Cơ Phượng không nói gì nữa, quả thật hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần thành gia lập thất, huống chi là với nữ nhân lỗ mãng như thế.
Ý cười trên mặt của Đắc Kỷ nhu hòa, sờ sờ đầu Nguyệt Nhi, để cho hắn ra ngoài, Nguyệt Nhi trừng Cơ Phượng một cái, căm giận bất bình đẩy cửa ra ngoài, Cơ Phượng di chuyển, ngồi đối diện với Đắc Kỷ.
"Ngươi nói, ta cùng tên tiểu bạch kiểm kia, ai mạnh hơn?" Cơ Phượng cầm quân cờ lên, vừa cân nhắc đặt lên bàn cờ, vừa hỏi.
Hắn thật sự không để ý tới chuyện này nhưng vẫn tùy tiện hỏi, Đắc Kỷ cũng hiểu rõ, vì vậy đáp cũng tùy ý: "Tướng quân chỗ nào cũng mạnh hơn, nhưng bản cung lại yêu thích Nguyệt Nhi hơn thôi."
Cơ Phượng hạ quân cờ xuống, trừng mắt nhìn Đắc Kỷ, d!33nđ@nl3quy/uyd0n Đắc Kỷ liền cười: "Từ trước đến nay, bản cung chỉ thích những thứ của mình, thứ gì của ta là của ta, cho dù những thứ bên ngoài có tốt hơn gấp vạn ta cũng không vừa mắt."
Cơ Phượng khó chịu một hồi lâu, thấy Đắc Kỷ hạ cờ, hắn lại đi bước tiếp theo, mới lạnh nhạt nói: "Ngươi đã lớn như thế, lại đem mình làm thành người không ra người quỷ không ra quỷ, thanh danh xấu lan xa cả mười dặm còn tưởng rằng mình rất tự tại sao?"
Những lời này Chiêu Đế cũng từng nói, nhưng hắn lại không nỡ trách mắng nặng nề nữ nhi yêu quý của mình, Cảnh Nguyên Đế cũng đã nói, hơn phân nửa là để cho hả giận, cũng những lời này được Cơ Phượng- một vị hán tử thẳng thắn cương nghị nói ra, lai mang theo vài phân thương tiếc khó hiểu.
Vì vậy Đắc Kỷ liền cười, tiếng cười này giống như hoa xuân nở rộ, quyến rũ xinh đẹp, Cơ Phượng nhìn thấy ngẩn ngơ, nhưng ngay lập tức sự căm giận đã giúp hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu đánh tiếp ván cờ.
Nam nhân đối với nữ nhân mình tã từng chung chăn gối cũng đều có thêm vài phần tham muốn chiếm đoạt trong vô thức, điều này không liên quan đến tình yêu, ba mươi điểm hảo cảm không nhiều cũng không ít, nhưng tuyệt đối chưa đạt đến trình độ yêu thích, Đắc Kỷ không quan tâm đến độ hảo cảm cũng biết cảm tình của Cơ Phượng đối với nàng thuộc dạng nào, thắt lưng của nam nhân này rất dễ cởi xuống, nhưng thắt lưng của hắn dễ cởi bao nhiêu thì tim của hắn lại càng buộc chặt bấy nhiêu.
V384 cũng chỉ mong nhờ một đêm xuân phong này mà độ hảo cảm có thể ngày càng tăng cao, nhưng lại khiến nó thất vọng rồi, lần này Cơ Phượng chỉ bỏ lại 5 điểm hảo cảm liền rời đi.
Bộ dáng của Đắc Kỷ lại như đã dự liệu trước chuyện này, sau đó cũng không thấy nàng làm chuyện gì khác, sau đó Cơ Phượng cũng đến năm sáu lần nữa, nhưng hảo cảm độ cũng chỉ dừng lại ở bốn mươi điểm, dựa theo lý giải của hệ thống đối với con người thì độ hảo cảm phải đến 60 điểm thì mới đạt đến tiêu chuẩn yêu thích.
V384 tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng cho dù nó có dựng râu trừng mắt thế nào đi nữa thì Cơ Phượng người ta nên đến vẫn đến một lần cũng không bỏ lỡ, có hai lần hắn đến mang theo rượu và trang sức đến, dI ễên đ@nnnl êqu/yu d0nđ trong mắt người ngoài chính là bộ dáng cô gia của bọ họ, nhưng cho dù là ai cũng không thể tưởng được vị cô gia thường xuyên đến cửa này đến một câu thích cũng chưa nói với Đắc Kỷ.
