ba đứa nhỏ cũng chỉ có ngươi xinh đẹp nhất. A Bảo, A Bối coi như là thanh tú đoan chính, nhưng ngươi nha, lấy hết được vẻ đẹp của ta và phụ thân ngươi.”
Tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng mờ mắt, trừ bỏ hai chữ “tuyệt trần” cũng không biết nói gì hơn. Người thợ may liền đánh dấu lên mấy chỗ cần sửa chữa, mang đi qua sửa lại một chút, ngày mai lại mang đến.
Sau đó thời gian trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt ngày mai chính là thành thân. Đến lúc này Cận Liễu Liễu vốn đang lo lắng đột nhiên đã bình tĩnh trở lại.
Đến giữa trưa, ông mặt trời chiếu ra ánh sáng màu bạc, thời tiết rất nóng, mọi người đều tranh thủ thời gian đi vào phòng uống trà lạnh nghỉ tạm một lát.
Cận Liễu Liễu dỗ Cận Văn Hiên đi ngủ, còn mình bước đến một gian phòng đem kiểm tra một lần nữa đồ dùng ngày mai.
Hôn sự của bọn họ xem như oanh động toàn thành, ngay cả Hoàng Thượng cũng hiếu kỳ nói là muốn tới xem lễ. Cổ Vưu Chấn phái Ngọc Trúc đến đây nhiều lần, ngàn dặn vạn dò chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.
Cận Liễu Liễu cũng biết chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, nhất cử nhất động của mình đều bị người ta chú ý, đương nhiên càng không dám chậm trễ.
Một nữ nhân nếu được danh hiệu mỹ nhân, liền ước gì cả đời đều là mỹ nhân. Chẳng sợ già xấu đi cũng sẽ nghĩ mình từng cũng là một nhân vật nổi danh, cũng có một đoạn truyền thuyết.
Cận Liễu Liễu biết truyền thuyết của mình đang bước sắp đến đỉnh, cho nên càng ở chỗ cao lại càng phải thật cẩn thận, sợ bị người khác chọc thủng.
Nàng cầm mũ phượng lắc lắc, trong lòng lần nữa tán thưởng thợ thủ công khéo tay đã làm ra món đồ tinh xảo thế này, thình lình sau lưng thổi qua một trận gió lạnh.
Trong lòng Cận Liễu Liễu có chút sợ hãi, thật cẩn thận quay đầu lại nhìn, cửa vẫn mở rộng nhìn ra sân cái gì cũng không có.
Nàng cười thầm bản thân nghi thần nghi quỷ, vì thế quay đầu lại đang muốn tiếp tục kiểm tra trang sức, trước mắt lại có một nam tử cao lớn thon dài đứng trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô luân hiện ra nụ cười lạnh buốt, đang nháy mắt với nàng.
Toàn thân Cận Liễu Liễu run lên như là rơi vào hầm băng, tứ chi đều run lên, trong đầu cũng chỉ lặp lại một câu: thật sự là kỳ lạ, kỳ lạ !
Nàng há to miệng, nhưng không thốt ra lời chỉ có thể dùng ngón tay run run hơi hơi gấp khúc chỉ về phía nam tử kia.
Cũng khó trách nàng, có ai nhìn thấy một cái Quỷ Hồn vui vẻ, còn có thể trấn định được đâu?
Nam tử—— hẳn là nam quỷ vẫn là đang cười, hơn nữa càng cười càng vui vẻ, đôi mắt đào hoa đã híp lại thành một hàng, lòng Cận Liễu Liễu lại càng ngày càng lạnh.
Trước khi thành thân một ngày nhìn thấy Quỷ Hồn của nam nhân trước kia, có thể bình tĩnh sao? Có thể thật không?
“Ta… Ta…”
Quỷ Hồn thấy nàng lắp bắp , lại cười càng ngọt ngào thình lình vươn một bàn tay ra, sờ soạng sau lưng Cận Liễu Liễu một phen, nàng hoảng sợ hét lên một tiếng, hai mắt tối đen lại cái gì cũng không biết.
Lại là một trận gió lạnh thổi qua, trong phòng chỉ còn lại có một bàn chỉnh tề các loại gương, xiêm y, trang sức, bên trên đặt một phượng sai vàng óng, còn có trên giường lớn trong buồng Cận Văn Hiên đang ngủ ngon lành.