Cũng may Cảnh Nguyên Đế cũng không yên tâm để mười vạn đại quân “ngủ” ở “bên giường mình” quá lâu, vừa qua mùa hè, liền chuẩn bị để Cơ Phượng mang theo đại quân của hắn trở về Tây Bắc, trên mặt vẫn mang theo bộ dáng tươi cười dịu dàng, nói là tổ chức một buổi cung yến tiễn đưa Đại Tướng Quân.
Dựa theo quỹ đạo phát triển của nguyên văn, cung yến lần này Cơ Phượng đi chính là Hồng Môn yến, cung yến rời kinh hắn không muốn đi, hắn là chủ soái nắm giữ tam quân, Cảnh Nguyên Đế chỉ là hoàng đế bù nhìn do nội các đưa lên, cho dù bị mất mặt lần nữa hắn cũng chỉ có thể nhẫn, nhưng lại qua đếm với muội muội người ta hơn một tháng trời, cho dù da mặt của Cơ Phượng có dày đến đâu đi chăng nữa, cũng khó mà nói không đi.
Đắc Kỷ đương nhiên là muốn đi, không chỉ muốn đi, nàng còn phải phong phong quang quang mà đi, nàng không chỉ dựa theo ký ức của Hoa Dung công chúa trang điểm mẫu đơn cho chính mình, mà còn sai người gấp gáp làm một bộ y phục trắng thêu kim tuyến, tuy nói hoàng thất không quá chú trọng việc giữ đạo hiếu, nhưng ngoài vẫn phải tỏ vẻ để giữ mặt mũi.
Cơ Phượng cũng không nghiên cứu gì về chuyện này, chỉ thấy Đắc Kỷ vô cùng xinh đẹp, mỹ nhân trên đời này luôn có phong cách riêng của mình, ví như Việt Cơ diễm lệ, Hứa Thanh Yên thanh linh, Nghiêm Sương lãnh diễm, dung nhan của Hoa Dung công chúa lại tương tự Đắc Kỷ, ngày thường luôn mặc y phục rất diêm dúa lòe loẹt, hoa hồng, ngọc bích trên người quả thật làm người khác rối mắt, nhưng kỳ thật dung nhan của Đắc Kỷ có thể phù hợp với tất cả các loại phong cách khác nhau.
Kiểu trang điểm mẫu đơn thiên về sắc đỏ, nhưng Đắc Kỷ lại trang điểm trở nên trắng trong thuần khiết một chút, không những không làm giảm sắc tươi đẹp, mà ngược lại dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia càng trở nên kiều diễm ướt át, giống như bạch mẫu đơn nở rộ sau cơn mưa vào sáng sớm, dù đơn thuần cũng phải đơn thuần đến hào hoa phong nhã tuyệt thế, bộ xiêm y trắng không tỏ vẻ đơn giản, mà lại hoa mỹ giống thần tiên phi tử chốn cửu thiên cung khuyết.
Cơ Phượng luôn luôn không thích nữ nhân ở trên mặt bôi những thứ son phấn xanh xanh đen đen hồng hồng trắng trắng kia, nhưng lần này lại khiến hắn nhì ngắm đến ngây người, không riêng gì hắn, những công tử của các vị đại quan cách đó không xa cũng nhất thời kinh diễm khó tả, trong đó cũng có một số người đã cùng Hoa Dung công chúa có một đoạn tình duyên ngắn ngủi, liếc mắt nhìn lại một cái, vậy mà có vài người không dám nhận thức.
Vị trí của Đắc Kỷ là ở ngay nhía dưới của Cảnh Nguyên Đế, lúc nàng đến Cảnh Nguyên Đế đang nghiêng đầu nói chuyện cùng Hoàng Hậu, cho đến khi nàng nhập tọa, mới mặt lạnh liếc nhìn nàng một cái, thoáng nhìn này cũng có chút kinh hãi, [email protected]&lêê~quy*uy%đôôn giọng nói cũng vô thức nhu hòa đi vài phần: "Hoa Dung đến rồi sao, hơn một tháng không gặp, hôm qua hoàng tẩu của ngươi còn nói để cho ngươi ở ngoài thành sống yên ổn tránh nóng, không phải chạy qua chạy lại tham ia yến hộ này, là hoàng huynh nhớ ngươi."
Cặp lông mày của Đắc Kỷ hơi nhếch lên một chút, ánh mắt rơi trên người Hoàng Hậu đang ngồi cạnh Cảnh Nguyên Đế, trên mặt Hoàng Hậu có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt mỉm cười đoan trang, xem như đồng ý với những lời này của Cảnh Nguyên Đế.
"Hoa Dung cũng nhớ hoàng huynh, chỉ là lười biếng chờ hết ngày hôm nay, Hoa Dung liền không đi đến thôn trang nữa, ở lại Kinh Thành phụng bồi hoàng huynh thật tốt."
Đắc Kỷ cụp mắt cười một tiếng, cả điện xanh vàng rực rỡ đều mất đi vài phần nhan sắc, Cảnh Nguyên Đế sững sờ, cũng cười theo.
Cơ Phượng ngồi ở đối diện Đắct Kỷ, ánh mắt sắc bén vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, hắn còn đang nghĩ sau khi yến tiệc đưa tiến đêm nay kết thúc sẽ quay về thôn trang ngoài thành, sẽ ôm nàng mây mưa lần cuối. Nếu nói ngày thường Hoa Dung công chúa là yêu nghiệt hút máu người, vậy thì tối nay nàng chính là thiên tiên, nếu không nếm thử tư vị của thiên tiên, sau khi quay lại Tây Bắc rồi, sợ rằng sẽ nhung nhớ cả đời.
Đát Kỷ liếc nhìn hắn một cái, môi đỏ mọng chậm rãi giương lên: "Tại sao Đại tướng quân lại nhìn bản cung như vậy, có phải do lần trước cự tuyệt hôn sự với bản cung, hiện giờ gặp mặt lại hối hận?"
Nếu là không có dung mạo thiên tiên là nền móng, lời nói này có thể coi là không biết xấu hổ, nhưng khi Đắc Kỷ nhắc tới ánh mắt lại dịu dàng tựa như nửa mang ý đùa giỡn, cho dù là những người vô cùng bảo thủ cũng là âm thầm phụ họa, chẳng nhẽ lại không hối hận sao? Nhìn xem, tròng mắt của Cơ đại tướng quân thiếu chút nữa đều không dán đi lên .
"Trước giờ Cơ mỗ không bao giờ hối hận về chuyện của mình." Cơ Phượng lạnh lùng nói một câu, nâng tay cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cùng lắm là hối hận không thể ngủ với ngươi thêm mấy ngay thôi, Cơ Đại tướng quân bỏ rượu chén nhỏ xuống, sắc mặt lạnh lùng, trong lòng cũng lạnh lùng nghĩ.
Ca múa trong Cung yến ca múa đều là những kiểu cổ hủ từ lâu rồi, vì vậy tất cả mọi người bao gồm cả Cảnh Nguyên Đế cũng không muốn xem, so với những thứ dung chi tục phấn này, thì hiển nhiên Hoa Dung công chúa ngồi ở chỗ đó càng thêm hoạt sắc sinh hương, cặp mắt khuynh quốc khuynh thành lưu chuyển, ngẫu nhiên qét qua mọi người một cái, những nơi nó nhìn qua, trừ những lão nhân gần đất xa trời ra, không có người nào trong lòng không nóng lên.
Yến hội có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng vẫn đang nhìn Đắc Kỷ, Đắc Kỷ nhìn lại, thấy là một quý công tử dung mạo quá mức xinh đẹp, Đắc Kỷ nhớ lại, hình như là nam sủng mà Hoa Dung công chúa yêu thích nhất, Tề Tam công tử.
Vị Tề Tam công tử này là nhi tử thứ ba của Thủ Phụ, ban đầu cũng là một vị thế gia công tử ưu tú cả về nhân phẩm lẫn học vấn, sau khi bị Hoa Dung công chúa quyến rũ liền mê luyến nàng, hắn có thân phận, cũng khiến Hoa Dung công chúa vui vẻ, nếu Chiêu Đế không băng hà, thiếu chút nữa đã trở thành phò mã đời thứ tư của Hoa Dung công chúa.
Thấy Đắc Kỷ nhìn về phía mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Tam công tử thoáng chốc đỏ ửng, đột nhiên trong mắt dường như có ánh sáng, Tề Thủ Phụ nhíu mày liếc nhìn hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của nhi tử yêu quý nhà mình, vẫn là thở dài một hơi, kệ hắn đi .
Bị nữ sắc quyến rũ là muốn chết, cũng may ở trong triều hắn cũng có vài phần thể diện, chờ sau khi chịu tang Tiên Đế, sẽ thỉnh chỉ tứ hôn cho tam nhi tử nhà mình dù sao người ta cũng là Công chúa, cho dù mang danh hư hỏng trác táng... cũng phải thiệt thòi nhận thức thôi.
Qua hai màn ca múa, Hô Diên sứ giả liền tiến đến, bộ tộc Hô Diên sống ở Tây Bắc, hàng năm luôn phát động chiến tranh, năm ngoái Cơ Phượng đánh thắng một trận lớn, bắt Tả Hiền Vương của bộ tộc Hô Diên cùng nhi tử thứ tư của hắn làm tù binh, Chiêu Đế sợ nhất là đánh trận, dùng Tả Hiền Vương để đổi lấy khế ước ký kết mười năm đình chiến với bộ tộc Hô Diên, hiện thời Hô Diên sai sứ giả lại đây, thứ nhất là vì yết kiến tân quân, sau đến là vì tiếp Tứ nhi tử Tra Ô của Tả Hiền Vương quay về.
Tả Hiền Vương của Hô Diên tương đương với thái tử của Đại Ninh, danh vọng của tên Tra Ô này ở trong bộ tộc rất cao, nếu như không ngoài ý muốn hắn sẽ là Tả Hiền Vương kế tiếp của Hô Diên, Cảnh Nguyên Đế cũng muốn dùng hắn để đổi lấy một đám hỏi, cũng hứa cho công chúa của Hô Diên vị trí Quý Phi, Hô Diên cũng đã đồng ý.
Hiện thời hắn cùng lắm chỉ là nhân cơ hội trong yến tiệc đưa tiến Cơ Phượng nói lại chuyện này, trong đó cũng có chút kinh sợ, dù sao danh tiếng của Cơ Phượng ở trong bộ tộc Hô Diên cũng giống như ác quỷ, có thể khiến tiểu hài nhi ban đếm nín khóc.
Tra Ô vương tử mặc dù là bị bắt làm tù binh ở đây, ngoại trừ ăn một chút đau khổ từ thuộc hạ của Cơ Phượng ra, sau khi đến Kinh Thành liền trải qua những ngày giống như hoàng tử, hơn một năm này càng được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, khí độ của sứ giả đứng bên cạnh còn kém xa.
Sứ giả của Hô Diên mang Công chúa đến, Cảnh Nguyên Đế nhìn mặc dù hơi đen một chút, mặt cũng thô ráp, nhưng dù sao ngũ quan vẫn còn có chút xinh đẹp, cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần về đám hỏi nà rất kỹ, nhưng thật sự phải thú một ngươi giống Mẫu Dạ Xoa, cũng nói không được.
Nguyên bản hết thảy đều đã đàm luận thật tốt, sứ giả của Hô Diên cũng đã trình quốc thư lên, Tra Ô Vương tử trắng trẻo mập mạp kia đột nhiên lôi kéo sứ giả, huyên thuyên nói rất nhiều lời, tay còn thập phần vô lễ chỉ về phía Đắc Kỷ.
Chén rượu trong tay Cơ Phượng hơi ngừng lại, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Tra Ô Vương tử kia, Tra Ô Vương tử co rụt lại, nhưng đã được nuôi ở Kinh Thành hơn một năm, đến cùng cũng hiểu rõ Cơ Phượng xưng vương xưng bá ở Tây Bắc, nhưng đến Kinh Thành vẫn phải là cẩn thận chú trọng, lồng ngực lại cứng lên, lại tiếp tục hưng phấn mà huyên thuyên trong chốc lát với sứ giả kia.
Sứ giả nghe xong, trên mặt cũng có chút lúng túng, nhìn Cảnh Nguyên Đế, sau đó dùng tiếng Hán lưu loát nói: "Đại Ninh bệ hạ, Tra Ô Vương tử nguyện ý dùng năm nghìn tuấn mã cầu hôn Hoa Dung công chúa của quý quốc, nếu như không đủ, Vương tử nói thái ấp ở Tây Bắc của hắn cũng có thể chia cho Đại Ninh, hắn nói nguyện ý dùng tất cả tài phú của mình chỉ để đổi lấy được Hoa Dung công chúa coi trong."
Lời nói này vừa hết, yến tịch vô cùng yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, này Vương tử Hô Diên này, không phải là một ngốc tử đi?